*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nếu huấn luyện người phụ nữ này một chút thì sẽ mạnh hơn cả Sa Lang”Nghiêm Mặc lấy ra một tấm vải cũ mục, rách nát nhưng được bảo quản rất tốt.
“Đây là?” Kỳ Hồng Chí cảm thấy tấm vải kia quen quen.
Nghiêm Mặc cười: “Đây là bản đồ đến vực sâu Ác Ma mà lão vu Kỳ Vũ cung cấp.”
“Cái gì?” Kỳ Hồng Chí cả kinh, anh ta căn bản không biết lão thôn vu nhà mình có một bí mật như vậy.
Nếu Nghiêm Mặc đã nói ra thì cũng không định giấu diếm, điều này hắn và lão thôn vu đã thương lượng rồi, lão thôn vu cũng đồng ý, dù sao tất cả đều phải đi, còn sợ cái gì nữa.
“Nhiều năm như vậy, bởi vì thôn Kỳ Vũ luôn có chiến sĩ thức tỉnh năng lực thần huyết, cũng chính là chiến sĩ ma trong lời Hữu Giác Nhân, bọn họ vẫn luôn đề phòng thành Ô Càn và bị Hữu Giác Nhân hãm hại. Mỗi một đời thôn vu Kỳ Vũ sẽ tìm mọi cách để đưa chiến sĩ thức tỉnh năng lực thần huyết ra khỏi thôn, hy vọng bọn họ có thể sống sót ở phương xa. Có một năm, một chiến sĩ ma đã ra ngoài chừng mười mấy năm quay trở về, khi trở về người nọ toàn thân đầy thương tích, lấy ra tấm bản đồ này, nói là bản đồ tới lãnh địa vực sâu Ác Ma, sau đó không kịp nói những chuyện khác thì đã về với vòng tay Mẫu Thần.”
Nghiêm Mặc thờ dài: “Lão vu Kỳ Vũ năm đó chỉ mới là đệ tử của thôn vu đời trước, tấm bản đồ này bọn họ đã bảo tồn suốt hai đời người, nếu không phải thành Ô Càn bức ép quá mức, ông ấy cũng sẽ không lấy tấm bản đồ này ra, dù sao không ai biết nó là thật hay giả, cũng không biết trên đường đi sẽ gặp phải nguy hiểm gì, càng không biết ác ma trong vực sâu rốt cuộc là gì.”
Chúng ta sẽ đến vực sâu Ác Ma sao? Mọi người không hỏi ra miệng nhưng vẻ mặt đều hiện lên câu hỏi đó rất rõ ràng.
“Vực sâu Ác Ma chỉ là một mục tiêu. Nhưng còn mục đích của các người là gì? Chỉ muốn tìm một chủ nhân có thể che chở cho các người sống giống như trong quá khứ, hy vọng từ nay không còn ai ức hiếp và làm nhục, ưỡn ngực thẳng lưng mà sống như chính mình?” Nguyên Chiến lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, không chút khách khí nói: “Cho dù tới lãnh địa của tộc Bạch Giác, cho dù tộc Bạch Giác chịu thu lưu các người, các người vẫn chỉ là nô lệ của Hữu Giác Nhân. Nếu các người chỉ muốn làm nô lệ, muốn an phận an nhàn, tôi và Mặc sẽ đưa các người tới phụ cận thành Minh Nguyệt.”
Mọi người trầm mặc, bọn họ đều rất sợ Nguyên Chiến, nhưng lời nói của Nguyên Chiến đã đánh thẳng vào lòng bọn họ.
Đúng lúc này, Nghiêm Mặc ôn tồn nói: “Tôi chọn tới vực sâu Ác Ma, bởi vì Hữu Giác Nhân kiêng kị vực sâu Ác Ma, hơn nữa nghe giọng điệu của họ thì có vẻ như ở nơi đó có rất nhiều chiến sĩ ma Vô Giác Nhân sinh sống, nếu đó là sự thật, có lẽ nơi đó không phải vực sâu Ác Ma thật sự, mà là vùng đất do Vô Giác Nhân chiếm lĩnh và thống trị.”
Thôn vu Hậu Nữ nhịn không được cẩn thận hỏi: “Nếu nơi đó thật sự do chiến sĩ ma Vô Giác Nhân thống trị, vậy bọn họ có chịu tiếp nhận chúng ta không?”
“Tôi không biết.” Nghiêm Mặc thẳng thắn nói: “Nhưng các anh yên tâm, sau khi tới vực sâu Ác Ma, tôi và A Chiến sẽ không bỏ mặc các anh. Nếu vực sâu Ác Ma không thích hợp để các anh sinh sống, vậy chúng tôi sẽ dẫn các anh rời đi, tìm nơi khác thích hợp để sinh sống lâu dài hơn, tôi không tin đại lục này lớn như vậy lại không có chỗ nào.”
Mọi người nghe xong những lời này thì lập tức yên tâm, nụ cười cũng hiện ra trên mặt.
Hậu Sư thì nói thầm: “Từ lúc nghe Hữu Giác Nhân hay nguyền rủa người ta sau khi chết đi sẽ xuống vực sâu Ác Ma thì tôi đã sớm muốn đến xem thử!”
“Anh đã sớm muốn đi à? Nếu đổi lại là một tháng trước thử xem, chỉ sợ người khác nguyền rủa anh như vậy, chắc anh đã nhảy dựng lên liều mạng với người ta.” Thôn vu Hậu Nữ lắc đầu bật cười.
Hậu Sư quệt mũi một cái, cười gượng.
Mọi người cùng cười rộ lên.
Sự tình cứ thế được quyết định, mọi người không ở lại qua đêm, ngay trưa hôm đó đã thu dọn hành lý xuất phát.
Mọi người đều trầm mặc, dù là ai thì khi rời khỏi đất tổ đã sinh sống bao đời, trong lòng đều không dễ chịu.
Thứ mà bọn họ không bỏ xuống được nhất là di cốt của các đời tổ tiên, Nghiêm Mặc giúp bọn họ giải quyết vấn đề này, lần lượt chạy tới mấy thôn xóm, thu thập toàn bộ di cốt của tổ tiên bọn họ vào không gian.
Các thôn thấy Mặc vu giải quyết vấn đề khó nhất của mình đều vô cùng vui mừng, chỉ cần tổ tiên còn ở bên cạnh thì dù có đi đâu bọn họ cũng không sợ.
Bởi vì hành động này của Nghiêm Mặc mà nỗi đau khi phải rời bỏ quê hương của mọi người được giảm bớt, khi xuất phát, người thật sự đau khổ không có mấy ai.
Con đường phía trước mịt mờ không rõ, nhưng tất cả mọi người đều mang theo những kỳ vọng tốt đẹp về cuộc sống trong tương lai.
Nghiêm Mặc thống kê đầu người một chút, lần này người xuất phát cùng bọn họ tổng cộng có bốn trăm sáu mươi bảy người, các thôn phụ cận vẫn có người chọn cách ở lại, những người này được một lão thợ săn nào đó dẫn vào núi sâu rừng già, tránh né sự đuổi giết của Hữu Giác Nhân.
Nghiêm Mặc cũng không cưỡng ép họ phải đi theo mình, hắn cho những người này ít thuốc men và con cúi rơm cùng với hơn mười thanh cốt đao.
Những người đó sau khi quỳ tạ thì mang theo nước mắt đi vào rừng.
Mọi người đứng phía sau Nghiêm Mặc nhìn theo bóng dáng biến mất của những người đó trong rừng.
Nguyên Chiến giơ cánh tay lên, khẽ quát một tiếng: “Xuất phát!”
Trên đường đi, Cửu Phong dẫn đường.
“Kiệt ——! Mặc, đi theo ta, những người ở dưới hang động trong lòng đất đó đang chờ các cậu ở phía trước.”
Một tiếng sau, sắc trời đã nhá nhem tối, mọi người đi theo Cửu Phong băng qua một ngọn núi nhỏ, rồi lại đi dọc theo một con sông nhỏ một đoạn đường rất dài, lúc này mới thấy lão thôn vu Kỳ Vũ và hơn năm trăm người thôn Kỳ Vũ phía sau ông.
Hơn năm trăm người thôn Kỳ Vũ này khác với những người mà lúc trước lão thôn vu dẫn đến, bọn họ giỏi hơn, thoạt nhìn cũng nguy hiểm hơn, có lẽ do hàng năm sinh sống dưới lòng đất mà hai mắt bọn họ đã sinh ra dị biến, trong bóng đêm, có thể thấy hai mắt họ sáng lên, giống như dã thú vậy.
“Sao bây giờ các cậu mới đến?” Lão thôn vu Kỳ Vũ tuy tin tưởng vào năng lực của Mặc vu và Nguyên Chiến, nhưng không thấy người thì vẫn không thể yên tâm.
“Hơn một nửa là phụ nữ và trẻ em, cho nên đi đường khá chậm.” Nghiêm Mặc tùy ý đáp.
“Vì sao lại mang theo nhiều gánh nặng như thế?” Một người phụ nữ đứng phía sau lão thôn vu Kỳ Vũ nhíu mày hỏi.
Lão thôn vu Kỳ Vũ lập tức quát lớn: “Kỳ Mị!” Rồi vội vàng giới thiệu thân phận của cô ta cho Nghiêm Mặc: “Đại nhân, đây là Kỳ Mị, và cũng là thủ lĩnh của chiến đội này.”
Nghiêm Mặc nhìn về phía đối phương, hơi kinh ngạc vì người có vũ lực cao nhất thôn Kỳ Vũ là một người phụ nữ, tuổi tác đối phương có lẽ là nửa sau hai mươi, làn da lộ ra ngoài trắng bệch, nhưng cơ bắp thoạt nhìn còn rắn chắc hơn cả hắn, chiều cao cũng cao hơn hắn…
“Xin chào, tôi là Mặc.” Nghiêm Mặc chủ động chào hỏi.
Kỳ Mị quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt không có vẻ xem thường nhưng cũng không có được bao nhiêu tôn trọng: “Cậu chính là Mặc vu mà Đại Vu chúng tôi nói?”
“Phải.”
“Chiến sĩ của cậu là hắn?” Kỳ Mị chuyển mắt sang Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến nhìn cô ta, dáng người cao lớn của hắn rất có sức uy hiếp, đặc biệt là khi hắn bày ra vẻ mặt vô cảm, nhưng Kỳ Mị thấp hơn hắn một cái đầu lại không hề lui về sau bước nào.
Khóe miệng Nguyên Chiến hơi nhếch lên, ý cười nhạt hiện ra: “Tôi khiêu chiến các người, các người cứ tùy tiện mà xuất ra bao nhiêu người cũng được. Nếu thua, thì về sau nghe lệnh tôi.”
Nghiêm Mặc nuốt trở lại lời muốn nói, giao chuyện thu phục đám người Kỳ Mị cho Nguyên Chiến.
Kỳ Mị: “Vậy nếu anh thua thì sao?”
Nguyên Chiến: “Vậy các người vẫn là người của thôn mình như cũ.”
“Không công bằng.”
“Vậy chứ cô muốn thế nào?”
Kỳ Mị nhìn Nghiêm Mặc, chỉ tay vào hắn: “Nếu anh thua, tôi muốn cậu ta ở lại làm thôn vu đời sau của chúng tôi.”
Ý cười bên môi Nguyên Chiến biến mất, nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ không lấy em ấy ra đánh cược, nếu tôi thua, tôi sẽ tự chặt một cánh tay.”
“Được!”
Đám người Kỳ Hồng Chí có hơi lo lắng, nhưng khi bọn họ thấy lão thôn vu lắc lắc đầu với mình thì không nói gì cả. Lại nhìn Mặc vu, cậu ấy cũng mang vẻ mặt bình thản, không có chút lo lắng nào.
Hậu Sư là người thích náo nhiệt, nghe nói người thôn Kỳ Vũ vừa tới đã muốn tỷ thí với Nguyên Chiến thì dùng ánh mắt như thể đang nhìn người chết để nhìn đám người Kỳ Mị.
Nghiêm Mặc xoay người đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người cùng lão thôn vu Kỳ Vũ, nơi đã có sẵn, chính là hang động dưới lòng đất.
Đám người Kỳ Mị bên này nghe đám người Kỳ Hồng Chí dùng giọng điệu sùng bái và sợ hãi kể lại sức chiến đấu của Nguyên Chiến đều có chút không tin.
“Các người…” Kỳ Hồng Chí thấy Kỳ Mị không tin lời bọn họ nói thì buồn rầu: “Thôi, tôi nghĩ Chiến đại nhân hẳn sẽ không so đo với các người, anh ta ngay cả Hữu Giác Nhân mà còn chưa giết lấy một tên, chỉ đánh cho chúng trọng thương thôi.”
Kỳ Mị kinh ngạc: “Không có giết người? Nhưng người nọ nhìn cứ như loại người tàn nhẫn độc ác.”
“Không thể chỉ nhìn bề ngoài.” Lão thôn vu Kỳ Vũ vừa lúc trở về nghe thấy thế thì nói một câu mập mờ.
Tiếc là người khác không nghe ra ẩn ý trong lời ông, đều cho rằng Nguyên Chiến là người mặt ác tâm thiện.
Cái hiểu lầm này thật lớn, làm bọn họ thiếu chút nữa tự chọt mù hai mắt vào một ngày nào đó trong tương lai không xa!
Tuy Kỳ Mị không quá tin vào lời của đám người Kỳ Hồng Chí, cảm thấy bọn họ bốc phét quá mức, nhưng trong lòng vẫn có chút cảnh giác, sau đó đi tìm Nguyên Chiến: “Nghe nói anh rất lợi hại, chúng tôi có thể lên hết một lần không?”
Nguyên Chiến đang tự tay đắp lò sưởi cho tư tế đại nhân của mình nghe vậy thì phủi sạch đất cát trên tay, đứng dậy nói: “Vậy đến đây.”
“Bây giờ à?”
“Phải.” Đánh xong cũng vừa lúc tới giờ ăn tối.
Trận đánh này Nghiêm Mặc không đi xem, bởi vì hắn đã biết kết quả.
Nương theo ánh lửa, hắn bắt đầu đối chiếu và so sánh bản đồ mà sách hướng dẫn cung cấp với bản đồ đơn sơ trong tay.
Trước mắt, muốn sách hướng dẫn cung cấp bản đồ cần tăng điểm cặn bã gấp năm lần khi trước, nhưng lợi ích là không còn bị trừng phạt nữa.
Hắn liền dứt khoát tốn một trăm ngàn điểm cặn bã để đổi lấy toàn bộ bản đồ của tây đại lục.
Bản đồ ghi lại trên tấm vải rách rất đơn giản, chỉ có vài ngọn núi con sông đơn điệu và mười mấy cái địa danh.
Nghiêm Mặc tìm thành Ô Càn trước, làm dấu vị trí của thành Ô Càn và vực sâu Ác Ma trên tấm vải, thành Ô Càn nằm ở phía tây, vực sâu Ác Ma ở phía nam, hai địa điểm đều nằm gần biển.
Nghiêm Mặc di ngón tay lên trên, đi qua thành Minh Nguyệt, thành Xích Nguyên và mấy thành khác, ở trung tâm giao nhau của hướng đông thành Ô Càn và hướng bắc vực sâu Ác Ma viết hai chữ‘Vương thành’, nhưng kỳ lạ là Vương thành chiếm diện tích rất nhỏ, xung quanh nó có ba tòa thành nhỏ bảo vệ, lần lượt là thành Lạc Lan, thành Thân Đồ và thành Huyền Vũ.
Khi hắn đang tìm đường dựa theo bản đồ mà sách hướng dẫn cung cấp thì Nguyên Chiến trở lại.
“Đánh xong rồi?” Nghiêm Mặc ngẩng đầu cười.
“Ừ.” Nguyên Chiến ngồi xuống bên cạnh hắn.
Kỳ Mị thân mang vết thương cũng đi qua, trầm mặc tự tay dâng thịt nướng và nước trong lên.
Nguyên Chiến nhận lấy, Kỳ Mị quỳ một gối xuống đất hành lễ rồi lui về sau.
“Thế nào?” Nghiêm Mặc hất cằm chỉ về hướng Kỳ Mị thối lui.
“Đa số cũng tạm, chắp vá vào vẫn có thể sử dụng. Về phần người phụ nữ này… năng lực không tồi, sức lớn, trên chiến trường rất hữu dụng, chủ yếu là đầu óc thông minh linh hoạt, tuy thiên về chỉ huy tác chiến nhưng vẫn rất can đảm dũng mãnh, đồng thời còn biết lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi, huấn luyện một chút sẽ mạnh hơn cả Sa Lang”
“Việc huấn luyện sức chiến đấu của những Vô Giác Nhân này giao cho anh, tôi phụ trách cung cấp vũ khí và khôi giáp, về sau khi giành được chiến lợi phẩm thì cũng do anh quản lý.”
“Được. Vũ khí và cốt giáp lần này thu được chút nữa em đưa cho tôi, trước tiên để tôi vũ trang cho những chiến sĩ thôn Kỳ Vũ đó, sức chiến đấu của bọn họ mạnh hơn những người khác rất nhiều.”
“Không thể cho bọn họ hết. Những người lúc trước đi theo chúng ta mới là người trung thành nhất, bọn họ yếu thì anh phụ trách dạy cho bọn họ.”
Nguyên Chiến yên lặng cười, xé xuống một miếng thịt nhét vào miệng Nghiêm Mặc: “Em yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào. Không có cạnh tranh, làm sao nhanh chóng mạnh lên được?”
Nghiêm Mặc nhai nuốt miếng thịt, giơ tấm bản đồ rách ra cho Nguyên Chiến xem: “Vẽ không chính xác lắm, nhưng phương hướng đại khái vẫn không sai. Tôi đã hỏi Tổ Thần, muốn đi từ thành Ô Càn đến vực sâu Ác Ma, đường đi tốt nhất là băng qua các thành phố lớn, nhưng chúng ta nhiều người như vậy, muốn không bị phát hiện, không bị chú ý thì rất khó.”
“Quyết định của em là?”
“Không băng qua những thành thị lớn, không băng qua nơi có nhiều người, chúng ta bay dọc theo bờ biển. Tôi có hai con Cốt Điểu, anh tôi mỗi người có thể điều khiển một con, Cửu Phong thì bay phía trước giúp chúng ta dò đường. Đây là cách nhanh nhất và an toàn nhất.”
“Em định thế nào?”
“Nếu vực sâu Ác Ma thật sự là địa bàn của chiến sĩ ma Vô Giác Nhân, hơn nữa còn chịu tiếp nhận những Vô Giác Nhân khác, như vậy chúng ta sẽ đưa Vô Giác Nhân đến đó, giúp bọn họ thành lập cơ quan hành chính, xem xem bọn họ cần gì thì cố gắng giúp bọn họ. Tỷ như bọn họ không đủ nhân thủ, chúng ta có thể dùng Cốt Điểu chở những Vô Giác Nhân bị ức hiếp và chèn ép từ nơi khác đến cho bọn họ. Nếu vũ khí không đủ, tôi có thể dạy bọn họ luyện chế cốt khí và… kim loại.”
Nguyên Chiến ngoạm một miếng thịt nướng thật to, một lát sau mới nói: “Cốt Điểu của em là do Hữu Giác Nhân luyện chế đúng không?”
“Ừ.”
“Em đã nói, đó là cốt khí có từ rất lâu trước kia. Nếu tộc Luyện Cốt có thể luyện chế ra Cốt Điểu bay lượn được trên không trung từ lâu trước kia, em nói xem có phải hiện giờ bọn họ cũng có biện pháp đối phó được với Cốt Điểu trên trời không?”
“Cho nên chúng ta mới phải tránh những nơi nhiều người.”
Nguyên Chiến quẳng miếng xương sườn xuống: “Chúng ta chuẩn bị tốt và cảnh giác mọi lúc mọi nơi, trên trời không có chỗ trốn. Tôi thì chỉ mạnh khi đứng trên mặt đất, sức chiến đấu của tôi trên không trung giảm xuống không chỉ một nửa.”
“Tôi sẽ dùng nguyện lực, cố hết sức để đưa chúng ta tới nơi an toàn.”
“Đường xá quá xa, mỗi ngày em phải thi triển bao nhiêu lần nguyện lực chứ?”
“Cửu Phong sẽ giúp chúng ta trinh thám, khi gặp phải kẻ địch hoặc nguy hiểm tôi mới sử dụng nguyện lực. Nếu thật sự không ổn thì chúng ta đáp xuống.”
“Mấy người Tịch Dương thì sao?”
“Ngày mai sẽ gặp bọn họ thôi. Tác phong làm việc của Tịch Dương không tồi, bỏ có hơi tiếc.”