Gã lấy dáng vẻ tiều tụy của một người đi cầu tình yêu, ý đồ dùng sự thẳng thắn thành khẩn của mình để bù lại cảm giác thiếu an toàn trong lòng Úc Sương.
Thừa nhận chuyện này đối với gã mà nói vô cùng gian nan. Gã đã ba mươi lăm tuổi, vốn dĩ nghĩ cả đời này sẽ không yêu ai, nhưng cuối cùng lại bại bởi Úc Sương.
"Nếu không phải vì yêu em, sao tôi phải làm những việc này? Hiện tại tất cả mọi người đều cười tôi, nói tôi mất vợ rồi, sốt ruột tới nỗi đi tìm lung tung cả thế giới. Em nói xem, tôi có thể toan tính gì chứ?"
Chu Mộ Dư cố hết sức để giọng điệu của mình thoải mái khiến Úc Sương không cần cảm thấy gánh nặng. Trong lòng gã biết rõ, Úc Sương vừa nhạy cảm nhưng cũng rất cảnh giác, nếu cảm nhận có một chút nguy hiểm hay bất lợi là sẽ nhát gan chạy trốn đi như một con thỏ.
Gã đã thầm thề rằng, không bao giờ ép buộc Úc Sương nữa, càng không lấy tình yêu ra để áp chế.
"Tôi đã suy nghĩ rất lâu, nếu tôi nói cho em sớm hơn, có thể chúng ta sẽ không cần xảy ra chuyện này. Xin lỗi Sương Sương, tôi thật yếu đuối, tự cao tự đại coi trọng thể diện, tôi không dám thừa nhận yêu em, như vậy mới khiến em không sẵn sàng tin tưởng tôi. Tha thứ cho tôi một lần này, được không?"
"Em..."
Vốn dĩ Úc Sương chỉ muốn để Chu Mộ Dư chú ý tới mình nhiều hơn, không thể rời xa mình, càng không nghĩ tới việc muốn khiến Chu Mộ Dư yêu mình.
Tim cậu đang đập thình thịch như muốn nhảy ra, đập to tới nỗi cậu còn sợ Chu Mộ Dư sẽ nghe thấy. Nhưng hiện tại trong đầu cậu đang vô cùng hỗn loạn, có rất nhiều chuyện không liên quan như ong vỡ tổ lao vào khiến cho cậu không thể chuyên tâm tự hỏi lại lời nói của Chu Mộ Dư.
Cuối cùng cậu suy nghĩ thật lâu, nói: "Chuyện chú ôm người khác, em tha thứ cho chú." —— Sù sao lần đó cũng chỉ là hiểu lầm, Chu Mộ Dư không phải cố ý ôm Sầm Vãn, cũng không hề làm chuyện gì quá đáng cả.
"Nhưng chú chạy đến Mỹ trốn em... Em còn chưa nghĩ xong, không biết có nên tha thứ cho chú không nữa." Cậu nhỏ giọng nói thêm.
Có thể nhận được câu trả lời như vậy là Chu Mộ Dư đã vô cùng mừng rỡ rồi. Gã ôm chặt Úc Sương, nói: "Không sao. Em muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, chỉ cần đừng rời khỏi tôi. Tôi đuổi theo tới tận đây không ngủ không nghỉ, không thể chịu thêm một lần nào nữa đâu. Cục cưng à, em cũng phải đau lòng cho tôi chứ."
"Xin lỗi... Em không có suy xét nhiều như vậy." Úc Sương nói xong, nghĩ đến cái gì: "Vết thương của chú, còn phải thoa thuốc nữa không?"
Ngày hôm nay tâm trạng của gã thay đổi rất nhanh, suýt chút nữa Chu Mộ Dư quên mất vết thương trên mặt. Vết máu trên mặt cũng đã khô lại rồi, Úc Sương cẩn thận sờ vào, Chu Mộ Dư lại nhíu mày.
"Bé cưng, đau."
Úc Sương vừa lo lắng vừa buồn bực, nhỏ giọng nén giận: "Lớn như vậy rồi, sao vẫn còn đánh nhau vậy chứ..."
Loại thời điểm này, Chu Mộ Dư chỉ nhẹ nhàng nhận sai: "Tôi sai rồi. Lần sau sẽ không vậy nữa."
"Chú đừng động đậy, em thoa thuốc giúp chú."
"Ừm."
Úc Sương mềm lòng, Chu Mộ Dư cũng đã sớm biết. Miệng gã nói đồng ý với Úc Sương lần sau sẽ không nhưng trong lòng lại nghĩ đáng lẽ phải đấm Nghiêm Phóng thêm mấy cái nữa mới phải.
Thoa thuốc xong cũng đã đến trưa, kế hoạch ra ngoài chơi hôm nay của Úc Sương bị gác lại, trong lòng cậu nhớ đến con mèo của mình, nói muốn về phòng nhìn xem. Chu Mộ Dư do dự một chút, hỏi: "Tôi có thể đi cùng với em không?"
Hỏi xong sợ Úc Sương không đồng ý, còn nói: "Muội Muội bị em đưa đi nhiều ngày như vậy, người làm ba như tôi cũng không được gặp nó, em nhẫn tâm sao?"
"Em..." Úc Sương vừa cảm thấy Chu Mộ Dư đang dùng khổ nhục kế, lại vừa cảm thấy gã nói đúng, cậu đưa mèo đi đúng là quá tàn nhẫn.
Xoắn suýt một lúc, cuối cùng Úc Sương vẫn bị Chu Mộ Dư thuyết phục: "Được rồi."
Đi theo Úc Sương trở lại phòng, trong phòng im lặng, cửa chỉ có một đôi dép lê. Chu Mộ Dư nhìn quanh, thầm thở phào một hơi. Muội Muội nghe thấy tiếng của Úc Sương vui vẻ từ trong góc chạy ra, dùng cái đầu nhỏ của mình cọ cọ lên chân Úc Sương, phát ra mấy âm thanh gừ gừ thỏa mãn. Úc Sương bế con mèo lên, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay em làm anh lo lắng chết mất."
Muội Muội nghe không hiểu, cũng không biết mình đã làm gì sai, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Úc Sương.
Trải qua chuyện này, Chu Mộ Dư cũng thay đổi cách nhìn với con mèo ở nhà này. Trước kia gã chỉ xem nó là một con vật nhỏ chỉ ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, nhưng hiện tại nhận ra hình như nó cũng rất có ích, thậm chí còn nảy sinh tình thương của người cha, lần đầu tiên chủ động ôm con mèo từ trong tay Úc Sương, ôm vào trong lồng ngực mình: "Con gái ngoan, còn biết tìm papa, đúng là không phí công nuôi con mà."
Muội muội: "Meo——
Không biết vì sao, nghe Chu Mộ Dư nói như vậy với mèo con, Úc Sương có hơi xấu hổ.
Cậu giấu đầu hở đuôi cúi đầu hắng giọng, nhỏ giọng nói: "Được rồi, đi vào thôi."
Chu Mộ Dư đi theo Úc Sương đến ngồi xuống sô pha, đặt con mèo xuống ngồi bên cạnh mình.
Đồ ăn sáng của Úc Sương vẫn để trên bàn trà chưa động tới, đã nguội lạnh từ lâu. Cậu cầu ly sữa lên định cho vào lò vi sóng hâm nóng, đi ngang qua bên cạnh Chu Mộ Dư lại bị Chu Mộ Dư túm tay dừng lại, thuận thế ngồi vào lòng gã.
"Cục cưng." Chu Mộ Dư ôm lấy eo Úc Sương, ánh mắt phức tạp sâu thăm thẳm: "Mấy ngày nay em đều ngủ một mình sao?"
Úc Sương sửng sốt, sau đó mới nhận ra gã đang có ý gì.
Cậu hơi há miệng, không lập tức trả lời mà chỉ cụp mắt hỏi: "Chú sẽ để ý sao?"
Im lặng thật lâu, Chu Mộ Dư nói: "Tôi để ý."
Gã nhìn vào mắt Úc Sương, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Nhưng nếu thật sự đã xảy ra, tôi cũng sẽ hiểu. Tôi vẫn sẽ yêu em."
"Chu Mộ Dư..."
"Tôi nói thật đấy. Em có thể tự do lựa chọn, em có thể thích tôi, cũng có thể thích người khác, cũng có thể không thích ai cả. Đương nhiên tôi hy vọng, người cuối cùng em lựa chọn sẽ là tôi."
Chu Mộ Dư áp chế cơn ghen tuông của mình, bình tĩnh nói những lời này với Úc Sương.
Khi gã với Úc Sương vẫn là quan hệ bao nuôi, gã có thể dùng giấy trắng mực đen yêu cầu Úc Sương phải một lòng với gã, nhưng hiện tại gã không hy vọng bản thân là kim chủ của Úc Sương mà hy vọng giữa bọn họ sẽ có tình cảm ngang bằng, cho nên gã bắt buộc phải thừa nhận sự thật rằng Úc Sương không yêu gã, rằng Úc Sương cũng có thể cùng với người khác.
Thiết lập suy nghĩ như vậy trong đầu, Chu Mộ Dư đã làm vậy từ lúc Úc Sương rời nhà cho đến bây giờ. Dù như thế, khi nói ra miệng, gã vẫn không thể nào tránh được suy nghĩ đố kỵ và đau lòng, thậm chí còn trong lòng u ám thầm nghĩ, nếu Nghiêm Phóng dám động vào Úc Sương, gã sẽ không tiếc tất cả để khiến Nghiêm Phóng phải trả giá.
Úc Sương cũng không biết trong lớp vỏ bình tĩnh của Chu Mộ Dư có bao nhiêu mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Cậu né tránh ánh mắt Chu Mộ Dư, nhỏ giọng nói: "Em không có. Em không có lên giường với người khác."
"Vì sao," ánh mắt Chu Mộ Dư tối sầm: "Tôi không tin Nghiêm Phóng không có mưu đồ gì với em."
"...Bởi vì em không muốn."
Những thứ Nghiêm Phóng có thể cho thì Chu Mộ Dư cũng có thể, Nghiêm Phóng không thể cho thì Chu Mộ Dư vẫn có thể cho.
Trước khi quan hệ của cậu với Chu Mộ Dư hoàn toàn tan vỡ, Úc Sương không cần thiết phải đi tìm một người khác.
Không khí lại rơi vào một khoảng lặng, sau một lúc lâu, Chu Mộ Dư thấp giọng thở dài: "Bé cưng, hình như em rất biết cách làm cho tôi càng yêu em hơn."
Úc Sương ngước mắt, trong ánh mắt toát ra sự hoang mang.
"Không muốn cùng cậu ta, chỉ sẵn lòng cùng tôi, là ý này sao?"
Hình như... Nói như vậy cũng không sai.
Lông mi Úc Sương run rẩy, gật đầu một cái rất nhẹ.
"Bé cưng ngoan," Giọng điệu của Chu Mộ Dư như đang thở dài, ôm Úc Sương vào trong lồng ngực, dịu dàng vuốt ve tóc cậu: "Cho tôi ôm thêm một cái nữa."
Úc Sương cứ cảm thấy cách xưng hô này hơi ngại ngùng, hai má cậu ửng đỏ lên: "Chú đừng như vậy..."
"Em nói xem, sao tôi lại không nhận ra sớm việc có vợ lại tốt như vậy chứ?" Chu Mộ Dư cố ý nói những lời này làm cho Úc Sương càng ngại ngùng hơn: "Hiện tại tôi cũng không có mong ước gì khác, chỉ cần có thể ở bên em mỗi ngày, để em sinh cục cưng nhỏ cho tôi."
"Chú lại nói mấy lời này... Em mới không sinh."
"Nếu như không sinh được, vậy em đền mình cho tôi đi."
Úc Sương không muốn bị Chu Mộ Dư dắt mũi, hiện tại bọn họ vẫn còn đang trong trạng thái giận dỗi cãi vã, cậu phải cố gắng giữ vững lập trường.
Nhưng hiện thực vẫn là Chu Mộ Dư chỉ nhẹ nhàng nói mấy đã khiến cho cậu đỏ hết cả mặt.
"Cục cưng," Chu Mộ Dư nhân cơ hội nói ra mục đích thật sự của mình: "Theo tôi về nhà được không?"
Úc Sương ngẩn ra, theo bản năng lắc đầu: "Em muốn ngắm tuyết."
"Tuyết gì?"
"Dân bản xứ nói, tháng Mười Một trên núi sẽ có tuyết."
"Tháng Mười Một...?"
Hiện tại là tháng Tám, còn tận ba tháng nữa mới đến tháng Mười Một.
Chu Mộ Dư vẫn không từ bỏ, bất đắc dĩ nói: "Em muốn ngắm tuyết, tôi đưa em đi tới chỗ khác ngắm được không?"
Úc Sương không trả lời.
"Em không muốn theo tôi về nhà cũng không sao, nhưng Thư Dập sắp phải đi rồi, nó là bạn tốt của em, ngay cả nó em cũng không muốn gặp sao?" Chu Mộ Dư lại nói.
Lần này trên mặt Úc Sương xuất hiện sự do dự rõ ràng, cậu ngẩng đầu nhìn Chu Mộ Dư một lát, nói: "Muốn gặp."
Theo lý mà nói, đây là trả lời Chu Mộ Dư hy vọng được nghe thấy nhất, nhưng không biết vì sao, ngực gã càng thêm nặng nề hơn.
Úc Sương không muốn về nhà với gã, nhưng lại muốn gặp Chu Thư Dập.
Đang muốn nói cái gì đó, bên ngoài có người đập cửa: Rầm rầm rầm!
Âm thanh vang lên dồn dập, cắt ngang cuộc trò chuyện của Chu Mộ Dư với Úc Sương.
Úc Sương đứng lên khỏi người Chu Mộ Dư, buông ly sữa ra rồi đi mở cửa, theo thói quen nhìn qua mắt mèo trước, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Tóc ngắn màu đen, ngũ quan trẻ trung, hai hàng lông mày nhíu lại vì lo lắng, sau khi đợi vài giây, lại giow tay gõ cửa.
Rầm rầm rầm!
Lần này tiếng gõ ở ngay bên tai Úc Sương, Úc Sương hoảng sợ, luống cuống tay chân mở cửa ra.
"Thư Dập, sao em lại tới đây?"
"Úc Sương!" Chu Thư Dập vứt hành lý xuống, dùng sức ôm lấy Úc Sương, giọng nói vừa oán giận vừa lo lắng: "Anh làm em lo lắng chết mất!"
Nói xong mới buông ra, hai tay giữ lấy vai Úc Sương, nhìn cậu từ trên xuống dưới một cách tỉ mỉ: "Nghiêm Phóng có làm gì anh không?"
"Không có..." Úc Sương vẫn hơi mê mang, ngơ ngác trả lời nói: "Anh không sao, xin lỗi, làm em lo lắng rồi."
"Chú hai em đâu?"
"Ở bên trong."
Chu Thư Dập đi theo Úc Sương đi vào, vừa hay thấy Chu Mộ Dư đang bưng ly sữa nóng từ nhà bếp ra cho Úc Sương. Thấy vết thương trên mặt Chu Mộ Dư, Chu Thư Dập có hơi kinh ngạc, hỏi: "Chú hai chú... đánh nhau với Nghiêm Phóng à?"
"Ờ." Chu Mộ Dư không mặn không nhạt lên tiếng: "Sao lại chạy tới đây?"
"Cháu lo lắng đó! Tối hôm qua chú nói tìm được Úc Sương rồi, cháu đã đặt vé ngay trong đêm để tới đây. Nghiêm Phóng đâu, chú với chú ta đánh không phân thắng bại được đâu, để cháu đi, cháu đánh chết chú ta!"
Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày: "Đừng làm mất mặt chú, cậu ta lớn hơn cháu tận mười tuổi đấy, cháu đánh nhau với cậu ta, người ta truyền đi sẽ thành cái gì?"
Chu Thư Dập tức giận: "Vậy cứ cho qua như vậy sao?!"
Lần này Chu Mộ Dư không trả lời, dừng một chút, nói sang chuyện khác, hỏi: "Ăn cơm chưa, có đói bụng không?"
"Không ăn!"
"Úc Sương đói rồi. '
Chu Thư Dập ế một cái, quay đầu nhìn về phía Úc Sương, thấy Úc Sương không nói gì, rầu rĩ nói: "Cháu đi cất hành lý trước đã. Mệt chết mất."
Vừa dứt lời, một con mèo trắng muốt thong thả từ trong phòng đi ra, hai mắt Chu Thư Dập sáng lên, tiến lên ôm lấy con mèo: "Bé đáng thương, có nhớ tao không?"
Muội Muội meo một tiếng, giống như đang hỏi vì sao không thấy con chó to kia đâu.
"Đi gấp quá không dẫn theo Đệ Đệ được, chờ chúng ta về nhà, mày lại được chơi với nó."
"Anh..." Úc Sương do dự cắt ngang bọn họ, nói, "Anh muốn đi sang bên cạnh xem Nghiêm Phóng thế nào rồi. Buổi sáng nay anh ta tìm mèo giúp anh, cũng chưa ăn cơm." Quan trọng hơn là, còn đánh một trận với Chu Mộ Dư.
Mắt thường có thể thấy Chu Mộ Dư đang xụ mặt ra, muốn ngăn cản nhưng lại không thể nói rõ. Cuối cùng gã nhìn về phía Chu Thư Dập, mặt không chút thay đổi nói: "Cháu đi đi, nhìn xem Nghiêm Phóng thế nào, hỏi cậu ta ăn cơm trưa chưa."