Chu Mộ Dư chậm rãi mở miệng, giọng điệu khó khăn: "Cái gì gọi là Đàm Luật Minh không dạy em?"
Úc Sương cụp mắt: "Chú ấy không có dạy em thế nào là yêu, cũng không dạy em yêu như thế nào."
Trong lòng Úc Sương đáng rất loạn, những gì cậu tin không chút nghi ngờ trước đó như đang lung lay sắp đổ.
Đàm Luật Minh dạy cậu không cần yêu hay tin tưởng bất cứ ai, bởi vì lúc đó cậu là một con chim hoàng yến được nuôi dưỡng, lúc đó cậu chưa có thân phận gì, yêu vào chỉ tổn thương bản thân cậu. Nhưng hiện tại Chu Mộ Dư cho cậu một cuộc hôn nhân và những lời hứa hẹn, gã đối với Úc Sương mà nói không giống như vậy.
Chu Mộ Dư không nhìn ra được Úc Sương đang đấu tranh, gã chỉ nhẹ giọng cười, ánh mắt ảm đạm: "Vậy hắn dạy em cái gì, cách lấy lòng đàn ông như thế nào, ngoan ngoãn hiểu chuyện ra sao, làm thế nào để thỏa mãn ham muốn ở trên giường ư?"
—— Phải, là như vậy.
Những thủ đoạn Úc Sương dùng trên người Chu Mộ Dư, tất cả đều là Đàm Luật Minh dạy cho.
Cậu dùng mấy phần thật lòng lừa Chu Mộ Dư yêu mình, kết quả lại nói mình không biết thế nào là yêu. Chu Mộ Dư hận đến đau lòng nhưng không cách nào trách được tiểu hồ ly ngây thơ vô tội này được cả.
Nói đến cùng, người gã nên hận chính là Đàm Luật Minh.
Đàm Luật Minh không cho Úc Sương đi học, không dạy Úc Sương về các mối quan hệ bình thường giữa người với người, cũng không dạy Úc Sương về cách đối đãi tình cảm. Khi Úc Sương còn chưa hình thành suy nghĩ của riêng mình, Đàm Luật Minh đã chặn cơ hội để cậu có thể bước vào xã hội, một tay nuôi cậu trở thành một con chim hoàng yến hoàn mỹ.
Chu Mộ Dư cũng hận chính mình.
Bởi vì gã từng bị một Úc Sương như vậy hấp dẫn, cũng đê tiện hưởng thụ hết tất cả.
Hiện tại gã cầu còn không được, tất cả đều là tự chuốc lấy hậu quả.
Thật ra gã cũng có thể giống như Đàm Luật Minh giống, không cầu tình cảm chân thành của Úc Sương, cứ duy trì mối quan hệ như hiện tại là có thể vui vẻ cả đời rồi. Nhưng gã không muốn.
Gã rơi vào bể tình, vậy nên gã phải ôm lấy Úc Sương cùng chìm xuống.
Úc Sương ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc, đuôi mắt phiếm hồng, ánh mắt có chút buồn bã và tủi thân.
Muốn nói "Không phải" nhưng lại không nói ra miệng được.
"Úc Sương," Giọng nói của Chu Mộ Dư sắc bén nóng bỏng: "Hắn không dạy em, em sẽ không yêu tôi sao?"
Úc Sương không trả lời được.
Cậu thích Chu Mộ Dư, Chu Mộ Dư với cậu mà nói là một người rất khác, nhưng thích đến mức độ nào, chính cậu cũng không thể phân biệt rõ được.
Còn về yêu... có vẻ vẫn chưa có. Cậu không có cách nào nói chữ "yêu" này với Chu Mộ Dư được.
Im lặng hồi lâu, sự kỳ vọng trong ánh mắt Chu Mộ Dư dần dần dập tắt.
Gã chậm rãi buông Úc Sương ra, lộ ra một nụ cười chua chát: "Tôi biết rồi. Không sao."
Úc Sương vô thức vươn tay: "Tiên sinh..."
"Tôi uống nhiều rồi, nói năng linh tinh thôi, em đừng để trong lòng."
"Không phải, em..."
Úc Sương nắm chặt lấy góc áo của mình, vẻ mặt lộ ra sự lo lắng. Chu Mộ Dư miễn cưỡng cười cười với cậu, dịu dàng nói: "Ngủ đi bé cưng, hôm nay mệt rồi."
Úc Sương cứ nghĩ hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, nụ hôn ướt át với một đêm nồng cháy, rõ ràng Chu Mộ Dư đã muốn làm rồi.
Gã tức giận rồi sao?
Hay là vì cậu nên mới mất hứng, không muốn đụng vào cậu...
Dù có như thế nào đều khiến Úc Sương buồn bã.
Úc Sương cố lấy dũng khí, nâng tay chạm vào bụng dưới của Chu Mộ Dư, nhẹ nhàng vén góc áo gã lên. Cả người Chu Mộ Dư cứng đờ, nắm chặt lấy cổ tay Úc Sương, ý tứ từ chối rất rõ ràng.
Úc Sương ngẩng đầu, lông mi ướt sũng: "Chú không cần em sao..."
Chu Mộ Dư nhíu mày: "Sương Sương. Nghe lời."
Úc Sương hiểu rồi.
Cậu buông Chu Mộ Dư ra, từ từ nằm yên về chỗ, giống như một con vật nhỏ bị thương trốn vào trong gốc, run rẩy nhắm mắt lại.
Trong phòng yên tĩnh, im lặng tới nỗi chỉ nghe được tiếng hít thở.
Không biết qua bao lâu, Chu Mộ Dư nằm vào bên cạnh Úc Sương, từ phía sau lưng kéo cậu vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu.
||||| Truyện đề cử: Lấy Phải Anh Chồng Giả Ngốc |||||
Trong bóng đêm, Úc Sương rơi một giọt nước mắt không ai nhìn thấy được
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, Chu Mộ Dư đã không còn trong phòng.
Quản gia nói sáng sớm gã đã đi công tác ở Los Angeles, trước khi đi còn dặn dò bọn họ không được đánh thức Úc Sương, chờ Úc Sương ngủ dậy thì sai tài xế đưa cậu về.
Đi công tác... Trước đó không hề nói qua.
Úc Sương ngồi trong nhà ăn trống rỗng, đối mặt với một bàn đầy thức ăn phong phú, cứng ngắc cầm đôi đũa lên.
"Chú ấy còn nói gì khác nữa không?" Suy nghĩ một lúc cậu hỏi.
"Không có." Quản gia cung kính trả lời.
"À..."
Úc Sương không biết ngồi máy bay đi Los Angeles phải mất bao lâu, mấy tiếng hay mười mấy tiếng mới tới nơi, nhưng dù thế nào thì chắc hiện tại Chu Mộ Dư vẫn đang ngồi trên máy bay.
Gã cứ ném cậu như vậy rồi đi mất.
Úc Sương nhớ tới những lời tối hôm qua, còn còn ý tứ từ chối cuối cùng của Chu Mộ Dư, trong lòng có chút buồn bã.
Có lẽ Chu Mộ Dư thật sự rất không muốn nhìn thấy cậu, lại vì tránh cậu mà chạy tới một nơi xa như vậy.
Bỏ đi.
Ăn xong bữa sáng, Úc Sương được tài xế nhà họ Chu đưa về. Sau khi về tới nhà, cậu thả chú mèo từ trong lồng ra, mở cho nó một hộp đồ ăn.
Con mèo nhỏ rất dính Úc Sương, cả đêm không gặp, nó vẫn cứ meo meo đi theo sau cậu. Úc Sương ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu con mèo nhỏ, lẩm bẩm nói: "Nếu anh với tiên sinh chia tay, không biết chú ấy có thể cho anh đưa em đi cùng không nữa..."
Mèo: "Meo——"
Chắc là có, Chu Thư Dập nói Chu Mộ Dư cũng không thích mấy con vật nhỏ, hơn nữa mèo còn nhỏ như vậy, khoảng thời gian ở chung chắc nó cũng chưa có tình cảm gì với Chu Mộ Dư.
Cùng lắm thì Úc Sương trả tiền cho Chu Mộ Dư, coi như cậu mua lại con mèo này.
Nghĩ đến đây, Úc Sương mới yên tâm hơn một ít.
Chơi với mèo một lát, Úc Sương nhìn nhìn thời gian, gọi cho Chu Mộ Dư một cuộc điện thoại.
Tắt máy đúng như cậu dự đoán.
Do dự một lát, cậu gửi tin nhắn giọng nói, dùng giọng điệu dịu dàng thường ngày: "Tiên sinh, em về nhà rồi. Chú xuống máy bay thì trả lời tin nhắn em được không?"
Khung chat bên đối phương vẫn im lặng. Úc Sương đợi một lúc, sau đó mất mát bỏ điện thoại ra.
Quay đầu thấy Muội Muội đang mở đôi mắt to tròn tò mò nhìn mình, Úc Sương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Papa không để ý tới anh."
Muội Muội nghe không hiểu, nghiêng đầu nhìn cậu.
"Không sao cả. " Úc Sương bế con mèo lên, cọ cọ mũi mình lên mũi nó: "Anh có em là được rồi."
Mặc dù bình thường ban ngày Chu Mộ Dư cũng không ở nhà nhưng hôm nay không biết vì sao, trong nhà có vẻ quạnh quẽ hơn thường ngày. Nhoáng cái đã đến tối, Úc Sương ăn xong cơm tối chuẩn bị lên lầu tắm rửa, điện thoại bỗng nhiên nhận được tin nhắn trả lời của Chu Mộ Dư.
Chỉ có một câu ngắn gọn: Hạ cánh rồi, đang trên đường đến khách sạn.
Trên màn hình hiện lên "đối phương đang soạn tin nhắn" cứ hiện lên rồi lại biến mất, mấy lần như vậy, qua thật lâu, chỉ có một chữ được gửi đi: Ừm.
Hình như Chu Mộ Dư thật sự không muốn để ý tới cậu.
Úc Sương buông điện thoại, rơi vào nỗi bất lực chưa từng có.
Nếu là trước đây, cậu sẽ bắt đầu tính đến việc chia tay, tính toán nên mang bao nhiêu tài sản ra đi, nhưng hiện tại trong lòng cậu rối bời, điều duy nhất cậu nghĩ chỉ có "mang mèo đi".
Nói cho cùng, cậu cũng không thật sự muốn chia tay Chu Mộ Dư.
Mãi cho đến trước khi Úc Sương đi ngủ, Chu Mộ Dư cũng không hề nhắn thêm một tin nào cả.
Bên Los Angeles đang là sáng sớm, có lẽ Chu Mộ Dư cũng quay về khách sạn nghỉ ngơi trước, bây giờ chắc vẫn còn chưa rời giường, chờ gã thu xếp xong chắc sẽ liên lạc cho cậu. Úc Sương tự an ủi chính mình, ôm con gấu bông hồng kia vào trong lòng ngơ ngác nhìn vách tường, không biết đã nhìn bao lâu, vô thức ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, điện thoại có một tin nhắn Chu Mộ Dư gửi tới: Vừa mới họp xong, mấy ngày nay bộn bề nhiều việc, buổi tối đi ngủ sớm chút, tôi không gọi cho em nữa.
Bận đến mức không có cả thời gian gọi một cuộc điện thoại sao... Úc Sương không tin.
Cậu trả lời lại một chữ "Ừm", nhưng nghĩ lại, lại gửi một cậu dặn dò: Ngài cũng chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc mệt quá hại sức khỏe.
Liên tiếp mấy ngày đều như vậy.
Trong mấy ngày đó hai người chỉ có trao đổi bằng tin nhắn, hơn nữa mỗi lần đối thoại cũng cách nhau rất lâu, dù khi Chu Mộ Dư nhắn tin tới Úc Sương cầm điện thoại trả lời lại trong mấy giây, nhưng Chu Mộ Dư vẫn sẽ chờ mấy tiếng sau mới trả lời lại cậu.
Dần dần, Úc Sương bắt đầu mất đi sự chờ mong, chậm rãi quen với sự lạnh nhạt của Chu Mộ Dư.
Trong lúc đó Chu Thư Dập vẫn tới tìm Úc Sương chơi như bình thường. Cậu nhóc không biết Úc Sương với Chu Mộ Dư đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết chú hai mình lại vô liêm sỉ làm Úc Sương buồn. Úc Sương nói với cậu nhóc là Chu Mộ Dư đi công tác ở Los Angeles, cậu nhóc cũng chỉ biết công ty của Chu Mộ Dư có hợp tác với một công ty bên đó, mỗi năm đều sẽ đến đó một hai lần.
Đến ngày thứ năm, cuối cùng Chu Thư Dập cũng nhận ra được Úc Sương không giấu nổi cảm xúc.
"Anh làm sao vậy, tâm trạng không tốt sao?"
Chu Thư Dập hỏi xong, sau đó lại nghĩ đến cái gì, quả quyết nói: "Em biết rồi, anh nhớ chú hai em rồi đúng không? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này chú ấy đi công tác cũng lâu thật đó... Hôm qua em gọi điện thoại cho chú ấy, chú nói vẫn chưa chắc chắn khi nào sẽ về."
Úc Sương bắt được hai chữ "Điện thoại", ngẩng đầu hỏi: "Em gọi điện thoại cho chú ấy sao?
Chu Thư Dập gật đầu như chuyện đương nhiên: "Ừm. Hôm qua có gọi, nhưng chú ấy đang bận, chưa nói được mấy câu đã tắt."
"Ồ..."
"Sao vậy?"
"Không có gì." Úc Sương lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chú ấy không có gọi điện thoại cho anh."
"Hả?" Chu Thư Dập đương nhiên không tin: "Không thể nào?"
Úc Sương không nói gì, dùng sự im lặng để biểu thị câu trả lời của mình.
Chu Thư Dập há hốc miệng kinh ngạc mấy giây, rầu rĩ nói: "Thảo nào nhìn anh có vẻ không vui, hai người cãi nhau à?"
"Không có, chỉ là chú ấy bận quá, không có thời gian gọi điện thoại cho anh thôi."
"Có bận hơn nữa cũng không tới nỗi vậy..." Chu Thư Dập oán giận xong, lấy điện thoại ra: "Để em hỏi chú ấy cho."
"Này, chờ một chút..."
Úc Sương ngăn không kịp, Chu Thư Dập đã ấn phím gọi đi.
Tút tút vài tiếng, điện thoại cũng được kết nối: "Alo?"
Chỉ có một chữ, nhưng cũng đủ để trái tim Úc Sương run lên.
Mấy ngày không gặp, giọng nói của Chu Mộ Dư có vẻ mệt mỏi sa sút, giống như mặt trời buổi chiều tối, không còn đủ ánh sáng để chống lại màn đêm sắp buông xuống.
Gã không cần mở miệng nói chuyện, Úc Sương đã có thể kết luận, mấy ngày nay chắc gã cũng không thoải mái gì.
Chu Thư Dập cũng không có lập tức nhắc tới Úc Sương, vẫn giống bình thường hỏi: "Chú hai, chú đang làm gì vậy?"
Chu Mộ Dư tiếc chữ như vàng trả lời: "Không làm gì cả."
"Ồ, dạo này bận lắm sao?"
"Ừm."
Dừng một chút, Chu Mộ Dư hỏi: "Có việc gì?"
"Không có gì, cháu đang ở cùng thím nhỏ, chú muốn nói chuyện với anh ấy không?"
Những lời này vừa nói ra, đầu dây bên kia dừng lại mấy giây, ngay cả trái tim Úc Sương cũng cảm thấy căng thẳng.
Chu Thư Dập không chờ Chu Mộ Dư trả lời, trực tiếp mở camera đưa tới trước mặt Úc Sương.
Trên màn hình bất chợt hiện lên khuôn mặt đờ đẫn của Úc Sương, cậu hơi há miệng, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh..."
Chu Mộ Dư không mở cameras, im lặng vài giây mới nói: "Ừm."
"Ngài... Bao giờ ngài về vậy?" Úc Sương cố lấy dũng khí hỏi.
"Chưa có thời gian cụ thể."
"Ồ."
Úc Sương cụp mắt, tủi thân đến trễ giống như một con dao cùn, nó cứ lặng lẽ xẹt qua xẹt lại trong tim cậu.
Sao Chu Mộ Dư lại lạnh lùng như thế...
Cậu cố gắng kiềm chế sự đau buồn, hỏi: "Em muốn nhìn chú, có được không?"
Chu Mộ Dư không trả lời.
Mỗi một giây không nói gì đều dài giống như cả thế kỷ.
Không biết qua bao lâu, khi Úc Sương chuẩn bị từ bỏ, trong điện thoại mới truyền tới âm thanh trầm thấp của Chu Mộ Dư: "Được."