Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 45



Chương 45.
Hai chữ "về nhà" làm tâm ai kia trở nên nóng bỏng.
Người luôn cao lãnh như khối băng lạnh, hiện giờ, dưới sự hun đúc của tình yêu, rốt cuộc cũng muốn tìm đến hương vị trái cấm.
Trên đường về, Tiểu Vũ dùng sức nắm chặt tay Nguyễn Ức, tim đập lợi hại.
Từ khi nào.
Cô còn nhớ rõ Nguyễn Ức dựa trong lòng mình, dịu dàng lại bất lực nói với mình cho cậu ấy một ít thời gian.
Hiện giờ, Nguyễn Ức không trực tiếp nói cho Tiểu Vũ có thể mở cửa tấm lòng hay không.
Nhưng lại chân chính đem bản thân bày ra trước cậu ấy, không giữ lại chút nào.
Tiểu Vũ đã quen thuộc với xe của Nguyễn Ức.
Thật sự nhịn không được rung động trong lòng, giơ tay ấn nút, dựng vách ngăn ở giữa lên.
A Luân ngồi ghế trước:...
Hương vị thật ngọt.
Tiểu Vũ mạnh dạn, Nguyễn Ức dung túng.
Tiểu Vũ nhìn khuôn mặt Nguyễn Ức, cần cổ cao cao trắng nõn đang nâng lên, đôi mắt lại nhắm lại mở một mảnh mê luyến.
Để lại dấu vết của chính mình trên chiếc cổ trắng như ngọc.
Quá ái muội.
Nhiệt đột trong không khí dâng lên.
Sợ là cả đời này Nguyễn Ức cũng không làm chuyện như thế.
Cô từ lúc còn nhỏ đã luôn luôn nghe lời.
Khi đó mẹ dẫn cô đi Mỹ, mỗi ngày muốn đến bệnh viện hay bận rộn công việc, mẹ sẽ xoa đầu Chính Trực, dịu dàng nói: "Chính Trực ngoan, ở nhà chơi cùng cô được không?"
"Vâng."
Bé Chính Trực vô cùng nghe lời, chưa bao giờ có hành động quá phóng túng, dù trong lòng không muốn hay luyến tiếc, cũng sẽ không bao giờ biểu hiện ra ngoài.
Một mình ngồi trong nhà xếp lego, từ sớm đến tối, cái gì cũng không nói, thậm chí cơm cũng có thể không ăn.
Thẳng cho đến khi Tiểu Vũ bước vào cuộc sống của cô.
Không phải cô chưa từng do dự, nhưng trái tim đã cô đơn quá lâu, cũng chỉ vì cậu ấy mà rộng mở, không thể nào buông được.
Đây hẳn là vận mệnh sắp đặt như trong truyền thuyết đi.
Không gian trên xe nhỏ hẹp.
Lại có A Luân ngồi phía trước làm một bóng đèn sáng lấp lánh.
Vốn dĩ ở hoàn cảnh thế này, Nguyễn Ức nhất định sẽ không động tình, nhưng cố tình vì ở trong lồng ngực người kia, hết thảy đều trở nên kích thích không thể kiềm chế.
Từng chút tê dại từ cổ bò vào trong lòng.
Ngày thường rụt rè, tại đây, bị nụ hôn của Tô Tiêu Vũ đánh bại.
Về đến nhà.
Hai người vẫn ôm nhau, hơi thở không vững vàng.
Thói ở sạch của Nguyễn tổng lại nổi dậy, tất nhiên muốn đi tắm, cả ngày hôm nay xem như đã dùng hết sức chịu đựng cùng kiềm chế rồi.
Hiện giờ cô cảm giác cả người mình ám đầy mùi khói mùi rượu, không thể chịu đựng thêm.
Và cũng không thể chịu được một thứ nữa.
Khi cô còn đang tắm rửa, bạn học Tô Tiêu Vũ dám ăn gan hùm mật gấu, trần trụi đi vào phòng tắm.
Nguyễn Ức hoảng sợ, đôi tay che lại phía trước: "Cậu làm gì?"
Thời điểm Tiểu Vũ uống say, nơi mê người nhất chính là đôi mắt: "Đã nói hôm nay không làm Long Vương, chúng mình tắm chung đi."
Không biết xấu hổ. Quá không biết xấu hổ.
Rất nhiều điều khó có thể nói ra miệng.
Nhưng với Tiểu Vũ lại tự nhiên như dòng nước đang chảy, chậm rãi trôi vào lòng Nguyễn Ức, nổi lên từng đợt sóng hoa.
Cảm giác mất khống chế như vậy.
Tuyệt đối không thể xảy ra với Nguyễn tổng trước đây, cô sẽ không thể chịu nổi.
Nhưng giờ đây.
Giữa không gian ỡm ờ.
Nhiệt độ dòng nước tăng lên, nhiệt độ thân thể cũng tăng theo, Tiểu Vũ thoa sữa tắm lên người Nguyễn Ức, nói bên tai cô: "Mình giúp cậu. Thân là trợ lý, mình vẫn chưa chân chính hầu hạ cậu lần nào."
Vô sỉ hết chỗ nói.
Nguyễn Ức muốn đẩy ra, nhưng lại quá trơn trượt.
Có một số thứ sắp hỏng mất.
Nước ấm cũng không ấm bằng nhiệt độ cơ thể.
Dòng nước róc rách không thể che đậy mê hoặc nức nở.
Từ phòng tắm ra ngoài, Nguyễn Ức cảm thấy hồn như bay đi mất, rõ ràng vừa tắm xong, hẳn phải nên sạch sẽ tỉnh táo.
Nhưng lại chỉ thấy hít thở không thông.
Cô vô lực nằm nhoài trên giường, cố gắng duỗi tay về phía trước tắt đèn.
Chỉ có bóng tối mới là thói quen, mới là an toàn với cô.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Tô Tiêu Vũ cầm tay cô hạ xuống.
"Cậu làm gì vậy?"
Nguyễn Ức nhìn Tiểu Vũ, muốn trách cứ, nhưng sau khi dùng hết sức lực, thân thể mềm như bông, càng giống như đang làm nũng.
Đôi mắt sáng rỡ của Tiểu Vũ giống như trân châu bảo ngọc, "Không cần tắt đèn, để mình nhìn cậu thật rõ."
Nhìn cậu thật rõ.
Xem cậu mất không chế thế nào, xem cậu nở rộ dưới tay mình thế nào.
Tiểu Vũ đã làm được.
Cô quả nhiên là một người biết giữ lời hứa.
Một lần rồi lại một lần, so với khi trong phòng tắm còn kịch liệt hơn.
Nguyễn Ức ban đầu còn muốn rút lui trước, có điều vẫn giữ lại, cuối cùng, khi quân địch thật sự tiến vào, công kích đến nơi bí ẩn nhất, hết thảy đều là phí công mà thôi.
Càng giãy giụa, càng phản kháng, tiến công lại càng kịch liệt.
Kiệt lực mà suy.
Tiểu Vũ vui sướng nhìn Nguyễn Ức hôn mê trong ngực mình, hơn nửa đêm, tinh thần cô lại thanh tỉnh như vậy.
Wow!
Cô thành công rồi sao?
Thành công dỗ ngủ Nguyễn tổng nhà mình rồi?
Đều không cần dựa vào bất kỳ thứ thuốc nào đó!
Nguyễn Ức tựa vào trong ngực Tiểu Vũ ngủ thật rồi, hơn nữa, quan trọng nhất là ngủ đặc biệt yên ổn.
Chưa bao giờ thế này.
Thậm chí Tiểu Vũ giúp cô lau sạch thân thể, vuốt lại mái tóc bị lăn lộn như điên, Nguyễn Ức cũng không biết.
Đối với Nguyễn tổng mà nói, là cỡ nào không thể tưởng tượng.
Tiểu Vũ không ngủ chút nào.
Bảy giờ sáng, Nguyễn Ức tỉnh lại, liền thấy Tiểu Vũ đang chăm chú nhìn mình, trong mắt đều là tình yêu.
Cô nhất thời có chút ngốc, dường như quên mất đây là đâu, có phải vừa ngủ trưa ở công ty?
Tiểu Vũ ôm cô, hôn lên trán cô: "Chính Trực, cậu đã ngủ được bốn tiếng biết không?"
Với người khác, bốn tiếng có khi chẳng tính là gì.
Nhưng với Nguyễn Ức, lại đủ để cho vành mắt Tiểu Vũ phiếm hồng.
Nguyễn Ức còn hơi mê man, Tiểu Vũ cười, nâng cằm cô: "Mình rất thích cậu thế này."
Khiến người luôn khôn khéo sắc bén biến thành bộ dạng đáng yêu mơ màng thế này, làm ai kia kiêu ngạo biết bao.
Nguyễn Ức cảm giác thân thể có chút lạnh, cúi đầu mới thấy, mặt chợt đỏ bừng.
Rõ ràng đã lau sạch cho người ta.
Nhưng không biết Tiểu Vũ cố tình hay cố ý, không thèm mặc áo ngủ lại cho mình.
Nguyễn Ức lập tức ngồi dậy, cuốn chăn lên che đậy toàn bộ thân mình.
Tiểu Vũ cười, nhào lên ôm cô: "Ai ui, thẹn thùng đấy ư? Ngủ khỏa thân càng tốt cho sức khỏe mà."
"Cậu tránh ra."
Nguyễn Ức cắn môi, Tiểu Vũ cười, "Được rồi, cảm giác ngủ được chứ? Mình không quấy nữa."
Cảm giác được sao?
Giống như dây cung luôn căng chặt đột nhiên được thả lỏng.
Thật thoải mái, nhưng cũng cảm giác càng thêm mỏi mệt.
Đôi mắt Nguyễn Ức nhìn chằm chằm Tiểu Vũ: "Cậu không ngủ à?"
Tiểu Vũ xoay người, muốn nói dối: "Đã ngủ, giữa chừng phải đi WC, lúc tối uống nước nhiều quá."
"Nói bậy, cậu uống nước lúc nào, cậu ---" Mặt Nguyễn Ức đỏ lên, đột nhiên cảm thấy lời nói của mình có chỗ xấu hổ, Tiểu Vũ nhướng mày, trong mắt là lửa cháy: "Có uống, đã thế còn uống rất nhiều mà."
Cả người cô lại nhào lên, Nguyễn Ức lúc này không lưu tình chặn lại mặt tên kia: "Phải đi làm."
Tiểu Vũ bị đè lại như bạch tuộc: "Cậu không mệt sao? Không nghỉ ngơi thêm một chút sao? Cậu như vậy còn có thể đi được sao?"
Nguyễn Ức:...
Tô Tiêu Vũ!
Sáng sớm, ăn một cái gối từ tay Nguyễn tổng, Tiểu Vũ cười đến sung sướng.
Mọi chuyện đều đi theo hướng tốt rồi, không phải sao?
Đến khi làm bữa sáng, Tiểu Vũ nhịn không được ngâm nga hát, cháo hôm nay nấu phá lệ thơm ngon.
Nguyễn Ức tỉnh dậy soi gương không khỏi tức giận.
Cái tên Tô Tiêu Vũ kia.
Chân thành lúc nãy đều là giả dối.
Trên cổ thế này...phải ra ngoài kiểu gì?
Nguyễn Ức hít sâu một hơi, nghe tiếng hát ngoài cửa, quyết định không chấp tên kia, đổi từ khăn này sang khăn khác.
Cuối cùng, vẫn bị Tiểu Vũ quấn quít dỗ ăn cháo.
Bảo là tự ăn, không bằng nói hai đứa cùng ăn.
Trên xe, khóe môi Nguyễn Ức hơi giơ lên, cô cũng không biết...da thịt thân cận lại là chuyện dịu dàng hạnh phúc như thế.
Cô đã từng muốn từ bỏ chính mình.
Chỉ là Tiểu Vũ...nhây thật sự.
Hôm nay có cuộc họp hội đồng quản trị.
Lý Yên cùng A Luân đều đến, Tiểu Vũ đi cửa sau được thả nghỉ một ngày.
Lý Yên cùng A Luân nhìn vẻ mặt ngọt ngào của Nguyễn tổng qua kính chiếu hậu, lại quay sang nhìn nhau.
A Luân hạ giọng: "Thuận lợi rồi?"
Lý Yên khụ một tiếng, nhỏ giọng hơn: "Mau câm miệng."
Ánh mắt Nguyễn Ức dừng ở trên người A Luân, A Luân lập tức căng người, lưng thẳng như gậy trúc.
Hội đồng quản trị à, theo như truyền thống thì luôn bốc lửa giống như chiến trường.
Mục Tâm cùng Nguyễn Ức ngồi ở hàng đầu, tuy rằng bị Nguyễn Ức làm lu mờ, nhưng rốt cuộc với bên ngoài, cô vẫn là thiên kim của tập đoàn nhà họ Nguyễn.
Người khác đều đang nghe báo cáo tài chính quý này.
Đôi mắt Mục Tâm gắt gao nhìn Nguyễn Ức, trên cổ cô ấy đeo khăn lụa, thời điểm bước vào, mấy người trẻ tuổi đều kinh ngạc, ngay sao đó trao đổi ánh mắt ái muội, đều là người trưởng thành, không phải đều hiểu rõ chuyện này mà không nói sao?
Trong lúc đó, mấy vị cổ đông lâu năm nói gì đấy, mọi người đều cười.
Mục Tâm cũng đang cười đến nghiến răng nghiến lợi, so với khóc còn khó nhìn hơn, vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Ức.
Ánh mắt Nguyễn Ức lại nhàn nhạt, cô chính là như vậy, trời sập cũng không để ở trong lòng.
Mục Tâm càng không thể nhịn được suy nghĩ.
Giờ nghỉ trưa.
Theo thường lệ, mọi người muốn cùng đến khách sạn của tổng công ty ăn trưa.
Nguyễn Ức cảm thấy hơi mệt không muốn đi, nhưng nghĩ tháng trước đã chậm trễ, liền đứng dậy lên tinh thần.
Thời điểm đi ngang qua văn phòng, thế nhưng lại thấy Tiểu Vũ đến.
Tiểu Vũ thấy cô về, vui sướng chạy vào, giúp cô rót một cốc sữa: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Nguyễn Ức nhận lấy, đôi mắt nhìn cô chăm chú: "Không phải cho cậu nghỉ sao? Như thế nào vẫn đến?"
Tiểu Vũ không cần suy nghĩ: "Cậu mới nên nghỉ, mình chỉ mỏi tay một chút, tinh thần đều rất tốt đây."
Nguyễn Ức:...
Tiểu Vũ:...
Không xong, nhất định là tối qua quá tận hứng, chốc lát còn chưa kịp nhảy ra từ cảnh kia.
Quả nhiên, Nguyễn tổng giận dỗi lườm Tiểu Vũ, ném một tia cảnh cáo, đứng dậy rời đi.
Tiểu Vũ mơ màng đứng tại chỗ, người đã đi rồi còn mình vẫn vương vấn mất nửa ngày. Ánh mắt vừa thẹn vừa bưc của Nguyễn Ức có chút...mê người.
Mục Tâm vẫn luôn đứng ở cửa lớn chờ Nguyễn Ức.
Hôm nay nắng độc, tốp năm tốp ba đều đứng dưới bóng mát, chỉ một mình cô vẫn đứng ngoài kia.
Mặt trời rõ ràng rất lớn.
Nhưng cô vẫn cảm thấy thân thể lạnh như băng.
Người đi qua đều hoảng loạn gọi một tiếng "Mục tổng", như mấy chú thỏ bị dọa sợ, rồi nhanh chóng chạy đi.
Mục Tâm nhìn Nguyễn Ức đến gắt gao, ánh mắt hận không thể ăn cô ấy.
Nguyễn Ức bình tĩnh đón nhận, chậm rãi đi về phía trước.
Mục Tâm khắc chế cảm xúc, xoay người theo sau Nguyễn Ức.
Nguyễn Ức biết tính tình của cô, mím môi không nói gì thêm, móc chìa khóa trong túi mở cửa xe.
Làm loạn ở công ty không hề tốt.
Tuy rằng người bên trong đều biết hai cô bất hòa, nhưng dù sao cũng là người một nhà, đóng cửa lại cãi nhau thế nào cũng được, ra ngoài liền phải ẩn đi.
Nguyễn Ức vừa lên xe, Mục Tâm cũng mở cửa ngồi vào.
Trên người hai cô đều có hương vị bất đồng.
Trên người Mục Tâm cũng là mùi đàn hương, chỉ là càng nồng so với Nguyễn Ức. Nguyễn Ức tỏ vẻ mệt mỏi dựa vào ghế, bình tĩnh nói: "Chị muốn hỏi gì?"
Mục Tâm nhìn cô chằm chằm, "Trời nóng như vậy còn đeo khăn sao?"
Khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng, Nguyễn Ức nhìn vào mắt Mục Tâm, giơ tay, chậm rãi cởi khăn lụa.
Trên cần cổ thon dài trắng nõn, là những dấu vết ngang dọc đan xen, như hồng mai trên nền tuyết, cực kỳ rõ ràng.
Lập tức thiêu đỏ đôi mắt Mục Tâm.