Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 39: Mang thai



Chờ đến khi hai cái giường đều đã được trải chăn nệm xong, Văn Sâm Đặc Tư liền lôi một cái mền nhung được dùng vào mùa thu từ trong túi hành lý ra, cười hì hì hỏi Mục Mộc: ” Con thử đoán xem cái mền này là của ai? “.

Mục Mộc cũng không cần phải đoán: ” Lạc Tang “.

” Là cái mền mà Lạc Tang đã dùng khi còn bé, sau đó nó lớn lên thì cái mền này liền trông có vẻ nhỏ đi rất nhiều “. Văn Sâm Đặc Tư cười nhét cái mền này vào trong ngực Mục Mộc, Mục Mộc liền ngửi thấy một mùi thơm mới nhớ đến thời điểm Văn Sâm Đặc Tư cất cái mền này thì có thả hương liệu vào trong tủ.

Sờ sờ vào cái mền thì cảm thấy rất mềm mại, nghĩ đến Lạc Tang khi còn bé liền đắp cái mền này mà nằm ngủ thì trong lòng Mục Mộc liền có cảm giác khác lạ, hắn bất chợt mỉm cười, ôm lấy cái mền mà nằm xuống chiếc giường bền chắc.

Đèn, liền tắt.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Văn Sâm Đặc Tư vô cùng điều độ, ngoại trừ thời điểm cùng Lạc Lâm yêu thì sẽ ngủ trễ ra thì thời gian còn lại đều là mặt trời mọc mà thức dậy và mặt trời lặn thì ngủ, nhưng Mục Mộc lại không giống vậy, ngủ sớm lại còn dậy trễ, đã tỉnh liền được Lạc Tang đút ăn, càng có xu hướng phát triển giống như heo.

Sau khi Văn Sâm Đặc Tư nằm ngủ thì rất nhanh liền phát ra tiếng hít thở đều đều lại nặng nề, Mục Mộc vốn cho là mình đã nằm ngủ cả ngày thì chắc hẳn sẽ không ngủ được, kết quả nằm một lát liền thấy buồn ngủ.

Chắc hẳn là do ngày hôm qua đã chảy quá nhiều máu đi? Mới làm cho mình mệt mỏi rã rời đến mức này. Mục Mộc dùng mền đem mình quấn lại thật chặt rồi từ từ ngủ thiếp đi.

Tỉnh dậy thì đã là buổi chiều của ngày hôm sau, Văn Sâm Đặc Tư không có ở nhà nhưng có chừa cơm chiên với đậu hòa lan cho Mục Mộc, Mục Mộc đang cầm bát múc ăn, vẫn không quuan tâm đến việc thời gian giấc ngủ của hắn quá dài nhưng cứ như vậy liên tục trong suốt một tuần thì Mục Mộc liền cảm thấy lo lắng.

” Tôi ngủ nhiều như vậy mà không có vấn đề gì sao? “. Mục Mộc hỏi Văn Sâm Đặc Tư.

Văn Sâm Đặc Tư không nghe thấy câu hỏi của Mục Mộc bởi vì ông đang xem các bản văn mà ngày hôm qua ông đã mượn một đống bản văn từ nhà văn hiến của bộ lạc để về xem, cố gắng tìm ra những phương pháp có thể giúp Lạc Tang hạ thấp thú tính.

Ngày hôm trước Lạc Tang lại bị thú tính không chế, bởi vì trong khoảng thời gian này, Lạc Lâm đều cùng Lạc Tang đi ra ngoài săn bắn, cho nên ông ấy mới nhìn thấy rõ dáng vẻ cuồng hóa của Lạc Tang nhưng ông ấy cũng không có miêu tả quá nhiều cho Văn Sâm Đặc Tư biết, chỉ nói Lạc Tang tại phóng về phía một con mồi ở trên đường thì đôi mắt liền biến thành màu đỏ như máu, trực tiếp cắn một phát giết chết con mồi kia.

Lạc Lâm nỗ lực làm môi cách để khiến cho Lạc Tang thức tỉnh lại nhưng đều vô ích, Lạc Tang chỉ là ngẩng đầu lên không mang theo một chút tình cảm nào liếc mắt nhìn ông một cái thì liền cúi đầu gặm cắn con mồi, vừa không có ý tiếp cận ông mà cũng không có ý muốn thương tổn ông.

Cái liếc mắt cực kỳ lạnh lùng kia đã làm cho Lạc Lâm hiện tại hết sức rõ ràng Lạc Tang hoàn toàn quên mất ông rồi, cái người dã man đang ăn thịt sống kia đã không phải là đứa con trai Lạc Tang của mình nữa rồi mà là một dã thú mang thân xác của thú nhân.

Không biết tình cảm là gì, chỉ có thể tuân theo khát vọng sâu thẳm nhất trong nội tâm mà hành động giống như một dã thú.

Lạc Tang xem ra là đói bụng đến điên rồi, y ăn hết con mồi kia xong thì lại biến thành hình thú đi săn một con mồi khác, chờ cho đến khi ăn no nê xong thì mới rút đi con mắt màu đỏ tươi kia mà khôi phục lại lý trí.

Lạc Tang nhìn cả người mình đều dính đầy máu tanh thì đầu tiên là sửng sốt một lúc, sau đó mới nhìn về phía Lạc Lâm nhưng hai cha con đều im lặng, chỉ là sau khi trở về thì đều không hẹn mà cùng bảo Văn Sâm Đặc Tư không cần lại đi vào trong rừng trái cây của bộ lạc mà hái trái cây nữa, bởi vì vô dụng rồi.

Mà Văn Sâm Đặc Tư vẫn là đưa trái cây mà mình hái đến, ông nói với Lạc Tang: ” Tuy rằng lừa gạt Mục Mộc là không tốt nhưng nếu con vẫn tiếp tục ăn trái cây thì khi nó nhìn thấy sẽ cảm thấy an tâm hơn “.

Lạc Tang im lặng một lúc, sau đó chịu đựng cảm giác buồn nôn mãnh liệt mà tiếp tục ăn những loại trái cây này ở trước mặt Mục Mộc, chỉ vì để cho hắn cảm thấy an tâm.

Cho nên, hiện tại Mục Mộc vẫn cho rằng việc ăn trái cây là có thể ức chế thú tính của Lạc Tang một cách hữu hiệu, thỉnh thoảng sẽ mang theo ý trêu đùa Lạc Tang mà ép y ăn mấy trái.

Còn Văn Sâm Đặc Tư biết rõ mọi chuyện thì lại bắt đầu điên cuồng tìm kiếm phương pháp có thể làm hạ thấp thú tính của Lạc Tang.

Nhìn Văn Sâm Đặc Tư đang nghiêm túc lật xem tài liệu lịch sử, Mục Mộc giơ tay ngăn chặn tầm mắt của ông, lúc này Văn Sâm Đặc Tư mới ngẩng đầu lên, Mục Mộc lại hỏi ông một lần nữa: ” Chú à, khoảng thời gian này mỗi ngày cháu đều ngủ rất dài, người không cảm thấy kỳ quái sao? “.

Văn Sâm Đặc Tư chớp chớp đôi mắt đang cay xè của mình: ” Không phải con rất thích ngủ sao? Cha rất nhiều lần muốn gọi con dậy thì đều bị Lạc Tang ngăn cản, nó nói con thích ngủ thẳng cho đến khi tự tỉnh lại “.

” … “. Mục Mộc vốn là muốn phủ nhận nhưng mà há miệng, cố gắng muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện không có cách nào phản bác lại được!

Xong đời, thật sự là bị Lạc Tang dưỡng thành heo luôn rồo. Vẻ mặt Mục Mộc tối sầm lại đỡ trán, dự định lát nữa sẽ đi đánh Lạc Tang một trận.

Văn Sâm Đặc Tư tính toán thời gian ngủ Mục Mộc thì thấy cả một ngày thì có hơn nửa ngày là đang ngủ, ông liền nhíu mày lại: ” Dù vậy thì con cũng ngủ quá nhiều, cũng không tốt lắm “.

Mục Mộc cũng hiểu được là không tốt nên hắn suy nghĩ một chút, chợt có chủ ý: ” Không bằng cháu sẽ tìm một ít chuyện để làm, có thể sau khi bận rộn với nhiều rồi thì sẽ không còn lười biếng nữa “.

Văn Sâm Đặc Tư cũng cảm thấy có lý: ” Vậy thì con rể muốn làm việc gì đây? “.

” Cháu muốn đi đến chợ để tìm việc làm “. Mục Mộc trả lời rất nhanh chóng, hắn sớm đã muốn tự lực cánh sinh, mỗi ngày đều ăn đồ của người khác nên trong lòng hắn rất không thoải mái, thế nhưng… Ăn của Lạc Tang thì ngược lại là không có vấn đề gì.

Đây là có tâm tư gì vậy? Mục Mộc chính mình cũng không hiểu.

” Đi đến chợ tìm việc à… “. Văn Sâm Đặc Tư không ủng hộ việc này lắm, vì chợ cách nơi này quá xa, để đi đến được đó cũng mất nửa giờ nhưng nếu để cho Lạc Tang đưa đón thì ngược lại là không thành vấn đề.

Vừa nghĩ đến đó thì Văn Sâm Đặc Tư liền đồng ý, sau đó liền kêu Lạc Tang và Lạc Lâm đến để bàn bạc, muốn Mục Mộc tìm được một công việc nhẹ nhàng ở chợ.

” Việc gì cũng đều được cả “. Mục Mộc cũng không kén chọn, thứ nhất là vì hắn không biết chữ nào của nơi này, thứ hai lại không biết rõ giá cả thị trường ở nơi này, là một gã nhà quê rất đáng thương tại thế giới này, chỉ cần tìm được một công việc có thể nuôi sống bản thân mình.

Lạc Lâm đã từng là tù trưởng nên ông giao thiệp rất rộng, lập tức liền hỏi Mục Mộc: ” Sở trường của cháu là gì? “.

Mục Mộc do dự một chút, mới thành thật mà nói ra: ” Cháu biết sử dụng một loại nhạc cụ “.

Mục Mộc nói xong liền thể hiện tư thế kéo viôlông, ” Một loại nhạc cụ gác ở trên cổ, tại nơi cháu… Cha cháu gọi là viôlông “.

Đây là lần đầu tiên mà Mục Mộc nói cho người khác biết chuyện này cho nên cả ba người đều rất kinh ngạc, Lạc Tang kinh ngạc nhìn Mục Mộc: ” Em có thể sử dụng nhạc cụ? “.

” Biết một chút “. Mục Mộc nói vô cùng khiêm tốn, thật ra từ năm 7 tuổi thì hắn đã bắt đầu học viôlông, là nghệ sĩ đàn viôlông hàng đầu ở trong học viện âm nhạc, liền đạt được không ít các loại giải thưởng.

” Thật là lợi hại “. Lạc Tang khen Mục Mộc, lại nhận được một cái liếc mắt sắc như dao từ Mục Mộc.

” Anh cũng chưa từng nghe thấy tôi trình diễn gì mà liền khen tôi luôn sao? Thực sự cứ nghe người ta nói sao thì nói lại vậy à? “. Mục Mộc cầm hai quả trái cây đang nằm ở trên bàn lền, liền trái cắn một miếng rồi phải cắn một miếng, sau đó ném cho Lạc Tang: ” Ăn “.

Cho anh nuôi tôi giống như heo.

Lạc Tang liền vui vẻ ăn hai quả trái cây kia, dù cho hiện tại y ngửi thấy mùi trái cây thì liền buồn nôn.

Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư sau khi nghe thấy Mục Mộc nói biết dùng nhạc cụ thì liền lập tức nghĩ tới một người, toàn bộ Đông đại lục này thì chỉ có một mình ông ta là mở cửa hàng nhạc cụ tại chợ Hà Kiều, những người làm ra nhạc cụ sẽ uỷ thác cho ông ta bán, người nào muốn mua nhạc cụ cũng đều sẽ đến chỗ của ông ta để mua, mà cái người đang được nói đến đó chính là Hi Lâm, cha của Hạ Nhĩ và Hi Nhĩ.

Lạc Lâm dứt khoát nói với Mục Mộc: ” Nếu cháu biết về nhạc cụ vậy thì ta sẽ đi nói một tiếng với Hi Lâm, để cháu đến hỗ trợ cho cửa hàng nhạc cụ của chú ấy “.

Mục Mộc vừa nghe thấy nơi này cũng có cửa hàng nhạc cụ thì lập tức kích động, vội vàng nói cám ơn với Lạc Lâm: ” Vậy thì phải làm phiền chú rồi “.

Động tác của Lạc Lâm rất nhanh, hiện tại thì ông đã về hưu mà nhà ở cũng đã xây xong nên mỗi ngày đều có rất nhiều thời gian rãnh rỗi, vì vậy buổi chiều đi ra ngoài rồi đến chạng vạng trở về thì liền nói cho Mục Mộc biết mọi chuyện đã làm xong, sáng mai hắn có thể đến hỗ trợ cho cấp cửa hàng nhạc cụ của Hi Lâm.

Mục Mộc rất coi trọng công việc đầu tiên của chính mình tại thế giới này, nếu như sau này hắn có thể trở về địa cầu là tốt nhất, thế nhưng lỡ như không thể quay về thì ít nhất khi ở lại đây cũng có thể nuôi sống được bản thân mình.

Vì thế, Mục Mộc đi mượn một bộ quần áo chỉnh tề của Văn Sâm Đặc Tư, Văn Sâm Đặc Tư cũng rất nhiệt tình lấy ra một đống quần áo mùa thu xinh đẹp, không có ngoại lệ nào ngoài trường sam tao nhã và thanh lịch, Mục Mộc từ trong đống quần áo đó đã chọn ra được một cái áo choàng màu xanh đậm mộc mạc nhưng không mất đi sự trang trọng, dự định ngày mai sẽ mặc cái này, tạo một ấn tượng tốt với người ông chủ kia.

” Chú, sáng ngày mai nhất định phải gọi cháu thức dậy đó  “. Tại thời điểm ăn cơm tối, Mục Mộc còn dặn đi đặn lại Văn Sâm Đặc Tư, thế giới này không có đồng hồ báo thức, nếu như không ai gọi hắn dậy thì chắc chắn sẽ ngủ thẳng đến xế chiều luôn.

” Ừ “. Văn Sâm Đặc Tư đồng ý nhưng mà vào sáng ngày hôm sau, cho dù ông cố gắng đánh thức Mục Mộc bằng nhiều cách thì Mục Mộc vẫn cứ nhắm mắt ngủ say không tỉnh dậy.

Có vẻ không bình thường.

Văn Sâm Đặc Tư  nhìn chằm chằm vào Mục Mộc đang nằm ngủ say sưa ở trên giường, hắn nhìn qua trái rồi lại nhìn qua phải, lại nhìn từ trên xuống dưới, một tia linh quang chợt lóe lên, ngay lập tức ông liền kích động, bàn tay thò vào trong chăn kéo cổ tay của Mục Mộc ra, run rẩy bắt mạch cho hắn.

Hơi yếu, gần như không thể cảm giác được thai tức (hơi thở của thai nhi) nhỏ bé này, báo hiệu một sinh mệnh nhỏ vừa mới được hình thành cách đây không lâu.

Ồ ồ ồ a! Gương mặt của Văn Sâm Đặc Tư lập tức đỏ bừng lên, ông che miệng mình lại cố gắng nhẫn nhịn không thét to lên, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm Lạc Lâm.

Trong sân, Lạc Lâm đang khai khẩn vườn thuốc cho Văn Sâm Đặc Tư, trông thấy ông khua tay múa chân, nhảy nhót tưng bừng từ trong nhà chạy đến thì bình tĩnh hỏi ông: ” Lại bị làm sao vậy? “.

” Chúng ta… Chúng ta… “. Trong mắt Văn Sâm Đặc Tư  đã lấp lánh đầy những giọt nước mắt kích động, tiếp đó bỗng nhào vào trong lòng Lạc Lâm: ” Chúng ta đã được làm gia gia và mỗ gia rồi! “.

Lạc Lâm sửng sốt, kế đó rất nhanh liền hiểu ra nhưng ông lại hơi nhíu mày, tỏ ý nghi hoặc: ” Mục Mộc ăn quả thôi hóa mới có một tháng thôi? Như vậy túi thai của nó cũng chỉ vừa mới trưởng thành sao? Có khi nào em chẩn nhầm rồi hay không? “.

Túi thai chưa trưởng thành thì sẽ không thể mang thai được, nhanh nhất thì cũng phải chờ ăn quả thôi hóa được một tháng.

” Không có chẩn nhầm đâu “. Văn Sâm Đặc Tư dựa vào kinh nghiệm làm nghề y đã nhiều năm của mình mà tính toán một chút, liền rút ra kết luận: ” Thai nhi vẫn chưa được mười ngày! “.

” Vẫn chưa được mười ngày? “. Lạc Lâm vừa nghe lời này thì càng thêm không tin điều này, nếu là bảo bảo thú nhân cường hãn thì có thể tại khi có mặt được khoảng hai mươi ngày liền cảm nhận được thai tức, nếu là bảo bảo giống cái yếu ớt thì phải từ một đến hai tháng mới có thể cảm nhận được, mà vẫn chưa được mười ngày lại có thai tức… Sức sống của bảo bảo này là mạnh đến cỡ nào chứ?

” Anh không tin em sao? “. Văn Sâm Đặc Tư liền nổi  giận, dùng kinh nghiệm đã từng trải qua của bản thân để chứng minh mình không có nhầm lẫn: ” Khi Lạc Tang hình thành tại trong bụng của em thì em liền cảm nhận được ngay lập tức đấy! “.

Đây là nói thật, lúc đó Văn Sâm Đặc Tư đang được Lạc Lâm ôm vào trong ngực để ngủ, mới vừa lúc cặp chồng chồng bắt đầu ngủ say thì trong lúc ngủ mơ Văn Sâm Đặc Tư thình lình bị một loại cảm giác quái dị làm cho tỉnh dậy, vô cùng kỳ diệu, mới vừa tỉnh lại nên ông liền theo bản năng mà sờ vào bụng của mình một cái, sau đó mơ mơ màng màng bắt mạch cho chính mình, 3 giây sau kích động lay tỉnh Lạc Lâm, tại ban đêm hét to: ” Em đã có bảo bảo! “.

Dù vậy khi đó Lạc Lâm cũng không chịu tin mà thuần túy cho rằng Văn Sâm Đặc Tư đang nằm mơ.

Có tiền lệ ở Lạc Tang nên rốt cục Lạc Lâm cũng chấp nhận tin một chút, Lạc Tang vốn là thú nhân biến dị nên đứa con của nó nói không chừng thật sự có thể ngoan cường cắm rễ ở trong cái túi thai vẫn còn chưa hoàn toàn trưởng thành kia?

Thấy Lạc Lâm đã tin, Văn Sâm Đặc Tư hớn hở liền muốn đi tìm Lạc Tang: ” Em đi nói cho Lạc Tang biết! “.

Lạc Lâm vội vàng kéo Văn Sâm Đặc Tư đang vui mừng đến mức không còn biết gì lại: ” Không được, không thể nói cho nó biết! “.

Văn Sâm Đặc Tư không hiểu: ” Tại sao? Đó là con của Lạc Tang mà! “.

Lạc Lâm cẩn thận nhìn về phía căn nhà của Lạc Tang, bây giờ là sáng sớm, Lạc Tang vẫn chưa thức dậy, vì vậy ông liền kéo Văn Sâm Đặc Tư vào trong nhà, nhẹ giọng nói: ” Tình trạng của Lạc Tang lúc này đang không ổn định, nếu như nói cho con biết sẽ chỉ làm cho nó càng thêm quan tâm Mục Mộc hơn thôi, em hi vọng đến khi Lạc Tang phát điên sau đó ăn Mục Mộc và đứa con trong bụng hắn luôn sao? Hả? “.

Sự hưng phấn của Văn Sâm Đặc Tư lại bị lời này giống như giội một thùng nước lạnh, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, Lạc Lâm nói rất đúng, với tình trạng bây giờ của Lạc Tang thì thực sự không phải là thời điểm thích hợp để nói cho nó biết tin này.