Chu Mộ Dư đã nghĩ đến một kết quả xấu nhất, sự thật cũng như gã dự đoán.
Không thấy Úc Sương nữa, còn có cả Nghiêm Phóng cũng không thấy đâu.
Hình ảnh cuối cùng trong camera theo dõi là hình ảnh Úc Sương đeo balo mèo với vali, từng bước từng bước rời khỏi nhà.
Trước khi rời đi, cậu còn ngoảnh đầu lại nhìn lần cuối cùng ngôi nhà mình đã từng sống. Khi đó cậu đã nghĩ gì, Chu Mộ Dư không biết.
Chu Mộ Dư cầm theo quà cáp, tự mình đi xin sự giúp đỡ của ba mẹ Nghiêm Phóng.
Với bản lĩnh của Nghiêm Phóng, muốn cho Úc Sương với bản thân biến mất hoàn toàn giữa biển người mù mịt là điều dễ như trở bàn tay. Chu Mộ Dư không phải là không thể đầu tư nhân lực tài lực và thời gian để đi tìm, sống hay chết thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm được thôi, nhưng Chu Mộ Dư không muốn chờ.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên gã hạ thấp bản thân mình như vậy, cầu xin sự giúp đỡ của hai vị trưởng bối này.
Ba của Nghiêm Phóng cũng đi được hơn nửa đời người, ngoài mặt ôn hòa thân thiện, thực tế tâm tư kín đáo, cẩn thận. Nghe Chu Mộ Dư nói xong nguyên do, trước tiên ông ấy thay Nghiêm Phóng tỏ vẻ áy náy rồi cũng đồng ý nhất định sẽ hỗ trợ liên lạc với hắn hết mức có thể.
"Thằng nhóc này mới về nước cũng không bao lâu, cũng quen với lối sống phóng khoáng, bình thường rất ít liên lạc với hai bác. Nếu cháu không đến tìm, chắc hai bác cũng không biết dạo này nó đang làm gì." Ba Nghiêm thở dài nói.
Dù lời này là thật hay giả, Chu Mộ Dư cũng chỉ có thể nghe theo: "Vẫn là vì Sương Sương tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu không phải em ấy làm loạn, chắc chắn Nghiêm Phóng sẽ không làm ẩu. Ngài yên tâm, cháu với Nghiêm Phóng là bạn bè lâu năm như vậy, chút chuyện nhỏ này sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn của bọn cháu đâu. Cháu chỉ muốn Sương Sương trở về, còn những thứ khác cháu không cần."
"Tên nhóc chết tiệt đó, chuyện nhà người ta, nó tham gia vào làm cái gì không biết." Ba Nghiêm lại thở dài: "Chờ bác liên lạc được với nó, bác nhất định sẽ dạy dỗ nó thay cháu."
"Giáo huấn thì không cần, ngài chỉ cần thông báo cho cháu một tiếng là được rồi. Cháu đồng ý với ngài, chỉ cần tìm được Sương Sương trở về, sau này chắc chắn nhà họ Nghiêm sẽ có được lợi từ nhà họ Chu, cháu nhất định sẽ không quên ân nghĩa."
Từ khi biết Nghiêm Phóng đưa Úc Sương rời đi, Chu Mộ Dư đã hai ngày hai đêm không nhắm mắt. Gã đã phái người đi tìm hết tất cả những nơi gã có thể nghĩ đến nhưng vẫn không có chút tin tức nào cả.
Nếu không phải đã làm tới mức cùng đường, gã cũng sẽ không phải cầu đến sự giúp đỡ của hai ông bà nhà họ Nghiêm.
Đối với những người như bọn họ mà nói, một câu hứa hẹn như vậy thể hiện điều gì, trong lòng Chu Mộ Dư với ba Nghiêm đều rõ ràng.
Chu Mộ Dư chỉ thiếu chút nữa nói thẳng ra ngoài: tính mạng của ai cũng không cần, chỉ cần đổi lại là tìm được Úc Sương trở về.
Ba Nghiêm đương nhiên không dám tùy tiện chấp nhận lời hứa hẹn này. Ông chỉ bất đắc dĩ nói: "Lời này quá xa lạ rồi. Cháu yên tâm, Nghiêm Phóng không phải người không đúng mực, bác tin Tiểu Úc chắc chắn sẽ bình yên trở về thôi."
"Chỉ mong là cháu suy nghĩ quá nhiều, hai người bọn họ chỉ đang đùa cháu. Dù có như thế nào, chờ Sương Sương trở về, cháu nhất định tự mình dẫn em ấy tới nói lời cảm ơn với bác."
"Không cần khách khí."
Điều nên nói đều đã nói rồi, Chu Mộ Dư đứng dậy, trịnh trọng cúi chào: "Làm phiền bác Nghiêm rồi."
Rời khỏi nhà họ Nghiêm, bên ngoài mặt trời chói chang đã nhô lên cao, cái nóng thiêu đốt ép xuống ngực như một miếng bọt biển. Chu Mộ Dư đi đến bên cạnh xe, tự dưng một trận choáng váng không biết từ đâu ập tới.
Trợ lý nhhắny đỡ lấy gã nói: "Ngài có muốn nghỉ ngơi một chút không, cứ như vậy cơ thể sẽ không chịu nổi đâu."
Chu Mộ Dư khoát tay, ý bảo bản thân không sao.
Gã không có tâm trạng nghỉ ngơi, cũng không có tâm trạng ăn cơm. Nỗi lo lắng không yên giống như thủy triều sắp nuốt chửng lấy gã, điều duy nhất chống đỡ lý trí của gã chỉ có hiện tại gã không biết Úc Sương đã ở đâu.
Chu Mộ Dư cảm thấy chính mình sắp điên rồi, bởi vì đối phương là Nghiêm Phóng, ngay cả báo cảnh sát gã cũng không làm được, chỉ có thể như ruồi bọ không đầu di chuyển lung tung trên mặt đất.
Nói đến cùng cũng là do gã sai. Trước kia gã là người có mới nới cũ bạc tình bạc nghĩa khiến cho tới tận bây giờ Úc Sương vẫn không thể thực sự tin tưởng gã. Khi nhìn thấy gã ôm một người khác thậm chí cũng không dám tiến lên chất vấn.
Cuối cùng Chu Mộ Dư cũng ý thức được, gã tự cho là bản thân đã cho Úc Sương rất nhiều cảm giác an toàn, nhưng thật ra căn bản không đủ.
"Chủ tịch, hiện tại chúng ta..." Trợ lý thử thăm dò hỏi.
Chu Mộ Dư nhắm mắt lại: "Đến nhà họ Đàm."
Úc Sương từng nói qua, quản gia của Đàm Luật Minh rất chăm sóc cho cậu. Chu Mộ Dư nghĩ, có thể là vị quản gia kia sẽ biết một số chi tiết mà gã không biết.
Nhưng chuyến đi này lại không thu được chút lợi ích gì cả.
Đàm Luật Minh đã chết, Đàm phu nhân không ở đây, trên dưới nhà họ Đàm nhìn Chu Mộ Dư như con mãnh thú và dòng nước lũ. Thấy gã tới hỏi chuyện Úc Sương, một đám người không nói lời nào như rùa đen rụt cổ. Mặc dù ông quản gia già có lòng giúp đỡ nhưng cũng không thể cung cấp được một manh mối nào có ích cả. Ngoại trừ đề nghị Chu Mộ Dư đến viện mồ côi tìm, còn những cái khác ông ta cũng không nghĩ ra.
Hôm qua gã đã đến viện mồ côi điều tra rồi, Úc Sương không xuất hiện ở đó.
Về đến nhà đã là đêm khuya, thể xác và tinh thần Chu Mộ Dư đều đã kiệt sức. Gã chậm rãi đẩy cửa ra, phòng khách sáng đèn, nhìn có vẻ cũng không có gì khác với ngày thường. Trong nháy mắt Chu Mộ Dư xuất hiện ảo giác giống như thấy Úc Sương đang đi dép lê chạy từ trên lầu xuống, chạy vào lòng ôm gã giống như con chim nhỏ, ngửa đầu hỏi sao hôm nay gã về muộn quá vậy.
Chu Mộ Dư lộ ra một nụ cười nhẹ, đang muốn nói gì đó lại không thấy Úc Sương đâu nữa.
Khi tỉnh táo lại, ở trong căn nhà trống rỗng chỉ có một mình gã.
Chu Mộ Dư chưa từng cảm thấy ngôi nhà của mình lại lạnh lẽo như vậy. Úc Sương đưa mèo với con gấu bông đi, chỉ chừa lại cho gã một ngọn đèn tĩnh mịch. Gã lê bước chân mỏi mệt đi lên lầu, lúc đi ngang qua căn phòng ngủ nhỏ của Úc Sương, gã do dự một chút, nâng tay cầm tay nắm cửa nhẹ nhàng mở ra.
Bé cưng của gã không ở đây.
Chiếc hộp ở đầu giường cũng trống không, nhẫn, chi phiếu, chìa khóa nhà... Lần trước cáu kỉnh nói muốn mang đi, lần này đã thật sự cầm đi hết rồi.
Chu Mộ Dư nhàn nhạt cười khổ, đi qua ngồi xuống bên giường, cầm lấy chiếc hộp lên nhìn một lát, sau đó thuận tay kéo ngăn kéo ở đầu giường ra.
Liếc mắt nhìn một cái, vẫn là trống không, nhưng khi cẩn thận nhìn kỹ lại, ở sâu trong ngăn kéo hình như có một đồ vật gì đó.
Chu Mộ Dư kéo hết cả ngăn kéo ra, lộ ra một quyển sách khá dày ở tận bên trong, lấy ra xem, có vẻ là một quyển album.
Album...Chu Mộ Dư có hơi do dự, dù sao cái này cũng được coi như là vật riêng tư của Úc Sương. Nhưng cuối cùng, sự tò mò cùng với nỗi nhớ vẫn chiến thắng đạo đức vốn không nhiều lắm của gã.
Đây là cuốn album Đàm Luật Minh để lại cho Úc Sương.
Ngày đó đi quá vội, Úc Sương đã quên mang theo.
Chu Mộ Dư mở ra, xem qua từng trang một. Trong những bức ảnh là Úc Sương gã chưa từng thấy qua, vẫn xinh đẹp sinh động như cũ, so với trước kia còn nhiều ngây ngô với e ngại hơn.
Chu Mộ Dư vô thức nhẹ nhàng chạm vào gương mặt tươi cười của Úc Sương trên bức ảnh. Khi ở bên Đàm Luật Minh, hình như Úc Sương luôn luôn vui vẻ, không cần đối phó với thế giới bên ngoài, cũng không cần suy nghĩ nhiều về tình cảm của mình, giống như một con chim nhỏ được nuôi dưỡng không cần sầu lo.
Úc Sương thích bản thân như vậy hơn sao?
Lồng ngực Chu Mộ Dư khó chịu, trái tim bị co thắt lại vô cùng đau đớn. Mất ngủ triền miên khiến các cơ quan trong người gã lần lượt phản kháng lại, bao gồm cả dạ dày rỗng tuếch, giờ phút này giống như xoắn lại với nhau bởi một bàn tay vô hình, đau tới nỗi khiến gã phải nhíu mày.
Trên đầu giường có đặt mấy viên chocolate, là thương hiệu Úc Sương thích ăn nhất. Chu Mộ Dư cầm lấy một viên, chậm rãi bóc lớp giấy bạc ra, đưa chocolate vào trong miệng.
Hương vị đắng ngọt dịu nhẹ dần dần tan trong khoang miệng làm cho Chu Mộ Dư càng nhớ cái ôm eo khi đang chờ cơm tối, hành động làm nũng hỏi có được ăn chút đồ ăn vặt trước bữa tối của vật nhỏ kia.
Hiện tại người đang ở đâu vậy chứ...
Chu Mộ Dư nắm chặt cuốn album trong tay, móng tay bấu chặt vào lớp da bên ngoài, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, khi mở mắt ra, hốc mắt đã hơi ửng đỏ.
Ngày hôm sau, toàn bộ quảng trường ở những thành phố quan trọng có nhiều lượng người đi qua đã bắt đầu thay phiên nhau truyền tin tức Chu Mộ Dư thông báo tìm người, bao gồm cả màn hình lớn Nasdaq ở quảng trường thời đại New York, màn hình LED ở quảng trường London Leicester, màn hình LED ở quảng trường Paris Printemps...
Nói đúng ra cũng không hẳn là thông báo tìm người, bởi vì Chu Mộ Dư chỉ viết một câu, không để tin tức liên quan đến mình và Úc Sương.
Nhưng Úc Sương không hề ra nước ngoài.
Nghiêm Phóng dẫn cậu đến nhà cũ nhà họ Nghiêm ở Xuân Thành. Chỗ này nằm ở phía tây nam thành phố, khí hậu dễ chịu, là nơi thích hợp để nghỉ dưỡng vào mùa hè. Năm ngoái hai ông bà cụ nhà họ Nghiêm đã mua một căn nhà nhỏ ở đây, hiện tại cũng tiện cho Nghiêm Phóng.
Úc Sương ôm mèo ngồi trên xích đu ở trong vườn nhà ngủ trưa. Ánh nắng mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống đỉnh đầu, những vệt lốm đốm của ánh sáng in trên mặt cậu. Trong một căn phòng cách đó không xa, Nghiêm Phóng đang nghe điện thoại của ông cụ Nghiêm.
"Không thể nào, hắn đến tìm ba sao?" Nghiêm Phóng nhẹ giọng, sợ đánh thức Úc Sương: "Xem ra lúc này cũng rất sốt ruột rồi."
Ông cụ Nghiêm tức giận hận không thể lao tới đánh hắn một trận, oán giận nói trong điện thoại: "Mày mau đưa người trở về! Chu Mộ Dư là ai, mày dám cướp mồi từ miệng cọp, cũng to gan lớn mật lắm rồi đấy."
"Con sợ cái gì, hắn có thể ăn thịt con sao? Hơn nữa là vợ hắn bằng lòng theo con, con không trộm không cướp, không thẹn với lương tâm."
"Tên nhóc chết tiệt này..."
"Được rồi, Chu Mộ Dư có hỏi nữa thì ba cứ bảo không biết, con chơi đủ rồi thì tự nhiên sẽ đưa cậu ta trở về, yên tâm."
Nghiêm Phóng nói xong cũng cúp điện thoại, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Mặc dù nói trong điện thoại là như vậy nhưng trong lòng Nghiêm Phóng biết rõ, mình làm chuyện này rất không có lý trí. Chỉ là trong thời khắc kia, hắn bị sự tủi thân với bất lực của Úc Sương mê hoặc nên mới xúc động đưa ra quyết định không màng tới hậu quả như vậy.
Người đầu sỏ gây nên mọi chuyện lúc này lại đang ngủ yên ổn, làn da hơi mỏng bị phơi nắng nên có hơi ửng hồng, nơi có ánh mặt trời chiếu vào trong suốt như đôi cánh thiên thần.
Hắn lướt lướt điện thoại, một người bạn người Mỹ có gửi cho hắn một bức ảnh chụp, chụp màn hình lớn ở quảng trường Thời Đại.
Lướt xuống dưới, có người bạn ở Tokyo cũng gửi nội dung tương tự.
Nghiêm Phóng nhíu nhíu mày, ấn mở bức ảnh rồi phóng to ra xem, khi thấy rõ chữ trên đó, hắn nhếch môi cười một cách nghiền ngẫm.
Hắn cứ nghĩ Chu Mộ Dư sẽ luyến tiếc buông tay, nhưng không ngờ sẽ luyến tiếc tới mức này.
Cùng lúc đó, người nằm trên xích đu cũng chậm rãi tỉnh dậy, ngồi dậy dụi dụi mắt, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Hình như vẫn chưa quen với hoàn cảnh mới, cậu mơ màng một lúc, sau đó chậm chạp nhìn ra xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy Nghiêm Phóng đang đứng ở sau cửa sổ, lúc này ánh mắt mới trở nên an tâm.
Nghiêm Phóng từ trong phòng đi ra, đi đến bên cạnh Úc Sương: "Tỉnh rồi à?"
"Ừm." Úc Sương gật gật đầu.
Cậu với Nghiêm Phóng không có gì để nói, trả lời xong cũng cụp mắt xuống.
Nghiêm Phóng không để ý tới sự xa cách của Úc Sương, cười cười đưa điện thoại cho cậu: "Này, nhìn xem."
"Cái gì?"
Úc Sương do dự cầm lấy điện thoại, ánh mắt dừng ở bức ảnh trên màn hình, có hơi sửng sốt.
- --Sương Sương, về nhà được không, tôi biết sai rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Đi du lịch với mèo trong truyện là yêu cầu của cốt truyện, không có nghĩa là tác giả ủng hộ việc du lịch đường dài với mèo ngoài đời thật.
Thứ nhất, Muội Muội là một con mèo Devon thân thiện tương đối can đảm.
Thứ hai, Muội Muội đã được đào tạo từ nhỏ và quen với việc bay đường dài.
Thứ ba, Sương Sương với Nghiêm Phóng đi du lịch bằng máy bay riêng + tự túc nên mang mèo đi sẽ an toàn.
Trên thực tế, vẫn không nên tùy tiện mang mèo ra ngoài, nếu nhất định phải mang mèo đi cần phải chuẩn bị từ sớm, mang đầy đủ những gì mèo cần và cố gắng không để mèo tiếp xúc với đám đông.