Di Sản Của Mèo

Chương 1: Thư tới từ thành phố



Edit: Sà.

Beta: Khía.

____

Khi chú mèo giống Dragon Li lông vàng - Rào Giậu vừa nhậm chức mèo đưa thư tới gõ cửa kính thủy tinh, A Lê đang cuộn tròn, thong dong liếm móng vuốt. Tối qua, nó đã canh trong kho đậu phộng trên thị trấn cả đêm, bắt được hai con chuột. Trong đó có một con hơi to béo tên là Đại Ca Xám, là khách quen của kho, cũng là đối thủ cũ của A Lê, xảo quyệt vô vùng, hành tung bất định. A Lê ngồi chờ nó gần nửa tháng, rốt cuộc lúc Đại Ca Xám đang định lấy đậu phộng trốn thì nâng chân đập nó một phát. Thành quả đạt được luôn ngọt ngào như thế, có lẽ A Lê không cần lo chuyện kiếm ăn hai ba ngày tới. Tâm trạng nó vui vẻ vô cùng, nó nằm trên bệ cửa sổ của công trường bỏ hoang, híp con ngươi màu xanh, tha hồ hưởng thụ những tia nắng mai cuối hè.

Trái tim của Dragon Li lông vàng đưa thư đập thình thịch, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng mới nâng móng vuốt cào nhẹ lên tấm thủy tinh. Nó mới tròn tám tháng, nhận lấy trọng trách đưa thư chỉ có ba tuần nhưng cũng đã nghe về danh tiếng của con Dragon Li kia từ những người đi trước. Giỏi đánh nhau, thích gây sự, từng có mười mấy con người định thuần hóa nó, kết quả đều thất bại.

A Lê nghe tiếng 'sột soạt' ngoài cửa sổ nhưng vẫn không mở mắt. Mặc dù A Lê tự nhận lúc này vẻ mặt mình hẳn là vẻ mặt tươi cười hòa ái dễ gần nhưng chú mèo Dragon Li lông vàng còn chưa hết lông tơ kia lại không nghĩ như thế, chỉ vì dáng dấp A Lê quá dọa mèo. Xét về cơ bản, nó cũng miễn cưỡng được xem là một con Dragon Li xinh xắn. Mặc dù nhìn có hơi gầy, nhưng tứ chi lại khỏe mạnh, cái đuôi có lực, xương cốt cường tráng, nhìn là biết đó là một tay bắt chuột cừ khôi. Xấu nằm ở gương mặt bị hủy của A Lê. Tròng mắt nó là màu xanh lá cây hiếm thấy, khóe mắt không hơi xệ xuống như những con Dragon Li khác, ngược lại lại chếch lên, mang theo một phần tà khí không thể nói rõ. Sống mũi ngay thẳng, đường cong cằm rõ ràng, lộ ra vẻ mặt không giận mà uy. Trên người A Lê có nhiều vết sẹo lớn nhỏ, nhất là vết móng vuốt khoảng năm centimet trên mắt trái của nó, vết sẹo dữ tợn đáng sợ. Vết thương trên người nó có mới có cũ, phần lớn đều không được xử lý đàng hoàng, lông ở gần vết thương đều bết lại thành một cục, xử lý vô cùng tệ, A Lê cứ kệ nó. Màu lông cũng không được đẹp lắm, trông như phủ bụi, làm cho cả con mèo đều ảm đạm.

Quá dọa mèo rồi.

Trong lòng Dragon Li lông vàng nghĩ vậy, không khống chế được lực móng hạ xuống kính thủy tinh làm phát ra một chuỗi 'cộc cộc' ngắn mà dồn dập. A Lê nghe tiếng, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn qua, đúng lúc ánh nắng chiếu lên vết sẹo dọa mèo kia trên mắt trái nó, dọa Dragon Li lông vàng run một phen, suýt chút run chân rơi khỏi bệ cửa sổ.

A Lê nghiêng đầu, im lặng nhìn chằm chằm vị khách, vẫy đuôi thon. Dragon Li lông vàng cố gắng kiềm chế nỗi bất an trong lòng, lấy can đảm hỏi: "Anh là Dragon Li Cây Lê đúng không?" Vì căng thẳng, giọng của nó đề cao mất tự nhiên, nghe giống như bị người ta đạp phải đuôi.

Tên thật của A Lê là Dragon Li Cây Lê, nghe rất ngượng miệng, cũng hoàn toàn không giống một cái tên đứng đắn. Nhưng mà thị trấn Khúc Lưu nhỏ thế này, nếu không phải mèo nhà, vốn không rảnh lấy cái tên lịch sự. Tên của tất cả chúng đều rất tùy ý, chủ yếu là nơi chào đời rồi thêm đằng sau là màu lông. Ví dụ như Dragon Li lông vàng Rào Giậu chính là một Dragon Li lông vàng sinh ra cạnh cái rào giậu. Mà A Lê chính là một Dragon Li lông sọc nâu được sinh ra dưới gốc cây lê trắng trăm năm tuổi ở cổng thị trấn. Trong ổ của nó còn có hai cô em gái nhỏ, bởi vì quá dễ thương nên đã được con người đón về nhà, làm mèo nhà, đương nhiên tên cũng khác: Em hai tên Meo Meo, em út tên Nile Hoa Tuyết.

A Lê nheo mắt liếc Dragon Li lông vàng, nó chậm rãi đứng lên, chống chân trước duỗi người một cái, chiếc đuôi thẳng tắp, thờ ơ quẫy hai cái, xem như là chào hỏi.

"Anh, thư của anh..." Lúc A Lê đứng lên, lông đuôi của Dragon Li lông vàng xù lên ngay tức khắc, vô thức lùi vài bước. Hình như lại cảm thấy vậy không có khí thế, nó gắng gượng đứng thẳng, cong vai, lấy dũng khí, lại lớn tiếng kêu cái nữa: "Thư của anh!"

A Lê lại quơ quơ chiếc đuôi, lộ ra sự tươi vui. Tuy cằm nó trắng nõn lạ thường, nhưng vẻ mặt nhe răng xa cách này lại khiến vết sẹo nơi khóe mắt nó càng thêm dữ tợn: "Biết rồi." A Lê trả lời: "Làm phiền nhé."

Dragon Li lông vàng khiếp sợ trợn mắt nhìn A Lê. Mặc dù đối phương là một con mèo lớn xấp xỉ bốn ký, thế mà giọng nói lại có chút vui vẻ... khụ, dịu dàng. "Vậy tôi để đây cho anh nhé." Nói xong, nó bay xuống bệ cửa sổ, men theo con đường mòn trong khóm rào giậu, nhanh chóng chạy xa.

Ài, nhưng mà tôi có biết chữ đâu. A Lê hơi khổ não nhìn chằm chằm lá thư này, nghiêng đầu một chút, phạm vi đong đưa đuôi lại rộng ra thêm. Mấy phút sau, nó bất đắc dĩ cúi đầu xuống, ngậm lá thư này lên, nhảy mấy phen lên nóc nhà, đi tới nhà Tú Tài ở phía đông thị trấn.

Tên đầy đủ của Tú Tài là Vương Tú Tài, là một con mèo lông vàng bụng trắng, trước kia được nuôi trong thành phố một thời gian, biết đọc biết viết, rất có kiến thức. Nó ở trong cái biệt thự được xây đầu tiên trong thị trấn. A Lê nhanh chóng đến nhà Tú Tài, cọ cọ mấy cái theo ống thoát nước lên lầu hai. Lầu hai có một cái sân thượng nhỏ, con người nhà Tú Tài phơi một hàng củ cà rốt ở trên lan can, tỏa ra mùi mà loài mèo không thích. A Lê khịt khịt mũi, ngậm thư, cẩn thận đi vòng qua cái mẹt kia, nhẹ nhàng rơi xuống mặt sân thượng xi măng.

"Ai đó?" Tú Tài lập tức chui ra từ chiếc cửa sổ sát đất. Nó khoảng tám ký, đầu tròn, não tròn, bụng tròn, nhìn từ xa trông hệt như một quả bóng đang lăn tới: "À, thì ra là A Lê, tìm bác có chuyện gì?" Nó ngừng lại bên ngưỡng cửa, cuộn người ngồi xuống, bụng lập tức tràn ra khỏi những đôi chân của nó.

A Lê há miệng bỏ thư, cũng ngồi xuống, đạp đạp hai cái chân trước: "Muốn nhờ bác chuyện này, xem giúp cháu lá thư này được không?"

"Ô, thằng nhóc nghèo khổ này, cũng có người viết thư cho cháu à." Tú Tài kinh ngạc nói, con ngươi tròn vo càng phóng to thêm. Nó cũng được xem là một con mèo già trong thị trấn, nói chuyện với A Lê không khiêm nhường chút nào. Nó giơ giơ móng vuốt: "Mau đưa đây, để bác xem cho cháu!"

A Lê dùng chóp mũi đẩy lá thư về phía Tú Tài, Tú Tài dùng móng vuốt to mập của nó nhanh nhảu xé lá thư ra, vẫy đuôi, nhiệt tình đọc lên.

"Cháu ngoại thân yêu của dì, khi con đọc được lá thư này, chắc hẳn dì đã không còn ở trên cõi đời này nữa. Mặc dù chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, dì vẫn hy vọng có thể giao di sản của dì cho con."

A Lê dùng chân sau để duỗi cổ: "Di sản là gì?"

"Đừng ngắt lời!" Tú Tài trợn mắt nhìn nó. A Lê nghe lời dừng động tác lại, thu móng vuốt cúi nằm xuống, trợn tròn mắt lắng nghe. Tú Tài tiếp tục thì thầm: "Chắc là con không biết dì. Khoảng hai năm trước, dì quen được mẹ con là A Hổ ở bệnh viện thú y Rinko ở Mao Xuân. Lúc đó con và em gái con chưa ra đời. A Hổ được đội cứu trợ của con người cứu từ cống thoát nước ra. Chúng ta chí hướng hợp nhau, nói chuyện rất hợp, kết làm chị em. Sau đó, mẹ con được nhận nuôi tới thị trấn Khúc Lưu, dì về nhà ở thành phố Mao Xuân, vội vàng từ biệt, chỉ kịp lưu lại phương thức liên lạc của nhau. Sau này qua những bức thư cô ấy gửi tới, dì mới biết cô ấy đã sinh ra con và các em gái con, cũng không ở nhà con người nhận nuôi cô ấy lâu mà đi ra ngoài tự lập gia đình."

Liên quan tới chuyện này, thật ra A Lê vẫn còn nhớ được vài phần. Nó nhớ lúc nó còn nhỏ, mẹ đã từng nhắc đến dì mèo Ba Tư xinh đẹp này, là một quý bà lớn tuổi nhưng rất tốt bụng. Sau đó các em gái lần lượt được con người nhận nuôi, mà mẹ cũng không may bị xe máy đụng chết. Dì mèo này trở thành một trong những hồi ức ngọt ngào đã phủ bụi của nó.

"Sau đó xảy ra chuyện chẳng ngờ, dì cũng không muốn nhiều lời. Nghe nói các em gái của con đều sống rất tốt, chỉ có con, thật làm dì không yên tâm. Dì bị bệnh quấn thân đã lâu, sắp rời khỏi thế giới này, dì có hai tâm nguyện chưa thành. Một là đứa con trai duy nhất của em gái dì là con, một là cháu trai loài người duy nhất của dì A Cần. Một thân một mèo ở ngoài mành trời chiếu đất, khi nào mới có thể an toàn? Mà sau khi dì đi, ai sẽ tới tiếp quản chăm sóc A Cần đây? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có giao A Cần vào tay con dì mới yên tâm. Mẹ con là một cô mèo hoàn mỹ, dì tin tưởng con thân là con trai cô ấy cũng sẽ không kém. A Cần là con người duy nhất của dì ở hiện thế, là tài sản duy nhất của dì, dì hy vọng con có thể đến tiếp quản thằng bé."

Phần sau bức thư của dì lải nhải rất nhiều chuyện có liên quan đến con người A Cần của dì, cuối thư để lại dấu móng chân của mình và địa chỉ của con người. A Lê nghe đến sững sờ, cả buổi cũng chưa hé răng. Tú Tài đọc xong, khô miệng khô lưỡi, không nhịn được về phòng khách kiếm chậu nước của mình uống nước. Chờ nó uống xong, vui vẻ trở về, nó mới phát hiện A Lê vẫn nằm yên tại chỗ, tư thế cũng không thay đổi. Tú Tài nhìn chằm chằm A Lê trong chốc lát: "Bác nói này A Lê..." Nó mở miệng nói: "Cháu nghĩ thế nào?"

A Lê lắc đầu. Bây giờ đầu óc nó trống rỗng. Ở một mình trong hai năm dài đằng đẵng, nó cũng có mấy dịp theo con người về nhà họ ở, cuối cùng đều không thành công. Có lẽ, trời sinh nó không phải để con người nuôi nấng. Sau khi trở lớn thành mèo bự, A Lê đã hoàn toàn vứt bỏ. Nó thấy cuộc sống một mèo rất tốt, bắt chuột, ăn chim sẻ, lúc no lúc đói, thỉnh thoảng đến gặp hai cô em gái, mệt thì quay về khu công xưởng cũ—— đây là địa bàn nó phải đổi bằng vết sẹo ở trên mắt trái. Dĩ nhiên đôi khi sẽ có một chút cô đơn, nhưng dù sao mèo cũng là động vật sống đơn độc, không có gì phải buồn. Nó chưa từng nghĩ mình lại có một người dì quan tâm nó như thế. Mà một trong số ít người vẫn luôn quan tâm nó cũng vừa qua đời cách đây không lâu.

"Theo bác thấy..." Tú Tài hắng giọng: "Cháu nên đi đi. Mao Xuân là một nơi tốt." Nó nâng cái cổ cường tráng lên, ánh mắt nhìn về phương xa, tựa như rơi vào hồi ức.

Mao Xuân là một thành phố không lớn không nhỏ, phong cảnh như tranh vẽ, khí hậu dễ chịu, từng được thế giới loài người bình chọn là một trong mười thành phố đáng sống nhất. Đồng thời, đó còn là một thành phố mèo. Trong thành phố, từ Thị trưởng trở xuống, ai cũng là người yêu mèo. Cả thành phố được cải tạo thành một cái ổ mèo to lớn vô cùng thích hợp cho mèo sinh sống. Cho dù là ở một thôn quê nhỏ như thị trấn Khúc Lưu, đám mèo cũng muốn tới Mao Xuân. Nhưng mèo đều là quần thể không thích đi bộ đường dài, trừ khi cần thiết, rất ít mèo quyết định rời khỏi nơi mình sinh ra để tới một nơi xa lạ.

A Lê chần chừ, liếm liếm miệng của mình.

Nó không sợ rời khỏi thị trấn Khúc Lưu, rời khỏi ổ của nó. Nhưng tên loài người kia sẽ thích nó ư? Sẽ đồng ý mời nó vào nhà ư?

Meo... A Lê bất an vẫy vẫy đuôi.

Mùa thu tới rồi đi, để lại lá khô màu vàng kim khắp thị trấn. A Lê đạp lên lớp lá khô rụng, lao nhanh. Nó mới từ biệt hai cô em gái của mình, Meo Meo khích lệ nó tìm kiếm đời mèo của mình, Nile Hoa Tuyết thì buồn khóc hai ngày. Các em ân cần nhắc nhở, như một làn gió từ quê hương, tất cả đều bị giữ lại tại nơi A Lê sinh ra.

Nó chạy, phía trước thổi tới một làn gió mang theo mùi lạ, thổi vào lồng ngực nó tỏ vẻ đồng tình. Trên cổ nó treo một bọc quần áo nhỏ, bên trong là tất cả tài sản của đời mèo nó. Nó phải mang theo tất cả của nó, đi tìm con người chỉ thuộc về nó.

A Lê chưa bao giờ cảm thấy sung sướng như vậy.
— QUẢNG CÁO —