Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 519: Ảm đạm



Tại sao lại như vậy?

Chẳng phải trước đấy vẫn là biến nguy thành an sao, sao bây giờ lại chuyển sang số mệnh đại hung rồi?

Cô vội vàng tính lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn vậy không thay đổi. 

Là một thầy tướng, cô cũng biết, vận mệnh của mỗi người không phải là bất biến mà vẫn luôn thay đổi, thậm chí biến đổi không ngừng tùy theo yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa.

Mà nguyên nhân của vận số đại hung này, chắc chắn là do Tống Huyền cố chấp ở lại đây không chịu trở về mà nên.

Hoặc cũng có thể, đối phương cường đại một tay che trời, cố tình đẩy thầy ấy đến vận số đại hung. 

Cô xoay người lại nhìn Gia Cát Nguyệt, ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người.

Gia Cát Nguyệt thu người rụt cổ lại, ngượng ngừng nói:

- Tiểu Mi à, hình như anh đâu có đắc tội gì với em! 

- Lập tức gọi điện thoại cho ông chú của anh! Hỏi ông ta tại sao phải nhất định dồn thầy Tống vào đường chết mới hài lòng.

Gia Cát Nguyệt nhún nhún vai, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho chú mình.

Thật may, đầu dây bên kia có tín hiệu. 

- Chú ơi, cháu có chuyện muốn hỏi chú...

Chú anh ta là người rất lạnh lùng âm trầm, bình thường quan hệ hai chú cháu cũng chẳng mấy thân thiết, nên khi nói chuyện với chú, luôn tạo cho anh ta áp lực rất lớn.

- Có chuyện gì? 

Ngữ khí trong lời nói của Gia Cát Mộc vô cùng lạnh lùng, nó đã trở thành một thói quen, cho dù là Gia Cát Nguyệt cũng không ôn hòa hơn chút nào.

- Cháu đang ở thành phố A, cháu có một anh bạn đang bị bắt giam vào đồn cảnh sát, còn vô duyên vô cớ bị gán cho tội danh...

Gia Cát Nguyệt nói đến đây thì dừng lại không nói nữa. 

- Nếu như không có tội, vậy thì cháu đi tìm Trần Vĩ, bảo anh ta điều ra rõ ràng sự việc là được rồi.

Gia Cát Mộc điệu bộ không nhẫn nại nói.

- Nhưng, bạn cháu tên Tống Huyền, Trần Vĩ nói, là do chú ra chỉ thị bắt người. 

Đầu dây bên kia im lặng.

- Chú ơi...

Gia Cát Nguyệt ngập ngừng hỏi: 

- Chú có thể thả anh ta ra không?

- Không thể!

Gia Cát Mộc vô cùng cương quyết: 

- Tiểu Nguyệt, cháu đừng lo chuyện bao đồng nữa! Cậu ta, có quan hệ tương đối lớn.

- Tống Huyền cùng lắm cũng chỉ là một thương nhân buôn bán đồ cổ mà thôi, anh ta thì có quan hệ lớn gì chứ?

Gia Cát Nguyệt khó hiểu hỏi. 

- Nói tóm lại, cháu đừng có nhúng tay vào chuyện này, chú bận rồi, không nói chuyện với cháu nữa.

Gia Cát Mộc nói xong liền dập máy.

Gia Cát Nguyệt nhìn chằm chằm vào di động không nói lời nào. 

Lỗ tai của Dương Tử Mi rất nhạy, đương nhiên cô nghe rõ mồn một nội dung mà hai chú cháu họ trao đổi với nhau.

Rốt cuộc cái quan hệ lớn kia, đằng sau nó thực sự quan hệ gì?

- Tử Mi... 

Gia Cát Nguyệt nhìn cô bất đắc dĩ nói:

- Có thể chú anh cũng là bất đắc dĩ mới phải làm thế này, chú ấy không phải là người tùy tiện.

Tống Huyền đứng đó hiểu hết sự tình, mặc dù khuôn mặt giả bộ cười, nhưng ngữ khí lại đầy ảm đạm, chán chường: 

- Tiểu Mi, nếu anh có gì bất trắc, nhờ em chăm sóc Thanh Mai và đứa nhỏ giúp anh.

Dương Tử Mi nghe lời trăn trối của Tống Huyền, trong lòng cô đau nhói:

- Thầy Tống, thầy nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, thầy không được buông tay chấp nhận, chị Thanh Mai cùng em bé đang đợi thầy về chăm sóc yêu thương đấy. 

Tống Huyền ánh mắt thâm tình nhìn cô, sau đó cúi thấp đầu, đáy mắt hiện lên tia tuyệt vọng.

Anh ta thật sự không hiểu, rốt cuộc mình làm sai ở đâu, đắc tội với ai, mà đến cả người ở trên thủ đô, cũng sắp xếp ổn thỏa đẩy anh vào chỗ chết.

Trong đầu anh nhớ về con phố Văn Lai, nhớ đến những con người ngày thường vô cùng quen thuộc, và cũng rất tôn kính mình, nhưng họ đột nhiên lại thay lòng đổi dạ, chỉ trích anh là gian thương, là người vô lương tâm dám bán đồ giả cho bọn họ, trái tim bây giờ như có hàng nghìn cây kim đâm vào, rất đau, nó như không ngừng rỉ máu. 

Anh từ trước đến nay là một thương nhân, một phần tử trí thức luôn luôn giữ gìn tâm thái thanh cao trong sạch, luôn luôn xây dựng hình tượng danh dự bản thân, giống như con chim vô cùng quý trọng bộ lông của mình.

Nhìn lại bao nhiêu năm gây dựng uy tín kinh doanh, cùng với cửa hàng của mình, trong nháy mắt lại bị cường quyền phá bỏ ngay trước mắt, loại cảm giác này, còn khó chịu hơn cả chết.