Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 524: Cảm ơn vì có em



Dương Tử Mi nhờ kế toán đem toàn bộ hàng đã nghiệm thu thu xếp gọn vào, còn cô ở bên cạnh phụ trách chuyển khoản hoàn tiền.

Nhưng đồ cổ mà Mặc Hiên đã bán ra, thì không có món nào là giả.

Sau khi xử lí xong, những người đến trả hàng cuối cùng cũng đã về hết. 

- Tiểu Mi, cám ơn em nhiều lắm, nếu không có em, chị không biết phải làm thế nào.

Lâm Thanh Mai cảm kích nắm lấy tay Dương Tử Mi, nước mắt cảm động như sắp trào ra.

- Chị Thanh Mai à, đừng nói với em mấy lời khách sáo đó. 

Dương Tử Mi vỗ vỗ vai cô, nói:

- Chị nhớ là có chuyện gì thì phải gọi điện cho em, đừng cố chống đỡ một mình nữa, em không phải người ngoài.

Nỗi niềm xúc động lại dâng lên trong lòng Lâm Thanh Mai. 

Lúc trước, cô biết Tống Huyền thích Dương Tử Mi nên trong lòng ít nhiều gì cũng có chút khúc mắc đố kị.

Nhưng bây giờ, cô đã hoàn toàn buông bỏ khúc mắc ấy, hơn nữa, người mà cô có thể dựa vào bây giờ cũng chỉ có Dương Tử Mi.

- Tiểu Mi, chị muốn đến thăm Tống Huyền, em có thể đi cùng với chị được không? 

Lâm Thanh Mai rất nhớ đến Tống Huyền, dù thế nào cũng luôn không được yên tâm.

Dương Tử Mi nhìn cái bụng nhô ra của cô, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Dương Tử Mi đưa Lâm Thanh Mai đi đến phòng của cục trưởng cục cảnh sát. 

Trần Vĩ vừa nhìn thấy cô thì lập tức giật bắn người, vội vàng đứng dậy, gương mặt tươi cười chạy đến trước mặt Dương Tử Mi, cúi đầu khom lưng niềm nở đón tiếp cô:

- Dương đại sư, sao cô lại tới đây nữa vậy?

- Tôi đến thăm thấy Tống. 

Dương Tử Mi liếc xéo anh ta một cái:

- Không phải anh tiếp đãi thầy Tống của chúng tôi không chu toàn đấy chứ?

- Không có, không có đâu, làm sao tôi dám? 

Trần Vĩ sợ hãi lắc đầu mãnh liệt, tuy rằng vừa mới đây, anh ta lại nhận được một cuộc điện thoại trực tiếp từ lãnh đạo, họ bảo anh ta phải tiến hành trừng phạt và tra tấn thân thể đối với Tống Huyền, nhưng không được gây ra án mạng.

Ở ngoài mặt thì gật đầu đáp ứng, thế nhưng trên thực tế, anh ta lại không dám đụng đến một cọng lông nào của Tống Huyền.

Tội chống đối thủ trưởng nhiều nhất là mất việc thôi. 

Còn tội chống đối Dương Tử Mi thì bùa Truy Mệnh trên người anh ta sẽ lấy đi cái mạng của anh ta bất cứ lúc nào.

Suy nghĩ một hồi, tốt nhất vẫn không nên đắc tội với Dương Tử Mi.

- Dẫn chúng tôi đi gặp thầy ấy! 

Dương Tử Mi lạnh giọng nói.

- Được được được.

Trần Vĩ vội vàng gật đầu, đưa Dương Tử Vi đến nơi giam giữ Tống Huyền. 

Nơi tạm giam này không phải là một phòng giam, mà đây là phòng cảnh vụ dùng hằng ngày của những người quản ngục ở đây.

Anh ta biết rõ Tống Huyền sẽ không tự mình chạy trốn, nhưng lại sợ để Tống Huyền ở chung với mấy kẻ bị tình nghi kia, sẽ bị tổn thương, nên mới để anh ta trong phòng cảnh vụ, phục vụ ăn uống chu đáo, không dám chậm trễ bất cứ thứ gì.

Cũng may tính tình Tống Huyền rất hiền hòa, không phải là người quá điêu ngoa, nghiêm khắc, ăn gì muốn gì cũng không nói, lúc nào cũng trầm mặc không nói năng gì. 

- Dương Đại Sư, tôi sắp xếp cho anh Tống ở đây chờ đợi đến lúc ra ngoài, anh ta sẽ không bị chịu thiệt thòi gì đâu, cô yên tâm đi.

Trần Vĩ giành trước mở cửa phòng cảnh vụ ra.

Dương Tử Mi nhìn thấy Tống Huyền đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía bọn họ, ánh mắt vô thần nhìn cây hòe già ngoài cửa sổ, dáng người cao gầy, hai vai rũ xuống, đây hoàn toàn là bộ dạng tâm tư uể oải như tro tàn. 

- Tống Huyền.

Lâm Thanh Mai đau lòng gọi tên anh, rồi nhanh chân bước tới.

Tống Huyền quay đầu, nhìn thấy Lâm Thanh Mai và Dương Tử Mi thì đôi mắt hơi sáng lên, đi tới nắm lấy tay Lâm Thanh Mai, giọng điệu mang chút lạnh lùng nói: 

- Đến lúc này rồi, em còn đến đây làm gì?  Em phải nghỉ ngơi và chăm sóc em bé trong bụng cho tốt.

- Có Tiểu Mi đi với em, không sao đâu mà.

Lâm Thanh Mai nhìn gương mặt Tống Huyền trong nháy mắt như già đi tận mười tuổi, đau lòng vuốt ve: 

- Nếu không qua thăm anh, em không thể nào yên tâm được.

Tống Huyền cười cười, ánh mắt ôn nhu nhìn cô nói:

- Anh không sao đâu, em cũng thấy đó, nơi anh ở bây giờ không phải phòng tạm giam, mà ở đây, điều kiện cũng không tệ, đồ ăn thức uống cũng tốt, em yên tâm đi. 

- Vâng.

Lâm Thanh Mai đánh giá xung quanh, có chút nghi hoặc mà gật đầu.

Cô có chút thắc mắc, tại sao Tống Huyền lại được sắp xếp ở đây mà không phải là phòng tạm giam, nhưng nếu không phải là phòng tạm giam nguy hiểm kia thì cô cũng yên tâm hơn nhiều.