Trên người Chu Mộ Dư có một hương vị quen thuộc khiến người khác yên tâm, Úc Sương ôm lấy gã, giọng điệu cũng vô thức trở nên dịu dàng: "Cảm ơn chú."
"Vốn dĩ hôm nay muốn về ăn cơm cùng em, nhưng có một buổi xã giao không thể đẩy lùi được." Chu Mộ Dư nói: "Hôm khác sẽ bù cho em."
Úc Sương lắc đầu: "Ngài về là tốt rồi."
Chu Mộ Dư xoa xoa đầu Úc Sương, liếc mắt thấy chiếc hộp bằng nhung ở trên bàn: "Đây là cái gì?"
Gã cầm lấy chiếc hộp, khóe môi cũng bất giác cong lên: "Cho tôi à?"
"Cái này..."
Úc Sương còn chưa kịp trả lời, Chu Mộ Dư đã mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc bút máy tinh xảo cùng với một quyển sổ ghi chép nhỏ có bìa làm bằng da.
"Đây là Sầm Vãn đưa cho ngài." Cuối cùng Úc Sương cũng nói được: "Lúc em với Thư Dập đi tản bộ về, thấy cậu ấy đứng ở cửa chờ ngài, em mời cậu ấy vào ngồi nhưng cậu ấy không vào, chỉ nhờ em đưa cái này cho ngài."
"Sầm Vãn...?" Ý cười trên môi Chu Mộ Dư ngưng lại, sau đó nhíu mày, thả chiếc hộp lên trên bàn.
Không khí mới dịu dàng không được bao lâu đã lại lạnh lẽo trở lại, Úc Sương có hơi căng thẳng, lặng lẽ ôm chặt con gấu bông của mình.
"Cậu ta bảo em đưa cho tôi, em đồng ý à?" Chu Mộ Dư hỏi.
Sắc mặt gã vẫn như thường, giọng điệu trước sau vẫn bình thản nhưng Úc Sương cảm nhận được gã đang không vui, thế là cũng không trả lời.
Chu Mộ Dư nói tiếp: "Ngày này lại tới tặng quà cho tôi, em không hỏi cậu ta là ai sao?"
Lần này không có cách nào giả ngốc để né tránh nữa, Úc Sương cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Ngài đã nói rồi, không cho phép em hỏi đến chuyện riêng của ngài."
Đúng là Chu Mộ Dư có nói như vậy, hơn nữa cũng không kiêng dè bản thân bao nuôi người khác ở bên ngoài, Úc Sương nói như vậy, gã không thể nào phản bác.
"Tiên sinh..." Úc Sương cẩn thận giữ tay của Chu Mộ Dư: "Có phải ngài mất hứng rồi không? Xin lỗi, lần sau em sẽ không tùy tiện cầm đồ của người khác về nhà nữa."
Úc Sương bày ra ánh mắt vô tội, ôm con gấu bông hồng nhạt trông rất buồn cười trong lòng. Chu Mộ Dư nhìn cậu như vậy, cuối cùng cũng không có cách nào nói nặng lời nữa.
"Dạo này tôi không có gặp cậu ta." Chu Mộ Dư nói một câu không đầu không đuôi, nói xong cũng không nói gì tiếp nữa.
Một lát sau Úc Sương mới phản ứng lại, đoán là Chu Mộ Dư đang giải thích với mình: "Ồ..."
Bộ dáng cậu ngơ ngác lại giống như chọc giận Chu Mộ Dư. Chu Mộ Dư nghiến răng nghiến lợi câng cằm cậu lên, nói: "Người ta tìm tới tận cửa, em không có chút sốt ruột nào sao."
"Em...."
Úc Sương không hiểu lắm, sao cậu lại phải sốt ruột chứ.
Nhưng cậu biết phải làm sao để lấy lòng Chu Mộ Dư. Cậu buông con gấu bông ra, ngồi thẳng dậy ôm lấy eo Chu Mộ Dư: "Đã trễ thế này, chú có mệt không?"
Chu Mộ Dư đã sớm quen với chiêu này của Úc Sương, gã giữ gáy cậu rồi kéo cậu ra khỏi lồng ngực mình, hỏi: "Cậu ta còn nói gì với em nữa?"
Chuyện Mạnh Tử Hàm làm mặt Úc Sương bị thương vẫn còn như chuyện hôm qu, vậy nên rất khó để Chu Mộ Dư không nghĩ nhiều.
Với tính cách yếu ớt như Úc Sương, ai cũng có thể tùy tiện ức hiếp cậu, nếu không có ai ở cạnh bảo vệ, ngay cả một con chó đi ngang qua cũng dám sủa gâu gâu với cậu. Chu Mộ Dư sắp xếp vệ sĩ và tài xế riêng nhưng lại không ngờ rằng có người dám tìm tới cửa.
Mà cậu lại như vậy, người khác cho gì thì lấy đấy, không có chút phòng bị nào cả, nhỡ đâu là thứ nguy hiểm, cậu cứ trực tiếp cầm về nhà như vậy cũng không xảy ra vấn đề gì.
Cũng may Sầm Vãn cũng không ngu xuẩn lại điêu ngoa giống như Mạnh Tử Hàm, nếu không Úc Sương xảy ra chuyện gì, có lẽ Chu Mộ Dư sẽ không dễ tính như lần trước.
"Không có." Úc Sương lắc đầu: "Có Thư Dập với Em Trai ở cùng, bọn họ đều nhìn thấy."
Đây là lần thứ hai trong hôm nay Úc Sương nhắc tới tên Chu Thư Dập, hơn nữa cậu cũng chỉ gọi tên chứ không gọi cả họ, nghe có vẻ rất thân mật.
Chu Mộ Dư bất giác ý thức được, mấy ngày nay ngoại trừ ngủ, thời gian Úc Sương ở cùng với Chu Thư Dập còn nhiều hơn cả ở cùng gã.
Úc Sương thậm chí còn sẵn lòng ra ngoài với Chu Thư Dập.
Thấy Chu Mộ Dư im lặng, Úc Sương có hơi không yên lòng: "Làm sao vậy tiên sinh..."
"Em muốn gọi tôi là tiên sinh mãi sao?" Chu Mộ Dư hỏi.
Hôm nay Chu Mộ Dư có hơi kỳ lạ, Úc Sương không hiểu ý của gã lắm, chỉ đành dò thử, nói: "Chú Chu?"
Chu Mộ Dư nhướng mày: "Có thể gọi tên."
"Nhưng..." Úc Sương kinh ngạc. Chưa nói đến thân phận của cậu với Chu Mộ Dư khác nhau, chỉ nói đến tuổi tác thì Chu Mộ Dư cũng lớn hơn cậu tận mười mấy tuổi, gọi như vậy không thích hợp lắm.
Chu Mộ Dư cũng không thúc giục cậu gọi ngay, cứ như vậy nhìn Úc Sương, ý là nếu như Úc Sương không gọi thì sẽ không tha cho cậu. Giằng co hồi lâu, Úc Sương cũng chẳng thể né tránh, nói lí nhí: "Chu Mộ Dư."
Ánh mắt Chu Mộ Dư tối sầm lại, biểu cảm trên mặt xuất hiện một sự thay đổi rất nhỏ.
Úc Sương không phát hiện ra, thậm chí không dám nhìn vào mắt Chu Mộ Dư. Cậu căng thẳng ôm lấy con gấu bông, thấy Chu Mộ Dư không nói lời nào, nghĩ Chu Mộ Dư chưa nghe đủ, lại gọi một tiếng: "Chu Mộ Dư..."
Giọng cậu mềm mại, mang theo một chút tủi thân do bị ép buộc, cũng giống như đang làm nũng.
"Chỉ gọi tên." Chu Mộ Dư nói, giọng điệu vẫn bình thản không chút gợn sóng.
Tên... Úc Sương nghĩ đến cái gì đó, còn chưa mở miệng mặt đã đỏ bừng.
"Mộ Dư."
Hai chữ này cũng không có gì xa lạ, nhưng khi Úc Sương gọi lại mềm mại lạ thường.
Chu Mộ Dư giữ cằm ép cậu ngẩng đầu lên, hai má với đôi mắt cậu ướt sũng, ánh mắt sâu thẳm: "Gọi mỗi cái tên thôi, tủi thân đến vậy sao?"
Úc Sương lắc đầu.
"Không tủi thân, vậy sao mắt lại đỏ như vậy."
"Em không có..."
"Vậy sau này cứ gọi như vậy đi."
Úc Sương bỗng dưng giật mình, hơi hơi hé miệng, giống như cho Chu Mộ Dư lợi dụng sơ hở vậy.
Chu Mộ Dư cúi xuống hôn lên môi cậu.
Nụ hôn này rất mạnh mẽ, giống như sóng biển đánh vào trong khoang miệng, lại như có sự chiếm hữu cứng đầu, giống như muốn nuốt chửng cả Úc Sương.
Úc Sương bị hôn đến sợ hãi, lông mi cậu run rẩy, hơi thở cũng ngày càng ngắn ngủi, da mặt cũng đỏ ửng lên.
"Hôm nay có thể không?" Chu Mộ Dư hỏi.
Việc lần trước đã để lại bóng ma không nhỏ cho Úc Sương. Trong khoảng thời gian này, vì để trấn an cảm xúc của cậu, Chu Mộ Dư đều không làm gì với cậu cả.
Đèn trong phòng đều đã tắt hết, chỉ để lại ngọn đèn cạnh đầu giường, chiếu rọi lên khóe mắt phiếm hồng của Úc Sương.
Đôi mắt ửng đỏ của cậu luôn khiến người khác mê muội, vừa xinh đẹp lại yếu ớt như vậy, thảo nào trên đời này lại có người sẵn lòng làm quỷ phong lưu.
Chu Mộ Dư nắm lấy cổ chân của Úc Sương, hơi dùng lực, để lại dấu tay trên da cậu.
Hôm nay lúc chọn ngọc gã đã nghĩ, da thịt trắng nõn trơn bóng kia đeo ngọc lục bảo là xinh đẹp nhất. Hiện tại chiếc dây chuyền lục bảo xanh biếc kia đang nằm trên ngực Úc Sương, hơi động đậy theo nhịp thở của cậu, vốn dĩ là đồ vật cao quý trang trọng, giờ lại trở nên quyến rũ lạ thường.
Chu Mộ Dư có hơi mạnh tay, Úc Sương cử động chân, cúi đầu nức nở: "Đừng bóp, đau..."
"Sao lại yếu ớt như vậy?"
"Đau lắm..." Cậu tủi thân rơi nước mắt, dùng chân đá vào ngực Chu Mộ Dư nhưng không hề có lực uy hiếp.
Chu Mộ Dư luôn bắt nạt cậu, hôm nay còn quá đáng hơn.
Úc Sương khóc đến mệt, cúi đầu cầu xin: "Buông em ra, tiên sinh, buông ra..."
Ánh mắt Chu Mộ Dư tối sầm lại một cách nguy hiểm: "Gọi tôi là gì?"
"Chú Chu..."
"Không đúng."
...
Úc Sương như sắp bị hỏng mất. Cậu vừa tức giận vừa tủi thân, dùng hết sức lực còn lại đá vào người Chu Mộ Dư: "Chu Mộ Dư...!"
Tiếng gọi này giống như tiếng gào giận dữ nhưng cũng như làm nũng, Chu Mộ Dư nghe xong cũng mềm lòng.
Chu Mộ Dư nghe được cái mình muốn nghe, cuối cùng cũng buông người đang giãy dụa trong lồng ngực mình ra. Úc Sương dùng sức đá một cái, nhưng với gã cũng chỉ giống như bị một con mèo nhỏ tát mà thôi.
Không còn bị giữ chặt nữa, Úc Sương thút tha thút thít bật khóc: "Em nói đừng mà... Hức..."
"Làm sao vậy, " Chu Mộ Dư làm người ác xong lại trở về đóng người tốt, ôm Úc Sương vào trong lòng: "Sao lại như thế này, được rồi đừng khóc nữa."
"Chú ức hiếp người..."
Úc Sương khóc rất khổ sở, nhưng tâm trạng của Chu Mộ Dư lại vô cùng tốt: "Bảo em gọi tên là ức hiếp em à?"
"Không phải, còn có... Chú..."
Có mấy lời quá xẩu hổ để nói ra miệng, mặt Úc Sương đỏ như máu, dứt khoát chôn mặt vào lồng ngực Chu Mộ Dư không chịu nói.
Chu Mộ Dư rất ít khi vỗ về bạn giường của mình. Với gã mà nói, người trên giường là để gã giải quyết nhu cầu sinh lý, không cần phải mất thời gian bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng hiện tại gã lại ôm lấy Úc Sương, kiên nhẫn vỗ vỗ lưng cậu, để cậu nghỉ ngơi trong lòng mình, nhưng cảm giác này cũng không tệ.
Úc Sương đại khái là loại tình nhân dễ dỗ nhất, chỉ cần nói lời ngon ngọt là cậu sẽ quên ai ức hiếp mình ngay. Sau khi bình tĩnh lại, cậu lại dựa người vào người Chu Mộ Dư, để gã tùy ý đưa mình đi tắm rửa.
Trong khoảng thời gian này hai người thường xuyên tắm cùng nhau, Úc Sương đã không cảm thấy ngại nữa. Nhưng hôm nay...Úc Sương cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, vẫn cảm thấy hơi lúng túng.
Úc Sương ngơ ngác, nhất thời không phân biệt được trọng điểm của câu này là "mặt đỏ" hay là "Sương Sương".
Chưa có ai gọi cậu như vậy cả. Bình thường Đàm Luật Minh sẽ gọi cậu là"Úc Sương", lúc thân mật thì gọi là "cục cưng". Mà "Sương Sương", vừa nghe giống như đang gọi mèo hay cún vậy, hoặc như đang gọi bảo bối của mình.
Là chó mèo hay là bảo bối, trong lòng Úc Sương hiểu được.
Nhớ tới hình như Chu Mộ Dư đã nói qua, trong khoảng thời gian này gã đều không gặp Sầm Vãn.
Không có Sầm Vãn, vậy có người khác nữa không...
Bóng lưng rời đi dưới mưa và hộp quà không được nhận đặt ở trên bàn giống như một lời cảnh báo làm Úc Sương nhận ra, sự sủng ái của Chu Mộ Dư rất dễ dàng bị mất đi.
Gọi "Sương Sương" hay là gọi"cục cưng", đối với Úc Sương mà nói đều giống nhau. Người ích kỷ luôn không hiểu được, đặt tên là sự khởi đầu của một mối quan hệ. Khi đặt tên cho một chú chó, tức là cả đời này phải chịu trách nhiệm với nó.
Bởi vì chó con sẽ mãi mãi trung thành với người đầu tiên đặt tên cho mình.