Tử Mi, con ngủ chưa thế? Tiếng của bà nội vang lên ngoài cánh cửa. Dương Tử Mi vội vàng bảo Long Trục Thiên trốn sang một bên rồi đỏ mặt đứng lên đi mở cửa. Bà nội bưng một cốc nước đường, nhìn cô với vẻ hiền từ. - Tử Mi, bà làm nước lê đường phèn cho con này, uống một chén đi con. - Con cảm ơn bà. Dương Tử Mi bất đắc dĩ nhận lấy cốc nước đường: - Con vào phòng mình uống nhé. - Ừ, uống xong thì đi ngủ sớm một chút, đừng học muộn quá mà mệt mỏi nhé. Dặn dò xong, bà vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô. Một luồng ấm áp chảy xuống tận đáy lòng. Dương Tử Mi nhìn bà nội mà tràn đầy hạnh phúc. Bà nội xoay người đi rồi, Dương Tử Mi bưng nước đường vào và đóng cửa lại. Long Trục Thiên ra khỏi góc đang náu mình, nhìn cốc nước đường kia mà chẳng khác gì nhìn kẻ thù. Chỉ tại cốc nước đường này phá hủy hết cả không khí ngọt ngào mờ ám sắp tiến thêm một bậc ban nãy. Nhìn thấy ánh mắt ai oán của anh, Dương Tử Mi không nhịn được mà bật cười: - Đến uống nước đường này. - Không uống. - Đã thế thì mình em uống hết! Dương Tử Mi lấy thìa quấy cốc nước một chút, mùi hương thanh mát thoảng trong khoang mũi. Cô thích nhất là nước đường bà nội pha, uống biết bao nhiêu cũng không đủ. Cúi đầu uống một ngụm, vị ngọt thanh lưu luyến trên môi, khiến cho cô bất giác nheo mắt lại mà thưởng thức. Thấy cô nhắm nghiền hai mắt.. Hầu kết của Long Trục Thiên lại lăn lên lăn xuống trong yết hầu. Anh cũng muốn nếm thử đôi môi của cô xem rốt cuộc thì chúng ngọt ngào đến mức nào. Nghe thấy hơi thở của anh chợt biến đổi, Dương Tử Mi vội mở mắt ra, múc một thìa nước đường đưa đến bên miệng anh rồi cười rất là xấu xa tinh nghịch: - Uống một ngụm đi, ngọt lắm. - Anh muốn thứ ngọt hơn kia! Long Trục Thiên mím môi, trông như một đứa con nít đang giận hờn. - Trên đời này không gì ngọt bằng nước đường của bà nội em đâu. Dương Tử Mi cười thật thà, cố ý đóng giả một thiếu nữ ngây ngô. Long Trục Thiên nhìn thẳng vào cô mà nói: - Anh cảm thấy môi của em hẳn là còn ngọt hơn nhiều! Nghe câu bày tỏ nóng bỏng chẳng chút che giấu của anh, khuôn mặt của Dương Tử Mi đỏ ửng lên, ướt át và mềm mại như phỉ thúy đỏ thượng hạng. Cô cuống quít cúi đầu, đưa thìa nước đường kia vào miệng mình. Nước đường vẫn ngọt ngào, chỉ là bây giờ cô đang suy nghĩ lung tung, cho nên nếm chẳng ra vị nữa. Long Trục Thiên vươn tay nắm lấy bàn tay cầm thìa của cô, trong đôi mắt đen bùng lên lửa nóng: - Đút cho anh đi! Tay bị bao bọc trong bàn tay nóng rực, như thể trái tim cũng đang được bao phủ, lòng cô hồi hộp làm cho đôi tai càng đỏ au thêm. Cô không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ múc một thìa nước đường đưa vào miệng anh đang hé ra. Không biết là cố ý hay là vô tình, Long Trục Thiên hơi ngậm thìa lại, tiếng nuốt nước đường vang lên ừng ực có chút mờ ám khó tả. - Em cũng uống một ngụm đi. Long Trục Thiên nhả chiếc thìa ra rồi nói. Dương Tử Mi cúi đầu, dùng chiếc thìa ấy uống một ngụm nước đường. Ánh mắt Long Trục Thiên nhìn cô càng thêm âu yếm và bỏng cháy. Dương Tử Mi chợt nghĩ. Đây có phải là hôn môi gián tiếp không nhỉ? Long Trục Thiên giằng lấy cốc từ tay cô, nháy mắt nói: - Để anh đút cho em nào! Mặt Dương Tử Mi càng đỏ hơn. Cô hơi cúi đầu xuống. Long Trục Thiên đưa một thìa nước đường vào đôi môi như đóa anh đào đang hé ra của cô. Kiểu tán tỉnh này làm cho người dù đã sống hai kiếp người nhưng vẫn là một chú chim non trong tình trường như Dương Tử Mi căng thẳng hẳn lên...