Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 911: chị họ (6)





>

Cô sinh ra trong cảnh nghèo túng, không phải người từ nhỏ đã biết phải sử dụng và phối hợp đồ xa xỉ như thế nào giống Tăng Tư Tuệ.

Cô càng không thể hiểu được vì sao phải tiêu mấy vạn tệ mua một chiếc túi xách để làm cái gì.

-Nữu Nữu à, túi xách là bộ mặt của con gái đấy! Mua túi là không tiết kiệm được đâu! Em có biết chị có bao nhiêu cái túi không? Hai năm nay ít ra cũng phải mua đến trên trăm cái rồi đấy, chưa kể các anh các chú đi nước ngoài mua bản giới hạn về cho bao nhiêu là bao nhiêu, lúc nào về chị cho em mấy cái.

Tăng Tư Tuệ ôm vai Dương Tử Mi mà nói.

Dương Tử Mi đổ cả mồ hôi.


Con nhà giàu đúng là đặc biệt thật, vèo cái là bỏ mấy vạn thậm chí là cả chục vạn để mua một cái túi xách được ngay.

Còn con nhà nghèo khó lúc nào cũng phải sầu lo vì miếng cơm manh áo.

Cô không khỏi nhớ về kiếp trước bi thảm của mình.

Những năm tháng ấy để có thể kiếm được mấy đồng một ngày mà cô thường phải ngồi xổm ven đường như một đứa ăn mày, lôi kéo người qua đường để giả thần giả quỷ.

Nếu khi đó gặp được chị họ như Tăng Tư Tuệ rồi xin cô một chiếc túi xách đem bán thì mình sẽ sống tốt hơn biết bao nhiêu.

Thấy Dương Tử Mi cúi đầu trầm tư, Tăng Tư Tuệ lại nghĩ là cô đang ngại ngần.

-Nữu Nữu à, chị cho em là lẽ đương nhiên chị vui vẻ cho, em vui vẻ nhận là được rồi đừng suy nghĩ nhiều làm gì.

-Dạ.

Dương Tử Mi gật đầu.

-Công tử Abe đến!

Dương Tử Mi đang thử giày thì một nhân viên bán hàng hưng phấn chạy vào thông báo.

-Hả?

Tăng Tư Tuệ vừa nghe thấy thế thì đã kéo Dương Tử Mi ra.


-Từ từ đừng mua vội, mình mau ra xem cái đã.

Cô nhờ nhân viên bán hàng trông coi hàng hóa giúp mình rồi hăng hái kéo Dương Tử Mi xông ra ngoài.

Dương Tử Mi bất đắc dĩ phải đi theo.

Mới đến cầu thang thì đã nhìn thấy đoàn người đang đi lên. Hai người đàn ông đi đầu mặc vest đen, ánh mắt sắc bén, dáng người mạnh mẽ nhìn như vệ sĩ. Sau họ là một “người đàn ông” được đám người vây quanh như trăng giữa ngàn sao, trên người mặc Âu phục màu lam, dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp trai pha lẫn vẻ lạnh nhạt và xa cách.

Dương Tử Mi liếc một cái đã nhận ra đó là Abe Masao.

Nhìn đẹp trai thật, so ra Gia Cát Nguyệt còn kém xa.

Hơn nữa dáng điệu “anh ta” bước đi cũng cực kì giống đàn ông, nhìn từ góc độ nào cũng không thể nhận ra đây là một cô gái giả trai.

Môi của anh ta hơi giống với Sadako, khóe môi hơi cong lên kết hợp với khí chất lạnh lùng lại thể hiện ra cảm giác khêu gợi tà mị.

-Công tử Abe!

Tăng Tư Tuệ nhìn thấy Abe Masao thì gọi một tiếng vui mừng, lúc vừa muốn tiền lại gần thì bị hai vệ sĩ ngăn lại.

-Tiểu thư, xin hãy tự trọng! Đừng cản đường của thiếu gia Abe.

Phát giác ra mình quá nóng vội, Tăng Tư Tuệ vội vàng lùi sang một bên thế nhưng ánh mắt cô nhìn Abe Masao vẫn si mê nồng cháy. Thậm chí cô còn kéo cánh tay của Dương Tử Mi mà nói:


-Nữu Nữu, em xem có phải anh ấy đẹp trai lắm không? Đúng là một công tử cao quý mười điểm năm sao, chị thích lắm, em có thích không?

Tăng Tư Tuệ nói lớn quá làm cho Abe Masao cũng phải chú ý. Anh ta liếc mắt nhìn về phía hai người.

Bị ánh mắt này liếc đến, Tăng Tư Tuệ cảm thấy cả người như bị một luồng điện chạy qua, suýt nữa thì xỉu lăn quay ra đất.

Ánh mắt của Dương Tử Mi và Abe Masao chạm phải nhau.

Trong ánh mắt của cô không hề có vẻ cuồng mê của những người con gái khác mà ngược lại là vẻ tìm tòi nghiên cứu như thể muốn lột bỏ lớp ngụy trang mà nhìn thấu vào tận linh hồn anh. Abe Masao nhìn thấy ánh mắt ấy thì không khỏi kinh ngạc, anh tránh né nó rồi tiếp tục đi về phía trước.

-Nữu Nữu, anh ấy vừa mới nhìn chị đấy!

Tăng Tư Tuệ phấn khích nắm tay Dương Tử Mi, hai má đỏ bừng mê trai điên đảo.

-Ha ha…

Dương Tử Mi bật cười nhìn theo bóng dáng Abe Masao xa dần.