Rời khỏi nhà của Lâm Gia Đống, Dương Tử Mi đi thẳng đến nhà của người phụ nữ có chồng bị bệnh lao phổi nọ.
Vừa đến đã thấy người phụ nữ nọ đang cho mèo ăn ngay trước cửa nhà. Lần này, chiếc khay dùng cho mèo ăn kia cũng là một chiếc khay bằng kim loại cũ, còn chồng bà thì ngồi ngay bên cạnh.
Chồng của người phụ nữ nọ nhìn khỏe hơn trước rất nhiều. Mặt cũng không đỏ bừng nữa, mắt thì cũng bắt đầu có chút sinh khí.
- Con chào cô chú ạ!
Dương Tử Mi tươi cười bước đến chào hỏi.
Người phụ nữ nọ ngẩng đầu lên nhìn cô. Thái độ của bà không có chút gì thân thiện và cảm kích cả, mà thay vào đó là một ánh nhìn không chút thiện cảm nào, cứ như là cô nợ bà ta gì đó vậy.
- Cô bé, con đến rồi à!
Chồng bà đang ngồi bên cạnh thì có vẻ hòa nhã hơn chút. Ông cũng lịch sự chào lại Dương Tử Mi một tiếng. Tuy nhiên, giọng điệu của ông cũng có chút gì đó khá lạnh lùng và xa cách.
Thấy phải ứng của hai người họ, Dương Tử Mi thoáng nghi hoặc và cảm thấy hình như có gì đó không ổn.
- Còn đến đây làm gì?
Người phụ nữ nọ bắt đầu tỏ rõ thái độ.
- Cô ơi, con đến để xem bệnh tình của chú thế nào thôi ạ.
Thấy bà đối xử với mình như vậy, Dương Tử Mi cảm thấy rất khó chịu.
- Hừ!
Người phụ nữ nọ lạnh lùng hắng giọng một cái, sau đó ném mạnh chiếc khay đang cho mèo ăn kia xuống đất khiến đám mèo nọ hoảng vía bỏ chạy mất.
Dương Tử Mi cũng bắt đầu cảm nhận được việc không hay sắp sửa xảy ra.
Cô dùng thiên nhãn để quan sát người phụ nữ nọ và thấy được cảnh trước đó vài ngày có một người thanh niên mang theo một tấm hình tìm đến bà. Hai người họ nói gì cô nghe không rõ. Cô chỉ thấy mặt của người phụ nữ nọ biến sắc và tức giận mắng vài câu.
Nhìn kỹ hơn tấm hình kia thì cô phát hiện đó chính là hình của khay đồng Quản Trọng.
“
- Mai Yến, cô bé là ân nhân cứu mạng của tôi mà.
Chồng của người phụ nữ nọ nghiêm giọng nhắc nhở.
- Ông à, ông ngốc quá, nó đã lừa bộ khay cổ trị giá hơn một trăm triệu của chúng ta đó. Với số tiền đó, chúng ta đến bệnh viện nào khám bệnh mà chẳng được?
Đoạn, người phụ nữ nọ quay sang liếc Dương Tử Mi một cái và mỉa mai nói:
- Dung mạo xinh xắn, đàng hoàng như thế, tôi còn tưởng là Quan Âm Bồ Tát hạ phàm nữa cơ. Thì ra chỉ là một đứa lừa gạt.
Dương Tử Mi vẫn im lặng không nói lời nào.
Chuyện này cô không biết phải nói sao cho phải.
Tuy nhiên, cô cũng đã cứu mạng chồng bà đấy thôi.
Bệnh của chồng bà nếu như cô không kịp thời ra tay thì dù có vô bệnh viện khám và chữa trị đi nữa thì nửa tháng sau ông ta cũng sẽ không tránh được kiếp số.
Huống hồ, khi cô phát hiện bộ khay đồng kia thì người phụ nữ nọ cũng chỉ xem chúng như những chiếc khay cũ khác và dùng chúng để cho mèo ăn đấy thôi.
Nếu nhìn từ góc độ này thì cô không nợ gì họ cả.
- Ba ngàn này trả lại cho mày, mày mau trả lại bộ khay đồng đó cho tao. Lừa của người khác bộ đồ cổ trị giá trăm triệu như thế mà còn không biết áy náy, đúng là đồ mặt dày.
Người phụ nữ nọ vào phòng và lấy ra ba ngàn ném thẳng vào mặt Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt hoàn toàn khác với mấy ngày trước của bà ta.
Đúng lúc này, người thanh niên mà cô thấy bằng thiên nhãn cũng đến. Sau khi nhìn Dương Tử Mi xong, anh ta lên tiếng hỏi:
- Cô ơi, người lừa bộ khay đồng cổ của cô chính là cô bé này sao?
- Đúng vậy, chính là nó.
Người phụ nữ nọ tức giận nói.
- Cô em à, cô em cũng gan thật đấy. Ngay cả đồ cổ thuộc sở hữu cá nhân của người ta mà cô em cũng dám lừa. Chán sống rồi sao? Biết điều thì trả lại ngay đi, nếu không thì, hề hề...
Người thanh niên nọ vừa nói vừa xắn tay áo lên vẻ hung hãn và giơ giơ nắm đấm lên trước mặt Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi chau mày khó chịu nói:
- Được, tôi sẽ trả lại cho các người!
- Thật là, đồ đã tặng rồi, có nhiều tiền cỡ nào thì cũng đã sao? Hai người làm sao đòi lại được đây? Mai Yến, bà không hiểu gì cả.