Dị Thế Lưu Đày

Chương 483: Báo danh tham gia cuộc thi cốt khí



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

6e988fb8f25682f132e145d0d4743092

“Nghiêm Mặc vừa thấy khuôn mặt của Hữu Giác Nhân này thì có chút kinh ngạc, thật trùng hợp! Không ngờ người này lại trông giống Tán Bố đến thế.”
Công tước Mạc Đốn cũng dò hỏi chuyện của Nghiêm Mặc, con của ông sẽ không dễ dàng tặng quân bài xuất thân cho người khác, nhất là khi người đó còn là một Vô Giác Nhân.

“Cha, cậu ấy chính là chủ nhân của phương thuốc kia.”

“Ồ?” Công tước Mạc Đốn có chút hứng thú: “Sao ta nghe nói cậu ta là Cốt Khí Sư cấp ba?”

Bố Hoa cất đồ chơi của trẻ con vào trong cốt khí trữ vật: “Trước kia con đã hoài nghi cậu ta là Cốt Khí Sư, nhưng không thấy quân bài thân phận của cậu ta, lại nói, mới đầu con muốn làm quen với cậu ta là bởi vì một thanh cốt đao…”

Bố Hoa kể lại quá trình mình mua được cốt đao và chỗ kỳ lạ của thanh cốt đao lại cho cha mình nghe.

Công tước Mạc Đốn trầm ngâm: “Thanh cốt đao đó còn giữ bên người không? Cho ta xem.”

“Còn, cha đừng thấy nó chỉ là cấp thấp mà xem thường, nó dùng rất tốt, còn rất sắc bén.” Bố Hoa nhanh chóng lấy thanh cốt đao kia ra từ cốt khí trữ vật.

Công tước Mạc Đốn cầm cốt đao cẩn thận đánh giá: “Thủ pháp này…”

“Có phải là rất cổ xưa không? Con đã cho Cốt Khí Sư trong phủ xem qua, nói là loại thủ pháp luyện chế cốt khí này đã thất truyền, hơn nữa vật liệu sử dụng cũng rất xa xỉ, đây chính là thanh cốt đao được làm từ ma cốt, ma văn năng lượng vẽ trên đó cũng là máu của ma thú.” Bố Hoa cười rộ lên: “Vị Cốt Khí Sư trong phủ chúng ta rất tức giận, nói là đối phương lại đi dùng nguyên liệu luyện chế cốt bảo từ cấp sáu trở lên để luyện chế cốt khí cấp ba, quá phí của.”

“Đao tốt!” Công tước Mạc Đốn trả cốt đao lại cho con trai: “Nếu Vô Giác Nhân kia còn vật liệu cùng loại, không bằng bảo cậu ta trao đổi với con, mắc công cậu ta lại lãng phí.”

“Vâng. Khi đó con vẫn chưa xác định cậu ta là Cốt Khí Sư, khi nhìn thấy cậu ta, cậu ta thoạt nhìn còn rất nhỏ, con tưởng là sau lưng cậu ta có người khác, dù sao thì có ai có thể xuất sắc trên cả phương diện vu dược lẫn cốt khí chứ? Nào ngờ…” Bố Hoa nghĩ đến độ tuổi của Nghiêm Mặc mà cũng có chút thán phục.

“Chỉ là một Cốt Khí Sư cấp ba mà thôi.” Thật ra công tước Mạc Đốn không để ý lắm, cái ông để ý hơn là năng lực trị liệu và chế thuốc của Nghiêm Mặc: “Khi con tiếp xúc với cậu ta có biết cậu ta còn phương thuốc nào khác không, nếu có thì nghĩ cách mua lại cùng những nguyên liệu ma cốt lẫn ma huyết đó.”

Bố Hoa vốn muốn nói là theo như nguồn tin hắn biết được, Nghiêm Mặc có thành tích hoàn mỹ khi khảo nghiệm cấp ba, nhưng dù sao cậu ta cũng là người thường, có kết quả hoàn mỹ thì chỉ là ba cấp thấp nhất mà thôi, cũng không xem như quá xuất sắc, lời đến bên miệng liền đổi thành một chữ: “Vâng.”

Công tước Mạc Đốn thấy đã thu dọn xong, quay đầu nhìn đứa con ngốc nghếch còn đang dựa vào bên cửa sổ nhìn ra ngoài, liền đi qua bế nó lên, giao nó cho con trai cả của mình: “Chăm sóc nó cho tốt.”

“Yên tâm, cha.”

“Còn nữa, tốt nhất là có thể thu phục được Vô Giác Nhân kia, không được thì giết đi, ta không muốn để cậu ta phục vụ cho kẻ khác.” Công tước Mạc Đốn lãnh đạm nói, cứ như chuyện giết người bình thường như ăn cơm vậy: “Con nhớ kỹ, Vô Giác Nhân không ngu xuẩn như trong suy nghĩ của đại đa số những quý tộc Hữu Giác bị che mờ hai mắt khác, nếu sai sử bọn họ tốt thì sẽ không thua kém gì đội quân của Hữu Giác Nhân. Kiến nghị cứu giúp những Vô Giác Nhân nhiễm ôn dịch lúc trước của con rất tốt.”

“Cảm ơn cha.” Tuy Bố Hoa đã có thể quản lý một phương, nhưng được cha khích lệ như vậy vẫn rất vui vẻ.

Đêm đó, Cửu Phong bay về bên cạnh Nghiêm Mặc, thì thầm với hắn một lúc rồi lại bay ra ngoài.

Ngày hôm sau, Bố Hoa Mạc Đốn công bố với người ngoài, tỏ vẻ Cốt Khí Sư Nghiêm Mặc vừa mới thăng cấp là người mà hắn đã nhìn trúng.

Tuy Liên Na và Tạp Liệt không cam lòng, nhưng cũng không gây sự với Nghiêm Mặc nữa.

Quá trình Nghiêm Mặc báo danh tham gia cuộc thi cốt khí tổng thể mà nói cũng rất thuận lợi.

Sự tình như đang phát triển theo chiều hướng tốt…

Cuộc thi cốt khí có phân loại, chủ yếu là hai loại dụng cụ sinh hoạt cùng với vũ khí. Trong hai loại này lại chia ra dựa theo cấp bậc để báo danh và tỷ thí.

Chỗ báo danh nằm ở hiệp hội Cốt Khí Sư, có điều nơi ra vào không phải là cửa mà lúc trước hắn tiến vào để khảo nghiệm thân phận Cốt Khí Sư, nó nằm ở mặt trái, người xếp hàng ở đây rất nhiều.

Vì đẩy nhanh tốc độ, hiệp hội Cốt Khí Sư phái ra hai mươi Cốt Khí Sư, dựa theo phân loại và cấp bậc để mở hai mươi ô cửa sổ.

Nghiêm Mặc nhìn hai mươi ô cửa sổ chiếm một diện tích lớn trong đại sảnh, cùng với đám người đang nhốn nháo xếp hàng báo danh trong đại sảnh, cảm thấy giống hệt như tình cảnh đi mua vé tàu lửa ở nhà ga.

Ở chỗ này dù anh là Cốt Khí Sư cấp bậc gì cũng đều phải xếp hàng, đương nhiên đại đa số Cốt Khí Sư cấp trung và cấp cao đều không tự xếp hàng, mà giao cho đệ tử của mình.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến mới đứng ở cửa đã có người thần thần bí bí mò qua, cũng là Vô Giác Nhân, chỉ nghe người này thấp giọng hỏi bọn hắn: “Có phải là thay chủ nhân tới xếp hàng báo danh không?”

Nghiêm Mặc hàm hồ gật đầu.

Người nọ nhe cái miệng sún răng ra cười ha hả: “Chủ nhân các cậu muốn báo danh ở khu loại nào? Cấp mấy?”

Nghiêm Mặc vừa quan sát đại sảnh vừa trả lời: “Dụng cụ sinh hoạt.” Cấp bậc thì hắn không nói

“Ai cha, Bàn A Thần tại thượng, cậu muốn báo danh loại này, cửa sổ cấp thấp có rất nhiều người xếp hàng nha, không tin thì nhìn kìa.”

Nghiêm Mặc đã thấy được dựa vào nhãn lực của mình, trên hai mươi ô cửa sổ đều có treo biển tên, trên đó viết chữ của Hữu Giác Nhân. Nghiêm Mặc đã bỏ thời gian ra học, bây giờ có thể đọc được không ít chữ thông dụng của Hữu Giác Nhân, hắn vừa nhìn tới, ô cửa sổ báo danh cho dụng cụ sinh hoạt cấp thấp có nhiều người hơn những cửa sổ khác rất nhiều, cấp bậc càng cao thì người càng ít.

Vô Giác Nhân kia nhìn trái nhìn phải, muốn vỗ vai Nghiêm Mặc nhưng vỗ hụt, hắn ta cũng cũng không để ý: “Người anh em, nể tình chúng ta đều là Vô Giác Nhân, anh cậu quan tâm cậu một chút, anh biết có vài người đã xếp hàng từ sáng tới giờ, đã lên đến hàng đầu, nhưng bọn họ cũng không vội báo danh, mà chủ nhân của bọn họ cho bọn họ thời gian khá dư dả, nếu ai muốn đổi vị trí với bọn họ, bọn họ cũng rất vui lòng, chỉ cần…” Vô Giác Nhân nọ xoa xoa ngón tay, cười đáng khinh.

Nghiêm Mặc lập tức hiểu ra, đang định đáp lại thì Nguyên Chiến đã chỉ tay vào ô cửa sổ ít nhất người: “Báo ở nơi đó.”

Nghiêm Mặc nhìn qua, hắn còn chưa nói gì thì tên Vô Giác Nhân kia đã cười nhạo một tiếng, nói: “Thấy không có ai liền muốn qua đó đứng à? Đó chính là ô cửa sổ có cấp bậc cao nhất, cấp mười, đại sư cấp mười thật sự có ai lại chạy tới đây xếp hàng? Ngược lại, người tổ chức cuộc thi cốt khí đều phải đi cầu xin bọn họ, mời bọn họ, bọn họ mới suy xét tới việc lấy tác phẩm của mình ra để mà tham gia. Tôi vừa thấy các cậu liền biết các cậu là người tới từ bên ngoài, vẫn chưa rõ quy củ mà đã chạy tới báo danh loạn xạ, nói xem các người muốn báo danh mấy cấp, tôi thấy bên kia có người anh em đang báo danh, nếu có, cho các cậu cái giá ưu đãi… Ê! Các cậu đi đâu đó? Ê!”

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến dễ dàng thoát khỏi sự lôi kéo của tên Vô Giác Nhân kia để đi tới ô cửa sổ báo danh cho dụng cụ sinh hoạt cấp mười.

Tên Vô Giác Nhân kia hùng hổ la lối phía sau, tựa hồ như rất tức giận khi hai người Nghiêm Mặc làm lãng phí thời gian và nước miếng của hắn ta, hắn ta còn gọi người bên cạnh mà chỉ vào bóng lưng hai người nói nói cái gì đó, hình như đang cười nhạo hai người họ không biết tự lượng sức, rồi lại cười nhạo chủ nhân hai người họ không biết là nhà quê từ đâu tới đây.

Bởi vì bị tên Vô Giác Nhân đó chỉ trỏ, hơn nữa ở ô cửa sổ cấp cao có rất ít người, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đi qua đó lập tức khiến rất nhiều người chú ý.

“Nhìn hai Vô Giác Nhân kia kìa!”

“Hả? Bọn họ tới ô cửa sổ cấp mười?”

“Có phải là nô bộc của Đại Cốt Khí Sư nào không?”

“Ngu xuẩn! Đại Cốt Khí Sư mà cũng cần tới báo danh à? Hai tên đó làm bộ thôi.”

Cũng có người cười nhạo: “Lại có Cốt Khí Sư nằm mơ giữa ban ngày nữa rồi, mỗi lần cuộc thi cốt khí diễn ra đều có đủ loại kỳ lạ tới tham gia, lần này cũng không ngoại lệ.”

“Hả? Anh nói cái gì? Lần trước cũng có người đến báo danh ở hai ô cửa sổ kia sao?”

“Có, đương nhiên là có, đều là Cốt Khí Sư vọng tưởng dựa vào cuộc thi cốt khí để thành danh, dù sao chỉ cần dám đến hai ô cửa sổ kia báo danh, chỉ cần Cốt Khí Sư bên trong giám định nó có thể đạt từ cấp chín trở lên thì sẽ được tham gia.”

“Hừ, khiến nhiều người chú mục như vậy còn không bằng xếp hàng ở cửa sổ cấp chín.”

“Chẳng phải đó là cách dễ kinh động người ta nhất sao? Có vài Cốt Khí Sư muốn kiếm thanh danh, xem đi, sau hôm nay, Cốt Khí Sư sau lưng hai người kia sẽ nổi tiếng thôi.”

Có không ít tiếng nghị luận vang lên, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nghe được chút ít nhưng không để tâm.

Nguyên Chiến mặt không cảm xúc: “Tôi không thích người ở đây.”

Nghiêm Mặc cười: “Cảm thấy không giản dị bằng người bên đại lục chúng ta đúng không?”

“Người trên tòa bán đảo lúc trước còn tốt hơn ở nơi này.”

“Ha ha, đây là sự khác nhau giữa thành phố lớn và nông thôn. Bây giờ cái anh cảm nhận được là sự khác nhau do chênh lệch trình độ văn minh tạo thành.”

Nguyên Chiến liếc Nghiêm Mặc: “Đừng nói mấy lời tôi nghe không hiểu hay quá khó hiểu.”

“Được rồi, bây giờ anh cảm thấy không thoải mái là vì anh vừa bước từ xã hội nguyên thuỷ đến một nơi đã phát triển hơn bảy ngàn năm, bị sốc văn hóa, Hữu Giác Nhân nơi này và Vô Giác Nhân phục vụ cho Hữu Giác Nhân đã có một thời gian dài để tích lũy văn hóa hơn người bên đông đại lục chúng ta, có nghĩa là bọn họ có nhiều kinh nghiệm sống hơn chúng ta, nên anh sẽ cảm thấy bọn họ thật giảo hoạt, suốt ngày đầu cơ trục lợi, nhưng mà…”

“Tôi hiểu ý em.” Nguyên Chiến bảo Nghiêm Mặc không cần phải giải thích: “Về sau Cửu Nguyên chúng ta cũng sẽ biến thành như vậy sao?”

Nghiêm Mặc trước khi đi đến cửa sổ quay đầu lại: “Chúng ta sẽ khiến Cửu Nguyên trở nên tốt hơn, tôi tin tưởng anh có thể làm được.”

“Không phải tôi, là chúng ta.”

“Phải, là chúng ta và những người khác, cùng nhau.”

Ở ô cửa sổ không có người, chắc là do không có ai đến báo danh ở ô cửa sổ cấp mười nên Cốt Khí Sư bên trong đã chạy đi đâu nghỉ ngơi rồi không biết.

Nghiêm Mặc tìm một vòng ở ô cửa sổ, đột nhiên có một bộ hài cốt trông giống chó nằm trên ô cửa sổ nói chuyện: “Người báo danh?”

Nghiêm Mặc nhìn cái đầu lâu con chó, đáp: “Phải.”

“Chủ nhân các cậu là Đại Cốt Khí Sư?”

“Chủ nhân của tôi không cho tôi nói.”

“Được rồi, tạm thời xem như ông ta là cấp mười, ông ta tên gì? Nói ra thử xem, không chừng ta quen đấy.”

“Tán Bố.”

“Hừm… một cái tên rất cổ, là Cốt Khí Sư trốn trong khu núi sâu rừng già nào mới ra vậy? Họ gì? Có gia tộc không?”

“Không có.”

“Chậc, thì ra là một Cốt Khí Sư hoang dã. Có mang theo quân bài thân phận của ông ta không?”

“Không có, chủ nhân của tôi không muốn tiết lộ thân phận trước khi có kết quả, tôi có thể dùng thân phận mình để báo danh không?”

“Cậu có thể dùng thân phận mình để báo danh, chỉ cần cậu là Cốt Khí Sư. Nhưng như vậy cậu phải báo danh ở ô cửa sổ có cấp bậc tương ứng. Trừ phi cậu lấy ra cốt khí mà chủ nhân cậu dùng để dự thi đã được hiệp hội Cốt Khí Sư chứng thực nó đạt tới cấp mười.” Chắc là số Cốt Khí Sư không muốn tự mình ra mặt có rất nhiều,  nên người điều khiển con chó nói chuyện khá thấu hiểu, còn rất kiên nhẫn mà giải thích.

“Không, cốt khí tôi muốn dự thi vẫn chưa được chứng thực cấp bậc. Chẳng lẽ thật sự không thể báo danh ở chỗ này sao?” Nghiêm Mặc tháo quân bài Cốt Khí Sư của mình xuống đẩy đến trước miệng con chó.

Con chó lập tức nuốt quân bài vào, sau đó nhanh chóng phun ra: “Cốt Khí Sư cấp ba, đối với Vô Giác Nhân mà nói đây đã là cấp bậc không tồi. Được rồi, cậu nhóc Vô Giác Nhân, cậu tới ô cửa sổ nên tới để xếp hàng đi, đừng lãng phí thời gian của ta và cậu.”

“Đại sư, ngài có thể xem cốt khí dự thi của chủ nhân tôi trước không? Ông ấy nói, nếu để sang chỗ Cốt Khí Sư cấp thấp chỉ sợ bọn họ không nhìn ra được chỗ đặc biệt của cốt khí này.”

“Lớn lối đấy!” Con chó phát ra tiếng cười: “Cũng may hôm nay tâm tình ta tốt, nếu là ngày thường… Lấy cốt khí mà cậu nói ra cho ta xem, nếu không như cậu nói, cậu phải dẫn tên chủ nhân của cậu cút ra khỏi hiệp hội Cốt Khí Sư, cuộc thi cốt khí năm nay đừng hòng tham gia!”

Nghiêm Mặc không đáp lại lời hăm dọa này, chỉ lấy cốt khí mà mình muốn dự thi ra từ túi không gian, nhẹ nhàng để bên cạnh con chó.

Cái đầu lâu con chó nghiêng nghiêng, như đang cẩn thận xem xét cái cốt khí nho nhỏ có hình dạng cổ quái kia: “Đây là gì?”

Cốt Khí Sư đang điều khiển con chó kinh ngạc, không ngờ lại có cốt khí mà y nhìn qua lại không nhận biết được?

“Chờ đó!” Con chó phun ra hai chữ này rồi đột nhiên ngậm miệng.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn nhau.

Không đến một lát, cánh cửa gỗ ở phòng trong mở ra, một Hữu Giác Nhân cao lớn có diện mạo vô cùng anh tuấn, không nhìn ra được tuổi tác bước đến.

Người nọ vừa bước đến, không thèm nhìn Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, mà vươn tay cầm lấy cái cốt khí.

Nghiêm Mặc vừa thấy khuôn mặt của Hữu Giác Nhân này thì có chút kinh ngạc, thật trùng hợp! Không ngờ người này lại trông giống Tán Bố đến thế, nhưng phải ứng của y khi nghe tên Tán Bố lại không có gì dị thường, vậy gia tộc Tán Bố hoặc là đã xuống dốc, hoặc đây chỉ là một sự trùng hợp của gien di truyền.

Nghiêm Mặc thầm suy đoán mối quan hệ giữa đối phươngvới Tán Bố, vừa lấy ra một viên nguyên tinh mà đẩy vào ô cửa sổ, nhắc nhở: “Sau lưng nó có một cái…”

“Không cần cậu nói!” Cốt Khí Sư cao lớn anh tuấn nọ giơ tay ngăn lời giải thích của Nghiêm Mặc, y cũng đồng thời tìm ra được cơ quan, ngón tay đẩy cái khóa trên lưng cốt khí, cốt khí liền trượt dài một khoảng, để lộ nơi khảm nguyên tinh.

Cốt Khí Sư kia tùy tay lấy ra một viên nguyên tinh cấp cao của mình rồi khảm vào vị trí đó trên lưng cốt khí.

Nghiêm Mặc yên lặng cất viên nguyên tinh mà mình lấy ra, trong khoảng thời gian này hắn đã sửa đổi phương thức kích phát năng lượng của cốt khí, khiến nó có thể kích phát bằng nguyên tinh ở nơi này.

Trên phương diện cải biến phương thức hấp thu năng lượng của cốt khí đã được luyện chế, đối với những Cốt Khí Sư khác mà nói có lẽ là một chuyện rất khó, nhưng Nghiêm Mặc nhờ có huyết mạch và năng lực cá nhân, nên rất nhạy bén đối với năng lượng, có khi hắn gặp phải chỗ không cách nào sửa được, thì năng lượng xung quanh còn có thể chủ động kéo hắn tiếp tục đi về phía trước.

Nguyên tinh vừa được khảm lên, dựa theo các loại cốt khí lưu hành hiện giờ, muốn sử dụng thì sẽ có chốt mở, thứ này có thể giảm bớt việc lãng phí nguyên tinh. Nên Cốt Khí Sư kia lật qua lật lại mà kiếm chốt mở.

“Thứ này không có chốt mở?” Cốt Khí Sư tỏ vẻ mình không hài lòng.

“Có, chỉ cần đẩy nguyên tinh lên trên một chút là được, khi đóng thì kéo xuống.” Nghiêm Mặc giới thiệu.

Trong cốt thừa không có giới thiệu về chốt mở, cái này là Nghiêm Mặc tự thiết kế vì đã có thói quen xài chốt mở, khi luyện chế cốt bảo sử dụng nguyên tinh thì càng thêm quen tay.

Kia Cốt Khí Sư dựa theo Nghiêm Mặc theo như lời, thúc đẩy Nguyên tinh, đồng thời khích lệ: “Không tồi, cái chốt mở năng lượng này làm rất khéo, có thể kết hợp với nguyên tinh, tiết kiệm được không ít nguyên liệu.”

Chốt mở vừa được mở, cốt khí không to bằng bàn tay trong chớp mắt đã biến lớn.

Cốt Khí Sư kia rất có kinh nghiệm mà buông tay ra, cốt khí tự động rơi xuống đất, to ra, kéo duỗi, cuối cùng biến hình.

Trong phòng xuất hiện một cái cốt khí cỡ lớn khiến Cốt Khí Sư kia không cách nào hiểu được, trông nó như một cái sọt thật to, hình dạng chỉnh thể như hình chữ ‘khẩu’ (口).

Cốt Khí Sư anh tuấn kia vẫy tay với bộ xương con chó, bộ xương con chó đột nhiên đứng lên, nhảy xuống rồi đi quanh cốt khí hai vòng, còn lại gần ngửi ngửi.

Sau đó nó đột nhiên há mồm nuốt cả cái cốt khí vào rồi bất động.

Nghiêm Mặc hoảng sợ, một bộ xương chó nhỏ như vậy mà có thể há miệng to đến thế, còn nuốt được cái cốt khí to hơn nó gấp n lần!

Nghiêm Mặc đoán rất có thể con chó này đang giám định cấp bậc cốt khí, bằng không thì dù Cốt Khí Sư có nhiều hơn nữa cũng không giám định hết nổi số cốt khí tham gia báo danh.

Mà cốt khí của tộc Hữu Giác đã phát triển nhiều năm như vậy, bọn họ chắc chắn đã có phương pháp tổng kết có thể dùng để thử nghiệm và nghiệm chứng cấp bậc cốt khí.

Nghiêm Mặc đoán không sai, mỗi một ô cửa sổ đều có cốt bảo giám định cốt khí do hiệp hội Cốt Khí Sư đặc biệt cung cấp, cũng chỉ có hiệp hội Cốt Khí Sư mới mua được, chẳng qua là hình dạng khác nhau thôi.

Đừng thấy người trong đại sảnh ở những ô cửa sổ báo danh cấp thấp đó nhiều mà lầm, thật ra tốc độ của bọn họ không tính là chậm, Cốt Khí Sư bên trong chỉ cần làm hai việc: Lấy quân bài Cốt Khí Sư của người báo danh ra để vào cốt bảo nghiệm chứng thân phận, sau đó bảo đối phương lấy cốt khí dự thi ra để vào trong cốt bảo giám định, chỉ cần đạt được cấp bậc tương ứng thì thông qua.

Đối với một ít cốt khí cỡ lớn không thể thu nhỏ cũng không cần lo lắng, cốt bảo giám định sẽ chủ động ra khỏi cửa sổ, dù là cốt khí to cỡ nào thì nó cũng có thể nuốt vào.

Giống như Nghiêm Mặc, trước tiên do Cốt Khí Sư giám định cốt khí, tình huống thử nghiệm bằng cốt bảo là cực nhỏ, chủ yếu vẫn xem xem Cốt Khí Sư có hứng thú với cốt khí đó không.

Thông thường, thời gian giám định sẽ không dài lắm, đều trong năm phút đồng hồ, cấp bậc càng thấp thì thời gian càng ngắn.

Sau khi cốt khí của Nghiêm Mặc bị nuốt vào, con chó hơi tốn chút thời gian nhưng cũng không quá lề mề, chừng năm phút sau đã nhả cốt khí ra, và báo cáo kết quả giám định:

Độ ổn định cấu tạo của cốt khí, 10 điểm.

Độ chính xác chỉnh thể của cốt khí, 10 điểm.

Độ mỹ quan chỉnh thể của cốt khí, 6 điểm.

Độ mỹ quan về ma văn năng lượng của cốt khí, 10 điểm.

Độ chính xác về ma văn năng lượng của cốt khí, 10 điểm.

Độ lưu chuyển thông thuận của năng lượng trên ma văn, 10 điểm.

Tốc độ kích phát nguyên tinh, 9 điểm.

Độ ổn định năng lượng sau khi kích phát nguyên tinh, 10 điểm.

Năng lượng tiêu hao chỉnh thể, 9 điểm.

Tác dụng: Loại hình sinh hoạt.

Phân loại và tác dụng tỉ mỉ: Không rõ.

Đánh giá tổng thể đạt: 84 điểm, bình quân 9.3 điểm.

Suy đoán cấp bậc cốt khí: Từ cấp chín trở lên

Ưu điểm: Năng lượng tiêu hao cực thấp, thủ pháp luyện chế đặc biệt, ma văn được vẽ tinh xảo và ổn định, cấu tứ kỳ lạ.

Khuyết điểm: Vẻ ngoài không đủ thẩm mỹ, trước kia chưa có loại hình tương tự, tác dụng không rõ.

Kiến nghị: Cần Đại Cốt Khí Sư từ cấp mười trở lên để giám định cấp bậc chính xác.

Cốt Khí Sư anh tuấn cao lớn kia sờ sờ cái cốt khí mà con chó nhả ra, rồi nhìn về phía Nghiêm Mặc: “Không ngờ trong vùng đất hoang dã lại xuất hiện một Đại Cốt Khí Sư rất có thể đã đạt từ cấp mười trở lên. Này, cậu nhóc, có biết tác dụng của cốt bảo này không?”

Nghiêm Mặc gật đầu, nhưng lời hắn nói lại làm Cốt Khí Sư anh tuấn kia bất mãn: “Tôi biết, nhưng chủ nhân của tôi chỉ dặn tôi đi báo danh, còn tác dụng cụ thể của cốt bảo này chỉ có thể chờ tới lúc thi đấu sẽ biết.”