Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 316: Hắc vu thuật châu phi



Dương Tử Mi chạy đến tiệm thuốc tây bên đường, mua bông băng và thuốc đỏ, giúp cậu ngồi xuống băng ghế đá bên đường rồi cẩn thận giúp cậu xử lý vết thương.

Mẫn Cương hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn cô cầm bông băng chậm rãi chạm vào vết thương. Ở khoảng cách gần như thế cậu có thể thấy được khuôn mặt trắng trắng mềm mềm không chút tỳ vết, còn có đôi mắt to tròn chớp liên tục.

Tâm trạng của cậu hơi căng thẳng, lại có chút tràn ngập hưng phấn và chờ mong. 

Dương Tử Mi cẩn thận đổ thuốc sát trùng lên. Gần gũi với Mẫn Cương như vậy, bản thân cô cũng có hơi khẩn trương.

Ngũ quan của Mẫn Cương thật sự rất đẹp, giống như bước ra từ trong một bức tượng ngọc được điêu khắc tinh xảo.

Cô nhanh chóng thoa thuốc lên gương mặt cậu, sau đó lại giúp cậu ấy cởi áo, tiếp tục thoa thuốc lên sống lưng phía sau. 

Mẫn Cương thoáng chần chừ một chút, sau đó liền cởi chiếc áo đã rách tơi tả kia xuống. Thân thể cậu không quá cường tráng, lại còn trắng nõn, đẹp tuyệt trần.

Dương Tử Mi chăm chú nhìn một chút, cố gắng xua tan một vài suy nghĩ linh tinh trong đầu, cẩn thận lau vết thương cho cậu ấy.

- A Nghiên, cậu nhìn đi, hai người này dám tự nhiên giữa đường giữa xá như thế! 

Một âm thanh sắc nhọn vang lên, hóa ra là Mộ Dung Nghiên và Lam Chi Tình.

Mộ Dung Nghiên nhìn Mẫn Cương đã cởi trần nửa người trên, hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Trong mắt mỹ nhân lúc này chỉ còn sự ghen ghét, nhưng cô cũng không dám lặp lại sai lầm một lần nữa.

Lần này cô giục Mộ Dung Nghiên mau chóng trở về, lại còn cảnh cáo bạn mình không nên trêu chọc Dương Tử Mi làm gì. Nếu không, Mẫn Cương lại đích thân dạy cho nàng một bài học. 

Xử lý vết thương trên người Mẫn Cương xong xuôi, lại thấy chiếc áo rách nát kia không thể mặc lại được nữa, Dương Tử Mi bèn chạy đến cửa tiệm quần áo trước mặt chọn cho Mẫn Cương một bộ quần áo, đưa cho cậu ta thay ra.

Mẫn Cương mặc bộ quần áo cô vừa mới mua, tâm tình hoàn toàn có thể dùng bốn chữ “hạnh phúc tràn đầy” để hình dung.

Sau khi làm xong mọi việc, tâm trí Dương Tử Mi lúc này chỉ còn lại hình ảnh của Long Trục Thiên. 

Ngay lúc này, tiếng chuông di động vang lên.

Cô lấy ra xem, mắt thấy là Long Trục Thiên gọi đến liền vô cùng kích động.

Từ trong điện thoại truyền ra giọng nói khàn khàn lo lắng của Gia Cát Nguyệt: 

- Tử Mi, bọn anh đã đến thành phố A rồi, em mau đến phòng 801 khách sạn Nhạc Thiên đi.

- Long Trục Thiên đâu?

- Cậu ta bây giờ vẫn còn đang hôn mê, miệng không ngừng kêu tên em. Em mau đến đây đi. 

Gia Cát Nguyệt nói xong bèn đưa điện thoại đến bên miệng Long Trục Thiên vẫn đang mê man.

- Mi Mi, Mi Mi...

Nghe được giọng nói mê man của Long Trục Thiên, còn là tiếng kêu giống như đang chịu đau đớn như vậy, tâm trạng Dương Tử Mi tan nát hết cả. 

- Giúp mình một chút, bây giờ mình có việc phải đi.

Cô quay đầu nói vội với Mẫn Cương, sau đó vẫy một chiếc xe ôm bên đường, nhanh chóng chạy đến khách sạn Nhạc Thiên.

Cô đập cửa phòng 801, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt phía trước, ánh mắt phút chốc liền thay đổi. 

Vốn dĩ là một bạch mã hoàng tử tao nhã, cao quý, lúc này trông anh ta chẳng khác gì một tên dã nhân vừa chui ra khỏi rừng rậm châu Phi. Tóc rối tung, râu dài tán loạn, khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi, hốc mắt sâu hoắm, trang phục trên người cũng là bộ đồng phục lao động cũ nát.

Ánh mắt của cô cũng không dừng lại nghiên cứu sao bộ dạng anh ta lại thay đổi đến chừng này, ngay lập tức lo lắng hỏi:

- Anh ấy đâu? 

- Ở trong phòng trước mặt.

Gia Cát Nguyệt nhìn cô:

- Em phải chuẩn bị tâm lý một chút, có khả năng cậu ấy đã trúng Hắc vu thuật của Châu Phi. 

Hắc Vu thuật châu Phi?

Nghe nói đó là một loại vu thuật cực kỳ tà ác, cũng cực kỳ quỷ dị, không thua gì tà thuật hàng đầu Đông Nam Á. Cùng với cổ thuật Nam Cương, còn có thêm một chút kỳ môn trận pháp quỷ dị khó lường làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Điểm mấu chốt chính là, Dương Tử Mi không biết chút gì về Hắc Vu thuật Châu Phi cả. 

Cô lo lắng chạy vào bên trong phòng, nhìn Long Trục Thiên nằm trên giường. Gương mặt anh ta đen lại, thậm chí hơi thở cũng mong manh hơn bình thường, vô cùng quỷ dị.

Cô dùng Thiên Nhãn, nhưng cũng không hề phát hiện ra có âm sát khí gì bao phủ trên người anh.