Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 238: Phong Ấn Âm Linh Nước Mắt Phượng Hoàng (1)



Phòng Khen Thưởng và Giáo Huấn.

Lam Nha Nha đi vào phòng và mừng rỡ gọi cha mình đang cúi đầu xử lý một số tài liệu của học sinh:

- Cha!

Nghe con gái gọi mình bằng giọng phấn khởi mà trước nay chưa từng có như thế, thầy Lam ngẩng đầu lên nhìn.

Ông phát hiện con gái mình giờ đây không còn cúi đầu buồn bã nữa, ánh mắt cũng có hồn và có sức sống hơn rất nhiều.

Ông vui mừng đứng dậy, nhìn Lam Nha Nha nói:

- Nha Nha, con…

- Cha!

Thấy cha mình cực khổ lo lắng cho mình bấy lâu, Lam Nha Nha mím môi nói:

- Cha, con quyết định sau này sẽ không sợ những hồn ma kia nữa.

- Ô? Tại sao?

Hơn ai hết, thầy Lam là người rất hiểu con gái mình. Ông biết con mình trước giờ đều rất sợ vì có mắt âm dương thế nên ông rất ngạc nhiên khi con gái ông đột nhiên lại có dũng khí như thế.

- Lúc nãy con gặp Dương Tử Mi, là cậu ấy đã chỉ cho con cách chiến thắng nỗi sợ. Cha, con báo cho cha một tin vui, lúc nãy con đã giúp siêu độ cho một hồn ma nhảy lầu tự tử chết vào được luân hồi nữa đấy, hì hì.

Lam Nha Nha vui vẻ khoe.

- Dương Tử Mi sao?

- Dạ. Cậu ấy cũng có mắt âm dương nhưng cậu ấy lại sống rất tốt, bạn bè cũng rất nhiều. Chỉ cần con cố gắng khắc phục nỗi sợ của mình thì con cũng có thể sống vui vẻ như cậu ấy vậy. Còn nữa, sau này con sẽ không chối bỏ mắt âm dương của mình nữa. Tử Mi nói do tâm hồn con lương thiện, trong sáng nên ông trời mới chọn con và ban cho con mắt âm dương nên con phải thấy mình may mắn chứ không nên sợ hãi và chối bỏ như vậy.

- Con bé nói thế thật sao?

Thấy vẻ mặt phấn chấn, hồ hởi của con gái mình, thầy Lam xúc động đến trào nước mắt.

Hơn mười năm qua, ông và gia đình đã lo lắng và vất vả rất nhiều vì chuyện của con gái ông.

Giờ, con gái ông đã được Dương Tử Mi khuyên nhủ, động viên và đã có thể vui sống như các bạn đồng lứa khác nên ông rất vui.

Nghĩ đến gương mặt trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng và thông minh của Dương Tử Mi, ông liền lấy bản kiểm điểm đang để trên bàn xé toạc đi và ném thẳng vào sọt rác.

Sau khi tan học.

Dương Tử Mi lại đến khu đất trống để xây nhà của mình và phát hiện ở đó đã bắt đầu khởi công xây dựng. Khu đất nọ hiện đang ì ầm tiếng máy xúc, máy đào đất, hơn mười thợ xây thì đang tất bật làm việc.

Hạ Quốc Huy quả nhiên làm việc rất nhanh chóng.

Dương Tử Mi tìm thấy Hạ Quốc Huy trong vòng vây máy móc và hơn mười nhân công kia.

- Chú Hạ, đã khởi công rồi sao ạ?

Dương Tử Mi hỏi.

Thấy cô đến, Hạ Quốc Huy vui vẻ nói:

- Ờ, con nói muốn có nhà ở trong vòng một tháng nên chú cũng phải nhanh chóng khởi công. Dù gì thì đội nhân công của chú cũng đang rảnh.

- Cám ơn chú.

Dương Tử Mi nhìn khu đất đang nhộn nhịp, huyên náo vì tiếng động cơ và tiếng người nói lao xao trước mặt, cô phát hiện âm khí vốn có của khu đất hầu như đều bị cái tháp nhỏ của cô xóa tan hết. Những âm khí còn sót lại thì cũng đã bị cô hút hết. Ngoài ra, cô còn không quên bố trí Thất Tinh Tụ Linh Trận xung quanh khu đất nhằm tránh cho các âm khí bên ngoài xâm nhập vào.

Cũng nhờ thế mà khi khởi công mới không xảy ra vấn đề gì. Nếu không, nhiều oán khí như thế thì sẽ rất dễ xảy ra tai nạn khi thi công.

Dương Tử Mi cũng nhắc Hạ Quốc Huy phải xây nhà theo bản vẽ mà cô cung cấp. Đặc biệt là nền nhà phải làm bằng đá Hán Bạch.

Đá Hán Bạch là một loại đá bóng, trắng, sáng mang đến cảm giác thoát tục và vẻ đẹp trang nghiêm. Từ góc độ phong thủy mà nói thì đó là loại đá có thể tích tụ linh khí của đất trời.

Vì có độ trắng bóng đẹp nên đá Hán Bạch thường dùng để làm tượng Phật. Ở các nước phương tây, Hy Lạp cổ đại đã dùng đá Hán Bạch để làm tượng điêu khắc còn Trung Quốc cổ đại thì dùng đá này để làm bậc thang và hàng rào bảo vệ trong các cung điện. Vì màu sắc và độ bóng sáng của nó không khác gì các loại ngọc quý hiếm khác nên nó có tên gọi là Hán Bạch Ngọc. Nếu để ý, sẽ phát hiện đá Hán Bạch có mặt ở khắp nơi, từ cầu Kim Thủy, các cây cột, bậc thang, hàng rào bảo vệ trong các cung điện còn bảo tồn đến ngày nay của Trung Quốc đều làm bằng đá Hán Bạch này.