Cậu Gia Cát, Tống Huyền kia chỉ là người quen của người quen, cũng không gọi là quen mà? Anh ta và cậu không có quan hệ thân thiết lắm đúng không?
Trần Vĩ thăm dò hỏi.
- Anh ta và tôi không thân thiết lắm, sống chết của anh ta cũng không phải việc của tôi.
Gia Cát Nguyệt bộ dạng không quan tâm nói.
Trần Vĩ nghe xong, lại càng nhẹ nhõm thở ra:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt!
- Nhưng mà...
Gia Cát Nguyệt dừng một chút:
- Thế nhưng, anh ta và bạn tôi có quan hệ rất thân, mà bạn tôi và tôi cũng có quan hệ rất thân.
Trần Vĩ trước đầu tiên không có phản ứng, chỉ hơi giật mình, nhưng đến khi hiểu hết hàm ý của câu nói, mới toát hết mồ hôi lạnh.
Anh ta mặt đầy chờ mong nhìn Gia Cát Nguyệt:
- Cậu Gia Cát, chuyện này cậu có thể mở một mắt nhắm một mắt, coi như chưa nhìn thấy gì được không?
- Với Tống Huyền mà nói, tôi có thể mở một mắt nhắm một mắt mở, nhưng bạn tôi thì không thể, mà tôi lại không thể mặc kệ bạn tôi. Cục trưởng Trần, ông nói xem, tôi nên làm thế nào? Ông có thể chỉ cho tôi biết không?
Gia Cát Nguyệt mặt bất đắc dĩ nhìn Trần Vĩ, bộ dạng này, thật đúng là giống khiêm tốn xin thỉnh giáo.
Mồ hôi lạnh trên người Trần Vĩ toát ra càng nhiều, mặt cười càng khó xử:
- Ông nội tôi ơi, tôi cũng chỉ là làm theo lệnh của người khác, làm việc giúp người ta, cậu xem...
- Ông nội?
Gia Cát Nguyệt sắc mặt hơi biến đổi, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ai là ông nội ông? Tôi không thèm có đứa cháu như ông!
- Tôi sai rồi, tôi sai rồi, cậu là cậu Gia Cát, tôi nên vả miệng...
Nói xong, ông ta thật sự tát một cái vào miệng mình, hơn nữa lực còn mạnh, đánh xong mồm miệng lập tức đỏ lên.
Gia Cát Nguyệt mất kiên nhẫn gõ gõ bàn:
- Đừng diễn khổ nhục kế trước mặt tôi, ông nói đi, Tống Huyền kia nên làm như thế nào mới phải? Mau lên cho tôi, nếu không, đợi bạn tôi đến, đến lúc đó tôi cũng không bảo vệ được ông.
- Cái gì?
Trần Vĩ vừa nghe, mặt đen phân nửa:
- Bạn cậu lai lịch thế nào?
- Lai lịch còn lớn hơn tôi, cho dù cậu ta có trực tiếp cầm súng bắn chết ông, cũng không ai có thể làm gì cậu ấy.
Gia Cát Nguyệt nhìn xa xăm nói:
- Tôi thấy ông đã từng làm việc cho chú tôi, xử lí giúp không ít chuyện cho nhà Gia Cát, cũng không nhẫn tâm nhìn ông chết, cho nên mới sớm bảo ông hiểu chuyện biết phải làm gì.
Trần Vĩ nghe xong, hai chân mềm nhũn, đầu lưỡi líu lại, nước mắt ròng ròng hỏi:
- Người kia... rốt cục là ai?
- Người đằng sau sai khiến ông là ai?
Gia Cát Nguyệt nghịch chiếc nhẫn trên ngón tay, không bận tâm hỏi.
- Cậu Gia Cát, người đứng sau chính là chú của cậu, nếu như không phải chú cậu, tôi dám tuỳ tiện bắt người sao?
- Là chú tôi yêu cầu ông bắt người? Không thể nào, chú tôi hiện đang ở trên thủ đô, vốn dĩ không thể có bất cứ liên quan đến người như Tống Huyền được. Tôi nói này cục trưởng Trần, ông dám tuỳ tiện lấy thanh danh chú tôi ra dọa người, để chú tôi biết được, ông còn có thể sống được sao?
- Cậu Gia Cát, tôi nào dám như vậy? Thật sự là chú cậu đích thân gọi điện thoại bảo tôi làm vậy. Tôi là do một tay chú cậu đề bạt, ở đây đã hai năm, cũng sắp được thăng chức rồi, lời của ông ấy, chính là mệnh lệnh của tôi.
Trần Vĩ lau mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch nói.
Gia Cát Nguyệt thầm kêu phiền phức rồi.
Chính chú mình muốn bắt người, mà mình lại đến đây đòi thả người, quả thực là chuyện tức cười.
Anh ta nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện cho chú mình, nhưng lại gọi mãi không được, chắc chú ấy đang họp.
Tống Huyền rất quan trọng với Dương Tử Mi, Long Trục Thiên nhất định sẽ không bỏ mặc không quan tâm chuyện của anh ta, đắc tội với cậu ta thì sẽ không có chuyện gì hay cả.