Gia Cát Lang liếc Long Trục Thiên và cảm thấy hiếu kỳ vì thần sắc buồn bã của Long Trục Thiên lúc nãy. Thần sắc đó trước giờ Gia Cát Lang chưa từng thấy qua.
Long Trục Thiên không trả lời mà chỉ đạp chân số lái xe đi. Trong đầu Long Trục Thiên lúc này vẫn không ngừng nghĩ ngợi đến một bóng hình năm tuổi cùng dáng vẻ thanh tú, thông minh của thiếu nữ lúc nãy.
“
Gia Cát Lang biết người bạn đang ngồi cạnh mình đây vốn là người ít nói nên cũng chẳng hỏi thêm gì mà chỉ nhắm mắt lại định thần nghỉ ngơi.
Gia Cát Lang hoàn toàn trái ngược với Long Trục Thiên. Anh có nước da trắng, mái tóc cắt ngắn màu nâu đen, bên dưới đôi chân mày rậm kia là một đôi mắt đa tình, sống mũi cao, đôi môi mỏng lúc nào cũng như nhoẻn cười, thêm vào đó là anh thích mặc trang phục màu trắng, nhìn không khác gì bạch mã hoàng tử đẹp trai, dịu dàng, nhã nhặn, gợi cảm trong truyện cổ tích vậy.
Chiếc Hummer H6 từ từ lăn bánh khỏi thành phố A và vun vút lướt trên đường cao tốc.
- Mẫn Cương, Mẫn Cương!
Phía trướcc đột nhiên vang lên một giọng ngọt ngào, dịu dàng của ai đó.
Nghe thấy cái tên khá đặc biệt đối với mình vào kiếp trước, tim Dương Tử Mi khẽ run. Cô ngước đầu lên nhìn.
Một thiếu nữ xinh xắn tầm mười lăm tuổi, dáng chuẩn như người mẫu đang mặc một chiếc áo sát nách và chân váy màu xanh lá cây nhạt, giày boot trắng cổ ngắn, mái tóc dài hơi gợn sóng phấn khởi gọi. Gương mặt trắng nõn xinh đẹp kia có chút ửng hồng, đôi môi xinh đẹp như một nụ hồng khép hờ làm lộ ra hàm răng trắng sáng và đều tăm tắp.
Một thiếu niên cao, gầy đang đứng trước tiệm trà trước mặt thiếu nữ đó. Nghe có người gọi mình, thiếu niên nọ quay đầu lại nhìn. Thiếu niên này có nước da khỏe khoắn, gương mặt sáng sủa, khôi ngô, đôi mắt long lanh tình cảm.
“
Nhìn thấy Mẫn Cương thời niên thiếu, tim của Dương Tử Mi không khỏi xao xuyến. Trong đầu cô lúc này không ngừng nhớ đến hình ảnh Mẫn Cương hay khóc nhè lúc năm tuổi cùng hình ảnh Mẫn Cương điềm đạm, chững chạc lúc hai mươi tám tuổi kia.
Dương Tử Mi cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, nhưng đồng thời cũng hứng khởi kỳ vọng. Thì ra, Mẫn Cương thời niên thiếu lại đẹp trai và rạng rỡ như một đóa anh đào vậy.
- Mẫn Cương, cậu muốn mua trà sao?
Thiếu nữ kia chầm chậm bước đến, vui vẻ hỏi Mẫn Cương.
- Ừm.
Mẫn Cương nhẹ nhàng gật đầu và nở nụ cười khách sáo để đáp lại. Nụ cười đó cũng chỉ xuất phát từ phép lịch sự cơ bản mà thôi.
Thấy thái độ khá hờ hững, lạnh nhạt của Mẫn Cương đối với thiếu nữ kia, không biết tại sao, Dương Tử Mi cảm thấy tâm trạng cũng vui hơn ngày thường.
- Mẫn Cương, nhà tớ cũng mở tiệm trà, cậu muốn mua trà gì cứ nói, mình sẽ chọn trà ngon nhất để tặng cho cậu.
Thiếu nữ kia dường như không nhận ra thái độ hờ hững của Mẫn Cương nên cũng cười tươi hỏi tiếp.
- Mộ Dung Nghiên, cám ơn cậu. Mình tự mua được rồi.
Mẫn Cương nói xong bèn quay sang nói ông chủ tiệm trà cân cho mình mấy gam Thiết Quan Âm.
Dương Tử Mi rất quen thuộc với tên Mộ Dung Nghiên này. Bởi vì ngày đầu tiên đến trường, đã có người so sánh cô với Mộ Dung Nghiên kia.
Ngoài ra, Dương Tử Mi cũng nghe không ít lời xì xầm bàn tán về chuyện Mẫn Cương và Mộ Dung Nghiên đang quen nhau. Các nam, nữ sinh trong trường đều nói hai người họ là trời sinh một cặp.