Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 293: Vu thuật thôi miên



Khóe môi của Dương Tử Mi nhếch lên thành một nụ cười thản nhiên như có như không:

- Tôi là ai thì ông không cần phải biết làm gì, tôi chỉ muốn biết, tại sao nửa đêm nửa hôm mà ông lại đến đây.

- Tôi... 

Nhìn thấy nụ cười thần bí khó lường của cô, Lý Đường Nghĩa thoáng rụt cổ lại, cứ cảm giác cô gái này không bình thường chút nào.

Chẳng lẽ cô ta không phải con người hay sao?

Là một thầy phong thủy, đương nhiên ông ta tin vào chuyện trên đời này có quỷ thần rồi. 

Trên người cô ta có một cỗ khí tức âm hàn mà người bình thường không thể nào có được, nhưng rõ ràng ông ta nghe thấy tiếng hít thở rất khẽ cùng với tiếng tim đập thinh thịch trong lòng ngực của cô ta nữa.

Ông chợt liếc mắt nhìn chiếc la bàn nằm trên mặt đất.

Chi thấy kim la bàn đang quay loạn xì ngầu một cách điên cuồng, cứ như không thể chỉ ra phương hướng chính xác. 

Chẳng lẽ khí cơ hỗn loạn mà ông ta đã cảm ứng được lúc ở thành phố B là đến từ chỗ cô gái vừa như tiên nhân lại như ma quỷ ở trước mặt này sao?

- Nói đi!

Giọng nói của Dương Tử Mi trở nên lạnh lẽo, chỉ quyết biến hóa, cô thầm đọc chú, khí âm sát lại bắn ra thêm lần nữa. 

Lý Đường Nghĩa bắt đầu ấp úng nói ra ý của mình khi đến đây, nói trong lúc mình đang xem sao trời thì phát hiện kim trên la bàn bắt đầu nhảy điên, phát hiện khí cơ của thành phố A có biến hóa, cho nên mới men theo khí tức mò tới đây.

Nghe ông ta nói ra xong, Dương Tử Mi lại khiến ông ta rơi vào trong trạng thái ngủ mơ.

Xem ra, khí cơ hỗn loạn của mình đã tới mức khiến cho người ta có thể phát hiện ra rồi. 

Đây là một chuyện rất nguy hiểm.

Sư phụ Ngọc Thanh đã từng dặn dò cô biết bao lần, đừng để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện ra điểm khác lạ của cô, bằng không có thể sẽ phải rước lấy đại nạn.

Cô cũng biết rõ, loại kỳ tích như sống lại thế này, nếu như bị người bên ngoài biết rõ thì chắc là họ sẽ bắt cô vào trung tâm mổ xẻ ra nghiên cứu luôn ấy chứ. 

Sức mạnh của một người dẫu có mạnh tới đâu đi chăng nữa cũng không thể chống lại với cơ quan quốc gia.

Tuyệt đối không thể để cho Lý Đường Nghĩa công bố điều khác lạ của cô ra ngoài được!

Nhìn Lý Đường Nghĩa bị mình thôi miên nằm sõng soài trên mặt đất, trong mắt cô lóe lên một tia sát ý. 

Trong lúc cô muốn ra  tay thì rốt cuộc lại khựng lại.

Giết một người vô tội sẽ tạo thành sát nghiệp lớn cho bản thân, huống hồ gì còn là giết người cùng nghề như thế này!

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi đặt tay lên mi tâm của ông ta, thôi động chú ngữ, khiến cho khí âm sát rót vào người ông ta liên tục, thôi miên phong ấn phần ký ức vừa mới xảy ra của ông ta lại, khiến ông ta quên cô đi. 

Cách lợi dụng chú ngữ âm sát để thôi miên này thật ra là một loại vu thuật tương đối âm độc, cô đã lén học trộm được từ trong một quyển sách bị khiếm khuyết của sư phụ Ngọc Thanh.

Nếu như thi triển loại vu thuật này lên con người thì sẽ tạo thành tổn hại đối với thần kinh căn bản trong não của người đó, nếu như trong vòng mười năm mà không giải thì sẽ dần dần xuất hiện triệu chứng bị si ngốc.

Đương nhiên, bất luận loại vu thuật nào cũng sẽ có lúc bị phá trừ, ví như gặp được người cũng biết cách hóa giải loại vu thuật này thì người thi pháp cũng sẽ bị phản phệ. 

Nếu như pháp lực của người thi pháp quá yếu kém thì kết quả của việc phản phệ sẽ là trực tiếp khiến cho não bị chết.

Về phần người thi pháp có bản lĩnh cao cường, kết quả phản phệ sẽ ra sao thì không ai biết.

Dương Tử Mi vô cùng tự tin rằng trên thế gian này chắc là không có ai có thể phá giải được pháp thuật này của cô, ngay cả người có tu vi cao thâm như sư phụ Ngọc Thanh mà bây giờ cũng thua xa cô. 

Cho nên cô không sợ chút nào.

Chỉ là, cô thật sự không thể ngờ, trên đời này không có gì là tuyệt đối, quá mức tự tin chẳng khác nào tự phụ!

Vì tránh để gợi lại trí nhớ của Lý Đường Nghĩa, cô đã dời thân thể của Lý Đường Nghĩa ra cách đó ba cây số, sau đó mới quay về nhà, rốt cuộc cũng chẳng còn lòng dạ nào mà tu luyện nữa. 

Đợi đến khi tòa nhà này xây xong, cô có thể hoàn toàn phong tỏa khí cơ của mình ở bên trong, không để cho người bên ngoài phát hiện ra được nữa.

Bây giờ cô chỉ dừng lại một chút, lúc nào cũng phải mang theo mặc phỉ có thể điều tiết âm dương hòa hợp, làm cho khí tức của mình trở nên thong thả, hoặc là đợi tới khi thi cấp ba xong, cô sẽ phải quay lại trong núi, bế quan tu luyện một quãng thời gian.

Chỉ là không biết sư phụ đang vân du ở nơi nào mà đến bây giờ vẫn chưa chịu quay về nữa? 

Cô bắt đầu nhớ sư phụ muốn chết rồi!