*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Vậy cậu là sứ giả của thần có phải không? Là trợ giúp mà thần phái tới cho Vô Giác Nhân chúng tôi sao?”Sau khi Tả Hữu Thượng uyên đưa ra điều kiện thì tới Trung uyên và Hạ uyên.
Hai uyên này sau khi được chứng kiến thực lực mà Nguyên Chiến và Cửu Phong phô bày, không có ai ngu đến mức đòi so võ lực với bọn họ nữa, tất cả đều đưa ra yêu cầu mà họ cảm thấy khó có thể làm được và mình đang cần.
Hạ uyên yêu cầu rất thực tế, muốn hai người mang đến ít nhất ba ngàn Vô Giác Nhân nữ đã thành niên và có thể sinh sản nội trong vòng một năm cho bọn họ.
Nghiêm Mặc cũng nhờ vậy mà đoán, Vô Giác Nhân trên tòa bán đảo này có số lượng không ít, hơn nữa còn rất thiếu nữ giới.
Điều kiện này thoạt nhìn không khó, nhưng muốn làm được thì rất phiền toái, đặc biệt là dưới tình huống thiếu thốn phương tiện giao thông cỡ lớn và hộ vệ. Nhưng Nghiêm Mặc vốn đã định đưa những Vô Giác Nhân sắp sống không nổi tới nơi này, để đại bản doanh Vô Giác Nhân có nhân lực chống lại Hữu Giác Nhân, cho nên điều kiện của Hạ uyên cũng rất thuận tay.
Người Trung uyên sau khi thương lượng với nhau cuối cùng đưa ra yêu cầu muốn hai người cung cấp ba ngàn vũ khí làm từ xương cấp sáu nội trong một năm cho bọn họ.
Nghe Trung uyên giở chiêu sư tử ngoạm, ba uyên khác đều hối hận không thôi, Hạ uyên đưa ra yêu cầu cho mình còn đỡ, mà hai uyên Tả Hữu thì nghĩ thế nào cũng thấy mình chịu thiệt, nhất là Tả Thượng uyên, không kiếm được chút lợi ích nào thì thôi, còn bị người ta đánh!
“Ba ngàn cốt khí cấp sáu?” Nghiêm Mặc cười ra tiếng: “Ngay cả đội quân Hữu Giác Nhân cũng khó mà tìm ra ba ngàn chiến sĩ được trang bị cốt khí từ cấp sáu trở lên đấy. Nếu cốt khí cấp sáu dễ chế như vậy thì…” Hắn đã sớm chế cho mỗi một cư dân của Cửu Nguyên rồi!
Cốt Khí Sư Trung uyên có hơi đỏ mặt, nhưng ông ta không vứt bỏ cơ hội ngàn năm có một này, cứng cổ nói: “Nếu cậu không làm được thì cũng đừng mơ tưởng thống trị bốn uyên bọn ta.”
“Ông cho rằng chúng tôi muốn thống trị các ông? Nếu không phải Mặc vu thấy các ông bị Hữu Giác Nhân ngược đãi đáng thương quá nên muốn giúp các ông một phen, thì chúng tôi lười mà lo chuyện của các ông!” Nguyên Chiến híp mắt, vẻ mặt nghiêm trọng, hắn không làm cái vẻ mặt đó đã đủ hung dữ rồi, giờ lại còn thả hơi thở tàn bạo ra, chắc có thể dọa lũ nhóc sợ tới bật khóc.
Người của bốn uyên không bật khóc, nhưng đều nhũn chân, ngay cả uyên chủ Hữu Thượng uyên có tính tình hung bạo nhất cũng cảm thấy hắn không dễ chọc.
“Nếu cậu không muốn thống trị chúng tôi, cũng không muốn làm thủ lĩnh chúng tôi, vậy vì sao cậu lại…”
“Vì gần một ngàn Vô Giác Nhân kia, còn vì nhiều đồng loại đang bị Hữu Giác Nhân áp bức và bóc lột.” Nghiêm Mặc giữ lấy tay Nguyên Chiến, bước ra nửa bước nhìn mọi người mà nói.
“Uy danh của vực sâu Ác Ma, chúng tôi thường xuyên nghe Hữu Giác Nhân nhắc tới khi mới đến phiến đại lục này, nếu bọn họ mắng chửi ai thì sẽ nói người đó sau khi chết phải tới vực sâu Ác Ma. Trước kia tôi vẫn luôn cho rằng vực sâu Ác Ma là thế giới mà Hữu Giác Nhân đến sau khi chết, sau lại cứu được một ít Vô Giác Nhân mới biết nơi này rất có thể là vùng đất của những chiến sĩ ma Vô Giác.”
Nghiêm Mặc cười tự giễu: “Vùng đất mà Vô Giác Nhân chúng ta sống lại bị Hữu Giác Nhân gọi là vực sâu Ác Ma, chiến sĩ chúng ta thức tỉnh năng lực thần huyết lại trở thành chiến sĩ ma, bao nhiêu chủng tộc trí tuệ chỉ để Hữu Giác Nhân dùng làm vật liệu luyện chế cốt khí, tất cả đều là những đối tượng bị bóc lột, mà thế gian này nhiều thần linh như vậy, trong miệng Hữu Giác Nhân chỉ còn lại một vị thần duy nhất, các người không cảm thấy những điều này đều quá buồn cười sao?”
Người của bốn uyên: Đâu chỉ buồn cười, mà còn đáng giận!
“Vậy là các cậu không phải người nơi này? Các cậu đến từ đâu?” Uyên chủ Hạ uyên Trầm Kha bắt được trọng điểm, y hỏi.
“Cậu nói thế gian không chỉ có Bàn A Thần? Chẳng lẽ cậu đã gặp qua những vị thần khác?” Đại Vu của Tả Thượng uyên cũng hỏi.
“Còn nữa, thức tỉnh thần huyết mà cậu nói là có ý gì?” Trung uyên chủ hỏi theo.
Nghiêm Mặc trả lời từng cái: “Chúng tôi quả thật không phải người của đại lục này, chúng tôi đến từ một nơi rất xa, còn về phần là nơi nào, sau này các anh sẽ biết.”
Tiếc là Hậu Sư không có ở đây, nếu không hắn nhất định sẽ bổ sung một câu: Mặc vu và thủ lĩnh Chiến của chúng tôi đương nhiên là đến từ thần giới!
“Còn những thần linh khác, tôi có gặp hay không không quan trọng, các anh tin hay không cũng không quan trọng, quan trọng là nếu trên đời này chỉ có một vị thần, thì ngài sẽ không chỉ yêu thương một chủng tộc nào đó hay một quần thể nào đó, nếu không thì ngài cần gì khiến các chủng tộc khác thức tỉnh trí tuệ?”
Người của bốn uyên kinh ngạc rồi trầm mặc, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói như thế, rất mới mẻ, nhưng quả thật cũng rất có sức nặng.
“Đương nhiên sẽ có người nói, thần cũng giống như người, có vui có buồn, sẽ không thể công bằng. Ừ, tôi không phủ nhận điều này, bởi vì chưa ai từng gặp thần cả, nên tính tình ông ta như thế nào cũng không ai biết. Nhưng nếu có thần bất công, vậy cũng sẽ có thần công bằng, làm việc theo quy tắc, có phạt có thưởng, tựa như cách mà các uyên các anh quản lý địa bàn của mình, nếu thủ lĩnh và Đại Vu nào đó bất công, mà người nào đó làm chuyện sai trái lại không bị trừng phạt, như vậy liệu thế lực đó có thể kéo dài được nữa không?”
Nghiêm Mặc thấy mọi người như đã tỉnh ngộ, thì tăng thêm sự dao động: “Nếu Hữu Giác Nhân có Bàn A Thần của bọn họ, vậy vì sao Vô Giác Nhân chúng ta không có thần của mình? Vì sao những động vật khác lại không thể có thần thú? Còn nữa, biển rộng như vậy, sâu như vậy sao lại không có thần linh cai quản?”
Nữ chiến sĩ ma Ngả Toa mang theo nghi hoặc hỏi: “Nếu có nhiều thần như vậy, nếu Vô Giác Nhân chúng ta cũng có thần, vậy vì sao khi Hữu Giác Nhân áp bức và chén ép chúng ta, bọn họ lại chưa bao giờ trợ giúp chúng ta?”
Nghiêm Mặc trả lời: “Nếu trong các uyên có người nào đó bị người khác bắt nạt, có phải mỗi lần như vậy uyên chủ và Đại Vu các anh đều ra mặt giải quyết hay không? Thí dụ như một người phụ nữ bị chồng mình đánh, hoặc là thằng nhóc nào đó bị thằng nhóc khác đánh.”
“Cái này… uyên chủ và Đại Vu bận rộn như vậy, mà đó lại là việc nhỏ…”
“Cô cũng đã nói, đấy chỉ là việc nhỏ.” Nghiêm Mặc nhấn mạnh bốn chữ sau: “Tựa như các uyên chủ và Đại Vu không thể ra mặt giải quyết mọi việc to việc nhỏ trong lãnh địa, thần linh cũng không thể thấy ai gặp nạn liền giúp người đó. Lại nói, làm sao các anh biết thần không trợ giúp các anh, nếu thật sự không có chút trợ giúp nào, vậy làm sao các anh có thể có thức tỉnh năng lực thần huyết? Vu giả lấy vu lực từ đâu ra?”
Ờ ha! Người cả bốn uyên bị lừa dối mà đồng thời gật đầu.
Hải Vu đứng một bên cũng mang vẻ mặt như đang suy tư điều gì.
“Mặt khác, trợ giúp cũng phải xem có đáng giá hay không và sớm hay muộn.”
“Có ý gì?” Mọi người không rõ, cặp mắt to sâu thẳm xinh đẹp của Ngả Toa nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc, chờ hắn giải thích nhiều hơn.
Nguyên Chiến ôm Cửu Phong bước lên trước một bước, tay nắm tay Nghiêm Mặc.
Cửu Phong đánh một trận lại được Nghiêm Mặc đút cho một đống đồ ăn, hiện giờ đang nằm trong lòng Nguyên Chiến ngủ gật, cái tay mềm mụp còn đặt trên túi dưỡng thai.
Nguyên Chiến đeo túi trước ngực, trong lòng còn ôm một thằng nhóc, hình tượng có chút buồn cười, nhưng không ai dám cười nhạo hắn.
Nghiêm Mặc quay đầu cười với Nguyên Chiến, rồi lại nhìn người của bốn uyên: “Trước tiên nói về sớm muộn đi. Hữu Giác Nhân khai trí sớm hơn Vô Giác Nhân, tuy bọn họ đáng giận, nhưng cũng đã mang đến rất nhiều chỗ tốt, ít nhất thì cốt khí là phát minh của Hữu Giác Nhân, mà hiện giờ, theo như lời của mọi người, vải dệt cũng đến từ truyền thừa của tộc Hữu Giác. Tộc Hữu Giác khinh thường Vô Giác Nhân là bởi vì khi bọn họ đến đây, Vô Giác Nhân vẫn còn rất ngu muội, trong mắt Hữu Giác Nhân, Vô Giác Nhân không khác gì súc vật.”
“Sau đó có một ngày, những súc vật đó dần dần thức tỉnh trí tuệ, còn muốn tranh đoạt tự do và quyền lực với chủ nhân của mình, muốn học được hết thảy những kiến thức mà chủ nhân biết, hơn nữa còn không muốn làm việc không công cho chủ nhân, càng không muốn bị tùy ý giết hại, các anh nói xem chủ nhân sẽ làm như thế nào?”
Không ít người rối rắm. Bọn họ hiểu ý của Nghiêm Mặc, nhưng cảm giác khi bị gọi là súc vật thật sự rất khó chịu, mà ấy lại chính là sự thật.
Tên thiếu niên kia lại rống: “Anh đang hùa theo Hữu Giác Nhân đấy à? Anh dám nói chúng tôi là, là súc vật!”
“Vậy chứ cậu không phải à?” Nghiêm Mặc không muốn nói chuyện với tên trẻ trâu này: “Thí dụ như có một ngày chiến thú và súc vật các anh nuôi để làm thịt chẳng những chạy trốn, mà còn làm các anh bị thương, sau đó gào khóc, muốn cướp đoạt địa bàn và thức ăn của các anh, các anh có chịu không? Mà nếu có thần, các anh cho rằng thần nên giúp các anh, hay là giúp những súc vật đó?”
Ngả Toa: “A…!” Cô hiểu rồi. Nhưng cô vẫn còn có chút không rõ, liền thay mọi người hỏi ra: “Nhưng nếu những súc vật đã thức tỉnh kia không muốn làm hại chủ nhân của mình, bọn họ chỉ muốn có được tự do và sống trên một vùng đất khác, chỉ là không muốn bị nguyên chủ bóc lột và ức hiếp nữa, vậy thì thần cũng không chịu giúp sao?”
Rốt cuộc cũng tới trọng điểm! Nghiêm Mặc chậm rãi đáp, trong lời nói còn bỏ thêm sức mạnh linh hồn, gật đầu khen ngợi: “Cô hỏi rất hay. Nhưng phải chia làm hai loại, một loại là súc vật đã thức tỉnh căn bản không có ý niệm chống cự, một lòng ngoan ngoãn làm nô lệ, tuy ngày thường sẽ oán giận, sẽ căm hận, nhưng người khác kêu hắn phản kháng, hắn lại nói người khác nhiều chuyện, thậm chí còn bán đứng người đó. Đối với loại người này, cô có nguyện tiêu phí tinh lực và thời gian để giúp hắn đạt được tự do không?”
Ngả Toa và những người khác đều lắc đầu. Thậm chí bọn họ còn nghĩ sâu hơn: Trên phiến đại lục này kỳ thật có không ít Vô Giác Nhân giống như Nghiêm Mặc nói, nếu không phải vì vậy, thì bọn họ cũng đâu bị ép cho sống trong vực sâu Ác Ma nhiều đời như vậy.
“Ngay cả các anh cũng không muốn, thì sao thần muốn được?” Nghiêm Mặc hơi dừng một chút, nói tiếp: “Loại thứ hai là những người cố gắng lấy được một vùng đất, thậm chí còn muốn tranh đoạt với nguyên chủ nhân để có được địa vị ngang hàng, lúc này bọn họ đã không còn là súc vật nữa, mà là nhân loại đường đường chính chính, cũng giống như Hữu Giác Nhân. Đối với loại người này, thần linh sẽ không cố ý trợ giúp họ, nhưng cũng sẽ không cho phép Hữu Giác Nhân mặc sức áp chế tự do của bọn họ, thậm chí là chèn ép bọn họ, bắt bọn họ tiếp tục làm nô lệ.”
Ngả Toa hỏi: “Tôi không hiểu tại sao thần linh không chịu giúp chúng tôi.”
“Các cô vẫn chưa hiểu hay sao? Tôi nói, thần linh sẽ không cố ý trợ giúp các cô, nhưng cũng sẽ không trợ giúp Hữu Giác Nhân.”
“Nhưng bọn họ rõ ràng có Bàn A Thần!” Tên thiếu niên kêu.
Nghiêm Mặc cười thần bí: “Các người đã gặp qua Bàn A Thần chưa? Hữu Giác Nhân nói có Bàn A Thần là các người liền tin? Vậy nếu tôi nói tôi và chiến sĩ của tôi chính là sứ giả mà Tổ Thần phái tới cứu vớt Vô Giác Nhân, thì các người có tin không?”
Mọi người lại hồ đồ.
Lúc này Hải Vu đột nhiên nói: “Ý của vị Mặc vu này là nếu các ngươi tin trên đời này có thần, vậy hết thảy những gì mà chúng ta có được trước mắt đều là nhờ thần linh trợ giúp, bao gồm cả việc tương lai có người dẫn dắt chúng ta chống lại Hữu Giác Nhân, giành lấy địa vị cho Vô Giác Nhân. Nhưng nếu các ngươi không tin trên đời này có thần, vậy Bàn A Thần là do Hữu Giác Nhân tự tạo ra, bọn chúng lợi hại hơn chúng ta chẳng qua là vì khai trí sớm hơn chúng ta. Mà chúng ta muốn đánh bại chúng cũng không khó, chỉ cần chúng ta tích lũy kinh nghiệm và trí tuệ cùng vũ lực, hơn nữa thức tỉnh càng nhiều chiến sĩ ma.”
Mọi người đã hiểu, ánh mắt lúc nhìn Nghiêm Mặc liền giống như đang nhìn… quái vật.
Vì sao người này lại biết nhiều như vậy?
Liên tưởng đến năm kỳ tích đồng thời xuất hiện trên tòa bán đảo, kia rốt cuộc là thần chỉ đường hay chỉ là trùng hợp?
Bởi vì vu giả, bởi vì chiến sĩ ma, Vô Giác Nhân của bốn uyên đều không tin trên thế giới này không có thần linh, dù bọn họ chưa bao giờ gặp qua.
Ngả Toa thì thào: “Tôi hiểu rồi, tôi hiểu ra rồi, thần luôn công bằng, có lẽ ông ta không nhân từ vì ông ta đối xử với chúng ta như nhau. Ông ta sẽ trợ giúp chúng ta, nhưng chúng ta phải tự bắt được cơ hội và tự mình đấu tranh. Nếu Hữu Giác Nhân thật sự có thần phù hộ, vậy Vô Giác Nhân chúng ta chắc chắn cũng có thần bảo hộ của riêng mình. Chúng ta đánh với Hữu Giác Nhân, thì thần của chúng ta cũng sẽ đánh với thần của Hữu Giác Nhân, đều giống nhau cả, ha ha! Tôi hiểu rồi! Thần nói sẽ cho chúng ta cơ hội, nhưng làm sao để giữ được cơ hội đó thì phải dựa chính chúng ta, có đúng không?”
“Đúng!” Nghiêm Mặc rất tán thưởng nữ chiến sĩ này, trong cái thời đại này và cô ta có thể phân tích được như vậy là quá giỏi!
“Vậy cậu là sứ giả của thần có phải không? Là trợ giúp mà thần phái tới cho Vô Giác Nhân chúng tôi sao?” Ngả Toa hai mắt sáng lấp lánh.
Thần côn Nghiêm chỉ cười chứ không nói.
“Khịt.” Tiểu Cửu Phong hít mũi một cái rồi trở mình, tỉnh lại, dụi dụi mắt, lập tức vươn tay muốn Nghiêm Mặc bế.
Nghiêm Mặc liền bế nó.
Thương Loan dùng ánh mắt phức tạp nhìn Cửu Phong, người có thể khiến vương giả muôn loài thân mật như vậy sao có thể là người thường? Trong vực sâu của bọn họ có rất nhiều chiến sĩ ma, nhưng lại có ai đạt tới trình độ của chiến sĩ kia?
“Cái yêu cầu về vũ khí của chúng tôi, nhưng nếu sau này đánh với Hữu Giác Nhân thì cũng không thể không có vũ khí. Các cậu nói đúng, ba ngàn cốt khí cấp sáu là rất khó, vậy ba ngàn cốt khí cấp ba cộng thêm một thanh vũ khí… cấp tám, này hẳn là có thể làm được đi?” Uyên chủ Trung uyên khụ khụ vài tiếng, chủ động hạ thấp điều kiện —— y có hơi run rẩy vì thân phận của Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, nếu này hai người thật sự là…
Tổ tiên ơi, y không dám nghĩ đến!
Kỳ thật y muốn thêm một thanh vũ khí trên cấp mười, nhưng y sợ mình ra yêu cầu quá cao, hai người này sẽ cảm thấy y quá tham lam hay gì gì đó…
“Được.” Một thanh vũ khí cấp tám với hắn mà nói không là gì, chỉ cần có nguyên liệu và thời gian thích hợp là có thể chế ra. Còn về phần ba ngàn cốt khí cấp ba, hắn vốn định chế vũ khí cho những Vô Giác Nhân này, bao gồm cả cốt giáp, để nâng cao sức uy hiếp và phòng thủ cho bọn họ, nên cũng coi như chuyện thuận tay.
Về phần số lượng, một mình hắn luyện chế cũng được, nhưng hắn và Nguyên Chiến không thể cướp của Hữu Giác Nhân sao?
Sự tình đến đây xem như đã thỏa thuận xong.
Nhất là sau khi người của bốn uyên bị Nghiêm Mặc tẩy não một hồi, lúc nhìn lại hai người một chim cứ cảm thấy quanh họ như được một vầng hào quang thần bí bao phủ.
Nếu hoàn thành ba yêu cầu còn lại, hai người phải rời khỏi vực sâu Ác Ma. Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc giao một ngàn dân chạy nạn kia cho Hải Vu, Hải Vu vốn dĩ không muốn quản lý, nhưng dưới ánh mắt của Nghiêm Mặc, liền nhận lấy cái phiền toái nhỏ này.
“Những người này ta sẽ không tách ra, cũng sẽ không để bọn họ gia nhập tứ uyên, vừa lúc bọn họ tôn kính ta, được giao cho ta, khu này lớn như vậy, có rừng có sông, cũng đủ để mấy trăm ngàn người sinh sống, về sau nếu các cậu lại đưa thêm Vô Giác Nhân đến cũng có thể để ở đây, nhưng ta chỉ đảm bảo người khác sẽ không dùng vũ lực bức ép bọn họ, còn sống như thế nào thì phải dựa vào chính họ.”
“Vậy đã rất tốt rồi. Tôi sẽ xếp người quản lý bọn họ, điều này Hải Vu đại nhân không cần lo lắng. Đồng thời, tôi cũng sẽ không để họ quấy rầy Hải Vu đại nhân, càng không được tùy tiện gây gổ hoặc phát sinh mâu thuẫn với tứ uyên.”
“Bọn họ ở nơi này thì phải tuân thủ quy định của nơi này.”
“Không thành vấn đề!”
“Về sau ta sẽ không ra ngoài nữa. Chờ các cậu trở về, không, chờ khi mọi chuyện qua đi, lúc các cậu định rời khỏi đây, thì đến đáy vực tìm ta, ta có chút việc cần xác định với cậu.” Hải Vu không đợi Nghiêm Mặc trả lời thì đã xoay người đi mất. Y muốn tìm bốn vị uyên chủ và vu giả bàn bạc lại chuyện ngày hôm nay.
Bốn vị uyên chủ và vu giả thấy Hải Vu mở miệng thì sao có thể phản bác? Lại nói, bọn họ vốn cũng cần nhân thủ, tuy số người mới tới này không được chia vào tứ uyên, nhưng chỉ cần người ở chỗ này, thì sợ gì người chạy mất?
Tuy Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến rất tò mò với yêu cầu của Hải Vu, nhưng thấy đối phương không có ý muốn giải thích cũng tạm thời để ra sau đầu. Tóm lại, đối phương không có ác ý là được, cho dù có, bọn họ cũng không sợ.
Nghe nói Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc phải rời khỏi vực sâu Ác Ma, bọn người Kỳ Hồng Chí và Hậu Sư đòi đi theo, Kỳ Mị nói thẳng là năm trăm người quá nhiều, cô chỉ dẫn theo một chi đội thôi.
Nghiêm Mặc từ chối: “Chúng tôi muốn tới thành thị của Hữu Giác Nhân, quá nhiều người sẽ không tiện.”
“Đại nhân, xin hãy mang tôi theo. Tuy tôi không quá hiểu biết về thành thị của Hữu Giác Nhân, nhưng dù sao tôi cũng lớn lên trong thành Ô Càn, đã từng hỏi thăm ít nhiều về những thành thị đó.” Tịch Dương bước ra từ trong đám người.
Những người khác đều dùng ánh mắt như ghim đinh nhìn anh ta. Nhưng ai kêu người ta quả thật có ưu thế hơn chứ!
Kỳ thật Nghiêm Mặc muốn cho Tịch Dương tiếp quản nhóm người này, Tịch Dương ra hiệu liệu có thể đi sang chỗ khác nói chuyện được không.
Nghiêm Mặc trực tiếp tạo một lá chắn bằng tinh thần lực, để anh ta nói.
Tịch Dương đưa lưng về phía mọi người, nói nhỏ vài câu.
Nghiêm Mặc nghe xong thì nhướng mày, chuyển mắt nhìn Nguyên Chiến rồi đồng ý cho Tịch Dương đi theo.
Đám người Hậu Sư từ mắt ghim đinh biến thành mắt phi dao, bộ dáng kia cứ như hận không thể khoét vài cái lỗ trên người Tịch Dương.
Hậu Sư thì trực tiếp gào lên: “Đại nhân, ngài dẫn Tịch Dương theo vậy cũng phải dẫn tôi theo, cái gì tôi cũng biết làm!”
Kỳ Hồng Chí trầm ổn nói: “Tôi là hộ vệ của đại nhân, tôi phải đi theo, giả làm nô lệ cũng được.”
“Vô Giác Nhân mang theo nô lệ Vô Giác Nhân? Anh sợ chúng ta không đủ nổi bật à?” Nghiêm Mặc bất đắc dĩ cười: “Được rồi, Đại Vu Kỳ Vũ, Đại Vu Hậu Nữ, và Bán Nguyệt, về sau các anh phụ trách quản lý và chăm sóc những người ở lại.”
Bán Nguyệt là nam thê của Tịch Dương, theo cách nói của Tịch Dương thì anh ta là một người rất có năng lực, đã giúp đỡ mình rất nhiều, mà việc Tịch Dương có thể dẫn hết toàn bộ người nhà không thiếu một ai cùng đi, còn mang theo nhiều Vô Giác Nhân từ trong thành như vậy, có hơn phân nửa trợ lực đều là nhờ Bán Nguyệt gánh vác giúp anh.
Nếu nói Tịch Dương là người quản lý không tệ, vậy Bán Nguyệt chính là hậu cần xuất sắc.
Nghiêm Mặc quyết định tin vào đề cử của Tịch Dương, bởi vì Tịch Dương nói Bán Nguyệt chẳng những rất giỏi, mà còn có biện pháp giải quyết mâu thuẫn giữa người trong thành và các thôn dân.
Cùng ngày đó, Nguyên Chiến dẫn mọi người tìm một khu đất thích hợp, đang nghĩ xem có nên xây nhà cho bọn họ không thì người của bốn uyên đã kéo tới phần phật.
Những người này đều rất nhiệt tình, đặc biệt là đối với những nam nữ trẻ tuổi vẫn chưa có bạn đời, cả đám đều ân cần muốn chết, chủ động giúp bọn họ dựng lều xây nhà, làm đủ thứ chuyện.
Nguyên Chiến thấy có người nguyện làm cu li nên cũng không động tay động chân. Mặc nhà hắn nói, không thể để mọi người cảm thấy hết thảy tới quá dễ dàng, bởi vì như vậy bọn họ sẽ không biết quý trọng.
Chín ngày sau, khi thấy tất cả mọi người đều đã ổn định, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc lại lần nữa nhờ ông Hách liên lạc với Cửu Nguyên. Ngày kế, bọn họ rời khỏi vực sâu Ác Ma.
Hai người vốn dĩ chỉ muốn dẫn theo ông Hách và Tịch Dương, nhưng Hậu Sư với Kỳ Hồng Chí bám theo hệt như keo dán, Nguyên Chiến ngại phiền, liền vung tay lên, dứt khoát dẫn hai người theo luôn.