Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 36



Chương 36.
--- Chạy rồi.
--- Vì sao?
Không ai trả lời Nguyễn tổng vì sao, Nguyễn Ức vẫn đang xách gà nướng ngỗng nướng còn nóng hổi, gắt gao nhìn chằm chằm A Luân cùng Lý Yên. Buổi sáng vẫn còn ổn, tại sao bây giờ lại chạy mất? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xem hai người kia mắt xoay tròn có tật giật mình, nhất định là đã nói gì với Tiểu Vũ.
Đây rồi...
Nguyễn tổng có năng lực đọc tâm đang chăm chú nhìn.
Hai cô đều quá hiểu Nguyễn Ức, lúc này nếu thẳng thắn sẽ được khoan nhượng một tia sống sót, nếu bị phát hiện, vậy thì chỉ còn đường chết.
Thời khắc mấu chốt, tình chị em đương nhiên muốn nổi lên nghĩa khí.
A Luân nhìn Lý Yên: "Chị, vì sao Tiểu Vũ chạy đi nhỉ?"
Lý Yên giật mình một cái, che miệng không thể tưởng tượng được: "Chẳng lẽ không phải vì em nói lời không nên nói sao?"
A Luân:...
Gừng càng già càng cay.
Kết quả cuối cùng của A Luân là bị ném tới công trường hưởng thụ mười ngày làm công nhân đắp gạch, Lý Yên ở lại thấp thỏm đứng trong văn phòng, cầu nguyện Tiểu Vũ nhanh nhanh trở lại.
Tiểu Vũ đi đâu rồi?
Tiểu Vũ đi ăn cơm rồi.
Cô cực kỳ thương tâm, thống khổ đầy trời đều biến thành nước mắt, lại gọi một cuộc điện thoại tuyệt giao bắt Tố Nhu phải xuất hiện trong nửa tiếng, bằng không vĩnh viễn không được nhìn thấy Tiểu Vũ trong thế giới của mình.
Tố Nhu chạy muốn tụt váy, thời điểm tóc tai hỗn độn đến nhà hàng, Tiểu Vũ đang phẫn nộ tặng cho bản thân một con vịt nướng, di động đặt một bên, hai mắt đỏ rực.
"Sao vậy, chuyện gì đã xảy ra?"
Tố Nhu run sợ trong lòng. Không thể nào, đêm qua không phải còn gọi điện thoại cho mình, nói cục cưng Chính Trực thế này cục cưng Chính Trực thế kia rất ngọt ngào sao? Hôm nay liền đến đây ăn uống vô độ phát tiết tính tình rồi?
Tiểu Vũ hít sâu một hơi, cắn môi, có vẻ yếu đuối đáng thương: "Cậu là bạn tốt của tôi à? Không an ủi tôi ư?"
Tố Nhu lập tức bắt được tín hiệu, ngồi xuống đối diện: "Nguyễn tổng đáng chết này, cô ---"
"Không được dùng từ chết." Tiểu Vũ trừng mắt, "Từ này không được phép dùng."
Chính Trực của cô cần phải khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.
Tố Nhu cũng quá không có văn hóa, mới nói liền dùng từ không may mắn, nếu còn như vậy, làm sao ở chung với mình đầy bụng Anh văn được?
Được rồi...
Nhìn Tiểu Vũ thống khổ như vậy, Tố Nhu cũng không muốn chấp, một tay cầm vịt nướng một bên hùa theo lải nhải: "Tổng giám đốc thì ghê gớm à? Tổng giám đốc thì oai phong à? Có thể tùy tiện bắt nạt Tiểu Vũ nhà chúng ta sao? Tiểu Vũ nhà chúng ta thời đại học cũng là nhân vật đào hoa đấy."
Cô đánh giá sắc mặt Tiểu Vũ, biết mình đã nói hợp lý.
Không cho mắng quá nặng, còn có thể tức giận với mình như vậy, không phải vì ghen sao?
"Có phải có người khác đến gần? Nguyễn tổng không đẩy ra sao?"
Tiểu Vũ nhét đầy một miệng vịt, nước mắt ăn mày nói chảy liền chảy ra.
Tố Nhu thật sự phẫn nộ, "Cái gì? Chưa ở bên nhau còn không sao, ở bên nhau rồi còn dám vậy? Không được, Tiểu Vũ, lập quy củ, cậu cần phải lập quy củ với cô ấy."
Quy củ hay không Tiểu Vũ không biết, tâm cô đã hóa lạnh.
"Ôi ôi, được rồi, đừng đỏ mắt, quá đáng thương, có chuyện gì đâu? Không được thì đạp, ai lại không biết Tiểu Vũ nhà chúng ta đây? Không thiếu nhất chính là được người khác thích, quay đầu lại chúng ta cùng tìm một người càng tốt, càng ngầu, càng lợi hại, được rồi được rồi."
Tố Nhu không hổ là bạn tốt, một hơi liền lải nhải hơn nửa giờ, cuối cùng, Tiểu Vũ nhìn cô: "Cậu nói xong chưa?"
Tố Nhu uống một ngụm nước. "Còn có thể nói tiếp nửa giờ."
Tiểu Vũ cũng lau khô miệng, nhìn di động --- Cục cưng to lớn ngạo kiều vô địch tiên nữ tổng giám đốc nhắn tin.
--- Ở đâu? Mình mua gà nướng ngỗng béo nướng cho cậu.
Cái mũi Tiểu Vũ có chút ê ẩm, cô nhìn Tố Nhu: "Thật ra...chính là tôi ghen, tôi tự ti, tôi thấy một cô gái xinh đẹp giống Chính Trực một cách lợi hại đứng bên cậu ấy, tôi rất khổ sở, tôi so đo, người ta so với tôi có gia thế, so với tôi có money, so với tôi có bối cảnh, mấy chốt là...so với tôi còn xinh đẹp, tôi rất thương tâm...tôi không có cách nào phát tiết, lại không muốn khắc chế cảm xúc của mình, sợ trực tiếp đi tìm Chính Trực hai đứa liền bùng nổ liền cãi nhau, nhiều không tốt, tôi cũng chỉ có thể chạy đến đây bắt nạt vịt nướng."
Tố Nhu:...
Giờ phút này, cô chỉ có một ý nghĩ.
Tiểu Vũ cái đồ ranh con này, tôi muốn tuyệt giao! Tôi không muốn có bạn như vậy!
Tố Nhu khắc chế cảm xúc: "Không phải cậu nói Chính Trực có thói ở sạch sao? Cô ấy hẳn là phải đẩy người kia ra chứ."
Tiểu Vũ cúi đầu đáng thương hề hề: "Nhưng cậu ấy lại không, người kia là tổng giám đốc, từ nước ngoài về, không ngại mấy chuyện lễ nghi, đẩy ra thì thành cái gì? A...làm tôi khổ sở không chỉ có vậy, tôi vẫn luôn tự xưng mình có hậu cung ba nghìn, mỹ nhân vô số, nhưng cậu có biết chị Hoa gì đấy đứng chung một chỗ với Chính Trực không? Ôi, quả thật rất xinh đẹp, làm người ta gặp qua không quên được, cậu biết Lưu Diệc Phi không, cô ấy có điểm giống, đẹp đến bạo."
Tố Nhu: "...Cậu không phải coi trọng người ta đi? Cậu nếu nói những lời này cho Chính Trực nghe, phỏng chừng Nguyễn tổng có thể đẩy bay chị Hoa kia mạnh mẽ như thủy thủ."
Tiểu Vũ bĩu môi: "Tôi liền ảo tưởng một chút, cậu nói hôm nay tôi thấy chị Hoa này là mới thấy được một góc? Có bao nhiêu con người tinh anh có học, CEO này giám đốc kia, bao nhiêu người mơ ước Chính Trực của tôi."
Tố Nhu:...
Tiểu Vũ thở dài: "Tuy rằng tôi không có nhan sắc sánh kịp gì, nhưng tôi đến tột cùng vẫn là con gái, có nhược điểm của con gái." Một tay che lại ngực mình: "À, tôi yếu ớt hèn mọn như vậy, cần người che chở, như một đóa hoa hồng suy sút làm người ta thương hại."
Tố Nhu:...
Hiểu rồi.
Tiểu Vũ gọi cô đến đây là để nghe tấu đơn.
Tiểu Vũ nghiến răng: "Nhưng tôi tuyệt đối không nhận thua."
Tố Nhu:...
Tiểu Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực: "Nguyễn Ức chính là Nguyễn Ức, cậu ấy là Chính Trực, cậu ấy từ nhỏ đã không đi trên con đường bình thường, những thứ cậu ấy thích đều cực kỳ đặc thù, người cậu ấy thích cũng vậy." Cô vuốt tóc một cái: "Mẹ tôi đã nói, ngày ấy Chính Trực thấy tôi, tôi đang mặc một chiếc váy hồng nhạt đặc biệt xinh đẹp, cậu ấy lúc đó nhìn thẳng mắt, có thể nghĩ, cậu ấy từ nhỏ đã thích tôi hết sức có mùi vị thiếu nữ như vậy."
Tố Nhu nhìn bàn ăn bị Tiểu Vũ như sói đói đảo qua đến mức hỗn độn, cô thật sự không cách nào làm lương tâm mình thất vọng, nói một câu: "Đúng vậy, cậu siêu có mùi vị thiếu nữ."
"Đúng đúng." Tiểu Vũ cảm thấy khí tràng của mình dâng cao, "Khi ấy tôi còn nhỏ, hiện giờ, trải qua hơn hai mươi năm nằm gai nếm mật, tôi nghiễm nhiên đã trưởng thành, tôi muốn cho cậu ấy thấy sức hấp dẫn của tôi, làm cậu ấy mê muội vì tôi, làm cậu ấy khi thấy mấy tên đàn ông xấu xí hay chị gái xinh đẹp ở ngoài, đều không dậy sóng trong lòng được."
Tố Nhu:...
Tên này thật là phong lưu đến tận trong xương cốt.
Nói đến nam giới thì gọi là đàn ông xấu xí, nói đến nữ thì...tình địch cũng là các chị xinh đẹp.
Tiểu Vũ còn tự mình phân tích: "Từ chuyện này, tôi cũng thấy trên người mình tồn tại sai lầm, hóa ra...khi thật sự yêu một người sâu đậm, có thể đem trái tim chứa đầy thế giới biến thành hạt vừng hạt đậu nhỏ như vậy, trước đây tôi đã đánh giá cao chính mình...từ nay về sau, tôi cũng muốn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, không thể làm Chính Trực thương tâm."
Tố Nhu cầm chén trà: "Ngài đã mệt chưa? Uống một ngụm nước giải khát."
Tiểu Vũ hít sâu một hơi, cô nhìn đồng hồ: "Tôi đã đi mất một tiếng, lúc này Chính Trực đang hoảng loạn chột dạ tìm tôi, nếu bây giờ trở về, tôi tuyệt đối sẽ mang bộ dáng thiếu nữ ghen tuông đáng thương đáng yêu. Nhưng nếu về muộn một chút, tôi chính là gái có chồng không hiểu chuyện đã ghen."
Tố Nhu:...
Tiểu Vũ đột nhiên nhìn Tố Nhu, vỗ bả vai bạn tốt: "Để tiết kiệm thời gian, tôi go trước, cậu nhớ tính tiền."
Tố Nhu:...
Tô Tiêu Vũ! Tên hư hỏng này! Dám lừa tôi một vố!
Cuộc đời này, đang phiền não chuyện gì sao?
Có người nói, vậy thì ăn một bữa cơm, đem dạ dày no đủ chống lại tâm hẹp hòi là được.
Thời điểm Tiểu Vũ trở về, đi ngang qua quán cà phê dưới lầu, là quán của giám đốc Vương trước kia bị khai trừ, mua vài cốc cà phê, muốn mang về cho A Luân và chị Yên. Cô cân nhắc, mình cứ chạy mất như vậy, hai người kia ít nhiều cũng gặp tai họa?
Giám đốc Vương thấy cô liền cười: "Thật khéo, vừa rồi A luân cũng lại đây, mua mười mấy cốc, nói mang đến công trường uống cùng mọi người."
Thân thể Tiểu Vũ cứng đờ.
......
Không phải đâu. Cô mới đi một thời gian ngắn ngủi như vậy, đã có người vô tội bị hại rồi sao?
Tiểu Vũ thấp thỏm áy náy gọi điện thoại cho A Luân, giờ khắc này, A Luân đã đến công trường, đội mũ bảo hộ ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc: "Tô Tiêu Vũ, đồ hư hỏng này, cô có biết chị đây ăn bao nhiêu khổ không? Một lát nữa còn phải đi dọn xi măng, ô, nếu cô còn có chút lương tâm, nhanh thổi gió bên gối để tôi được về..."
Tiểu Vũ chắp tay trước ngực: "A di đà phật, em đây liền đi thổi."
Trong văn phòng.
Lý Yên thấy cô trở về, hai mắt cũng ứa lệ: "Tiểu Vũ, em đã trở lại!"
Tiểu Vũ dừng một chút, hướng về văn phòng tổng giám đốc nhìn: "Em đây...Nguyễn tổng có chuyện gì sao? Em chiều nay nên nghỉ thôi."
Lý Yên nắm lấy tay cô, chớp chớp mắt: "Nói bậy gì đấy? Nguyễn tổng thì có thể có chuyện gì? Cô ấy chính là quan tâm cấp dưới, đặc biệt dịu dàng săn sóc."
Tiểu Vũ dùng sức gật đầu.
--- Chị, không cần nói gì nữa.
Em hiểu được, làm chị khó xử rồi!
Kỳ thật mười phút trước Nguyễn Ức đã tìm đến Tiểu Vũ, cô không yên tâm cô ấy, vẫn luôn sắp đặt người bảo hộ bên cô ấy.
Người bảo hộ nói: "Cô Tô dường như rất thương tâm, che miệng chạy đến một cửa hàng vịt nướng, sau đó cùng một người bạn nói chuyện phiếm, ăn rất nhiều, sau đó vừa khóc vừa cười, cảm giác trạng thái tinh thần có chút không tốt."
Nguyễn Ức trầm mặc hồi lâu, phất tay cho người kia đi xuống.
Hai người, hai phần thấp thỏm.
Thời điểm Tiểu Vũ gõ cửa đi vào, tâm Nguyễn Ức run lên, cầm lấy tài liệu bên cạnh giả vờ xem.
Tiểu Vũ đi đến, nhìn cà phê trên bàn, nên đổi đi, sau đó lại hỏi: "Đồ ăn của mình đâu?"
Nguyễn Ức nhàn nhạt: "Cho chó hoang ăn rồi."
Tiểu Vũ:...
Ôi ôi, người ta tức giận bất mãn rồi.
Tiểu Vũ tốt bụng nhắc nhở: "Nguyễn tổng, cậu cầm tài liệu ngược rồi."
Thân mình Nguyễn Ức cứng đờ, cúi đầu mới thấy...
......
Bị lừa.
Giỏi lắm.
Nguyễn Ức lạnh như băng nhìn Tô Tiêu Vũ, Tiểu Vũ cũng không hé răng, cô đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, kéo bức rèm của Nguyễn Ức vào, lại đến cửa khóa trái lại, vừa quay đầu, cô thấy Nguyễn ức nhíu mày nhìn mình chằm chằm: "Cậu đang làm gì, đây là công ty."
"Ở nhà cũng không thể làm gì, đừng nói là công ty."
Nếu nói đến chơi xấu, Tiểu Vũ chính là đại ca trong nghề.
Nguyễn Ức chưa bao giờ là người biết an ủi, cô trầm mặc một lát, an tĩnh nói: "Mình vừa mới về đã tắm rửa, mình là lãnh đạo, đại diện cho Ức Phong, rất nhiều thời điểm, rất nhiều chuyện, không thể làm quá."
Tiểu Vũ nhìn cô, sau đó thì sao?
Cô chính muốn xem một chút, Chính Trực có thể biểu đạt đến mức độ nào.
Nguyễn Ức hít sâu một hơi, những lời này với cô mà nói là mười phần khó khăn, từ nhỏ đến lớn, cô không kiên nhẫn với ai như vậy: "Chị Hoa mới từ nước ngoài trở về, rất nhiều thói quen lễ nghi không giống trong nước. Chị ấy lần này về là vì một hạng mục đấu thầu."
Tiểu Vũ nhìn bộ dáng nghiêm túc giải thích của Nguyễn Ức, đột nhiên có chút đau lòng: "Chị ta thích cậu?"
Nguyễn Ức nhìn vào đôi mắt Tiểu Vũ: "Là trước kia."
Tiểu Vũ không hé răng, trong lòng chua lòm, một lát sau, cô đi đến bên người Nguyễn Ức, nắm tay cô đặt lên ngực mình: "Chính Trực, mình ghen tị, nơi này bây giờ còn chua lòm, cậu tính toán an ủi mình bụng dạ hẹp hòi thế nào?"
Nguyễn Ức sửng sốt một chút, ngơ ngẩn nhìn Tô Tiêu Vũ.
Cô...trước đây đã thấy vợ của một phó tổng trong công ty vì hoài nghi đối phương dan díu bên ngoài mà đến náo loạn, thậm chí trực tiếp nói bậy, đặc biệt làm người khác mất hồn mất vía.
Tô Tiêu Vũ nâng bàn tay kia lên, sờ sườn mặt bị chị Hoa kề vào chạm qua: "Tuy rằng không nên như vậy, nhưng mình thật sự không chịu nổi người khác chạm vào cậu, mình nhìn thấy, đặc biệt muốn lấy búa đập tay chị ta."
Thân mình Nguyễn Ức thả lỏng xuống, "Vậy cậu muốn thế nào?"
Cô không có kinh nghiệm dỗ dành.
Trên thương trường, Nguyễn Ức dày dặn kinh nghiệm, trên tình trường, cô chỉ có thể nhận Tiểu Vũ sắp đặt.
Tiểu Vũ đã đợi cô nói lời này, cong môi lên, đứng thẳng thân mình, giơ tay xõa tóc xuống.
Tóc dài như thác đổ trên bả vai, Tiểu Vũ cười mê hoặc với Nguyễn Ức, thân mình nghiêng đến, một tay đẩy Nguyễn Ức xuống ghế: "Tắm rửa cũng chưa đủ, mình muốn tiêu độc."
Nguyễn Ức ngơ ngẩn nhìn cô tim đập như sấm, "Tiêu độc...cậu xõa tóc làm gì?"
Tiểu Vũ liếm môi, đôi mắt câu lấy cô: "Dụ dỗ cậu, không khí như vậy càng tốt không phải sao?"
Nguyễn Ức giật giật, làm bộ muốn đẩy ra, Tiểu Vũ lại bắt lấy hai tay cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô: "Đừng nhúc nhích, lần đầu tiên chúng ta ghen, không được có chút kỷ niệm ý nghĩa sao?"
Thân mình cô nghiêng về phía trước, ghé vào bên tai Nguyễn Ức: "Mình muốn để cậu vĩnh viễn không quên được."