Một tên cảnh sát cầm súng, hung dữ chỉ vào Ngọc Chân Tử.
Ngọc Chân Tử tất nhiên sẽ không ngồi xuống rồi, lại còn hỏi vặn lại:
- Tại sao?
- Tại sao à? Ông đã giả làm đạo sĩ lại còn đánh người khác bị thương như vậy, nhiêu đấy đã đủ phán ông tội lớn rồi.
Tên cảnh sát cười nhạo nói.
- Đạo sĩ giả? Tôi thật sự là đạo sĩ, đạo danh là Ngọc Chân Tử. Còn về việc tôi đánh bọn họ, là do bọn họ vây đánh tôi trước, tôi đang tự vệ chính đáng đó chứ!
Bảo mình cố ý đánh người, Ngọc Chân Tử thật ra không có tức giận chút nào hết. Thế nhưng tên đó dám bảo mình là một đạo sĩ giả, chuyện này thật sự là “ông chú có thể nhịn còn bà thím thì không”.
- Phòng vệ chính đáng? Hừ!
Tay tên cảnh sát động đậy, gậy cảnh sát trên tay quất vào đùi Ngọc Chân Tử.
Đầu Ngọc Chân Tử bốc khói, mặc kệ tên này có phải là cảnh sát hay không, chân đá một cước, đá bay cái gậy văng sang một bên.
- Dám đánh cảnh sát? Các anh em, bắt lấy hắn!
Tên cảnh sát nhân cơ hội la lớn.
Những họng súng đen ngòm ngay lập tức nhắm vào Ngọc Chân Tử!
Con ngươi Dương Tử Mi hơi co rút lại, sát ý bốc lên!
Dám động vào sư thúc cô, đúng là chán sống rồi!
Ngọc Thanh đứng một bên nhìn thấy cô tức giận,
lập tức giữ cô lại,
- Yên tâm đi, đừng nóng.
- Sư phụ...
Dương Tử Mi không cam tâm gọi một tiếng.
Ngọc Thanh đi đến bên cạnh Ngọc Chân Tử, vung phất trần nói với vài tên cảnh sát kia:
- Muốn chúng tôi đến cục cảnh sát cũng không phải là không được, nhưng đến lúc muốn để chúng tôi đi e rằng không còn đơn giản nữa đâu.
Giọng nói ông ấy nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, vừa giống như đang thương lượng, vừa mang theo một sự uy hiếp.
- Hừ!
Đội trưởng Đinh Nghị đi tới, khinh thường đánh giá Ngọc Thanh một lượt:
- Đừng nghĩ rằng ông là người xuất gia thì có thể đánh người, người bị thương chính là con trai cục trưởng chúng tôi, giờ ông có là Trương Tam Phong chuyển thế cũng phải ngoan ngoãn chờ bị phạt thôi.
Ngọc Thanh không giải thích với hắn nữa, cũng chẳng thèm giãi bày với cái thứ luồn cúi, nịnh trên bắt nạt dưới này, chỉ thản nhiên:
- Được thôi, bây giờ chúng tôi đi theo ông tới cục cảnh sát cũng được, nhưng mà, sau này đừng trách bần đạo không nhắc ông trước, xin thần dễ tiễn thần khó.
- Đạo sĩ thối, đừng có mà lắm lời nữa! Mấy đứa, tới còng tay bọn họ lại.
Đình Nghị kêu to.
Vài tên cảnh sát cầm còng tay đi lên.
- Mấy người dám!
Dương Tử Mi không nhẫn nhịn được nữa, tức giận kêu lên.
Phất trần của Ngọc Thanh ngăn cơn kích động của cô lại, chìa hai tay ra.
Một bộ còng tay được đưa đến.
Ngọc Chân Tử thấy sư huynh như vậy cũng cố nén lửa giận, để cho cảnh sát còng tay mình lại.
Dương Tử Mi không hiểu sư phụ rốt cuộc có ý gì, nếu ông đã kiên quyết như vậy thì chỉ còn nước đè lửa giận trong lòng xuống.
Một tên cảnh sát đi tới trước mặt cô, hết nhìn cô gái xinh đẹp rồi lại nhìn cái còng tay lạnh ngắt trên tay mình, hơi khó xử nhìn Đinh Nghị:
- Đội trưởng, còn cô gái này...
- Khoan đã, một cô gái như vậy cũng không thể gây thêm chuyện gì, vả lại Lý thiếu gia đã dặn dò phải xử lý riêng cô ta rồi.
Đinh Nghị thoáng đánh giá Dương Tử Mi, hắn đương nhiên có thể đoán được Lý Quý chắc đã vừa ý cô gái này nên mới để xảy ra việc ngày hôm nay.
Với lại, cô gái này trông cũng yếu đuối, người lớn đã bị bắt hết cả thì cô còn có thể làm gì được nữa?
- Ngoan ngoãn theo chúng tôi lên xe cảnh sát. Nếu không, ngay cả cô cũng sẽ bị còng tay!
Đinh Nghị buông lời đe dọa.
Dương Tử Mi lạnh lùng liếc nhìn ông ta, ngón tay lén chuyển động, từ không khí vẽ ra một cái bùa Ngũ Quỷ Truy Hồn bắn vào trán ông ta. Khóe môi cô khẽ nâng lên thành một nụ cười nhạt.
Tên Đinh Nghị này sau này mỗi buổi tối đi ngủ đều sẽ mơ thấy ngũ quỷ đến lấy mạng, không thể yên giấc, sống không bằng chết.
Còn nữa, tên cảnh sát quát lớn với Ngọc Chân Tử, tên cảnh sát dám còng tay sư phụ, dù là một người cô cũng không bỏ qua. Cô muốn khiến cho tất cả bọn nịnh trên bắt nạt dưới này không được sống yên ổn.