- Hội trưởng Xa ngoài dùng mắt thường dò xét miếng thẻ bài gỗ đào này, không biết có nhờ đến sự hỗ trợ của công cụ nào không?
- Có dùng máy móc quét qua nhưng không phát hiện được bất cứ điều gì khác thường, cũng không tìm ra bí mật nhưng nó lưu truyền mấy ngàn năm mà lại không bị mục nát.
Xa Đông Lương lúc này không còn đối đãi với Dương Tử Mi như là cô gái bình thường nữa.
Khẩu ngữ mà ông dành cho cô cũng trở nên trịnh trọng hơn.
- Không kiểm tra được cấu tạo bên trong có điều gì khác thường? - Dương Tử Mi thắc mắc.
Mỗi khi Long Trục Thiên ngủ say, miếng thẻ bài gỗ đào đều phát sinh dị thường.
Của Long Trục Thiên màu đỏ, còn của cô là màu lam mờ.
- Rõ ràng chỉ là gỗ đào bình thường?
Xa Đông Lương nhìn cô ánh mắt nghi hoặc:
- Lẽ nào tiểu cô nương phát hiện điều gì bất thường?
- Không có!
Dương Tử Mi đương nhiên không chịu nói ra sự huyền bí của thẻ bài gỗ đào, chẳng may truyền ra ngoài thì sẽ cực kỳ phiền phức.
- Tiểu cô nương, hi vọng cô có thể vì giới đồ cổ chúng tôi mà cống hiến. Đưa miếng thẻ bài gỗ đào cho chúng tôi nghiên cứu được không?
- Thật ngại quá hội trưởng Xa, những vật khác cháu đều có thể đưa ông nhưng cái này không thể! Đối với cháu nó quan trọng như tính mạng vậy. Có điều, nếu hội trưởng Xa chịu bán miếng gỗ đào của ông thì dù bao nhiêu tiền cháu cũng sẽ mua!
- Sống đến bằng này tuổi, tiền đối với ta cũng chỉ là một khái niệm không còn ý nghĩa lớn lao nữa. Ta chỉ mong muốn nghiên cứu ra những thứ mới.
Xa Đông Lương khăng khăng cố chấp.
Ánh mắt Dương Tử Mi chùng xuống.
Xem ra không thể dùng tiền để mua được miếng thẻ bài gỗ đào, chỉ có thể tìm cách khác.
Dương Tử Mi suy nghĩ, cô lấy ra từ trong chiếc nhẫn trữ vật viên tinh thạch mà giọt nước mắt của Liên Y biến thành, đưa cho Xa Đông Lương:
- Hội trưởng Xa, nhờ ông xem xem rốt cuộc vật này là thứ nguyên liệu gì?
Xa Đông Lương cầm viên tinh thạch.
Viên tinh thạch nhẵn mượt như trân châu nhưng lại trong suốt sáng bóng như kim cương, ông chưa từng nhìn thấy vật phẩm như vậy bao giờ.
Ông lấy kính lúp ra quan sát, càng xem càng tò mò.
- Hội trưởng Xa, không biết viên tinh thạch nà có thể đổi lấy miếng thẻ bài gỗ đào không? - Dương Tử Mi giảo hoạt nói.
- Không thể! Viên tinh thạch này mặc dù kỳ lạ nhưng lại không có giá trị nghiên cứu đồ cổ.
Xa Đông Lương nhất quyết từ chối nhưng tay lại không muốn trả lại viên tinh thạch cho Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi cười cười:
- Nếu như nó thần bí hơn thì sao?
- Tiểu cô nương, cô không chịu đưa thẻ bài gỗ đào cho chúng tôi nghiên cứu, thế thì viên tinh thạch này…
- Viên tinh thạch này có thể đưa ông nghiên cứu, thậm chí tặng ông. Cháu chỉ hi vọng hội trưởng Xa hãy giữ thật cẩn thân miếng thẻ bài gỗ đào, nhỡ đâu có một ngày, ông thật sự từ bỏ việc nghiên cứu nó hay có vấn đề về kinh tế mà phải bán nó đi thì hãy nghĩ tới cháu.
- Được!
Xa Đông Lương gật đầu đồng ý, ngẩng đầu nhìn cô hỏi:
- Cô làm sao có được viên tinh thạch này?
- Cháu nhặt được trên núi.
Dương Tử Mi đưa tay ôm lấy Liên Y, xoa xoa đầu nó.
Xa Đông Lương nhìn Liên Y, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt của nó.
- Đây là Vân Hồ trong truyền thuyết phải không?
- Vân Hồ trong truyền thuyết?
Dương Tử Mi nhìn Xa Đông Lương thắc mắc:
- Lẽ nào hội trưởng Xa biết lai lịch của con hồ ly trắng này?
Xa Đông Lương không trả lời mà tiến sát Liên Y, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn sợi lông màu vàng trên trán nó.