Chu Mộ Dư kéo Úc Sương ngồi lên đùi mình, một tay giữ lấy gáy cậu, ấn cậu tới gần mình.
Với khoảng cách gần như vậy, Úc Sương căng thẳng chớp chớp lông mi, trái tim ở trong lồng ngực nhảy thình thịch giống như bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi sự giam cầm của cơ thể.
Chu Mộ Dư chưa từng nói cho Úc Sương, mỗi lần cậu gọi tên gã, giọng điệu đều giống như đang làm nũng khiêu gợi dục vọng.
Không ai có thể từ chối người tình như vậy, Chu Mộ Dư cũng không thể. Gã hơi nhướn người, môi chạm vào môi Úc Sương.
Cảm xúc mềm mại cùng với hơi thở ngọt ngào như bơ ở trong trí nhớ lan tràn trong khoang miệng Chu Mộ Dư. Gã mở miệng, giống như đang cắn một miếng bánh ngọt mềm mại, nhẹ nhàng cắn lên đôi môi của Úc Sương.
Người ở trong lòng hơi cúi đầu phát ra một âm thanh trầm thấp: "Ưm...."
Chu Mộ Dư giả vờ nhả ra, thừa dịp Úc Sương chưa chuẩn bị, cuốn đầu lưỡi tiến vào khoang miệng cậu, ngăn chặn hơi thở của cậu.
"Ưm... Chu..."
Úc Sương bị hôn đến nỗi thở gấp, bởi vì thiếu oxy nên não cậu cũng bắt đầu mơ hồ. Cậu nắm chặt lấy vai Chu Mộ Dư, muốn đẩy tên đầu sỏ gây chuyện ra nhưng cơ ngực và cánh tay của gã vừa kiên cố vừa nóng như sắt nung, ngăn chặn không để cậu thoát.
Mãi tới khi cậu bị hôn chảy nước mắt, lông mi giống như lông quạ thấm ướt, Chu Mộ Dư mới bằng lòng buông cậu ra.
Cuối cùng Úc Sương cũng được thả ra, cúi đầu thở dốc, ngực phập phồng lên xuống giống như thủy triều. Chu Mộ Dư giữ gáy cậu, đặt trán lên trán cậu, thấp giọng nói: "Tôi yêu em."
Lông mi Úc Sương run rẩy.
"Tôi yêu em."
Úc Sương còn chưa kịp hồi thần lại sau nụ hôn mãnh liệt kia, nghe ba chữ này, nhịp tim không khống chế hụt một nhịp.
Chu Mộ Dư không hỏi lại cậu có yêu gã không, Úc Sương cũng không ngốc, cậu hiểu được ý của Chu Mộ Dư.
——— Gã đã thỏa hiệp, gã không còn cưỡng cầu tình yêu của Úc Sương.
Úc Sương không biết thỏa hiệp như vậy đối với Chu Mộ Dư mà nói có ý nghĩa gì, chỉ là mơ hồ phát hiện, ở thời khắc này, cậu đã chân chính quấn chặt trái tim Chu Mộ Dư. Có vẻ như cậu đã thắng, lại hình như không có, bởi vì cậu cũng đền cho Chu Mộ Dư một phần của chính mình.
Hai người cứ như vậy từ bàn ăn lên đến trên giường. Chu Mộ Dư chống phía trên người Úc Sương, nhìn cậu thật sâu, hỏi: "Có thể không, cục cưng?"
Không hiểu sao Úc Sương lại căng thẳng, trong đầu hiện lên những hình ảnh thân mật trước kia. Chu Mộ Dư còn chưa làm gì, người cậu đã mềm nhũn như một bãi nước. Cuối cùng cậu nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Có thể."
Tình triều dâng trào như muốn nuốt hết Úc Sương.
Trong phòng không có rèm, ánh mắt trời sau trưa chiếu thẳng vào trong phòng khiến cơ thể như nóng lên. Úc Sương cảm thấy bản thân như biến thành một vũng kem tan chảy trên đường nhựa, Chu Mộ Dư lại nói cậu giống như mật trên những cánh hoa.
Trên cánh hoa thì làm gì có mật? Úc Sương phân tâm nghĩ, Chu Mộ Dư đúng là người đàn ông thô tục.
Hai người quấn quýt si mê từ trưa đến tận chạng vạng tối. Chu Mộ Dư giống như con dã thú không biết thỏa mãn, kiên nhẫn chịu đói cả nửa tháng cuối cùng cũng bắt được một con mồi. Úc Sương nghi ngờ mấy ngày không ngủ vừa qua của gã đều là giả, nếu không sao có thể khỏe như vậy được, hại cậu gào khàn cả giọng, hai chân đau tới nỗi không khép lại được.
Trong lúc đó, Muội Muội cho là Chu Mộ Dư đang ức hiếp Úc Sương nên nhảy lên trên giường cắn vào cánh tay Chu Mộ Dư, hận không thể kéo gã xuống. Chu Mộ Dư cũng không tức giận, ngược lại cúi đầu cười hỏi Úc Sương: "Làm sao bây giờ, làm chuyện xấu bị con thấy được rồi."
Đương nhiên Úc Sương không trả lời lại được, cậu đang ngậm ngón tay Chu Mộ Dư, dáng vẻ vô cùng chật vật, sao có thể lo mèo thế nào.
Mãi đến khi cuối cùng Chu Mộ Dư cũng buông tha cho cậu, cậu mới có thể nức nở ôm lấy mèo con của mình: "Muội Muội... Xuống dưới..."
Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển từ màu xanh thẳm sang màu hồng nhạt, Chu Mộ Dư bế Úc Sương vào bồn tắm, tỉ mỉ lau cơ thể giúp cậu.
Úc Sương mệt mỏi buồn ngủ, tựa vào trong lòng Chu Mộ Dư nhỏ giọng oán trách: "Mệt quá..."
Mèo con luôn sợ nước cũng đi vào theo, ngồi xổm cách đó không xa, giống như vệ sĩ nhỏ của Úc Sương. Tình cảm cha và con gái vừa mới thành lập được không lâu đã nhanh chóng kết thúc, hiện tại ở trong mắt nó, Chu Mộ Dư lại biến thành người đàn ông ức hiếp anh trai của mình.
Cơn buồn ngủ của Úc Sương tới rất nhanh, thậm chí một giây trước còn chuẩn bị nói chuyện với Chu Mộ Dư nhưng giây tiếp theo đã nhắm mắt lại mất đi ý thức. Chu Mộ Dư bế Úc Sương về lại giường, thay quần áo ngủ cho cậu, nhìn chằm chằm ngắm vẻ mặt khi ngủ của cậu thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, lại nằm xuống ôm cậu vào trong lòng.
Sự nghỉ ngơi bình yên này đã lâu rồi chưa từng có.
Trái tim Chu Mộ Dư như căng lên, trong lòng tràn đầy sự thỏa mãn và yên tâm, đến mức không đành lòng ngủ, chỉ hận không thể khắc ghi từng hơi thở của Úc Sương vào trong xương tủy mình.
Mãi cho đến tận khi bóng đêm sâu thẳm, Chu Mộ Dư mới lưu luyến nhắm mắt lại.
Buổi sáng ngày hôm sau, Úc Sương bị đói nên tỉnh lại.
Ngày hôm qua mệt quá nên ngủ luôn, không ăn cơm tối, vậy nên vừa mới mở mắt ra, bụng cậu đã kêu ọc ọc.
"Dậy rồi?"
Cậu ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Chu Mộ Dư, không biết sao mặt lại nóng lên, nghĩ đến chuyện tối hôm qua lại hơi ảo não.
Cậu vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Chu Mộ Dư, nhưng sao lại lăn lên đến trên giường rồi...
Chu Mộ Dư không nhìn ra được suy nghĩ của Úc Sương, hỏi: "Trên người còn đau không?"
Úc Sương hơi cử động chân, đau nhưng thật ra cũng không đau, chỉ là vừa tê lại vừa khó chịu. Chu Mộ Dư thấy vẻ mặt của cậu thì cũng đoán ra được đáp án, thở dài, bàn tay to lớn xoa xoa eo cậu, nói: "Tôi rất kém tự kiềm chế, xin lỗi bé cưng."
Loại này chuyện hoang đường này đương nhiên là Úc Sương không tin, sao Chu Mộ Dư có thể kém việc tự kiềm chế chứ, rõ ràng là cố ý.
Cậu còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, chui đầu vào trong lòng Chu Mộ Dư hừ nhẹ, nói: "Em đói bụng."
"Tôi gọi bữa sáng cho em nhé."
"Ừm."
Hai người dính lấy nhau ở trên giường một lúc, quên cả việc cho mèo ăn.
Muội Muội từ ngoài tiến vào, nhẹ nhàng nhảy lên trên giường, cái đầu luồn vào giữa Úc Sương vào Chu Mộ Dư, dùng sức dùng đầu của mình ủn người Úc Sương giống như muốn tách hai người ra.
Úc Sương bị cọ nên bị nhột, bế lấy mèo con ôm vào trong ngực, hỏi: "Sao vậy?'
Muội muội: "Meo."
"Nó đói bụng." Chu Mộ Dư nói: "Buổi sáng hôm qua vì đói không có cơm ăn nên mới chạy đi tìm tôi. Em đó, em bỏ nhà trốn đi thì cũng thôi đi, để đứa nhỏ này cũng phải đi theo em chịu tội."
"Em không có..."
Úc Sương thấy oan uổng trong lòng, mỗi ngày cậu đều cho mèo ăn đúng bữa, sao có thể để nó đói chứ?
"Em cứ nằm đi, tôi đi cho mèo ăn." Chu Mộ Dư ngồi dậy: "Con cái mà không có papa là không được."
Bình thường một tuần Úc Sương sẽ cho mèo ăn đồ hộp một đến hai lần, còn những lúc khác sẽ cho nó ăn thức ăn của mèo cùng với các loại thịt và rau củ. Nhưng hôm nay vì lấy lòng Muội Muội, Chu Mộ Dư lặng lẽ mở cho nó một hộp đồ ăn mới.
Nhưng cũng không dám cho nó ăn nhiều, chỉ đổ nửa cái bát nhỏ, đè thấp âm thanh nói: "Ăn đi, ăn xong nhớ phải liếm bát cho sạch đấy, đừng để Sương Sương phát hiện."
Muội Muội: "Meo."
Chu Mộ Dư nở một nụ cười, xoa xoa đầu mèo con.
Gã không biết trẻ con không có ba có được hay không, nhưng gã không có Úc Sương thì chắc chắn là không được rồi.
Nửa tháng sống cuộc sống đơn độc thật sự khiến gã quá sợ, từ tinh thần đến cơ thể không có chỗ nào là thoải mái, mãi tới hôm qua cảm giác khi ôm Úc Sương ngủ, cuối cùng mới khôi phục lại cảm giác như đang sống.
Khách sạn đưa bữa sáng tới, Úc Sương chầm chậm rời giường đi rửa mặt, một lát sau, Chu Thư Dập cũng tới.
Tối hôm qua sau khi Úc Sương ngủ Chu Thư Dập có gọi điện thoại cho Chu Mộ Dư, hỏi có muốn ra ngoài ăn khuya không, Chu Mộ Dư nói Úc Sương đã ngủ, cuối cùng có vẻ là Chu Thư Dập đi cùng Nghiêm Phóng.
"Nghiêm Phóng đâu?" Chu Mộ Dư hỏi.
"Chắc vẫn còn ngủ." Chu Thư Dập chẳng để ý nói: "Hôm qua chú ta uống nhiều." Nói xong nghĩ đến gì đó, lại nói thêm: "Cháu không uống nha."
Úc Sương vừa từ phòng tắm đi ra, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, hỏi: "Nghiêm Phóng uống rượu một mình à?"
Chu Thư Dập gật gật đầu: "Ừm hứm."
Úc Sương không ngờ, nhìn Nghiêm Phóng có vẻ cà lơ phất phơ, cái gì cũng không để ý, thế nhưng cũng sẽ uống rượu giải sầu một mình.
Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày, nói: "Cháu ít qua lại với cậu ta thôi."
"Cũng không phải cháu muốn đi với chú ta, ai bảo hai người, hai người..." Chu Thư Dập nói không ra tiếng, căm giận nói sang chuyện khác: "Bao giờ thì hai người trở về, cuối tuần này cháu bay rồi, có tiễn cháu không?"
Chu Mộ Dư không trả lời, quay đầu nhìn về phía Úc Sương, ám chỉ Chu Thư Dập chuyện này phải hỏi ý của Úc Sương.
Lúc nói riêng với Chu Mộ Dư thì Úc Sương có thể kiên cường nói mình không quay về, nhưng hiện tại ở trước mặt Chu Thư Dập, cậu lại không thể nói như vậy được.
Cậu nghĩ, hai chú cháu nhà này rõ ràng đang thông đồng với nhau, vừa đấm vừa xoa, buộc cậu không thể không về.
"Anh..." Úc Sương do dự một chút, không lập tức trả lời.
Chu Thư Dập lớn tiếng thở dài: "Thật ra em thì sao cũng được, chỉ đáng thương cho Đệ Đệ, nó thích anh như vậy mà anh cũng không trở về tiễn nó."
Đệ Đệ...
Úc Sương mềm lòng: "Hai người muốn khi nào về?"
Chu Thư Dập lập tức trả lời: "Càng sớm càng tốt."
Chu Mộ Dư với Chu Thư Dập thay nhau ra trận cũng chưa thể làm cho Úc Sương nói ra một câu trả lời rõ ràng nhất, cuối cùng vẫn phải để Đệ Đệ ra trận. Tâm trạng Chu Mộ Dư phức tạp, nói: "Lần này em cứ về với tôi trước, bao giờ em muốn đi chơi nữa, tôi sẽ đi cùng em, được không?"
Mấy người ở sân bay mỗi người mỗi ngả. Khi ngồi trên xe trở về, Úc Sương nhìn các tòa nhà và phong cảnh ven đường bên ngoài cửa sổ, vô thức thất thần. Ngược lại là Muội Muội lại một lần nữa hoạt bát trở lại, hai chân trước đặt trên cửa sổ, tò mò nhìn ngắm xung quanh. Úc Sương lấy lại tinh thần, xoa xoa đầu nó, nhẹ giọng nói: "Chúng ta về nhà rồi."
Muội Muội ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của mình: "Meo——"
"Nó nghe hiểu." Chu Mộ Dư nói.
Úc Sương quay người, nở một nụ cười nhẹ với Chu Mộ Dư: "Ừm."
"Cuối cùng cũng về nhà rồi." Chu Mộ Dư thở dài, giống như đang phiền muộn nhưng cũng như đang vui mừng: "Hai bé cưng đều đã trở về."