Cậu khóc đến mệt, hơn nữa còn trải qua một đêm vô cùng sợ hãi, cùng với vài chuyện gần như muốn sụp đổ. Nói là ngủ nhưng đúng hơn là mệt đến nỗi ngất đi.
Mặc dù là như vậy, cậu ngủ cũng không an ổn lắm, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, bởi vì ra rất nhiều mồ hôi nên tóc dính hết lên trán.
Chu Mộ Dư đến gần, nhíu mày một cái thật sâu.
Người nằm trên giường vô cùng yếu ớt, làn da tái nhợt, môi không có tí sắc màu nào, giống một đóa hoa sắp héo rũ, trái ngược hoàn toàn với Úc Sương năng động vui vẻ lúc sáng kia.
Nhìn một lúc, gã chuyển hướng sang Chu Thư Dập, giọng khàn khàn hỏi: "Em ấy thế nào rồi?"
Chu Thư Dập ngẩng đầu, như có như không nhếch môi: "Không bị chơi hỏng đâu, vẫn còn dùng được."
Nói xong cậu nhóc đứng lên, nhặt chiếc áo khoác rơi xuống đất lên: "Cháu về đây."
Chu Thư Dập đi rất dứt khoát, một câu cũng không thèm nói. Một lúc sau sau khi cậu nhóc rời đi, hai hàng lông mi của Úc Sương run rẩy, chậm rãi từ trong mơ tỉnh dậy.
Đau quá.
Trên người không có chút sức lực nào, vừa nóng vừa lạnh, giống như tỉnh rồi lại giống như vẫn chưa tỉnh.
Giống như đã trải qua một cơn ác mộng đáng sợ, sau khi tỉnh lại vẫn còn sợ hãi, thấy bóng người bên giường, Úc Sương vô thức co rúm người lại
"Là tôi." Chu Mộ Dư nói.
"Đàm," Úc Sương há miệng: "Chú Chu..."
Cậu ngồi dậy, thất thần nhìn Chu Mộ Dư, trong mắt bỗng nhiên ứa nước mắt: "Chú Chu..."
Sợ hãi, bất an, chật vật, khổ sở giống như thủy triều mãnh liệt quét qua cơ thể Úc Sương. Lý trí của cậu lung lay sắp đổ cố gắng chống đỡ cả đêm, vừa nhìn thấy Chu Mộ Dư cuối cùng cũng tan rã hết.
"Chú Chu..."
Úc Sương khóc nức nở vô cùng thương tâm, Chu Mộ Dư không đành lòng, ôm cậu vào trong lồng ngực: "Không khóc, tôi đã về rồi."
Nhưng ngay giây đầu tiên Chu Mộ Dư tới gần Úc Sương đã cảm giác có mùi hương làm người khác khó chịu.
Quanh quẩn ở trên người Chu Mộ Dư, đến từ người tình mới mà cậu chưa gặp bao giờ.
Úc Sương dùng hết sức lực đẩy Chu Mộ Dư ra, lùi người ra xa phòng bị giống như một con nhím dựng thẳng lông gai lên.
"Làm sao vậy?" Chu Mộ Dư khó hiểu, ôn tồn vươn tay về phía cậu: "Đừng sợ, là tôi, không phải người xấu."
Úc Sương vẫn lắc đầu, ôm chặt lấy đầu gối của mình, vừa khóc vừa run rẩy. Vì đêm nay cậu đã sợ hãi nhiều rồi nên Chu Mộ Dư cũng nhẹ nhàng hơn, muốn qua ôm cậu nhưng vừa tới gần Úc Sương đã liều mạng né tránh: "Đừng, đừng đụng vào tôi..."
Sắc mặt Chu Mộ Dư trầm xuống: "Úc Sương, tôi là Chu Mộ Dư."
"Chú Chu..." Úc Sương giật mình, sau đó lại càng khóc to hơn: "Em không cần chú, em không cần chú..."
Chu Mộ Dư đã chuẩn bị sẵn sàng nghe một cái tên khác từ miệng Úc Sương nhưng Úc Sương lại lắc đầu, nước mắt rơi xuống như mưa: "Em không cần chú, chú ôm người khác, em không cần..."
Lần này đến lượt Chu Mộ Dư giật mình. Gã không chắc chắn cúi đầu nhìn xuống người mình. Đêm nay đúng là gã có nằm cùng giường với Sầm Vãn nhưng cũng chưa làm gì cả, sao Úc Sương lại biết?
Nhớ tới những chuyện lúc trước, cuối cùng Chu Mộ Dư cũng đã hiểu đại khái mọi chuyện.
"Tôi ôm người khác thì không thể ôm em nữa à?" Chu Mộ Dư hỏi.
Úc Sương không chịu trả lời, nhưng tư thế hiển nhiên là kháng cự. Cậu đã sắp lùi người ra mép giường rồi, lùi nữa sẽ ngã xuống.
"Lại đây." Chu Mộ Dư trầm giọng nói.
Úc Sương sợ hãi lắc đầu, gắt gao cắn môi dưới. Một giây không để ý, bỗng nhiên Chu Mộ Dư giống như thú săn mồi nhổm người lên, một phát ôm lấy cậu kéo vào lồng ngực.
Úc Sương phát ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, không biết cậu lấy sức lực ở đâu ra, ngồi trong lồng ngực Chu Mộ Dư đạp chân loạn xa. Chu Mộ Dư bị cậu đạp cũng tức giận, lấy tay đè chân cậu lại, giọng điệu cũng nghiêm khắc hơn: "Còn dám đá tôi?"
Úc Sương không dám động đậy, kinh ngạc mở to mắt nhìn Chu Mộ Dư, lông mi dính nước mắt, giống như lông vũ bị ướt sũng.
Đối diện một lúc lâu, Úc Sương chậm rãi yên tĩnh lại. Cậu vẫn còn run, cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ dám thút thít nhè nhẹ: "Chú ôm qua người khác, em không cần chú ôm."
Nói rất kiên quyết, phô trương thanh thế.
Chu Mộ Dư nheo mắt: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
Úc Sương không đáp được.
Ai cũng có thể ức hiếp cậu, người bên ngoài cũng vậy, Chu Mộ Dư cũng vậy.
Qua thật lâu, hai mắt cậu ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Em ghét chú. Em sẽ không thích chú nữa."
Chu Mộ Dư không nghe rõ, hoặc là nghe rõ rồi những vẫn cố ý hỏi: "Cái gì?"
"Em sẽ không thích chú nữa." Úc Sương ngẩng đầu: "Cũng sẽ không cho chú ôm nữa."
Cậu không thể chống lại Chu Mộ Dư ở những phương diện khác, chỉ có thể uy hiếp như vậy, nhưng trong lòng cậu cũng biết rõ, trong mắt Chu Mộ Dư, bộ dáng cậu giơ tay đánh người cũng chẳng khác gì con mèo nhỏ cả.
Nhưng cậu cũng biết, đây là thủ đoạn có tác dụng nhất.
"Cánh cứng rồi nhỉ." Bề ngoài Chu Mộ Dư tỏ vẻ tức giận nhưng giọng điệu đã không còn quá nghiêm khắc: "Em còn biết ai là người nuôi mình không?"
"Em biết. Nhưng..."
Úc Sương nói chuyện lại không nhịn được muốn khóc. Nếu như là bình thường, cậu cũng không phải không thể được chịu được mùi xa lạ trên người Chu Mộ Dư. Nhưng hôm nay cả cơ thể và tinh thần của cậu đều rất căng thẳng, nếu như bây giờ bị Chu Mộ Dư bao phủ dưới cơ thể, chắc cậu sẽ khó chịu đến nôn mửa mất.
Cuối cùng cậu bám lấy vai Chu Mộ Dư, nức nở biến thành cầu xin: "Đừng đụng vào em, hôm nay đừng, cầu xin ngài..."
Úc Sương khóc đến tan nát cõi lòng, Chu Mộ Dư không hiểu, đang êm đẹp, tự nhiên gã lại trở thành người ức hiếp Úc Sương.
Bỗng nhiên gã nhớ tới một người bạn nuôi mèo đã từng nói, nếu ở bên ngoài sờ soạng con mèo khác rồi trở về, con mèo ở nhà sẽ không cho mình ôm nữa, chỉ cần tới gần là sẽ xù lông khè khè, thậm chí còn bỏ nhà đi.
Mà Úc Sương còn không bằng một con mèo, cậu chỉ biết khóc cầu xin tha thứ, ngay cả ném đồ cào người cũng không có.
Lại nghĩ tới cuộc đối thoại trong điện thoại với Chu Thư Dập: "Nếu chú không nuôi tốt, vậy đừng nuôi nữa."
—— Gã không nuôi tốt vật nhỏ này sao?
Chu Mộ Dư không cảm thấy vậy.
"Rốt cuộc là tại sao, ở đâu không thoải mái?" Gã nhẫn nại hỏi.
"Có mùi?" Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng hiểu rõ.
Gã buông Úc Sương ra, Úc Sương lập tức bật người chạy trốn sáng mép giường bên kia, giấu cả người vào trong chăn.
Chu Mộ Dư vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, nhìn thấy một cục chui vào trong chăn, nói: "Em là cún à, sao mũi thính quá vậy."
Úc Sương đương nhiên sẽ không trả lời gã, chỉ biết giấu mình vào chăn sâu hơn.
"Đừng trốn nữa, tôi đi tắm rửa."
Nghe câu này, Úc Sương do dự kéo chăn ra, để lộ nửa cái đầu, cảnh giác nhìn về phía bên này. Chu Mộ Dư đứng dậy xuống giường, nói: "Chờ tôi, rất nhanh."
Một lát sau, phòng tắm truyền đến tiếng nước, Úc Sương biết đêm nay mình không cần phải chịu đựng mùi xa lạ nữa, cơ thể cũng dần buông lỏng.
Vừa rồi đuổi qua đuổi lại trên giường với Chu Mộ Dư, sức lực của cậu cũng bị hao đi nhiều, Úc Sương nhắm mắt lại, rất nhanh đã thấy buồn ngủ.
Hôm nay Chu Mộ Dư tắm hơi lâu hơn mọi ngày.
Lúc Úc Sương buồn ngủ, cảm giác có người nằm xuống bên cạnh, sau đó ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt quen thuộc.
Chu Mộ Dư kéo Úc Sương từ trong chăn ra ôm vào lòng mình, xoa xoa đầu cậu: "Tốt hơn chưa?"
Úc Sương chậm rãi mở to mắt, nửa tỉnh nửa mơ khẽ thì thào: "Đừng...."
Động tác của Chu Mộ Dư dừng lại, vô thức ngửi lại người mình, đang muốn hỏi, Úc Sương đã nói: "Em ra mồ hôi, bẩn..."
Ra là vậy.
Chu Mộ Dư yên lòng, kéo chăn nằm lên giường. Úc Sương không bẩn, thậm chí ra nhiều mồ hôi như vậy nhưng ngửi vẫn rất thơm, thảo nào lại ghét mùi của người khác.
"Em không bẩn." Chu Mộ Dư nói.
"Em không bẩn..." Úc Sương thì thào lặp lại, một lát sau, nói: "Em muốn uống nước..."
Bị sợ hãi cả một đêm, cậu chưa cơm nước gì, suy yếu như con thú bị ngất xỉu vì kiệt sức vào mùa đông.
Chu Mộ Dư mới vừa nằm xuống không lâu, nghe Úc Sương nói như vậy đành phải đứng lên: "Chờ một chút."
Ngoài cửa sổ trời đã sắp sáng, trằn trọc suốt một đêm, cuối cùng Úc Sương cũng nặng nề ngủ thiếp đi.
Chu Mộ Dư chờ cậu ngủ, gọi điện cho bác sĩ riêng đến giúp Úc Sương xét nghiệm máu.
Chu Mộ Dư không chắc chắn tối qua những người đó đánh thuốc gì cho Úc Sương, có hại thế nào với cơ thể. Mặc dù theo lý mà nói ở Ngân Cảng sẽ không có ma túy, nhưng nhỡ đâu... Gã cũng phải sớm tính toán mọi thứ trước.
Theo góc độ lý trí, biện pháp đơn giản nhất là vứt bỏ Úc Sương.
Nhưng...
Trước khi bác sĩ đến, Chu Mộ Dư vẫn ngồi ở bên giường, ánh mắt sâu thẳm phức tạp.
Người trên giường vẫn đang ngủ, tác dụng của thuốc cũng giảm dần, làn da dần dần trở lại màu sắc bình thường, chỉ có hốc mắt vẫn đỏ ửng, sau khi tỉnh lại chắc sẽ sưng lên.
Dù vậy nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Có thể tưởng tượng khuôn mặt này sẽ đẹp như thế nào dưới ánh sáng mờ ảo của cảnh đêm, hai gò má ửng hồng, đôi môi tươi đẹp, hai mắt lấp lánh nước nhìn như một quả cherry chín mọng.
Đàm Luật Minh nuôi dưỡng cậu rất tốt, nuôi thành một con hồ ly nhỏ rung động lòng người, thảo nào cứ giấu kín trong nhà không cho ra ngoài. Chu Mộ Dư chẳng qua chỉ không nhìn chằm chằm mấy ngày thôi mà xém chút nữa đã bị người khác cướp mất.
Nghĩ đến đây, Chu Mộ Dư cầm lấy điện thoại gọi điện cho trợ lý, dặn dò một việc.
Vừa dặn dò xong, vừa hay bác sĩ cũng tới.
Lúc lấy máu xét nghiệm, Úc Sương có tỉnh lại, Chu Mộ Dư kịp thời che tầm mắt cậu lại, không để cậu nhìn thấy bác sĩ. Úc Sương mơ mơ màng màng gọi một tiếng "chú Chu", vô thức chui vào lòng Chu Mộ Dư, sau đó lại một lần nữa nhắm mắt lại.
"Đừng quá lo lắng." Bác sĩ an ủi: "Tim với huyết áp của cậu ấy tương đối bình thường, chắc không có chuyện gì đâu."
Chu Mộ Dư lạnh nhạt nói: "Tôi không muốn chắc."
Bác sĩ hơi há miệng, muốn nói lại thôi.
"Nhanh nhất là khi nào thì có kết quả?"
"Trưa hôm nay, tôi sẽ cố gắng."
"Ừ." Chu Mộ Dư gật gật đầu: "Lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi."
Bác sĩ cầm hòm thuốc rời đi, trước khi đóng cửa còn nhìn thấy chàng trai xinh đẹp nằm trên giường đã mở mắt, môi hơi hơi hé, giống như nói gì đó. Mà tiếp đó, ông chủ của ông, người luôn lạnh lùng không có tình người lại chủ động cúi người xuống, lộ ra một nụ cười thản nhiên, xoa xoa đầu chàng trai kia, thấp giọng an ủi cậu.
Sáng sớm trong phòng vẫn ảm đạm, chỉ có một chút ánh sáng nhạt chiếu vào hiện lên vài vạt bụi mông lung.
Bác sĩ lẳng lặng đóng cửa lại, cúi đầu lắc lắc đầu —— chắc là do ông chưa tỉnh ngủ rồi, sao có thể thấy cảnh dịu dàng như vậy ở trước mắt chứ.