- Tiểu Mi, mấy thứ này chúng ta không cần nữa. Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.
Tống Huyền lo là sau chuyện lần này bọn trộm mộ kia sẽ đến trả thù nên kéo tay Dương Tử Mi nói.
- Vậy em lấy nhé.
Đó đều là đồ cổ có giá trị. Nếu có thể hợp thức hóa chúng và đem bán ra thị trường thì ít nhất cũng mấy trăm triệu. Huống hồ, Dương Tử Mi lại là người rất thích tiền.
Dứt lời, cô khom người vớ lấy một cái bao bố ở kế bên và cho tất cả mọi thứ vào bao, mang đi.
Thấy vậy, Tống Huyền nhìn cô ngạc nhiên nói:
- Họ nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Tốt nhất là chúng ta đừng lấy gì hết, nhân lúc chúng không làm gì được, chúng ta báo cảnh sát đi.
- Báo cảnh sát sao?
Dương Tử Mi cười nói:
- Em sẽ không để chúng còn mạng cho đến khi cảnh sát đến đâu.
Tống Huyền thất kinh nói:
- Em muốn giết họ sao?
- Không, họ không đáng để em làm thế. Để họ tương tàn lẫn nhau vậy. Dù gì thì họ cũng đáng chết cả. Sư phụ em từng nói, trừ khử bọn gian ác cũng là tích phước đấy ạ.
Nói xong, Dương Tử Mi mỉm cười lạnh lùng, sau đó cô giơ tay vẽ bùa lên không trung. Vừa vẽ vừa niệm chú và dẫn âm sát khí vào đầu bọn trộm mộ kia.
Xong xuôi mọi thứ, cô bảo Tống Huyền hãy ra ngoài trước.
Sau khi Tống Huyền rời khỏi, cô liền hủy hết tất cả mọi thứ có liên quan đến cô và Tống Huyền.
Hai người họ rời khỏi công xưởng không bao lâu thì nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt từ trong xưởng vọng ra.
Tống Huyền quay sang nhìn Dương Tử Mi. Chỉ thấy cô vẫn tỉnh bơ như không, thậm chí vẫn ngây thơ, hiền dịu như lúc đầu anh gặp cô vậy, hoàn toàn không có chút gì thần bí, khó đoán như dáng vẻ lúc còn trong xưởng vậy.
- Cuối cùng thì họ sẽ ra sao?
Tống Huyền hỏi.
Dương Tử Mi trước khi rời khỏi xưởng cũng đã dùng thiên nhãn quan sát bọn trộm mộ kia nên khi Tống Huyền hỏi thế cô chỉ thản nhiên trả lời:
- Không tên nào sống sót cả.
- Tại sao lại thế?
Tống Huyền không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh nghi ngờ không lẽ là Dương Tử Mi có khả năng khống chế ý nghĩ của người khác.
Thật ra, Dương Tử Mi không giỏi đến độ có thể điều khiển ý nghĩ của người khác. Tuy nhiên, cô có thể dẫn âm sát khí vào đầu họ khiến họ bị ảo giác. Vì bị ảo giác nên họ sẽ tưởng những người xung quanh đều là hồn ma chết dưới tay họ trước đó tìm đến đòi mạng nên họ sẽ tìm mọi cách để tàn sát lẫn nhau…
Nếu một người có tâm hồn trong sáng, lương thiện, dù âm sát khí có vào não đi nữa thì họ cũng vẫn bình an vô sự. Giống như mọi người thường nói, nếu không làm chuyện gì thẹn với lòng thì nửa đêm ma quỷ có đến tìm cũng không sợ gì cả.
- Thầy ơi, mấy thứ này, thầy không lấy thật sao?
Dương Tử Mi giơ bao đồ cổ ra hỏi.
Tống Huyền nhìn cái bao nọ cười nói:
- Nó thuộc về em.
- Vậy em không khách sáo đâu nhé. Nhưng mà, trong đó có món đồ thầy rất thích, em sẽ tặng nó cho thầy.
Dương Tử Mi nhếch nhếch mày, lém lỉnh nói.
Dứt lời, cô thò tay vào bao và lấy ra cây tiêu Ngọc Long màu xanh.
Lúc nãy, khi Tống Huyền xem hàng, cô phát hiện anh nhìn cây tiêu đó rất lâu. Mắt ánh lên sự yêu thích tột độ.
Quả nhiên, khi nhìn thấy Dương Tử Mi lấy cây tiêu nọ ra, hai mắt Tống Huyền bất giác sáng lên.
Đó là Ngọc Long Tiêu làm bằng ngọc Lam Điền thượng phẩm, hơn nữa đường nét còn rất tinh xảo, hoa văn chạm trổ trên đó cũng cực kỳ sắc nét và sinh động.
Dù nhìn từ góc độ của người chơi đồ cổ hay từ góc độ của người thổi thì đó là một cây tiêu quý hiếm không thể bỏ qua.
- Thầy à, cây tiêu này em tặng thầy. Thầy yên tâm, nó không có âm sát khí đâu. Thầy chỉ cần mang nó về lau rửa sạch là được ạ. Nếu thầy muốn dùng nó để thổi thì thầy nhớ thổi cho em nghe với nhé.
Nghe cô nói thế, mặt Tống Huyền thoáng đỏ. Đoạn, anh đưa tay nhận cây tiêu nọ với vẻ vô cùng trân trọng.
Nếu như không vì ngại là cây tiêu nọ được chôn trong đất quá lâu và có nhiều vi trùng thì anh đã thổi ngay một bài cho Dương Tử Mi nghe rồi.
Nhận tiêu xong, Tống Huyền cẩn thận để nó vào chiếc vali mà anh mang theo, sau đó quay sang nói với Dương Tử Mi:
- Cám ơn em, Tiểu Mi. Anh nhất định sẽ thổi một bài cho em nghe.