Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 1



Chương 1.
Ngày tháng bảy, mưa dầm dề, tựa như tâm tình người ta, u ám hiu quạnh.
Trong căn biệt thự một thời náo nhiệt của nhà họ Tô chỉ còn lại bốn bức tường. Đồ vật có thể bán đều đã được bán.
Tô Tiêu Vũ nhìn căn phòng trống không, lại nhìn cha mẹ đang thu thập hành lý bên cạnh, chậm rãi cúi đầu.
Chìa khóa bị nắm chặt trong tay gần như nóng lên, Tô Tiêu Vũ nhìn chằm chằm không chớp mắt. Cô còn nhớ rõ, nơi này, người một nhà đã có bao nhiêu vui mừng dọn đến, mà hiện giờ...
Cha Tô ngẩng đầu, trong mắt đều là mỏi mệt: "Tiểu Vũ, cha và mẹ con đều thương lượng xong rồi, chúng ta bán nhà cũ đi trả một ít nợ...rồi tìm mấy người họ hàng ở quê mượn...."
Mẹ Tô cúi đầu không mở miệng. Ông bà cả đời này đã trải qua quá nhiều gió táp mưa sa, ăn qua khổ đi phồn hoa tựa cẩm, trằn trọc khúc chiết cả đời, cũng không gì có thể đẩy ngã họ. Nhưng con gái vừa mới tốt nghiệp đại học liền phải gánh chịu hết thảy, là bọn họ vô dụng.
Tô Tiêu Vũ đối với cha Tô và mẹ Tô mà nói, vẫn luôn là phúc khí bảo bối, là hòn ngọc quý trên tay.
Tô Tiêu Vũ khi còn nhỏ đã xinh đẹp, da thịt như tuyết, mặt mày như họa, đặc biệt là đôi mắt đen huyền thâm sâu kia, thật dễ làm người nhìn đến liền khó có thể quên. Tính tình cô lại tốt, hòa đồng với bạn bè xung quanh, bất kể là cùng giới hay khác giới đều không tồi. Ban đầu, cha Tô chỉ là làm buôn bán ăn uống nhỏ, đừng nói là ở Bắc Kinh, ở địa phương thôn quê như vậy cũng liền có một căn nhà rộng lớn. Từ khi con gái được sinh ra, phúc khí liền vẫn luôn bao phủ ngôi nhà này. Họ làm gì cũng đều xuôi gió xuôi nước, một đường thay đổi nơi ở, khai trương cửa hàng, đi lên con đường "nhà giàu mới nổi" được người người hâm mộ.
Nhưng hiện tại cuối cùng, cái gì cũng đều không còn.
"Con vẫn còn trẻ, chuyện nhỏ đều có thể chống đỡ, cha mẹ không cần lo lắng. Nhưng thật ra nhà cũ kia là ông nội để lại..." Tô Tiêu Vũ thở dài, ngẩng đầu nhìn cha mình: "Cha, cho con một ít thời gian, con sẽ đi mượn tiền các bạn."
Cha Tô mặt đầy chua xót, lắc lắc đầu.
Tiền, nơi nào lại dễ mượn như vậy?
Đừng nói Tiểu Vũ là sinh viên vừa tốt nghiệp, chính ông ở thương trường nhiều năm, cứng rắn như vậy, nhiều bạn bè "đối xử chân thành" như vậy, sau đó thì sao? Đến thời điểm thực sự nghèo túng, có mấy người chịu vươn tay giúp đỡ?
Một phân tiền bức tử anh hùng hảo hán.
Tô Tiểu Vũ vẫn luôn cho rằng gia đình mình không quá giàu có, nhưng khá giả lại có thừa. Từ nhỏ cô muốn cái gì, cha mẹ chưa từng thiếu quá. Lên đại học, tiền sinh hoạt, đồ trang điểm, quần áo, chỉ cần cô nhìn trúng, vô luận bao nhiêu tiền mua cũng không có cảm giác đau lòng.
Hiện giờ, cô một cuộc lại một cuộc điện thoại gọi đi, một lần lại một lần kiên nhẫn mở miệng, nhưng trả lời cô đều là cười mỉa cùng xấu hổ.
Cha nói không sai.
Tuổi tác như vậy, đa số người đều chưa có của để dành.
Suốt một ngày, Tô Tiêu Vũ một mình rúc trong góc, cô ôm đầu, thật sự cảm giác sơn cùng thủy tận.
Đến tối, điện thoại cho Tố Nhu kết nối được. Cô là bạn tốt nhất của Tô Tiêu Vũ thời đại học, cũng là người duy nhất hiện tại biết được tình huống trong nhà họ Tô. Ban đầu cô còn tùy tiện cùng Tô Tiêu Vũ hàn huyên vài câu, đến sau lại bắt đầu ấp úng hỏi: "Tiểu Vũ, cậu còn nhớ hồi đại học mình có một học tỷ trong nhà có nhiều tiền tên Tần Quân không?"
Tô Tiêu Vũ có điểm buồn bực: "Tôi hiện tại không rảnh nói mấy chuyện tào lao với cậu."
Tố Nhu dừng một chút, nói: "Tôi nghe nói....nhà chị ta là kiểu cho bên ngoài vay tiền."
...............
Vay tiền nặng lãi là chuyện Tô Tiêu Vũ cả đời này không nghĩ tới.
Thậm chí, buổi tối trước ngày dốc lòng đi cầu học tỷ, cô còn lăn qua lộn lại trằn trọc.
Hiện trong nhà còn thiếu bên ngoài 150 vạn, đối phương đã an bài công ty đòi nợ tới cửa. Cô tuổi nhỏ, chống cự không sao, cùng lắm thì bị đối phương hung thần ác sát đe dọa mắng chửi vài câu.
Nhưng còn cha mẹ thì sao?
Tuổi tác hai người đã sớm không chịu được những chuyện đó.
Nhưng nhà cũ kia, chính là ông cha nhà họ Tô để lại, nói là nơi ở, không bằng nói là nơi ký thác tinh thần gia đình.
Còn nữa, nếu thực sự bán đi, cha mẹ về quê phải nói thế nào? Rồi sẽ ở lại chỗ nào? Dân quê nhiều lời, chẳng phải về sau họ sẽ phải chịu cảnh bị chỉ trỏ sau lưng?
Tiền, về sau có thể kiếm từng chút. Nhưng có những đồ vật một khi không còn liền không thể lấy lại.
Suốt một tuần, Tô Tiêu Vũ tìm tới tất cả bạn bè có thể nghĩ đến. Chiếc xe làm quà sinh nhật năm 18 tuổi cũng bán. Trong ngoài còn dư lại một trăm vạn.
Trước kia, còn số này đối với nhà họ Tô mà nói không tính là gì.
Nhưng hiện giờ lại thật sự đè nặng một nhà đang suy sụp này.
Tô Tiêu Vũ bôn ba ở ngoài một buổi sáng. Thời điểm buổi chiều về nhà, cô liền cảm giác không khí có gì không đúng.
Nhà ở Bắc Kinh đã sớm bán, gia đình ba người đang thuê một căn hộ bên ngoài, cô đi vào liền nghe thấy thanh âm mẹ mình khóc thút thít, cả căn phòng sương khói hỗn độn.
Tô Tiêu Vũ đứng ở cửa, ngây ngốc nhìn cha mẹ.
Cha cô cúi đầu hút thuốc, mẹ cô ở một bên lau nước mắt. Dưới đất đầy mảnh vụn vỡ. Trong nhà những đồ có thể đập đều đã bị đập nát. Cửa ra vào cũng bị đá đến móp méo.
Tô Tiêu Vũ trầm mặc một lát, lấy điện thoại gọi cho Tố Nhu: "Học tỷ kia, cậu có số không?"
......
Thời điểm ký hợp đồng, Tô Tiêu Vũ thật cẩn thận đem từng chữ trên giấy đọc lại.
Học tỷ Tần Quân đến tương đối sớm. Chị ta vẫn tiêu sái như thời đại học, mặc áo gió màu đen, tóc dài xõa trên vai, bộ dáng ngầu đét: "Tôi nói này Tiểu Vũ, nhà em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, như thế nào loạn thành như vậy?"
Trước kia ở câu lạc bộ kịch thời đại học, hai người đã từng đối mặt nhau, nhưng giao tình không sâu.
Tô Tiêu Vũ xấu hổ cười cười, cô hiểu, hợp đồng này đúng là toàn điều khoản bá vương, lợi tức thế kia cũng thật làm người ta líu lưỡi.
Tần Quân nhìn cô, như đang suy tư gì, cười cười, từ trong túi móc ra một điếu thuốc rồi tự mình châm lửa: "Đến nơi này của tôi, không phải vì không vay được theo kiểu chính thống, thì chính là vì cùng đường."
Ý ngôn tại ngoại, còn biết nói gì nữa?
Thời điểm Tô Tiêu Vũ ký tên, tay cô run rẩy.
Tần Quân nhận lại hợp đồng, nhìn chữ ký như rồng bay phượng múa của Tô Tiêu Vũ, cô thở ra một vòng khói, thân mình đột nhiên nghiêng về phía trước: "So với em hiện tại, Tiểu Vũ, tôi càng thích em tươi cười khi còn ở đại học."
Tô Tiêu Vũ chính là nữ vương của nụ cười có tiếng ở trường đại học. Cô cực kỳ thích cười, đi đến đâu là mang theo ánh nắng mặt trời đến đấy.
Khi đó Tần Quân là chị đại có tiếng "ác bá" ở trường, cùng cô đãi ngộ khác nhau như trời với đất. Khi đó ở câu lạc bộ kịch, cô ấy sẽ nhìn chằm chằm vào Tô Tiêu Vũ. Thời điểm cô xem kịch bản thật nghiêm túc. Thời điểm cùng mỗi người nói chuyện phiếm đều sẽ nhìn vào mắt đối phương, ý cười tràn ngập, đem lòng người đều trói buộc vô cùng.
Tô Tiêu Vũ nhăn mày, thân mình không tự giác lui về phía sau: "Tôi sẽ trả tiền đúng hạn."
Thời gian ba năm, sẽ luôn có rất nhiều biến số, chỉ cần cha mẹ hết thảy mạnh khỏe là được.
Tần Quân cong môi, cười như không cười nói: "Không cần quá áp lực, nếu tiền còn không có..."
Kế tiếp còn chưa nói, khóe mắt Tần Quân cong lên, mang theo một tia quyến rũ nhìn Tô Tiêu Vũ. Cô cúi đầu, phảng phất cái gì cũng không nhìn thấy.
Tố Nhu bên cạnh lại bị dọa đến choáng váng. Cùng học tỷ ký hợp đồng xong, ở quán cà phê, Tô Tiêu Vũ nghe "đinh" một tiếng, là tiếng có tin nhắn mới, cô nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Tâm tình Tố Nhu hiện tại không đặt vào tiền bạc, cô run rẩy: "Học tỷ này....chị ta như thế nào như là đối với cậu...."
Tô Tiêu Vũ vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh: "Cậu cũng biết, từ nhỏ đến lớn, số người mơ ước sắc đẹp của tôi cũng không ít."
Tố Nhu nhìn sắc mặt của cô: "Còn có tâm tình nói đùa?"
Tô Tiêu Vũ thở dài: "Cuối cùng cũng ứng phó xong việc gấp. Tôi còn trẻ, chịu được lăn lộn, ngày mai liền ra ngoài tìm việc. Tôi đối với năng lực bản thân vẫn tương đối có tự tin. Có khi còn có thể kiếm thừa tiền để trả nợ."
Tố Nhu không tự giác tự giơ ngón tay cái trong lòng.
Nhìn xem, đây là bạn tốt của tôi đấy, tình cảnh chó gặm như vậy còn có thể ngồi chém gió.
Tố Nhu thử tính hỏi: "Nhưng đến lúc đó nếu thật sự không có tiền, học tỷ muốn..."
Tô Tiêu Vũ vung tay, vẻ mặt chính khí: "Không thể, quá nghèo không thể động dục!"
Lại chém gió.
Tô Tiêu Vũ không biết.
Cô chỉ cảm thấy, từ nhỏ đến lớn, cuộc sống đều chưa bao giờ khó khăn như vậy.
Tiễn cha mẹ rời khỏi, Tô Tiêu Vũ liền bắt tay vào công cuộc tìm việc. Bảng điểm đại học của cô xem như không tồi. Chỉ là tâm lý học chuyên nghiệp có vẻ vô nghĩa.
Tô Tiêu Vũ vẫn luôn cho rằng mình có lý tưởng to lớn.
Cô từ nhỏ đã không giống với những đứa trẻ cùng tuổi. Còn ít tuổi đã nghĩ đến cái gì là người giàu cái gì là người tài.
Mộng tưởng trong lòng cô đơn giản mà rõ ràng.
Cô muốn làm một nhà tâm lý chuyên nghiệp, vì lý tưởng của chính mình, nên đại học mới đăng ký chuyên ngành tâm lý học.
Chuyên ngành này tốt nghiệp sẽ có hai con đường.
Một chính là đi làm chuyên gia tâm lý cao cao tại thượng. Một là giống như cô bây giờ, ngồi nhà nói chuyện cuộc đời.
Tiền phải đi vay, nợ của cha mẹ cũng còn.
Thời điểm Tô Tiêu Vũ đưa cha mẹ tới nhà ga, trời thật thích hợp để đổ mưa. Mẹ Tô ôm Tô Tiêu Vũ chảy nước mắt. Cha Tô cúi đầu hút một hơi thuốc: "Tiểu Vũ, cha mẹ thật xin lỗi con, chúng ta sau khi trở về..."
"Ây dà được rồi, cha mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy. Về quê xong từ từ dưỡng sức." Tô Tiêu Vũ lấp kín lời cha cô muốn nói, cười đến xán lạn: "Trước kia không phải hai người đã nói sao? Phiền chán thành phố lớn ồn ào náo động, muốn về quê, giờ về được rồi phải vui vẻ."
Tô Tiêu Vũ luôn như ánh mặt trời ấm áp. Cô đứng tại chỗ nhìn theo cha mẹ rời đi. Chỉ là lúc này đây, nụ cười của nàng có chút gian nan.
Tiền...tiền...
Không thể tưởng tượng được, cô cũng sẽ vì tiền mà phải bôn ba trong cuộc sống này.
Mới tốt nghiệp đại học, lại là ngành tâm lý học không để lại mấy thứ kỹ năng râu ria gì, Tô Tiêu Vũ rất nhanh phải nếm trải mùi vị bị ghẻ lạnh.
Hơn nửa tháng trời, cô tìm việc đến mặt xám mày tro. Người ta hoặc không thèm nhìn mặt cô, hoặc cũng có công ty nhỏ nhận vào, nhưng tự cô lại cảm thấy nơi này không có tương lai phát triển.
Tô Tiểu Vũ không sợ công ty nhỏ, cũng không sợ công việc mệt mỏi. Nhưng nếu ánh mắt không có kinh nghiệm của cô còn nhìn thấy tương lai đen tối của công ty này, thì còn đến làm gì?
Nhà đã bán, cha mẹ cũng rời đi. Tô Tiêu Vũ thuê một căn phòng mười mấy mét vuông, một tháng không đến hai ngàn, nhưng ở nơi đế đô tấc đất tấc vàng này xem như cũng không tồi, ít nhất vào nhà có giường để ngủ là được.
Tố Nhu nhiều lần bảo Tô Tiêu Vũ qua ở cùng mình đều bị từ chối. Bạn bè cứu tế một ngày hai ngày còn có thể. Nhưng thời gian dài cứ vậy là không thể được. Cô không phải kiểu người nguyện ý gây cho người khác thêm phiền toái.
Buổi tối, Tô Tiêu Vũ vừa mới mệt mỏi về đã bị chủ nhà đập cửa. Chủ nhà là một phụ nữ trung niên, dựa vào tường thái độ không tốt lắm: "Tiền thuê nhà tháng sau."
Tô Tiêu Vũ kinh ngạc: "Tôi vừa mới giao quý này rồi mà."
Chủ nhà nhướng mày, hung thần ác sát: "Cô không thấy bên cạnh sắp xây công viên sao? Quá nhiều người đến chỗ tôi thuê nhà, xếp hàng còn không được, đương nhiên phải tăng tiền. Thích thì ở, không thích thì đi, tôi trả lại tiền."
Tô Tiêu Vũ:...
Buổi tối, Tô Tiêu Vũ nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ Tô về nông thôn xong trạng thái có vẻ tốt hơn. Bà thật cẩn thận trò chuyện cùng con gái. Cảm giác được Tiểu Vũ mệt mỏi, bà thử hỏi: "Tiểu Vũ, tìm việc thế nào rồi?"
Tô Tiêu Vũ một tay bắt lấy không khí, cười nói: "Rất không tồi, giám đốc đối với con khá tốt."
"Ừ ừ ừ...." Thanh âm mẹ Tô có vài tia chần chờ. Tô Tiêu Vũ tùy tiện tìm cớ treo điện thoại. Cô nắm di động trầm mặc một lát, thở dài thật mạnh.
Thu thập tâm tình, Tô Tiêu Vũ dựa vào vách tường lạnh lẽo, lấy ra chiếc laptop, gia sản duy nhất và đáng giá nhất hiện tại.
Cuộc sống khó khăn hơn nữa cũng phải sống, không phải sao?
Cũng may trong tay vẫn còn một vạn đồng, tiết kiệm vẫn có thể chống đỡ mấy tháng.
Cô mở máy tính, theo thường lệ check mail, muốn nhìn xem lý lịch gửi đi mấy hôm trước có được đáp lại hay không
Tiểu Vũ lật xem một đống, phần nhiều là thư rác. Thời điểm thở dài muốn từ bỏ, một chiếc e-mail tiến vào tầm mắt cô.
Lá thư dành cho bà chủ tương lai của Ức Phong.