*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tổ Thần tại thượng, tôi lấy năng lượng trong tay tôi hiến tế, nguyện cho con trai tôi lập tức sống lại một cách trọn vẹn, từ linh hồn, đến thể xác, đều khỏe mạnh và không bị bất cứ quy tắc nào ràng buộc.”Lão thôn vu căn bản không có cơ hội biểu đạt ý kính ngưỡng và muốn nương nhờ của mình, vị trí của ông bị một thằng nhóc cởi truồng chiếm lấy, phía sau thằng nhóc kia còn có một đôi cánh nhỏ màu đen.
Lão thôn vu được thôn dân nâng dậy, thằng nhóc kia rất lợi hại, nó thả một trận gió cuốn ông qua bên này.
Nguyên Chiến nhanh chóng xử lý những cái cây hình thù quái dị đã héo quắc đó, thuận tay ôm Cửu Phong vào lòng, một tay khác thì ôm Nghiêm Mặc, còn dùng tiếng địa phương có hơi trúc trắc để nói chuyện với Tịch Dương: “Nơi này, anh, xử lý. Mặc, mệt mỏi.”
“Vâng, đại nhân.” Tịch Dương lập tức tiến lên ngăn cản người thôn Kỳ Vũ muốn nói chuyện với Nghiêm Mặc.
Cửu Phong không ghét việc Nguyên Chiến ôm mình, với nó mà nói thì… khặc khặc, đây là thú cưỡi chủ động đưa lên tới cửa, còn cho cưỡi không công.
Nguyên Chiến thấp giọng hỏi Nghiêm Mặc: “Rốt cuộc em làm sao rồi? Đừng gạt tôi.”
Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến, ánh mắt quái dị. Tất cả mọi người đều kinh ngạc vì thần lực của hắn, đều cảm thấy thật may mắn khi bọn họ có một thần sứ như vậy ở cạnh, chỉ có Nguyên Chiến là liên tục hỏi hắn ra sao rồi.
“Tôi rốt cuộc cũng hiểu vì sao tư tế và vu giả phải có chiến sĩ bảo hộ.” Nghiêm Mặc giơ tay sờ sờ cằm của người đàn ông đang ôm mình, cằm người nọ đã mọc ra chút râu xanh ngắn ngắn.
Nghiêm Mặc há mồm cắn ngón tay nó, nhẹ nhàng mài mài, chọc cho Cửu Phong nhột mà cười không ngừng.
“Chân em muốn nhũn ra rồi.” Nguyên Chiến không chút khách khí mà nói thẳng.
“Lần đầu tiên sử dụng nên không thuần thục lắm, chỉ một chút mà đã tiêu hết năng lượng rồi.”
“Mặc!”
“Được rồi, tôi héo khô rồi, hiện giờ cũng chỉ còn sức để đi đường và nói chuyện, tôi vừa mới thử, ngay cả kim châm cũng không tạo ra nổi, tốt nhất là anh đừng rời khỏi tôi một tấc cho đến khi năng lượng của tôi khôi phục lại.”
Nguyên Chiến trợn mắt, hắn biết sẽ như vậy mà, Chú Vu nói đúng, làm bất cứ chuyện gì cũng không thể không trả giá.
Nghiêm Mặc đơn giản đặt hết trọng lượng thân thể lên người Nguyên Chiến, để hắn đỡ mình đi.
Nguyên Chiến một tay bế thằng nhóc, một tay ôm tư tế, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác vui vẻ khi mình được thăng lên làm nhất gia chi chủ.
Nghiêm Mặc một tay ôm eo hắn để bước đi vững vàng, còn một tay thì thỉnh thoảng xoa xoa gót chân nhỏ của Cửu Phong.
Cửu Phong đá đá cái chân nhỏ, hết sức vui vẻ.
Nghiêm Mặc cảm thán: “Vũ khúc hiến tế cần tôi dùng chính thân thể mình để hiến tế, mà hiện giờ năng lực sử dụng thì dựa trên năng lượng. Mà dù là dùng thân thể tôi hay năng lượng của tôi, xét đến cùng đều là năng lượng, hai loại năng lực này cũng đều là phương thức hiến tế.”
“Bản thân tộc Thiện Ngôn có huyết mạch ngôn linh, nếu em không phải người tộc Thiện Ngôn thì cũng sẽ không nhảy được vũ khúc hiến tế.”
“Sai, phải nói là nếu tôi không phải người tộc Thiện Ngôn, khi nhảy vũ khúc hiến tế sẽ không có uy lực lớn như vậy.”
Nguyên Chiến: “Cho nên hai loại năng lực này đều không khác gì nhau? Chẳng qua bây giờ em sử dụng năng lực một cách đơn giản hơn?”
Nghiêm Mặc lắc đầu rồi lại gật đầu: “Chúng ta tạm gọi năng lực hiện giờ là nguyện lực hay thuật ngôn linh? Gọi là nguyện lực đi, cách gọi này hình như chính xác hơn. Tôi cảm thấy nguyện lực là cơ sở, nó có thể thông qua nhiều hình thức để thi triển, tỷ như khúc ca hiến tế hoặc vũ khúc hiến tế, tóm lại, tôi mượn năng lượng càng nhiều, thì chuyện có thể làm sẽ càng lớn.”
Cửu Phong nghiêng đầu: “Vậy nếu Mặc có thể mượn thật nhiều năng lượng, chẳng phải sẽ giống như thần sao?”
Nghiêm Mặc cười ha hả: “Ừ, nếu tôi có thể tùy ý mượn năng lượng bên ngoài, thì cuối cùng tôi sẽ thành thần, nhưng là tà thần.”
Nguyên Chiến như đang suy tư cái gì đó: “Có khi nào là vì người tộc Thiện Ngôn năm đó cũng giống như em, có thể mượn năng lượng bên ngoài, làm được những chuyện mà chỉ có thần mới có thể làm, cho nên mới bị thần ghét bỏ? Bị các sinh vật có trí tuệ khác hợp lực tiêu diệt?”
“Rất có khả năng.” Nghiêm Mặc cũng thở dài: “Chẳng trách lại có lời tiên đoán lưu truyền rằng người mang huyết mạch tộc Thiện Ngôn sẽ hủy thiên diệt địa, vừa rồi chỉ mới sử dụng có một lần mà đã nhẹ nhàng chữa khỏi bệnh cho nhiều người như vậy, phải trả bằng toàn bộ năng lượng của thân thể, nhưng năng lượng vẫn có thể khôi phục trở lại, nếu vừa rồi tôi dùng nguyên tinh, có lẽ mức tiêu hao sẽ không lớn như vậy. A Chiến, Cửu Phong, tôi thừa nhận năng lực này thật sự quá cám dỗ, chỉ sợ tôi khó mà khống chế được mình để không lạm dụng nó.”
Nguyên Chiến buồn rầu nói: “Những loài thực vật và động vật có vẻ ngoài diễm lệ phần lớn đều mang kịch độc.”
“Tôi biết.” Nghiêm Mặc lại thở dài.
Nguyên Chiến nghiêm mặt nói: “Năng lực nghịch thiên như vậy không thể không trả giá, chẳng qua chúng ta bây giờ vẫn chưa biết cái giá là gì, tôi kiến nghị, em ít dùng nguyện lực lại, tốt nhất là đừng dùng.”
“Không thể không dùng được.” Nghiêm Mặc không cảm thấy mình có thể khống chế được. Giống như khi anh có một khoản tiền to, anh có thể nhịn nhất thời, nhưng liệu có nhịn được cả đời không?
“Chẳng phải em có thể gặp Tổ Thần sao? Có thể hỏi ông ta thử không?” Nguyên Chiến nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Nghiêm Mặc: “…Người ta bây giờ chỉ biết làm hai việc với tôi: Khen thưởng và trừng phạt. Khen thưởng thì ít mà trừng phạt thì nhiều.” Lâu lâu còn có thể xem như một quyển bách khoa toàn thư của thế giới này.
Bỗng nhiên, Nghiêm Mặc nghĩ: Nếu cái nguyện lực này nghịch thiên như vậy, thế hắn trực tiếp nguyện cho Đô Đô lập tức sống lại, có khả năng thành hiện thực không? Lại tỷ như nguyện khiến toàn bộ giá trị cặn bã biến mất, có thể không?
Loại chuyện này không nghĩ thì thôi, nhưng một khi vừa xuất hiện trong đầu, Nghiêm Mặc liền nhịn không được mà nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng muốn thử.
Nghiêm Mặc vô ý thức lấy một viên nguyên tinh cấp chín to bằng cái nắm tay từ túi không gian ra, miệng thầm nói: “Tổ Thần tại thượng, tôi lấy năng lượng trong tay tôi hiến tế, nguyện cho con trai tôi lập tức sống lại một cách trọn vẹn, từ linh hồn, đến thể xác, đều khỏe mạnh và không bị bất cứ quy tắc nào ràng buộc.”
—— Cảnh báo cấp hai! Cảnh báo cấp hai!
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một chuỗi spam, bốn chữ ‘cảnh báo cấp hai’ như thác đổ cuồn cuộn trước mắt hắn.
Nghiêm Mặc: “…”
Hình như đây là lần đầu tiên sách hướng dẫn có thái độ như vậy?
Không phải ở trong đầu, cũng không phải trên tay phải hắn, mà là trực tiếp hiện phụ đề trước mặt hắn.
—— Kẻ lưu đày phạm vào quy tắc lưu đày cao nhất, lần đầu tiên cảnh cáo! Lần cảnh cáo này không trừng phạt, nếu có tái phạm, chắc chắn sẽ nghiêm trị.
—— Cảnh cáo! Tinh thần lực và năng lượng của kẻ lưu đày không thể giúp sinh mệnh ở thế giới khác sống lại.
—— Cảnh cáo! Trái với pháp tắc, nếu cưỡng ép hồi sinh sinh mệnh không thuộc về thế giới này, linh hồn sẽ bị thương nghiêm trọng, thậm chí là tiêu tán.
—— Cảnh cáo! Kẻ lưu đày sử dụng sai năng lực, để tránh tái phạm, sách hướng dẫn cung cấp phương pháp chính xác để sử dụng nguyện lực và phương pháp tu luyện, giá trị cặn bã cần +100 000 điểm, có đồng ý hay không? Xin quyết định trong vòng sáu mươi giây.
Chú ý 1: Giá trị cặn bã cộng thêm lần này sẽ không bị trừng phạt.
Chú ý 2: Lần cung cấp này thuộc phạm vi tình huống đặc biệt, nếu kẻ lưu đày chọn không, sau này sẽ không cung cấp nữa.
Sáu mươi giây? Lần này cho hắn thời gian do dự dài thật đấy. Nghiêm Mặc không chút chần chờ mà lựa chọn có, bất cứ thứ gì cũng không đáng giá bằng kiến thức, huống chi hắn còn có nhu cầu cấp bách. Lần đầu tiên, Nghiêm Mặc sinh ra chút tâm lý cảm kích đối với sách hướng dẫn, dù nó lại thêm cho hắn một trăm ngàn điểm cặn bã. Điều đáng cảm kích nhất là nó không để hắn phạm vào sai lầm khiến linh hồn Đô Đô bị thương tổn, nếu không chắc hắn sẽ hối hận cả đời, không bao giờ quên được.
“Mặc? Mặc!”
“A?” Nghiêm Mặc hoàn hồn.
Nguyên Chiến nhíu mày nhìn hắn, Cửu Phong cũng lo lắng nhìn hắn.
Lúc này Nghiêm Mặc mới cảm thấy nhịp tim mình không bình thường, vừa sờ lên trán liền phát hiện đầu đầy mồ hôi… Mồ hôi lạnh không quan trọng, quan trọng là viên nguyên tinh cấp chín to bằng cái nắm tay của hắn biến mất rồi!
Sách hướng dẫn nuốt? Hay là vì hắn cầu nguyện?
Nghiêm Mặc đau lòng không thôi. Nhưng hắn biết rõ hẳn là vì nguyên nhân sau, lời cầu nguyện của hắn đã thi triển, chỉ là kết quả bị sách hướng dẫn cản lại. Nếu sách hướng dẫn không ngăn cản, hắn sẽ có được kết quả của lời cầu nguyện, nhưng có được như những gì hắn hy vọng hay không? Chỉ có trời mới biết.
“Chờ một chút.” Nghiêm Mặc nhanh chóng tìm phương pháp sử dụng nguyện lực mà sách hướng dẫn vừa cho hắn ở trong đầu.
Một lát sau, Nghiêm Mặc ngẩng đầu cười khổ với Nguyên Chiến: “Quả nhiên là thế. Thi triển nguyện lực chưa chắc sẽ đạt được kết quả lý tưởng, mà kết quả sẽ sinh ra biến dị hoặc lệch khỏi quỹ đạo vì năng lượng và pháp tắc ước định, giống như việc anh có thể cầu nguyện khiến người nào đó chết, nhưng lại không thể khiến một tộc đàn nào đó hoàn toàn biến mất. Anh có thể cầu nguyện cho trời đổ mưa nhưng lại không thể muốn mưa nhấn chìm cả thế giới. Càng không thể cầu những chuyện không thể xảy ra trên đời.”
Nguyên Chiến dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn hắn: “Đương nhiên, đó là chuyện chỉ có thần mới làm được. Tư tế đại nhân của tôi, tôi biết em rất thần, nhưng em cũng chỉ là người, đừng vội vã muốn thành thần như vậy.”
“Tôi đâu có nói mình muốn thành thần.” Nghiêm Mặc hít sâu một hơi, hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Mặc, ôm!” Cửu Phong vươn tay.
Nghiêm Mặc bế Cửu Phong từ lồng ngực Nguyên Chiến, thân thể nhỏ bé và ấm áp dựa vào trong lòng hắn, thằng nhóc như phát hiện ra cái gì, thỉnh thoảng cọ cọ mặt hắn, hốc mắt Nghiêm Mặc nóng lên, thiếu chút nữa rơi lệ.
Nguyên Chiến quệt ngón cái qua khóe mắt hắn, bàn tay to ôm lấy nửa khuôn mặt của hắn. Nguyên Chiến có nghi vấn trong lòng nhưng lại không hỏi ra, mà chỉ ôm hắn và trầm mặc bước đi, thậm chí còn không ném Cửu Phong ra khỏi lòng Nghiêm Mặc như ngày thường.
Cảm ơn! Cảm ơn hai người đã không hỏi gì cả, cảm ơn hai người vẫn luôn như những ngày trước.
Đường đi không dài, nhưng bọn hắn lại đi rất chậm.
Nghiêm Mặc lộ ra ý cười nhẹ nhàng, đột nhiên nói với Nguyên Chiến: “Anh là một người rất đáng tin cậy.”
Nguyên Chiến: “…” Đến bây giờ em mới phát hiện à?
Nghiêm Mặc từ cười nhẹ biến thành cười to. Hắn tự cho rằng mình đã lớn tuổi và có kinh nghiệm phong phú, nhưng khi hắn có được thực lực cường đại thì lại đánh mất tâm bình tĩnh, thậm chí còn thiếu chút nữa lạc lối. Mà Nguyên Chiến, một người bản xứ, dù là số năm đã sống cũng không bằng được một nửa của hắn, nhưng đối phương dù có được năng lực cường đại cỡ nào, ngoại trừ càng thêm tự tin, càng thêm cứng cỏi thì không hề cuồng vọng mà cho rằng mình là thần.
Trước kia hắn không cảm thấy biểu hiện của Nguyên Chiến có gì đặc biệt hơn người, nhưng sau khi so sánh với hành vi và suy nghĩ của mình, mới biết đối phương rốt cuộc trầm ổn thế nào.
Ngẫm lại, nếu là ở kiếp trước, nếu có một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi đột nhiên có thể thao túng năng lượng trong trời đất, không nói đến người như Nguyên Chiến có thể thao túng nhiều hệ, dù chỉ là một hệ, thì có mấy ai được như Nguyên Chiến, chịu làm bạn với một người mà đi khắp thế gian, chứ không phải vội vã làm mưa làm gió, kiếm tiền tạo thế lực sưu tầm đàn bà? Chỉ sợ những kẻ đó sẽ cuồng vọng đến mức cho rằng mình là đứa con cưng của thần, thậm chí còn tự cho mình là thần linh giáng thế cũng có khả năng.
“Tính cách quyết định vận mệnh.” Nghiêm Mặc than thở.
Nguyên Chiến nhướng mày: “Đừng nói tiếng mà chỉ có Tổ Thần mới nghe hiểu.”
Nghiêm Mặc nghiêng đầu, nụ cười vẫn không biến mất: “Anh nói xem nếu tôi cầu nguyện chỉ trong một đêm anh có thể nghe hiểu và nói được tiếng địa phương, liệu có thành hiện thực không?”
“Có, đây là chuyện tôi có thể làm được, bây giờ tôi đã có thể nghe hiểu và biết nói một chút.”
“Tiếc viên nguyên tinh cấp chín vừa rồi quá! To như vậy.” Nghiêm Mặc trong lòng rỉ máu, thật là lãng phí.
“Chúng ta sẽ tìm được càng nhiều nguyên tinh hơn.” Nguyên Chiến dùng bàn tay thô ráp vuốt ve má hắn, không hỏi hắn dùng khối nguyên tinh kia cầu nguyện cái gì.
“Mặc! Ta biết chỗ nào có nhiều nguyên tinh!” Cửu Phong đột nhiên kêu.
Hai người cùng nhìn nó, Cửu Phong chỉ về phía nam: “Nơi đó có một ngọn núi, dưới chân núi có một cái hang rất lớn, trong hang có những giọt nước màu trắng ngà nhỏ xuống, mà trong hang đều là nguyên tinh vô thuộc tính.”
“Phía nam?” Nghiêm Mặc không hiểu sao lại nghĩ đến thôn Kỳ Vũ, thôn đó dễ xuất hiện chiến sĩ ma như vậy liệu có phải có liên quan đến hang nguyên tinh ngầm thừa thải đó hay không? Hắn nhớ người thôn họ từng nói bọn họ ở trong hang động.
Cửu Phong gật đầu, đôi cánh nhỏ phẩy phẩy, kéo tai Nghiêm Mặc nói nhỏ: “Hang kia thông với chỗ mà ta tìm được cái quả nọ, mấy ngày nay ta tới đó chơi, bên trong rất lớn, có thể thông đến rất nhiều nơi.”
Xem ra vùng phụ cận là địa hình dung nham? Nghiêm Mặc sờ sờ cái cánh nhỏ của Cửu Phong, ra sức khen nó: “Làm tốt lắm!” Ngay sau đó nghiêng đầu nói với Nguyên Chiến: “Xem ra chúng ta phải đến phía nam một chuyến rồi.”
“Ừ, chờ khi em khôi phục lại, tôi và Cửu Phong sẽ qua đó, em ở đây.”
“Được.”
Thần điện thành Ô Càn.
Đại Vu Ma Yết đột nhiên xoay người: “Cậu tận mắt nhìn thấy Vô Giác Nhân kia nói một câu xong, những thôn dân thôn Kỳ Vũ đó liền khỏi hẳn?”
“Phải.” Một chiến sĩ anh tuấn có chiếc sừng màu đen đến bây giờ vẫn còn vô cùng chấn động, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn căn bản không thể tin được, chuyện này có lẽ ngay cả Đại Vu của thần điện vương thành cũng không thể làm được.
“Hắn thật sự không làm điều gì khác? Cậu mau miêu tả lại cảnh tượng xung quanh hắn.”
“Vâng.” Chiến sĩ Hữu Giác thuật lại toàn bộ những gì hắn nhìn thấy và nghe thấy theo hồi ức.
Đại Vu Ma Yết nghe xong thì phất tay: “Ta đã biết, chuyện này ta không muốn người bên ngoài nghe được, mấy ngày nay cậu tới thư điện, giúp thần thị sửa sang lại mớ sách cổ.”
Chiến sĩ Hữu Giác biết đây là một kiểu giam lỏng, nhưng hắn lại không nói gì cả, chỉ nhận mệnh lui ra, vừa ra khỏi cửa đã bị hai chiến sĩ và một thần thị bao vây.
Trong điện.
“Một tên vu giả!” Đại Vu Ma Yết siết nắm tay, dùng sức nện lên bàn: “Điển Thị, cậu đi tìm những quyển sách cổ liên quan tới vu giả Vô Giác Nhân lại đây cho ta.”
“Vâng.” Một thần thị lui về phía sau, tiến vào một cánh cửa nhỏ.
Điển Thị rất nhanh ôm ra một quyển sách làm từ da dê không quá dày.
Đại Vu Ma Yết nhanh chóng lật xem, lật đến trang cuối mới đóng lại thật mạnh.
Điển Thị thấp giọng hỏi: “Đại nhân, ngài đang tìm cái gì? Có lẽ tôi có thể…”
Đại Vu Ma Yết lắc đầu: “Khi chúng ta tới đại lục này, truyền thừa của tộc đã mất đi rất nhiều, huống chi là ghi chép về Vô Giác Nhân. Cuốn sách này là do Đại Vu tổ tiên của chúng ta ghi lại về Vô Giác Nhân trên phiến đại lục này, Vô Giác Nhân ở đây ngoại trừ tới từ vực sâu Ác Ma thì người có năng lực huyết mạch là cực nhỏ, ngay cả vu giả của chúng thì phần lớn năng lực cũng giống nhau, căn bản không đáng để sợ. Nhưng tên thiếu niên Vô Giác Nhân đột nhiên xuất hiện này…”
“Đại nhân, hay là bọn chúng thật sự không đến từ vực sâu?”
“Ta không biết, ta chỉ có thể khẳng định rằng tên thiếu niên Vô Giác kia nhất định là một vu giả, còn là một Đại Vu có năng lực cao cường.”
“Còn nhỏ như vậy mà đã là Đại Vu?”
“Năng lực của Đại Vu không dựa vào tuổi, đây là sức mạnh che giấu huyết mạch!” Đại Vu Ma Yết sờ lên con mắt thứ ba trên trán.
Điển Thị tò mò: “Đại nhân, còn Vô Giác Nhân trên đông đại lục thì sao? Chiến sĩ ma của chúng có nhiều không? Lần này Đại Vu Hồ Đức và tướng quân Ni Tháp dẫn đội đi cướp đất lại, ngài có cảm thấy bọn họ sẽ thuận lợi không?”
Khóe miệng Đại Vu Ma Yết nhếch lên tạo ra một nụ cười lạnh: “Ngay cả tây đại lục mà chúng ta còn chưa chiếm lĩnh hết, tộc Hồng Giác đã vội vã muốn cướp lại đất, này cũng không phải là khoảng cách đánh từ thành Xích Nguyên tới thành Ô Càn, mà là vượt qua một vùng biển lớn!”
“Tôi nghe nói bọn họ ngoại trừ muốn cướp đất về còn muốn tìm kiếm truyền thừa đã mất.”
“Đông đại lục không giống tây đại lục.” Đại Vu Ma Yết lại mở quyển sách ghi chép về Vô Giác Nhân ra, vuốt ve chữ viết trên đó, nói: “Chúng ta đã tới tây đại lục hơn bảy ngàn sáu trăm năm, mà trước khi chúng ta tới nơi này, thời kỳ khi tộc Hữu Giác chúng ta thịnh vượng, có lẽ là vạn năm trước kia, khi đó Vô Giác Nhân trên đông đại lục còn mới là sinh vật bán trí tuệ, kẻ có thể so với tộc Hữu Giác trên đông đại lục chỉ có một ít chủng tộc trí tuệ.”
Vẻ mặt của Đại Vu Ma Yết có chút hoảng hốt, thật lâu sau mới nói: “Có lẽ là do nhu cầu cần đến xương cốt của chúng ta ngày càng cao, mà sự cường thịnh của tộc Hữu Giác chúng ta đã chèn ép không gian sống của các chủng tộc trí tuệ khác, cuối cùng, những chủng tộc trí tuệ đó liên hợp lại đánh nhiều cuộc đại chiến với chúng ta. Ta nhớ rõ trong sách từng ghi, vào lần đại chiến cuối cùng, Vô Giác Nhân đã bắt đầu ra mặt. Mà thứ khiến Vô Giác Nhân có thể từ sinh vật bán trí tuệ biến thành sinh vật có trí tuệ là một loại quả tên là quả Vu Vận. Nhưng khi đó Vô Giác Nhân không là gì cả, ghi chép của chúng ta về những ngày đó cũng rất ít.”
Điển Thị chờ một chốc, thấy Đại Vu không nói nữa thì khom người: “Đại nhân, tôi tới thư điện kiếm những ghi chép về vực sâu Ác Ma cho ngài.”
Đại Vu Ma Yết chậm rãi gật đầu: “Được. Mặt khác, chờ sắp xếp xong bên kia thì nói cho ta biết một tiếng, ta muốn đưa thuốc cho thành chủ.”
“Vâng.” Điển Thị hơi có chút đồng cảm với người em trai Á Sắt của thành chủ, người nọ đã càn rỡ lâu như vậy, điểm yếu đều đã bị Đại Vu nắm hết trong tay, hiện giờ đã tới lúc thu lưới. Mà thành chủ dù có thể tỉnh lại, cũng chắc chắn mất đi một sự trợ giúp đắc lực.
Tuy Ô Càn Á Sắt rất đáng ghét, nhưng không thể không thừa nhận là sức mạnh của hắn rất cường đại, hơn nữa hắn còn được tộc trưởng tộc Hắc Giác của vương thành thích, muốn diệt trừ hắn rất không dễ dàng.
Ở một nơi khác.
Người thôn Kỳ Vũ không rời đi, sau khi bọn họ được Nghiêm Mặc cho phép thì ở lại trong một cái hang trên ngọn núi nhỏ do Nguyên Chiến đào cho.
Tịch Dương bắt đầu tổ chức nhân thủ đi xây nhà.
Nghiêm Mặc dùng một nửa thời gian để chẩn bệnh, còn một nửa thời gian thì dùng để nghiên cứu năng lực mới của mình và cách tu luyện.
Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc đã khôi phục lại thì nhờ Cửu Phong dẫn đi tìm nguyên tinh, vật dưới lòng đất, chỉ cần biết phương hướng, hắn không sợ không tìm ra được.