*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Cửu Phong có thêm một trò chơi, Nguyên Chiến cũng có thêm một tên cu li.”Sào huyệt khác của Cửu Phong cách cái tổ trên cột đá thật ra cũng không xa lắm, ở ngay vách núi phía nam bên dưới cột đá, có một hang động thiên nhiên, chính là nó.
Miệng hang không nhỏ, đủ để Cửu Phong giang rộng cánh trực tiếp bay vào.
Hang động lớn chừng một sân bóng, trần cao khoảng ba đến bốn mét, từ cửa động, mưa gió không thể thổi vào, bên trong có một tổ chim thật lớn trông như cái dĩa, Cửu Phong bước một chân vào, cả tổ vừa vặn cho nó ngồi xuống.
Sâu bên trong nữa thì Nghiêm Mặc không nhìn đến, không phải vì hắn không hiếu kỳ, mà là bên trong quá tối, cho dù ban ngày nhìn vào cũng chỉ thấy tối hù, hắn từng thử đi đến nơi sâu nhất mà ánh sáng có thể rọi tới, hắn cảm giác được bên trong vẫn còn không gian, nhưng kiểu hang động trên vách núi thế này nếu không phải nhà thám hiểm chuyên nghiệp và có công cụ hiện đại chuyên dụng, muốn tay không đi vào là rất mạo hiểm.
Ngay cả những nhà thám hiểm đã được trang bị đầy đủ thì khi tiến vào một hang động hoàn toàn xa lạ cũng không dám cam đoan nó an toàn một trăm phần trăm, cho dù ở thế giới cũ của hắn, có không biết bao nhiêu hang động vẫn chưa thăm dò ra, huống chi trên tay hắn lúc này ngay cả một cây đuốc chiếu sáng cũng không có.
Nghiêm Mặc đứng trong chốc lát, không cảm nhận được luồng gió nào thổi ra từ sâu bên trong, như vậy rất có thể cái hang động này không có đường ra vào khác, hoặc cũng có thể không gian bên trong nó quanh co ngoằn ngoèo, cho dù có đường ra vào khác thì gió cũng không thổi tới đây được.
Có điều bởi vì Cửu Phong xây tổ ở trong này, hắn có thể chắc chắn một điều, trong hang sẽ không có rắn hay chuột.
Vì thế, tối nay Nghiêm Mặc ngủ một đêm ngon lành, ngoại trừ người ngợm bị lũ rận và bọ chó trong ổ quấy nhiễu.
Chuyện thám hiểm hang động tạm thời bỏ qua một bên, để mau chóng tìm đường phát triển, càng vì có thể vượt qua mùa đông đã sắp đến, lúc sau, ba người Nghiêm Mặc bắt đầu thử thăm dò điểm mấu chốt của chim Cửu Phong mặt người, nâng cao tình trạng quan hệ để tiện bề ở chung.
“Để buổi tối các anh không bị chết cóng, đầu tiên các anh phải tìm được một nơi để ở cái đã.” Nghiêm Mặc ôm tay rụt cổ, run rẩy nghiêm túc nói.
Sau trận mưa to ngày trước, thời tiết càng ngày càng lạnh, mới qua chưa được ba ngày, nhiệt độ không khí đã giảm xuống ít nhất hai mươi độ.
Ban ngày có nắng còn đỡ, nhưng khoác áo da thú cũng cảm thấy không có bao nhiêu tác dụng, khí lạnh vẫn len lỏi vào trong xương cốt. Tới tối, hắn không dám chui ra khỏi cánh Cửu Phong, chỉ cần tưởng tượng đến việc hắn ngủ dưới cánh chim vừa ấm áp vừa thoải mái, mà hai người Nguyên Chiến và Mãnh chỉ có thể bọc da thú ôm nhau miễn cưỡng để không bị chết cóng, hắn liền không nỡ lòng nào, thật sự!
Nguyên Chiến đã quen với loại thời tiết này, từ tâm lý đến sinh lý, các chiến sĩ sống trên mảnh đất này ngay cả khi trời đổ tuyết cũng dám ở trần ra ngoài chiến đấu mà, cho nên ban ngày Nguyên Chiến và Mãnh vẫn có thể chịu được.
“Bọn tao có thể thuộc da rồi dựng lều tránh gió.” Nguyên Chiến đang định dùng đá mài thành một chiếc rìu, bình tĩnh nói.
“Anh có chắc hai người các anh ở trong một túp lều đơn bạc có thể vượt qua cả mùa đông không?” Nghiêm Mặc hoài nghi. Trong trí nhớ của hắn, cứ tới mùa đông thì người tộc Diêm Sơn đều dọn vào hang muối, không có ai dựng lều ở bên ngoài.
“Không thể.” Mãnh nói như sắp khóc, nhảy xuống từ một núi đá nhỏ.
Trong ba ngày này, bọn họ khó khăn lắm mới mở rộng phạm vi tự do hoạt động đến nơi đây dưới cái nhìn chằm chằm sít sao của Cửu Phong.
Nghiêm Mặc cảm thấy thật hạnh phúc, bởi vì bên cạnh núi đá có một khu rừng, hôm nay bọn họ có đá có củi, chắc chắn có thể nhóm lửa.
“Vậy mày bảo Cửu Phong mang bọn tao vào ở trong hang đi.” Nguyên Chiến biết rõ là vô vọng nhưng vẫn nói.
“Anh cũng thấy tôi thương lượng với nó rồi đó, tôi nghĩ nó hiểu ý tôi, nhưng nó lại không muốn.” Nghiêm Mặc buông tay, nước mũi sụt sịt.
Nguyên Chiến và Mãnh cũng biết không có khả năng, thú và chim có tính chiếm hữu rất mạnh đối với sào huyệt của mình, hiện giờ Cửu Phong cho bọn họ ở gần sào huyệt của nó đã là một chuyện rất thần kỳ rồi.
“Mày ở trên đó nhìn thấy cái gì?” Nguyên Chiến hỏi Mãnh.
Mãnh nghiêm túc trả lời: “Ở phụ cận không có động vật hung dữ và con người, tao nghĩ chúng ta có thể dựng một túp lều ở chỗ nào kín gió, nhưng không đủ da thú, tạm thời chỉ có thể làm một cái nhỏ cho một người, mà mùa đông cũng không phải mùa để thuộc da.”
“Cái nhỏ cũng được, trước tiên phải có chỗ chắn gió cái đã. Lát nữa chúng ta đi quanh tìm thử, xem xem có sườn núi nào đào hang được hay hang động có sẵn không.” Lúc Nguyên Chiến làm rìu đá, mặt ngoài thoạt nhìn như chẳng cần cố sức, nhưng trán hắn đã toát mồ hôi.
Nghiêm Mặc cảm thấy kỳ quái, nhìn nhiều vài lần, mà càng nhìn, càng khiến hắn cảm thấy nghi hoặc.
Vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy Nguyên Chiến nhặt đại một tảng đá nào đó trên núi xuống, tảng đá hình chữ nhật lớn ước chừng hai thước vuông, lúc hắn thấy tảng đá đó hoàn toàn không biết Nguyên Chiến định làm thành cái gì.
Nhưng tới bây giờ mới được bao lâu, hắn lại nhìn thấy một chiếc rìu ra hình ra dạng từ tảng đá kia. Mà hắn căn bản không nghe thấy tiếng đập mạnh nào, cũng không nhìn thấy Nguyên Chiến đẽo gọt.
Không đúng, Nguyên Chiến bắt đầu mài, hắn bỏ những phần dư thừa rơi ra từ tảng đá xuống, ra sức mài lưỡi rìu. Nhưng vấn đề là, trước đó Nguyên Chiến không dùng hòn đá nào khác để đập tảng đá trong tay hắn, cũng không dùng hòn đá nào khác để mài nhẵn tảng đá kia.
Vậy tảng đá kia làm sao lặng yên không một tiếng động rụng hết mớ đá thừa, và biến thành một chiếc rìu?
Mà hình như trước kia hắn chưa từng thấy Nguyên Chiến lấy đá chế thành vật phẩm, mà vật phẩm chế từ đá cũng chỉ có mấy thứ kia. Nếu Nguyên Chiến có thể sử dụng phương pháp nào đó mà hắn không biết để dễ dàng xử lý một tảng đá cứng, vậy vì sao lúc trước Nguyên Chiến không làm ra thêm một ít đồ dùng trong nhà?
Nguyên Chiến có giác quan nhạy bén, nhận thấy tầm mắt của Nghiêm Mặc liền ngẩng đầu.
Nghiêm Mặc chưa kịp dời mắt đi, đành phải làm ra vẻ đang muốn hỏi: “Đúng rồi, hỏi trước các anh một vấn đề, gỗ và đá, các anh cảm thấy loại nào dễ chế tác hơn?”
Mãnh trước khi trả lời hơi dừng lại một chút: “…… Đương nhiên là gỗ bình thường.”
Thời gian Nguyên Chiến tạm dừng dài hơn Mãnh, hắn nói: “Đều như nhau.”
Mãnh cả kinh, nhìn về phía Nguyên Chiến.
“Sao lại như nhau?” Nghiêm Mặc phát hiện Nguyên Chiến như đang muốn nói ra một bí mật quan trọng nào đó, lập tức nắm lấy cơ hội, nói: “Anh có thể dùng rìu đá chặt cây, chẳng lẽ còn có thể dùng nhánh cây chặt cục đá sao?”
“Tao có biện pháp của tao.” Nguyên Chiến hàm hồ trả lời.
Nghiêm Mặc không muốn cứ như vậy buông tha cho hắn, ép hỏi: “Anh nói anh có biện pháp xử lý tảng đá, dễ dàng tựa như anh dùng rìu chặt cây?”
Nguyên Chiến do dự một chút, gật đầu.
Mãnh gãi gãi đầu, thở ra một hơi. Được rồi, nói ra cũng không sao, dù gì thì bọn họ đã cách bộ lạc rất xa mà.
Nghiêm Mặc nhìn vào mắt Nguyên Chiến, không biết sao lại nghĩ tới việc bộ lạc Nguyên Tế chiếm lĩnh ngọn núi đá đó. Chẳng lẽ không chỉ vì bọn họ cần đá mà còn cảm thấy đá dễ dùng hơn?
Nghiêm Mặc bỗng nhiên cảm thấy cái bộ lạc nguyên thủy tầm thường này trở nên thật thần bí.
Có phải trong bộ lạc không chỉ một mình Nguyên Chiến là biết cách dễ dàng xử lý những tảng đá cứng? Vậy tại sao nơi cư trú của bọn họ đến bây giờ không thấy xuất hiện kiến trúc bằng đá?
Bởi vì không có suy nghĩ đó? Bởi vì căn bản không nghĩ tới phương diện đó? Hay bởi vì bước ban đầu không biết mình muốn làm cái gì và phải làm như thế nào?
Nói trắng ra là, thứ dân bản xứ khuyết thiếu không phải năng lực, mà là khái niệm đối với những sự vật mới, nhưng chỉ cần khơi gợi trí tưởng tượng của bọn họ, cho bọn họ một vài gợi ý, nói không chừng bọn họ sẽ phát triển rất nhanh.
“Tao là người tộc Tức Nhưỡng.” Nguyên Chiến đột nhiên nói.
“Hửm?” Nghiêm Mặc thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Mãnh bổ sung: “Tộc Tức Nhưỡng, trong truyền thuyết là hậu duệ của Đại Địa Chi Thần.”
“Cho nên?” Nghiêm Mặc muốn nghe giải thích kỹ càng hơn chút.
“Cho nên tao có thể khiến những tảng đá… hơi hơi nghe lời tao.” Nguyên Chiến bảo Mãnh đi lấy thêm mấy cục đá tới.
Nghiêm Mặc chấn động, đồng thời lòng hiếu kỳ cũng vọt lên, lần trước hắn thấy lão tư tế Thu Thực nhìn ra phương xa đã muốn giải phẫu não ổng ra xem thử, nào ngờ người ngủ chung một giường với hắn cũng là chân nhân bất lộ tướng, âm thầm che giấu bí mật lớn như vậy.
Người nào đó hai mắt lập loè tinh quang, ham muốn nghiên cứu điên cuồng tràn ra mà bản thân hắn lại không tự biết, nói như súng liên thanh: “Anh làm thế nào để tảng đá nghe lời anh? Anh có thể dùng đá làm ra cái gì? Lúc trước vì sao anh không nói anh còn có cái bản lĩnh này? Trên đường cũng không thấy anh sử dụng nó, sao vậy?”
Nguyên Chiến không chịu trả lời, Mãnh muốn nói, nhưng lại bị hắn đá một cái chỉ có thể nghẹn lại.
Nghiêm Mặc quyết định đợi chút nữa tránh mặt Nguyên Chiến, tìm Mãnh hỏi cho rõ ràng.
“Mấy chuyện đó mày không cần biết, mày chỉ cần biết tao có thể chế tác đá dễ dàng hơn người khác là được.” Nguyên Chiến đứng dậy, vắt cái rìu đá vừa được tốc hành làm ra lên bên hông, từ trên cao nhìn xuống Nghiêm Mặc, nói: “Nói đi, mày muốn dùng đá và gỗ để làm gì? Tao nghĩ mày chắc là không định dùng nó làm vũ khí đâu.”
Nghiêm Mặc chùi nước mũi, nói thầm: “Sớm biết anh có tay nghề như vậy thì tôi còn sầu cái gì. Vậy Mãnh có phải cũng có bản lĩnh đặc biệt nào đó không?”
“Bây giờ tên đó không có bản lĩnh đặc biệt gì hết, nhiều lắm là bỏ chạy nhanh hơn người ta một chút thôi.” Nguyên Chiến có hơi hối hận khi để tiểu nô lệ biết chuyện này nhanh như vậy. Không rõ vì sao, hắn cứ cảm thấy ánh mắt tiểu nô lệ nhìn hắn thực đáng sợ, giống như một con gấu đang đói meo ruột giữa mùa đông nhìn thấy mật, nhưng không phải muốn ăn hắn, mà là muốn xẻ hắn ra!
Nghiêm Mặc hít sâu một hơi để áp chế tâm tình kích động của mình, chỉ chỉ núi đá: “Hiện giờ có Cửu Phong săn thú cho chúng ta, chúng ta có thể dồn thời gian và sức lực làm chỗ ở trước, tỷ như, dùng đá xây phòng ở, trong phòng nhóm một đống lửa, như vậy sẽ ấm áp hơn ở trong lều nhiều, cũng an toàn hơn nữa.”
“Phòng ở?”
“Là một loại kiến trúc giống như túp lều, nhưng lớn hơn, vững chắc hơn, tiện lợi hơn.”
“Mày làm à?”
Nghiêm Mặc dứt khoát mà phun ra một chữ: “Không.”
Nguyên Chiến vừa mới nảy sinh hứng thú với phòng đá liền: “……”
“Nhưng tôi biết vẽ, tôi vẽ ra, các anh nhìn rồi làm theo, tôi có thể hướng dẫn, tôi nhớ sơ sơ một vài điều quan trọng khi xây nhà.” Nghiêm Mặc ngồi xổm trên mặt đất, dùng nhánh cây phác họa một căn phòng: “Vốn dĩ tôi nghĩ dùng đá xây phòng ở quá khó, không bằng xây nhà gỗ đơn giản trước, nhưng anh có bản lĩnh sử dụng đá, vậy chúng ta xem thử xem có thể xây xong một căn phòng cho người ở trước khi tuyết rơi hay không.”
Nguyên Chiến và Mãnh ngồi xổm trên mặt đất cùng nhau nghiên cứu bản phác họa căn phòng đá, càng xem càng mê.
Kỹ năng vẽ vời của Nghiêm Mặc không tồi, hắn không biết vẽ cảnh, chỉ dùng kỹ năng vẽ nghiệp dư của mình dựa theo trí nhớ mà vẽ tả thực một chút.
Hắn vẽ một đống phòng ở vuông vức được dựng từ đá đã từng thấy qua khi đi du lịch, ở bốn phía còn tiện tay vẽ một tòa thành cổ bao xung quanh căn phòng đá.
“Đây là phòng ở mà cậu nói?” Hai mắt Mãnh sáng lập lòe, bộ dáng nhìn Nghiêm Mặc tựa hồ hận không thể lập tức bắt hắn thổi một cái liền biến ra căn phòng kia.
“Trời ạ! Thì ra ngoại trừ hang động thiên nhiên, còn có thể dùng đá làm ra một hang động hình vuông. Chiến, sao trước kia chúng ta không nghĩ đến chứ? Còn có, mày nói, thần điện của Tam Thành có phải cũng giống vậy hay không?”
“Có lẽ, hoặc là còn to hơn cái này.” Nghiêm Mặc kiềm chế xúc động muốn vẽ ra một tòa thần điện chân chính, mấy cái phòng vuông vức đơn giản thế này thì Mãnh và Nguyên Chiến còn có thể dễ dàng tiếp nhận, cũng không sẽ hoài nghi gì nhiều, nhưng nếu vẽ ra một tòa thần điện? Tất nhiên sẽ khiến hai người bọn họ kinh ngạc và ngờ vực, không cần thiết phải như vậy.
Mãnh bỏ qua mấy từ vựng lạ, hiện tại bọn họ đã có thể làm như không nghe thấy một vài từ ngữ kỳ lạ của Nghiêm Mặc, chỉ cho rằng đó là mật ngữ truyền thừa của tư tế tộc Diêm Sơn.
“Tiểu Mặc, có phải cậu từng thấy phòng ở như vậy không?” Mãnh hỏi.
“Không có, là tư tế tộc tôi vẽ cho tôi xem, tôi nhớ kỹ.”
Nói dối! Nguyên Chiến không thèm vạch trần Nghiêm Mặc, chỉ bĩu môi.
Mãnh lại tin là thật, hâm mộ mà nhìn Nguyên Chiến: “Tiểu Mặc sao lại bị mày nhặt được chứ? Sớm biết thế hôm đó tao đã ra ngoài với mày! A a a! Tao hối hận quá!”
Nguyên Chiến làm như không nghe thấy Mãnh ghen ăn tức ở, hắn nhìn bản phác họa mà suy nghĩ căn phòng này nên xây như thế nào đây. Hắn cảm thấy rất hứng thú đối với thành trì, làm một người chiến sĩ, chỉ liếc mắt một cái là hắn có thể hiểu rõ những bước tường thành đó tượng trưng cho cái gì.
Nghiêm Mặc hỏi Nguyên Chiến: “Anh có thể làm ra một tảng đá vuông vức không?”
“Có thể.” Nguyên Chiến không nói chuyện này sẽ hao phí bao nhiêu sức lực của hắn, lại còn phải làm nhiều đá như vậy …… Hy vọng hắn có thể làm xong trước khi tuyết rơi.
Nghiêm Mặc lại thuận miệng hỏi một câu: “Anh khoét một tảng đá to ra được không?”
Nguyên Chiến lắc đầu: “Bây giờ tao vẫn chưa làm được.”
Vậy nghĩa là sau này có thể làm được đúng không? Nghiêm Mặc quyết định, hắn sẽ để tên này sống lâu một chút, một thợ đá tốt như vậy, thiếu ai cũng được chứ không thể thiếu hắn.
Nguyên Chiến nhìn bản phác họa, hỏi: “Chồng mấy khối đá lên như vậy không sợ bị sập sao?”
“Cho nên cần phải đổ móng trước.” Nghiêm Mặc giải thích cái gì gọi đổ móng.
Nguyên Chiến và Nhị Mãnh nghe xong đều hiểu: “Vậy là phải đào một cái hố trước đúng không? Càng sâu càng tốt đúng không?”
“Chắc vậy……” Nghiêm Mặc cũng không rõ lắm: “Nếu phòng chúng ta không cao, trần phòng và mặt đất cứng chắc, thì chỉ cần chôn tầng đá thứ nhất là vừa đủ, dựa theo hình dạng căn phòng chôn một vòng, đất đai xung quanh nén chặt thì chắc là được.”
Qua được một vấn đề, Mãnh lại quăng ra vấn đề thứ hai: “Mấy khối đá đó làm sao để chúng dính vào nhau được?”
“Cần phải có hỗn hợp chất dính, dùng vôi, cát, tro rơm rạ, hoặc tro núi lửa và nước quấy với nhau, để tôi ngẫm lại xem còn có thứ gì, dùng đất sét chắc cũng được?” Nghiêm Mặc nói xong câu đó thì cười khổ: “Thảm rồi, đây là một vấn đề lớn, hỗn hợp chất dính làm ra như thế nào đây? Các anh có biết thứ gì có độ dính chặt hay không, có thể dính hai khối đá lại, còn chịu được mưa gió mà không bị rơi ra?”
Mãnh với Nguyên Chiến suy nghĩ nửa ngày nhưng chỉ biết lắc đầu.
Nghiêm Mặc thấy thật uể oải, có điều đó cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn, quả nhiên xây nhà không phải chuyện dễ: “Hay là chúng ta thử xây nhà gỗ đi, ít ra thì nhà gỗ còn có thể dùng phương pháp đóng mộng gỗ* để cố định.”
Vì thế Nghiêm Mặc lại giải thích cái gì gọi là ‘đóng mộng gỗ’.
(*Đóng mộng gỗ: Là phương pháp tạo ra những khối gỗ giống như những mảnh ghép hình có chỗ lồi có chỗ lõm, có thể nối lại với nhau mà không cần đinh.)
Nguyên Chiến nghe xong, liền gãi gãi mặt: “Có lẽ tao có thể thử làm đá theo kết cấu lồi lõm mà mày nói.” Tuy rằng chuyện này đối với một chiến sĩ cấp hai như hắn mà nói là rất khó, nhưng bây giờ hắn rất chờ mong căn phòng trên bản vẽ sau khi xuất hiện sẽ trông như thế nào.
“Thật tốt quá!” Cuối cùng thì Nghiêm Mặc cũng thấy Nguyên Chiến thuận mắt hơn một chút rồi —— bởi vì thứ hắn muốn chính là tinh thần chủ động như thế này!
“Có điều…… nóc nhà phải làm sao mới không bị sập?”
“Ầy, chúng ta có thể xây một cái đỉnh bằng trước, không không không, vẫn là tam giác thì tốt hơn, tôi sợ nóc nhà sẽ bị tuyết lớn đè sụp.” Nghiêm Mặc cực khổ nhớ lại ít tri thức về kiến trúc năm đó từng đọc qua: “Chỗ này sẽ cần một cái xà để chống, còn thêm vài cột xà phụ, phải dùng gỗ dài và thẳng, đặt chúng nó song song trên tường đá, sau đó……”
Sau khi giải thích các bước tiến hành, đối với một tên kiến thức xây nhà nửa vời như Nghiêm Mặc mà nói, hắn cảm thấy căn phòng này chắc chắn sẽ không xây xong trước khi tuyết rơi.
Nhưng hắn không ngờ Nguyên Chiến và Mãnh nhiệt tình với chuyện này như vậy.
Cửu Phong lảng vảng quanh bọn họ vài ngày, không biết bọn họ đang làm gì.
Nó thấy mấy cục đá đó không thể ăn, mà mỗi ngày quái hai chân lớn đều ôm mớ đá gõ gõ đập đâp, chả hiểu để làm cái gì.
Nghiêm Mặc hoàn toàn không giúp được gì trong việc tạc đá nên chạy đi thuộc da, là da thú mà mấy ngày nay Cửu Phong đi săn mang về.
Nghiêm Mặc ngồi bên con suối nhỏ dùng đá chà mạnh lớp thịt và mỡ còn sót lại trên da thú, tay thỉnh thoảng phải vói vào nước suối lạnh như băng, vừa run rẩy vừa ôn tập kiến thức trong sách thuốc. Hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác như mình là cô bé bán diêm phiên bản lỗi.
Cửu Phong chậm rãi bước dạo đến bên người Nghiêm Mặc, nghiêm túc nhìn hắn.
Nghiêm Mặc quay đầu lại, giương mắt nhìn con chim lớn: “Gì đó? Bộ trên mặt tao nở hoa hả?”
“Ục ục ục ục.” Mi không lạnh sao? Trời lạnh như vầy mà còn nghịch nước?
Nghiêm Mặc: “…… Ắt xì!”
“Ục ục ục ục!” Gì đấy? Thêm lần nữa nào!
“Ắt xì! Ắt xì! Ắt xì!” Liên tiếp đánh ba cái hắt xì, Nghiêm Mặc quang vinh tuyên bố mình bị cảm.
Mười ngày!
Trong mười ngày này ba người khổ muốn chết, nhất là Nguyên Chiến, cả người chìm vào một loại cảm giác vừa phấn khởi khác thường vừa mệt mỏi cực độ.
Hắn biết tiêu hao sức lực như vậy mãi cũng không tốt, nhưng quanh đây không tìm được hang động nào, mà da thú mới được thuộc chỉ miễn cưỡng hong khô dựng thành lều, nghĩ thôi cũng biết ban đêm lạnh tới cỡ nào.
Phòng ở! Phòng ở!
Hắn nhất định phải xây xong một căn phòng trong cái mùa đông này!
Nguyên Chiến phát hiện, hắn gọt nhẵn một khối đá không khó, tạo ra một khe lõm có quy tắc cũng không thành vấn đề, nhưng khi hắn muốn tạc một khối đá khác có phần lồi tương khít với khe lõm thì mới bắt đầu khó khăn.
Khó nhất là, hắn phải tạo các khe lõm và phần lồi tương đương nhau.
Để thấy được hiệu quả, hắn quyết định mỗi tay cầm một cục để điều chỉnh, cũng may càng làm càng quen tay hay việc, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Nền móng là Mãnh đảm đương, hắn đào xong liền dẫn theo Nghiêm Mặc vào rừng cây tìm gỗ thích hợp.
Nghiêm Mặc nói cây cối vừa mới chặt xuống vẫn còn ẩm ướt không thể mang đi làm đòn dông ngay, nhưng lúc này không đủ thời gian, chỉ có thể dùng tạm, chờ mùa xuân năm sau rồi làm đòn dông mới thích hợp hơn ——thật ra chính hắn cũng không biết đòn dông phải làm như thế nào, chỉ biết đại khái là phải hong khô, đuổi sâu bọ côn trùng sống bên trong thân cây, phơi nắng gì gì đó.
Cửu Phong thường xuyên đến hóng chuyện, nhưng khi nó phát hiện Nguyên Chiến ngồi cắt từ tảng đá lớn ra thành từng cục nhỏ đều nhau, không biết nó nghĩ thế nào mà nổi lên hứng thú, há miệng phun lưỡi dao gió về phía đống đá tảng vẫn chưa được cắt gọt, dùng lưỡi dao gió cắt ra mấy cục đá giống của Nguyên Chiến.
“Phốc phốc phốc!” Sau khi làm thử hơn mười lần, Cửu Phong nắm được bí quyết, dùng lưỡi dao gió cắt còn nhanh hơn cả Nguyên Chiến, làm ra một đống đá vuông vức đều nhau.
Vì thế nó hưng phấn mà kêu to: “Kiệttt ——!” Vừa bay vừa gọi quái hai chân nhỏ ra xem thành quả của nó.
Nghiêm Mặc xuất hiện, nó lập tức đẩy đống đá ra, khoe công mà ục ục không ngừng.
Nghiêm Mặc nhón chân muốn sờ nó, cái đầu chim liền tự động cúi xuống, Nghiêm Mặc vừa sờ Cửu Phong vừa quay đầu nhìn Nguyên Chiến đang khổ cực cắt đá, nói: “Nếu tôi mà là anh, tôi sẽ hốt một đống đá tảng về cho nó chơi chán thì thôi.”
Nguyên Chiến cười âm hiểm, khiêm tốn tiếp thu ý kiến.
Từ đó, Cửu Phong có thêm một trò chơi, Nguyên Chiến cũng có thêm một tên cu li.
Người thắng lớn nhất là Nghiêm Mặc, hắn nhìn khối đá càng ngày càng nhiều, liền nhóm một đống lửa cho mọi người.
Nguyên Chiến há mồm, chờ nô lệ Nghiêm Mặc của mình đút thịt cho, hai mắt còn hung ác mà trừng hắn —— trước kia mày toàn đút tao ăn mà! Sao lúc trước thì được mà giờ lại không được?
Nghiêm Mặc nể tình công sức vất vả của đối phương nên đút cho hắn một miếng thịt nửa sống nửa chín.
Mãnh thò đầu qua đòi Nghiêm Mặc đút, liền bị Nguyên Chiến chọi cho cục gạch rụt trở về. Mãnh khóc lớn!
“Kiệttt ——!” Cái gì đấy?! Sao tụi bây dám chơi trên địa bàn của ta!
Chỉ một đống lửa, lại khiến Cửu Phong đang vui vẻ làm cu li nổi giận.
“Kiệt kiệt!” Có ta ở đây thì không được phép đốt lửa! Nướng thịt cũng không được! Dập ngay! Dập ngay lập tức! “Phốc!”
Nghiêm Mặc đang muốn há miệng cắn miếng thịt liền bị lửa bắn dọa cho nhảy dựng, tức giận hét lên: “Ngài chim, tiết trời khô hanh, cẩn thận kẻo lửa cháy lan ra đồng cỏ thì chết!”
Vào lúc trận tuyết đầu tiên rơi xuống, bãi đất trống ở khu núi đá cản gió mọc ra bốn bức tường đá, tường đá rất cao, hai bức tường trái phải có đỉnh hình tam giác, để xà ngang có thể gác lên.
Một khúc cây thô to thẳng tắp dựa trên tường đá, đầu thân cây vẫn chưa gọt kỹ, chỉ mới chặt đi mớ cành lá lùm xùm, tước vỏ cây, nhưng bọn họ chờ không nổi nữa, Nguyên Chiến và Mãnh bò lên vách tường, hai người hợp sức nâng khúc cây kia tới vị trí của nó.Tác giả có lời muốn nói:Cái vụ hỗn hợp chất dính là tui tham khảo tài liệu về kim tự tháp, thiếu chút nữa viết ra trong truyện xây một cáitháp vàng luôn, thật đúng là khác thường mà, nếu tồn tại đến hàng tỉ năm sau thì đó sẽ là một truyền kỳ……