Lục Vũ tự mình hiểu lấy trù nghệ của mình, cho nên ngay từ đầu, hắn không dự định mở một quán ăn mà khách gọi món rồi mới làm, nhưng hắn có thể mở một quán thức ăn nhanh.
Bên trong tiệm của hắn, ở giữa được đặt vài cái bàn, bốn bên chia ra làm năm gian riêng, một gian bán súp hoành thánh, canh sủi cảo; một gian bán ma lạt năng; một gian bán đồ chiên, đồ nướng; một gian bán cơm chiên, mì xào; gian cuối cùng bán điểm tâm nhẹ như bánh bao, màn thầu, xíu mại, đồ hấp các loại.
Năm gian, mỗi gian do hai nô lệ phụ trách, còn lại hai nô lệ thì phụ trách dọn dẹp và tiếp khách.
Súp hoành thánh canh sủi cảo này nọ, đều được hắn chế biến sẵn, sau đó đun sôi nước súp xương cũng đã được chuẩn bị tốt, khi có khách đến, chỉ cần đem hoành thánh và sủi cảo bỏ vào trong chén rồi chan nước súp vào là được. Ma lạt nóng của Lục Vũ cũng không cay, phần lớn đều là các loại thịt, khi có khách đến, thêm nước súp vào, liền có thể mang lên cho khách. Về phần đồ nướng, thật ra thành Kerr cũng không thiếu những quán nướng, nhưng trong tay Lục Vũ có đồ gia vị, vì vậy hương vị đồ nướng của quán hắn ngon hơn những quán khác rất nhiều. Về phần cơm chiên mì xào đương nhiên cũng không cần nhiều lời, mọi thứ đều được chuẩn bị trước. Cuối cùng là bánh bao, màn thầu, đồ hấp các loại cũng rất đơn giản.
Những việc nô lệ cần học cũng không nhiều, dù sao mấy món này chế biến cũng không khó, ngạc nhiên cũng chỉ là gia vị mà thôi.
Ngày hôm sau, Lục Vũ hướng dẫn bọn họ cách chế biến các món ăn, trên thực tế yêu cầu của hắn cũng không cao, yêu cầu lớn nhất, chính là căn dặn bọn họ nhất định phải chú ý vệ sinh mà thôi.
Cầm lên một cái bánh bao cắn một cái, Lục Vũ lập tức gật gật đầu, hương vị của bánh bao này so ra kém với bánh bao mà hắn đã ăn ở Trái đất, nhưng đối với dân chúng bình thường của thành Kerr mà nói, có lẽ đây chính là mỹ vị.
Để cho những nô lệ không ngừng cố gắng luyện tập, Lục Vũ xoay người đi lên lầu – tầng trệt là quán ăn trên lầu là phòng ở, sau đó Lục Vũ lấy ra miếng ngọc giản có ghi lại công pháp tu chân kia.
Mấy ngày nay, công pháp trong miếng ngọc giản này bị hắn xem tỉ mỉ rất nhiều lần, mà hiện giờ, hẳn là hắn đã có thể bắt đầu tu luyện đi?
Khoanh chân ngồi xuống, Lục Vũ cảm thấy rất may mắn vì mình đã từng tu luyện ma pháp, do đó, tinh thần lực của hắn cũng coi như không tệ, không được một lúc thì chính thức bắt đầu tu luyện.
Nhưng lúc này, dị biến xảy ra!
Luồng năng lượng dương tính nóng rực kia đang đấu đá lung tung trong thân thể hắn, phá hư kinh mạch trong thân thể, Lục Vũ cuống quít dừng lại, sau đó lập tức phun ra một búng máu!
Mùi máu tươi làm cho hắn có chút khó chịu, hắn vô thức di chuyển thân thể, sau đó phát hiện hình như mình bị nội thương.
Tại sao lại phát sinh tình huống như vậy? Hiện tại hắn còn chưa tới Trúc Cơ kỳ, chỉ mới nhập môn mà thôi, người sử dụng Tái Sinh Đan bắt đầu tu luyện, không phải sẽ rất thuận lợi đi đến Trúc Cơ sao? Tại sao hắn mới tu luyện được một luồng linh lực, liền bị luồng linh lực này đánh hộc máu?
Lục Vũ hoài nghi công pháp này là giả, nhưng hắn đã chứng kiến hiệu quả của Tái Sinh Đan, cái công pháp này không thể nào là giả được.
Lấy ra ngọc giản, Lục Vũ cố gắng kiềm nén nội thương của mình, tỉ mỉ xem xét một lần nữa.
“Nếu là người có thể chất Thuần Dương, tu luyện 〈〈 Thiên Dương bí quyết 〉〉 sẽ làm ít công to, đồng thời sẽ không thể tu luyện hai loại công pháp cùng lúc…”
“Người có thể chất Thuần Âm ngàn năm khó gặp, người nào cũng có thể tu luyện 〈〈 Thiên Dương bí quyết 〉〉, nhưng người có thể chất Thuần Âm lại không được…”
“Tái Sinh Đan có thể tái tạo cơ thể, nâng cao thể chất, nhưng có tỷ lệ nhất định phát sinh biến dị…”
Lục Vũ càng xem càng cảm thấy hốt hoảng trong lòng, hắc ám ma pháp rất giống với âm tính công pháp trong tu chân, tu luyện 〈〈 Thiên Âm bí quyết 〉〉 cũng có thể ngự quỷ và luyện hóa âm vật… Mà trước khi hắn ăn Tái Sinh Đan, trong cơ thể đã có hắc ám ma lực, bên cạnh đó, bởi vì phát động “Hắc Ám thần chúc phúc”, kinh mạch tứ chi đều bị hắc ám năng lượng xâm nhập…
Tái Sinh Đan tái tạo cơ thể của hắn, đồng thời dung hợp hắc ám năng lượng trong kinh mạch, sau đó biến hắn thành người có thể chất Thuần Âm sao?
Thể chất ngàn năm khó gặp như vậy, hắn lại vô tình có được, nhưng tại sao hắn là một nam nhân mà lại có thể chất Thuần Âm chứ không phải là thể chất Thuần Dương? Dựa theo các ghi chép, phần lớn thể chất Thuần Âm đều là nữ, cũng chính là bạn lữ song tu tốt nhất của nam tu chân giả, hắn là một đại nam nhân…
Được rồi, tất cả chỉ là suy đoán mà thôi, nếu muốn chứng thực… Chỉ cần hắn tu luyện 〈〈 Thiên Âm bí quyết 〉〉 thử xem là biết, 〈〈 Thiên Âm bí quyết 〉〉 là công pháp thích hợp nhất cho tu chân giả có thể chất Thuần Âm, nội thương hiện tại của hắn cũng không tính là nghiêm trọng, nếu hắn thật sự có thể chất Thuần Âm, hẳn là sau khi tu luyện 〈〈 Thiên Âm bí quyết 〉〉 sẽ có thể chống lại bách bệnh!
Xem qua loa 〈〈 Thiên Âm bí quyết 〉〉 một lần, sau đó Lục Vũ bắt đầu tu luyện.
Hắn vừa nhập định, liền mất một ngày một đêm, sau khi tỉnh lại, hắn đã là tu chân giả Luyện Khí tầng 5.
Trong miếng ngọc giản kia bao hàm lượng tin tức rất lớn, trong đó cũng có nhắc tới, lần đầu tiên nhập định, người có tư chất bình thường chỉ cảm nhận được linh khí, tư chất không tồi có thể tiến vào Luyện Khí tầng 1, tư chất cao siêu có thể tiến vào Luyện Khí tầng 2, mà chủ nhân ngọc giản, lần đầu tiên nhập định liền tiến vào Luyện Khí tầng 3.
Hắn trực tiếp tiến vào Luyện Khí tầng 5 sao? Lục Vũ bội phục sự lợi hại của thể chất Thuần Âm, nhưng lập tức nghĩ đến, hắn tu luyện hắc ám ma pháp gần hai mươi năm, là một trung cấp ma pháp sư, trước đó sử dụng cấm thuật khiến cho rất nhiều hắc ám năng lượng lưu tại trong cơ thể, lần đầu tiên tu luyện lại tiến vào Luyện Khí tầng 5, chẳng lẽ là vì trong cơ thể hắn có rất nhiều năng lượng sao?
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lục Vũ lập tức đi xuống lầu, trước đó hắn căn dặn những nô lệ kia cố gắng luyện tập nấu ăn nhiều một chút, hiện tại đã qua một ngày một đêm, cũng không biết như thế nào rồi.
Lục Vũ vừa mở cửa phòng ra, đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, sau đó, hắn nhìn thấy một đống thức ăn chất đầy trong quán, những thức ăn này được đặt trên một chiếc lá rất lớn, nhìn tình cảnh này, đủ cho hắn buôn bán vài ngày!
“Tại sao làm nhiều như vậy?” Lục Vũ hỏi, hắn vẫn cảnh giác với những nô lệ này, cho nên, hắn không cho bọn họ nhìn thấy mặt mình, gia vị cũng không qua tay bọn họ.
Mà hiện tại, những nguyên liệu hắn đã chuẩn bị trước đó đã hoàn toàn dùng hết, bánh bao bánh hấp này nọ chắn đường không còn chỗ đi.
“Chủ nhân, chúng ta vẫn luyện tập không ngừng, bây giờ tay nghề đã tốt lắm!” Một nô lệ trung niên khoảng bốn mươi tuổi mở miệng, ánh mắt hắn đỏ lên, trong mắt còn có tơ máu, có thể thấy là đã lâu không ngủ, khi nhìn về phía thức ăn, hắn lại không tự giác nuốt nước miếng.
Lục Vũ nhìn bọn họ tràn đầy mệt mỏi, không khỏi có chút áy náy, mỗi lần ăn cơm đều đợi hắn cho phép mới dám ăn, nếu bọn họ làm việc một ngày một đêm, như vậy bọn họ có chủ động ăn cơm chưa?
“Các ngươi ăn cơm chưa?” Nghĩ như vậy, Lục Vũ nhịn không được mở miệng hỏi.
“Không có, chủ nhân.” Nam nhân trung niên kia trả lời rất rõ ràng, sau đó nhịn không được liếc về phía thịt nướng cùng bánh bao thơm nức mũi.
“Những thức ăn kia, các ngươi cứ ăn đi, ăn không hết thì mang ra ngoài tặng miễn phí.” Còn có ba ngày nữa mới khai trương, Lục Vũ biết những thức ăn này không thể để đến ba ngày sau, còn không bằng mang đi tặng người: “Đương nhiên, phải hâm nóng lại.” Bánh bao gì đó, khi còn nóng ăn rất ngon, đến khi nguội rồi sẽ không còn ngon nữa!
“Cám ơn chủ nhân!” Những nô lệ kích động mà mở miệng, bình thường bọn họ đều ăn bánh mì lạnh lẽo cứng rắn, sau khi đi theo Lục Vũ, mới xem như là ăn ngon, hiện tại có thể ăn nhiều món ngon như vậy, bọn họ cảm thấy rất vui vẻ! Hiện giờ bọn họ cảm thấy vô cùng hài lòng với cuộc sống của mình, sau này bọn họ sẽ chăm chỉ làm việc trong quán ăn này, như vậy, ít nhất cũng có thể ăn thức ăn thừa của khách mà không sợ đói bụng, so với sinh hoạt trước kia của bọn họ thì tốt hơn nhiều lắm!
Phát đồ ăn miễn phí, cũng góp phần quảng cáo cho quán ăn luôn nhỉ? Lục Vũ đứng trước cửa quán, nhìn những nô lệ chạy trước chạy sau tặng đồ ăn cho người khác.
Dù sao mấy món ăn này là lần đầu tiên nhìn thấy, lại tặng miễn phí nữa, có vài người không muốn, nhưng có người ăn thử, ăn một lần rồi ghiền luôn, những người này ăn xong, còn giới thiệu cho người khác nữa, thậm chí còn về nhà gọi người thân của mình đến ăn.
Quán còn chưa khai trương, nhưng trước cửa đã vây quanh một đám người, trường hợp như vậy tự nhiên cũng hấp dẫn một số người lại đây, vì vậy ngày càng nhiều người bu lại đây.
Bọn nhỏ đang cầm bánh bao nóng hầm hập ăn miệng dính đầy mỡ, phụ nữ thì từ tốn ăn màn thầu, đàn ông thì ăn canh thịt cùng thịt nướng, cơ hồ tất cả mọi người đều khen ngon, có rất nhiều người tỏ vẻ, món ăn tinh mỹ của quý tộc, chắc có lẽ cũng ngon như những món ăn này!
Những người này càng khích lệ đám nô lệ càng cảm thấy vinh quang, tuy rằng bọn họ mỏi mệt, nhưng tinh thần phấn chấn, liên tiếp đẩy mạnh tiêu thụ những món ăn này, dù sao việc kinh doanh của quán ăn càng tốt, thì chủ nhân của bọn họ sẽ càng cao hứng, mà chủ nhân của bọn họ cao hứng, thì cuộc sống của bọn họ cũng sẽ tốt hơn.
Lục Vũ đứng trước cửa, bộ dạng của hắn rất dọa người, nhưng cũng có thể khiến cho người khác xem nhẹ hắn, bởi vậy bên cạnh hắn không có ai cả.
Có lẽ, tu chân là chuyện thần kỳ nhất đi? Hiện tại Lục Vũ cảm thấy trong thân thể của mình có một dòng khí nhỏ đang lưu chuyển, hắn không biết thực lực của mình tăng lên bao nhiêu, nhưng hắn cảm giác được, giác quan của mình trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, ví dụ như người xung quanh nói gì, hắn đều có thể nghe rõ ràng.
Tại thành Kerr, đề tài về phủ thành chủ luôn luôn đứng đầu, mà đề tài nóng hổi nhất hiện nay, chính là, sau khi vị Lâm Tái thiếu gia kia mua một nô lệ về nhà, kết quả bị nô lệ kia đánh…
Nghe nói, vị đại thiếu gia vừa béo vừa ngu ngốc kia đang đi trên đường liền bị mê hoặc bởi một nữ nô xinh đẹp bị thương nhân nô lệ lột sạch đồ treo trước cửa trừng phạt, còn dùng rất nhiều tiền mua đối phương đem về nhà… Mua về nhà thì cũng thôi đi, hắn lại bị nô lệ của mình đánh, sau đó hắn sai sử hạ nhân đuổi theo nô lệ kia, bất ngờ va chạm với áo bào trắng pháp sư vừa mới đến thành Kerr, vì thế cùng ngày bị thành chủ đại nhân đuổi ra khỏi phủ thành chủ, dọn vào một tòa nhà ở phụ cận, hình như hiện giờ còn đang dưỡng thương.
Nhưng chuyện Lâm Tái gây ra, hình như lúc nào cũng rất đặc biệt.
Lục Vũ nhớ tới tên kia trang bị đến tận răng, một nô lệ bình thường không thể thương tổn được hắn, bất quá, có lẽ trong đó có ẩn tình khác?
Mặc kệ thế nào, chuyện quan trọng hiện giờ, chính là quán ăn của hắn sắp khai trương, hắn còn trông cậy vào quán ăn này kiếm tiền, sau đó mở một đại tửu lâu!