*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Không biết khi nào Vô Giác Nhân chúng ta mới có được một người là Đại Cốt Khí Sư.”Kiến trúc bên trong thành Huyền Vũ cực kỳ xa hoa, tất cả phòng ốc đều dùng đá đen xây thành, mặt đất cũng dùng đá đen lót đường, ven đường còn có đèn đường, nhà cửa đều cực kỳ ngay ngắn chỉnh tề, vừa thấy là biết đã được quy hoạch cụ thể.
Nhưng đây không phải trọng điểm khiến đám người Nghiêm Mặc há hốc mồm, trọng điểm là trong thành Huyền Vũ, phàm là những nơi có thể nhìn thấy, từ đèn đường hai bên, vật phẩm trang trí nhà cửa, đến tượng đài, vân vân, đều được làm từ một thứ kim loại phát ra ánh vàng kim sáng lấp lánh. Mà nóc nhà của bọn họ đều lập loè ánh bạc, mặt trời vừa chiếu vào liền loá mắt đến cực điểm!
Mí mắt Nghiêm Mặc co giật, nhìn hai bên đường mà thì thào: “Được rồi, mình được thấy một tòa thành dùng vàng thật bạc trắng để xây nhà, rất tốt, cực kỳ tốt.”
Nguyên Chiến và Cửu Phong: Là sao?
Nguyên Chiến: “Thứ sáng sáng kia chính là kim loại?”
“Đúng vậy, cái màu vàng gọi là vàng, cái màu trắng gọi là bạc. Có điều Hữu Giác Nhân chắc không gọi là vậy.” Cuối cùng Nghiêm Mặc cũng thoát khỏi khiếp sợ, vỗ tay nhắc nhỡ mọi người: “Đừng có trợn mắt nhìn nữa, chúng ta phải tìm chỗ đặt chân đã.”
Tiếc là tối hôm qua đã mất một cơ hội tốt. Thiếu niên Bạch Giác Tạp Địch kia có ấn tượng không tồi với bọn họ, Nghiêm Mặc vốn định kết giao với cậu ta, sau đó mượn đối phương để thăm dò tình hình, nhưng tên thiếu niên Hồng Giác kia nhảy ra chặn ngang, làm hắn không hỏi được gì.
Có điều Nghiêm Mặc không hoàn toàn hết quyền lựa chọn, trên tay hắn còn quân bài mà thanh niên Hắc Giác tên Bố Hoa đưa cho lúc trước, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn chọn vào thành Huyền Vũ chứ không phải thành Lạc Lan có ít thành kiến với Vô Giác Nhân.
Nhưng khi không gặp phải chuyện mà hắn thật sự không giải quyết được, hắn sẽ không tùy ý sử dụng quân bài này. Có thể khiến thành chủ thành Minh Nguyệt nhìn thấy quân bài này là có thể dùng để trao đổi một vùng đất đủ cho ngàn người sinh sống, tầm quan trọng của quân bài này không cần nghĩ cũng biết, mà thân phận của Bố Hoa cũng có thể suy đoán được, anh ta chắc chắn không giống những Hữu Giác Nhân khác.
Làm thế nào để quân bài này phát huy hiệu quả lớn nhất, hắn còn phải suy nghĩ cẩn thận một phen.
Mọi người còn đang nghĩ xem nên đi đâu nghỉ chân thì đã có người chủ động tới đón bọn họ.
Vừa rồi đám người Nghiêm Mặc bị tài phú của thành Huyền Vũ hấp dẫn, chờ khi người nọ mang theo nụ cười tươi rói đi tới tiếp đón, bọn họ mới phát hiện ra chỗ ngã tư khi mới tiến vào cửa thành có không ít người tụ tập.
Những người đó có Vô Giác Nhân lẫn Hữu Giác Nhân. Nhưng Vô Giác Nhân không dám tìm tới những đội nhân mã lớn, tỷ như Vô Giác Nhân đi tới chỗ bọn họ chắc là do thấy số Vô Giác Nhân trong bọn họ khá nhiều, người dẫn đầu chỉ có một Hữu Giác Nhân đi?
“Vị thiếu gia này, xin chào, các anh đã có chỗ nghỉ chân ở thành Huyền Vũ chưa?” Vô Giác Nhân đi qua đón tiếp rất nhiệt tình cười: “Tiểu nhân tên Cách Đạt, phụng mệnh nha quan đón các vị khách quý ở đây, nếu các vị có muốn đi đâu, tiểu nhân có thể dẫn đường. Nếu các vị không có hiểu biết về thành Huyền Vũ, tiểu nhân cũng có thể giới thiệu và dẫn đường. Một ngày chỉ cần ba mươi cốt tệ.”
Ba mươi cốt tệ không là gì cả, nhưng Hậu Sư vẫn nhịn không được thì thào: “Nhiều như vậy, thật đắt!” Hắn vốn kiếm ăn ở thành Ô Càn, một ngày làm mệt chết mệt sống cũng chỉ kiếm được năm đến tám cốt tệ.
Cách Đạt thính tai, khi nghe Hậu Sư nói thầm, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười, chỉ nhìn Hình Lục.
Hình Lục không mang nhiều cốt tệ lắm, Nghiêm Mặc giả làm quản gia mà ra mặt: “Cách Đạt phải không? Vậy hôm nay làm phiền anh. Chúng tôi muốn tìm nơi có thể cư trú trước, anh có nơi nào giá cả vừa phải mà an toàn sạch sẽ để đề cử không?”
“Có!” Cách Đạt vừa thấy có mối làm ăn thì lập tức phấn chấn: “Chư vị yên tâm, Cách Đạt rất quen thuộc tình hình trong thành, các vị muốn tìm nơi nghỉ chân thích hợp thì tìm tôi là đúng rồi. Mời chư vị đi theo tôi.”
Cách Đạt vừa dẫn đường vừa nói chuyện với Nghiêm Mặc, có lẽ vì Nghiêm Mặc cũng là Vô Giác Nhân giống hắn, hơn nữa khí chất quanh thân Nghiêm Mặc còn dễ khiến người ta nảy sinh hảo cảm, nên Cách Đạt rất thả lỏng, hoàn toàn không có vẻ câu nệ như trước mặt Hình Lục.
Có thể làm ‘người hướng dẫn du lịch’ tiếp đãi khách ở cửa thành, trình độ mồm mép sẽ hơn hẳn người bình thường, Cách Đạt vì biểu hiện ra sự quen thuộc của mình đối với tình hình trong thành, dọc đường đi không ngừng giới thiệu đủ thứ, Nghiêm Mặc cũng muốn biết tình hình trong thành, liền cố ý dẫn dắt cho hắn nói nhiều hơn, thỉnh thoảng còn khen hai tiếng, hoặc dùng vẻ mặt mang chút ngưỡng mộ nhìn Cách Đạt.
Cách Đạt chỉ cảm thấy toàn thân mình thật thoải mái, thấy Nghiêm Mặc càng thêm thuận mắt, càng về sau, hắn còn vỗ vai Nghiêm Mặc thân thiết nói: “Người anh em Nghiêm, tôi thấy cậu không tồi, tôi không tính phí giới thiệu chỗ nghỉ chân cho cậu.”
Nếu hắn dẫn người đến nhà nghỉ, những nơi đó sẽ phải trích cho hắn phần trăm nhất định. Tới những nơi càng xa hoa, hắn có thể lấy được nhiều cốt tệ hơn.
Nghiêm Mặc ngầm hiểu mà dùng nụ cười để tỏ vẻ cảm ơn.
Cách Đạt hài lòng nói: “Các cậu chưa từng tới thành Huyền Vũ, không biết trong thành có rất nhiều cửa, nhưng nơi nghỉ chân thì không thể tùy tiện tìm. Ngoại trừ những người có người quen trong thành thì có thể ở nhà bạn bè hoặc người thân, còn nơi cho khách ngoại lai ở chỉ có ba loại.”
Nghiêm Mặc bày bộ dáng nhà quê mà tò mò hỏi: “Ba loại nào?”
Cách Đạt quệt môi, giơ một ngón tay lên: “Loại thứ nhất, những nơi cung cấp chỗ ở cho các quý tộc, loại này không nhận phí dừng chân của khách. Nhưng nếu thân phận không đủ thì chỉ tổ tự rước nhục, nếu truyền ra ngoài, về sau làm gì trong thành cũng khó. Nhưng nếu cậu có thể ở lại, vậy thân phận sẽ càng cao, địa vị cũng càng cao.”
“Vậy thân phận như thế nào mới tính là đủ?”
Cách Đạt cẩn thận quay đầu lại nhìn Hình Lục, hạ giọng nói: “Phải là đại quý tộc, có thân phận được vương thành thừa nhận, và có quân bài của đại quý tộc. Chiến sĩ thì phải là chiến sĩ cốt thần, Cốt Khí Sư ít nhất cũng từ cấp tám trở lên.”
Hiểu rồi, bề ngoài của bọn họ chắc chắn không đủ tư cách để đến những nơi đó. Nghiêm Mặc gật đầu: “Loại thứ hai thì sao?”
“Thứ hai loại là nhà nghỉ bình thường. Nhưng nhà nghỉ cũng phân chia mức độ, chỗ nào tốt chỗ nào không tốt, chỗ nào thu cốt tệ ít mà ở thoải mái, người bên ngoài không hề biết. Thậm chí hai khu nhà nghỉ nằm kề bên nhau, cậu thấy cả hai đều không khác lắm, nhưng lúc đi vào liền khác hẳn! Có điều, loại nhà nghỉ này phải ở dài lâu, chứ ở vài hôm thì không có lời, cũng không tiện. Các cậu muốn ở vương thành một đoạn thời gian đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cho nên tôi dẫn các cậu tới nơi thứ ba, là nhà của dân bản xứ có cho người ngoài thuê. Nhưng loại này cũng là loại khó tìm nhất.” Cách Đạt cố làm ra vẻ bí ẩn mà không nói rõ.
“Người anh em Cách Đạt, anh đừng câu tôi, nhà của thiếu gia chúng tôi ở mà không tốt, trở về lão gia nhất định sẽ dạy dỗ chúng tôi một trận.” Nghiêm Mặc cười khổ.
Cách Đạt vừa hiểu vừa đồng cảm mà vỗ vỗ vai hắn: “Được rồi, không lừa gì cậu, tôi dẫn các cậu tới Hạ Thành, đó cũng là nơi mà Vô Giác Nhân cư trú nhiều nhất. Nhưng đừng nghĩ nơi đó là Hạ Thành mà lầm, chỗ ở tốt có không ít đâu, những Hữu Giác Nhân đó nghe nói Hạ Thành là nơi có nhiều Vô Giác Nhân nhất liền không thèm nhìn đến đã đi mất, những người này xứng đáng bị Trung Thành và Thượng Thành moi của!”
Nghiêm Mặc an tâm cười: “Thiếu gia chúng tôi là người tốt, đối xử rất tốt với Vô Giác Nhân, cậu ấy không bài xích việc ở nơi của Vô Giác Nhân, chỉ cần sạch sẽ, an toàn là được.”
“Nơi tôi tìm cậu cứ yên tâm, đảm bảo an toàn! Đảm bảo sạch sẽ!” Cách Đạt vỗ ngực.
Tuy Cách Đạt nói như vậy nhưng Nghiêm Mặc vẫn đưa lưng về phía Nguyên Chiến ra hiệu, bảo hắn đề phòng. Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết Cách Đạt này là người tốt hay xấu?
Mà nằm ngoài dự liệu của Nghiêm Mặc, Cách Đạt dẫn bọn hắn tới một nơi quả thật rất sạch sẽ và cũng rất an toàn, không có chút khoác lác nào, nhìn qua rất tốt, lại còn không phải nhà của dân cư bình thường.
Cách Đạt cười đắc ý: “Thế nào, không tồi đi?”
“Rất tốt, cảm ơn người anh em Cách Đạt. Có điều nơi này chẳng phải là thần điện sao?” Nghiêm Mặc đứng ở trong đình viện quan sát tòa kiến trúc rõ ràng có hình dáng như thần miếu mà khó hiểu.
Cách Đạt cười ha ha, một lão Hữu Giác Nhân là thần thị đứng phía sau đang nói chuyện với Hình Lục đi tới, ôn hòa cười: “Cậu trai, nơi này không phải thần điện, chỉ là một cái chùa mà thôi.”
Cái từ chùa này là nghĩa gần nhất do Nghiêm Mặc hiểu dựa theo ngôn ngữ của đối phương.
Cách Đạt nói tiếp: “Trong thành có rất nhiều chùa miếu như vậy, để tiện cho mọi người cầu nguyện hoặc tìm thần thị trị liệu, vân vân. Nghe nói thành Minh Nguyệt các cậu có càng nhiều chùa miếu hơn nữa mà không phải sao?”
“Đúng vậy, quả thật rất tiện.” Nghiêm Mặc cười ngại ngùng, cố ý hạ giọng như đang lặng lẽ nói cái gì đó: “Kỳ thật chúng tôi không phải tới từ thành Minh Nguyệt, mà là từ một thị trấn nhỏ nằm gần thành Minh Nguyệt. Chỗ chúng ta cũng có chùa miếu, nhưng thần thị nơi đó đối với chúng tôi là thần điện.”
Lão thần thị và Cách Đạt cùng hiểu ngầm mà cười rộ lên, lão thần thị còn cảm thán một câu: “Có vài thần thị thích bắt nạt một vài người thành thật chưa trải việc đời, một cái chùa nhỏ cũng dám nói thành thần điện, đúng là càn quấy!”
Nghiêm Mặc không nói gì tiếp.
Lão thần thị cũng chỉ nói vậy rồi thôi, sau đó dẫn mọi người đi qua đình viện, bước vào một cái viện nhỏ an tĩnh.
Cái viện nhỏ này cũng có phong cách kiến trúc giống như chỉnh thể thành Huyền Vũ, rất trang nghiêm, dùng đá đen làm móng, vàng bạc là hai loại kim loại được sử dụng rất nhiều.
“Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người tới thành, nhưng người đến Hạ Thành tìm chỗ nghỉ chân lại rất ít, các cậu may mắn đấy, đã được Bàn A Thần phù hộ, gặp Cách Đạt. Sau này các cậu có thể ở chỗ này, trong viện có phòng bếp, nhà xí và các loại tiện nghi khác, phía sau có cửa hông, các cậu có thể ra vào từ cửa hông, nếu rời khỏi đây thì đi không xa chính là chợ của Hạ Thành, muốn mua cái gì cũng được. Nếu muốn đi chợ ở Trung Thành thì đi cửa trước sẽ gần hơn. Nếu còn chuyện gì không rõ, có thể tới tìm tôi, tôi sẽ cố gắng giúp các cậu.”
“Cảm ơn thần thị đại nhân.” Nghiêm Mặc đặt nắm tay phải lên ngực trái, tỏ vẻ cảm ơn.
Ông lão lắc lắc tay, hòa ái nói: “Cứ gọi tôi là thần thị Trọng, hoặc thần thị là được, không cần gọi tôi là đại nhân.”
Ông lão đi rồi, Cách Đạt ở lại, những người khác đều rất hài lòng với nơi nghỉ chân tạm thời này, đẩy cửa ra xem phòng, dụng cụ trong nhà đều có đầy đủ, giường còn được trải đệm chăn sạch sẽ, ngay cả Nguyên Chiến và Cửu Phong cũng cảm thấy nơi này không tồi.
Nguyên Chiến ôm Cửu Phong đi xếp chỗ cho nó trước, sau khi ra ngoài thì nói Cửu Phong đã ngủ, nhưng trên thực tế, ông nhỏ Cửu Phong đã biến thành chim nhỏ bay ra ngoài từ cửa sổ, bây giờ nó tràn đầy tinh lực, nên muốn đi thăm dò địa bàn mới một phen.
Cách Đạt đắc ý: “Thế nào, không tồi đi?”
Nghiêm Mặc thiệt lòng gật đầu: “Cảm ơn anh. Thuê nơi này cần bao nhiêu cốt tệ?”
Cách Đạt xua tay: “Thần thị Trọng sẽ không đòi cốt tệ của các cậu, nếu các cậu thật lòng muốn đưa, thì lúc đi thảy vào hòm một ít là được. Thần thị Trọng là người rất tốt, đối xử với Vô Giác Nhân chúng ta và Hữu Giác Nhân đều như nhau, cái chùa này là cái lớn nhất ở Hạ Thành, Vô Giác Nhân thường tới nơi này nhất. Về sau các cậu có gặp phải phiền toái gì cũng có thể tìm thần thị Trọng, lời ông ấy vừa nói không phải là khách sáo gì với các cậu đâu, chờ các cậu ở lâu rồi sẽ biết, đó là một thần thị đại nhân phụng dưỡng thần thật sự.”
Nghiêm Mặc lấy ra một túi cốt tệ, nhét vào tay Cách Đạt, số lượng trong kia đã hơn xa ba mươi cốt tệ.
Cách Đạt có hơi giật mình. Hắn cầm túi trong tay, chỉ dựa vào trọng lượng là có thể cảm giác được chúng không ít hơn trăm cái. Dù hắn có đưa đám người Nghiêm Mặc tới khu nhà nghỉ đắt hơn thì tiền thưởng và tiền công có được trong một ngày của hắn cũng sẽ không nhiều hơn cái túi này.
Nghiêm Mặc cười: “Người anh em Cách Đạt, nếu anh không vội đi, thì ở lại nói cho chúng tôi biết tình hình trong thành được không? Nhất là chuyện về cuộc thi cốt khí lần này.”
“Tôi đương nhiên sẽ nói rõ cho các cậu! Ba mươi cốt tệ vốn dĩ là giá của một ngày, muốn nhiều như vậy cũng không được.” Cách Đạt có chút không nỡ mà trả cái túi cốt tệ về.
Nghiêm Mặc không cầm về: “Nếu không phải nhờ có người anh em Cách Đạt đây thì chúng tôi sẽ không tìm được chỗ ở tốt như vậy, anh cứ giữ đi, hay là anh chê ít?”
Lúc này Cách Đạt mới cười ha ha cất túi cốt tệ đi.
Hình Lục được Nghiêm Mặc ra hiệu, liền nói mình là Hữu Giác Nhân đến từ nông thôn, không hiểu biết gì về vương thành, hỏi Cách Đạt một ít vấn đề thường thức.
Cách Đạt hiếm khi gặp được một Hữu Giác Nhân kính trọng mình như thế, liền mang theo ba phần kiêu ngạo của người thành phố mà nói đến mức nước miếng tung bay.
Tịch Dương đi tìm phòng bếp, nấu nước mang ra phục vụ cho mọi người.
Cách Đạt được Hình Lục ban tọa, liền vui vẻ ngồi xuống, nhưng cũng chỉ dám ngồi nửa cái mông.
Được Cách Đạt giới thiệu, Nghiêm Mặc đã hiểu sơ sơ về tình hình của Hữu Giác Nhân trong thành.
Tỷ như, vương giả mà Hữu Giác Nhân cùng đề cử, bảo là cùng đề cử nhưng kỳ thật là tộc trưởng ba tộc thay nhau quản lý, mỗi tộc mười năm. Trong lúc đó nếu người làm vương không được yêu quý hay phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào, rất có khả năng sẽ bị kéo khỏi ghế rồi đổi cho người khác lên ngôi, thẳng đến khi hai tộc khác vừa lòng.
Người có địa vị đặc biệt duy nhất là Đại Tư Tế Bàn A Thần, người nọ có thể ngồi mãi trên cái vị trí này tới khi chết. Mà trước khi Đại Tư Tế chết, bọn họ đều sẽ có được điềm báo, rồi bắt đầu bồi dưỡng và chọn ra Đại Tư Tế đời sau.
Mỗi một thế hệ Đại Tư Tế đều là do Bàn A Thần chỉ định, người được chọn đều xuất thân từ Đại Vu Tam Thành. Nếu Bàn A Thần bất mãn tất cả Đại Vu Tam Thành, thì thần điện sẽ triệu tập mọi vu giả Hữu Giác Nhân trên đại lục đến vương thành để tham gia hiến tế, khẩn cầu Bàn A Thần chỉ định Đại Tư Tế đời sau. Mà từ cổ chí kim, chỉ có hai lần là chọn ra từ các thành trấn khác.
“Vị thiếu gia này, tôi nghĩ các cậu dù ở một nơi xa xôi nhưng cũng biết vương giả hiện tại là ai đi?” Cách Đạt bưng ly nước lên uống một ngụm.
Hình Lục: “Ừm.” Về những thường thức đó, các chiến sĩ đi ra từ vực sâu đã hỏi thăm rồi, trước khi cậu ra ngoài cũng đã học thuộc.
“Vậy các cậu cũng biết năm nay là năm chấp chính cuối cùng của vương giả Ni Nhĩ vương tộc Hồng Giác, mà cuộc thi cốt khí năm nay náo nhiệt như vậy cũng là vì đợt tuyển chọn vương giả tiếp theo, tất cả mọi người đều muốn sớm được biết vị tộc trưởng tiếp theo của tộc Hắc Giác là ai.”
Mới đầu Nghiêm Mặc nghe không hiểu, phải suy nghĩ vài lượt mới hiểu được: “Nhiệm kỳ vương giả tiếp theo là đến phiên tộc Hắc Giác, mà người có thể ngồi trên vương vị chắc chắn là tộc trưởng của bọn họ, cho nên mọi người mới quan tâm tộc trưởng kế tiếp của tộc Hắc Giác là ai đúng không? Chẳng lẽ không phải là con trai của tộc trưởng đương nhiệm?”
“Đương nhiên không phải!” Cách Đạt như cảm thấy suy nghĩ của Nghiêm Mặc thật buồn cười: “Ai nói tộc trưởng kế tiếp phải là con trai của tộc trưởng đương nhiệm? Tình huống như vậy là rất nhỏ trong lịch sử của Hữu Giác Nhân, trên cơ bản đều là các đại quý tộc tranh đoạt nhau, tóm lại thì trước khi chọn ra, mọi người sẽ không biết tân tộc trưởng là ai, trong thành còn có người chuyên mở đánh cược, nếu các cậu có hứng thú cũng có thể tham gia.”
Nghiêm Mặc thầm nghĩ, chẳng trách lịch sử và văn minh Hữu Giác Nhân có thể duy trì đến bây giờ, có lẽ là có liên quan đến chế độ tuyển chọn của bọn họ. Tuy vẫn là đại quý tộc chiếm được nhiều lợi ích, nhưng tốt xấu gì cũng không phải kiểu thể chế thiên hạ theo dòng dõi. Ngay cả vương giả cũng có nhiệm kỳ mười năm, tránh được nhiều khả năng xuất hiện vương giả hủy hoại quốc gia.
Nguyên Chiến nghe rất nghiêm túc, phương thức thi hành chính trị của Hữu Giác Nhân đối với hắn mà nói có rất nhiều điểm đáng để tham khảo, về sau Cửu Nguyên nhất định sẽ phát triển, nhưng làm cách nào để đứng vững và phát triển dài lâu thì cần có người cầm quyền mang nhiều kinh nghiệm và khổ tâm, thể chế lúc này đã khá kiện toàn và kinh nghiệm mà các thế lực khác phát triển trở nên vô cùng quan trọng, nghe nhiều một chút có thể giúp bọn họ rút ngắn đường đi.
Cách Đạt dùng ánh mắt lạ lùng nhìn Hình Lục, những Vô Giác Nhân bọn họ đều biết rõ thường thức, không lý nào Hữu Giác Nhân cũng không biết, dù bọn họ có ở nơi hẻo lánh thì cũng phải có tiếp xúc với các thành Hữu Giác Nhân khác chứ?
Cách Đạt không hiểu, khó tránh khỏi việc nảy sinh chút khinh thường đối với cậu thiếu niên Bạch Giác do Hình Lục biến thành, nhưng hắn lại không biểu hiện ra. Thậm chí hắn còn nghĩ, có lẽ bởi vì cậu thiếu niên Bạch Giác này quá ngốc nên Vô Giác Nhân hầu hạ cậu ta mới thay cậu ta nói chuyện, thậm chí còn giúp cậu ta đưa ra quyết định mà lại không có chút sợ hãi nào.
Có điều như vậy cũng tốt, Cách Đạt cũng thấy mừng thay cho người anh em mới kết giao, có một chủ nhân như vậy vẫn tốt hơn là có một chủ nhân nghiêm khắc tàn nhẫn.
Nghiêm Mặc cảm thấy mình đã rất chú ý rồi, thậm chí ở đây chỉ có Hình Lục và Cách Đạt ngồi, hắn và đám người Nguyên Chiến còn phải đứng nói chuyện với Cách Đạt. Nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến dù hắn và Nguyên Chiến đã cố ý che giấu bản thân rồi, nhưng một khi nói chuyện quá lâu, cái loại tự tin phát ra từ linh hồn này sẽ tẩy rửa lớp ngụy trang của bọn họ.
Ừm, này chắc là sự khác nhau của khất cái và người có gia tài hàng tỉ đi sắm vai khất cái —— dù bề ngoài giống, nhưng khí chất lại không giống.
Tiếp theo, Nghiêm Mặc bắt đầu hỏi về chuyện tham gia cuộc thi cốt khí cần có tư cách gì.
Cách Đạt nói cho bọn họ biết, muốn tham gia cuộc thi cốt khí thì cậu phải là Cốt Khí Sư, hay ít nhất cũng là học đồ của Cốt Khí Sư.
Nơi báo danh là quảng trường ở trung tâm thành, khi báo danh sẽ chia cấp, trước tiên là qua cửa xét duyệt cốt khí dự thi của các Cốt Khí Sư, bởi vì là cuộc thi cốt khí, nên cốt khí đó có phải cốt khí do Cốt Khí Sư ấy chế ra hay không sẽ không quan trọng lắm. Đương nhiên, nếu cậu muốn thăng cấp, vậy phải tham gia cuộc thi thăng cấp của Cốt Khí Sư, không có khả năng gian lận đâu.
Nếu cốt khí dự thi qua cửa, vậy Cốt Khí Sư mang theo cốt khí đó bước vào nơi ở mà chính phủ chuẩn bị cho cuộc thi. Đương nhiên, nếu cậu yên tâm, cũng có thể để cốt khí lại.
Tiếp theo là vòng tuyển chọn thứ nhất, các cốt khí có tính chất tương đồng nhau sẽ được chia vào một sân đấu, không phân biệt cấp bậc, thi đấu bằng cách để chủ nhân cốt khí hoặc chỉ định người khác điều khiển cốt khí đó, chỉ có hai người đứng đầu là có thể tiến vào vòng sau. Lúc này, người báo danh của ba thành sẽ được tách ra.
Cuộc tuyển chọn thứ hai, sẽ có ba người được giải, cũng là cùng tính chất thì vào cùng sân đấu.
Vòng thứ ba, chỉ có người đứng đầu ở vòng thứ hai là được tham gia, sau khi biểu hiện thuộc tính và năng lực của từng người, thứ tự xếp hạng sẽ được quyết định.
“Nói là cuộc thi cốt khí, kỳ thật không có nghiêm túc như vậy, chủ yếu vẫn là cứ năm năm một lần mọi người lại có trò vui để hóng, mỗi lần thi đấu sẽ xảy ra đủ loại tình huống, có rất nhiều người thi đấu bằng những cốt khí lạ lẫm, không ít Cốt Khí Sư tham gia thi đấu, có thể nói là gần đến một nửa, vì sợ cốt khí bị hư hỏng, người nào nghe thấy giá cả tốt thì có thể bán ngay, sau đó thì lui, không thi đấu nữa.” Cách Đạt cười ha hả.
“Nghe nói người đứng đầu thường là cốt khí do Đại Cốt Khí Sư luyện chế?” Nghiêm Mặc hỏi như rất tùy ý.
“Không, cậu nói ngược rồi, Đại Cốt Khí Sư là ai, sao có thể hạ mình tới tham gia cuộc thi chứ? Thông thường đều là người đứng thứ nhất ở vòng cuối khiến cho Đại Cốt Khí Sư làm trọng tài chú ý, rồi khảo hạch, có vài người may mắn thông qua khảo hạch, trở thành tân Đại Cốt Khí Sư. Nhưng có thể làm được như vậy, trong mấy ngàn người cũng chỉ có mười mấy người mà thôi. Mười mấy người này nghe tên thì nhiều, nhưng hơn bảy ngàn năm qua, cứ năm năm một lần, cậu ngẫm lại xem, cái mức này thấp đến cỡ nào.”
Cách Đạt nói tới đây thì than thở: “Cho nên người có thể trở thành Đại Cốt Khí Sư đều rất ghê gớm, không biết khi nào Vô Giác Nhân chúng ta mới có được một người là Đại Cốt Khí Sư.”
Nói xong, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy buồn cười: “Đừng bảo là Đại Cốt Khí Sư, có được một Cốt Khí Sư cấp cao, thì Vô Giác Nhân chúng ta đã được thần thương yêu lắm rồi!”