*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Sư phụ, sư phụ không cần con nữa sao?”
“Chỉ cần con chịu đi theo sư phụ, sư phụ tuyệt đối sẽ không bỏ con.”Tô Môn chỉ mới chín tuổi, mà khi nó vừa mở mắt ra, Nghiêm Mặc cho rằng mình đã thấy một con người cơ trí đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống.
Có điều loại ‘ảo giác’ này chợt lóe lên rồi biến mất rất nhanh, Tô Môn giơ tay lên, rất trẻ con mà dụi dụi mắt, khi buông tay xuống, vẻ mặt và ánh mắt đã tương xứng với tuổi tác của nó, tựa như đứa nhỏ này vừa mộng một giấc mộng dài rồi mơ hồ tỉnh lại.
Tô Môn cúi đầu nhìn cái sọ trong tay, thở dài như ông cụ non.
Đại Vu Á Lan đi đến trước mặt nó, muốn vuốt đầu nó, Tô Môn không né tránh, còn nâng tay lên đưa cái sọ cho Á Lan.
Á Lan không nhận: “Con giữ đi, truyền thừa của Đại Vu sẽ dựa vào sự trưởng thành của sức mạnh linh hồn trong con để truyền thụ cho con, vậy nên phải chia ra nhiều lần mới có thể truyền thụ hết, thẳng đến khi vị Đại Vu tiếp theo xuất hiện, truyền thừa này sẽ giao cho con bảo quản.”
Đại Vu Á Lan nghĩ thầm, về sau Tô Môn chắc chắn sẽ muốn ở lại thần điện, như vậy truyền thừa của Đại Vu để trong tay ông hay là chỗ Tô Môn đều giống nhau cả.
Tô Môn nghĩ nghĩ, cất hộp sọ mà gật đầu.
Đại Vu Á Lan nhịn không được nói: “Sức mạnh linh hồn của con rất cường đại, con là người đầu tiên khi mới tiếp nhận mà đã tốn thời gian dài như vậy. Bé con, về sau việc chấn hưng tộc Bạch Giác ta sẽ phải giao cho con.”
Tô Môn không trả lời, sắc mặt nó có chút mệt mỏi. Người bên ngoài chỉ thấy từ khi nó cầm cốt thừa tới bây giờ mới qua gần nửa tiếng, nhưng linh hồn nó lại như đã sống rất lâu trong cốt thừa, nó chứng kiến cảnh một vị Đại Vu ba mắt được sinh ra, trưởng thành, học tập… sau đó thì ngay cả nó cũng không rõ vị Đại Vu ba mắt kia rốt cuộc là ai, chờ khi nó cảm thấy không phân biệt được, trong lòng bắt đầu sinh ra cảm giác chán ghét, muốn thoát khỏi trạng thái này thì nó liền tỉnh lại.
Rất kỳ lạ, vừa mới tỉnh lại, trong nháy mắt nó như có thể nhớ rõ suốt một cuộc đời của vị Đại Vu ba mắt kia, nhưng theo thời gian trôi đi từng chút, phần ký ức lại bắt đầu trở nên mơ hồ, xa xăm.
Tô Môn lắc lắc đầu, muốn làm mình tỉnh táo hơn một chút.
Đại Vu Á Lan vươn tay muốn đón Tô Môn.
Tô Môn quay đầu, dùng ánh mắt tội nghiệp mà nhìn về phía Nghiêm Mặc.
Đại Vu Á Lan giơ tay đón người không được, lập tức bị đả kích!
Nghiêm Mặc mỉm cười. Dùng bàn tay ấm áp ôm trán thằng bé, thấp giọng hỏi: “Có phải cảm thấy rất mệt không? Đầu còn hơi đau một chút?”
Tô Môn dùng tay chỉ chỉ huyệt Thái Dương, ngơ ngác gật đầu.
Nghiêm Mặc rất hiểu tình trạng của Tô Môn bây giờ, lúc trước, khi hắn mới ra khỏi cái truyền thừa của tộc Luyện Cốt kia cũng chóng mặt nhức đầu như vậy, rất khó chịu, mà khi đó hắn đã lớn hơn Tô Môn vài tuổi, Tô Môn chỉ mới chín tuổi thì lại càng khó chịu.
Đại Vu Á Lan há miệng: “Tô Môn, không phải sợ, tình huống này rất bình thường, ta có thể giúp con…”
Nghiêm Mặc vỗ vỗ Cửu Phong, bảo nó bay qua lòng Nguyên Chiến ngồi, rồi bảo Tô Môn ngồi vào lòng mình.
Tô Môn lập tức nhảy xuống khỏi ghế, bò lên đùi Nghiêm Mặc ngồi.
Con tim của Đại Vu Á Lan lần thứ hai bị đả kích nghiêm trọng!
Nghiêm Mặc gật gật đầu với Đại Vu Á Lan, rồi dùng bàn tay ấm áp của mình mà nhẹ nhàng mát xa huyệt vị trên đầu thằng bé, nói: “Có hơi sốt nhẹ, hẳn là do tinh thần quá mệt nhọc nên thân thể cũng bị ảnh hưởng.”
Buông tay ra, một lát sau lại rót cho thằng bé một ly nước trong: “Uống miếng nước trước, chút nữa ngủ một giấc thì sẽ tốt hơn.”
Tô Môn cảm thấy sư phụ của mình thật tốt, vừa lúc nó đang rất khát, liền ôm tay sư phụ lẫn cái ly mà uống ừng ực hết sạch.
“Sư phụ, con còn khát.” Thằng bé quay đầu kêu, không tự biết giọng mình mang theo chút làm nũng.
Nghiêm Mặc vừa cười vừa rót cho nó thêm một ly nữa, vừa than thở vì sự lợi hại của truyền thừa, xem đi, thằng bé vốn hay ngây ngốc và nhát gan chỉ mới tiếp nhận truyền thừa lần đầu tiên mà đã biết chủ động đưa ra yêu cầu rồi.
Có điều với tình thế phát triển này thì Nghiêm Mặc rất thích. Hắn thích những đứa trẻ đơn thuần, nhưng đồng thời cũng hy vọng bọn nó có được chủ kiến của mình, chứ không phải người lớn nói cái gì thì chính là cái đó.
Đại Vu Á Lan nhìn tư tế Vô Giác thân mật với Đại Vu đời sau của bọn họ, trong lòng sinh ra một chút bất an khó hiểu, ông rất muốn kéo Tô Môn ra khỏi tư tế Vô Giác kia, nhưng lại không muốn mình làm ra hành động gì quá thất lễ hay đột ngột.
Nghe Nghiêm Mặc nói Tô Môn sốt nhẹ, Đại Vu Á Lan cho rằng mình đã tìm được cơ hội, vội vàng nói: “Để thần thị tới chăm cho Tô Môn của chúng ta đi, tình huống này của nó, nhóm thần thị là hiểu biết nhất, sẽ giúp nó thư giản.”
Á Lan quay đầu ý bảo thần thị cấp cao đi qua đây, thần thị kia vội vàng bước nhanh tới, quỳ một gối xuống với Tô Môn, vươn hai tay nói: “Đại Vu Tô Môn, xin để tôi dẫn ngài đi nghỉ ngơi.”
Tô Môn quay đầu ôm cổ Nghiêm Mặc, nó sợ Nghiêm Mặc sẽ làm trái với lời hứa mà hắn đã nói với nó trước đó, càng sợ mấy người Bạch Giác này tới cướp nó đi.
Đại Vu Á Lan và thần thị: “…” Con tim đau quá! Vì sao Đại Vu của bọn họ lại dựa dẫm một Vô Giác Nhân đến vậy? Lạy thần, có phải ngài sắp đặt sai cái gì rồi không?
Nghiêm Mặc vỗ nhẹ tay Tô Môn: “Đừng sợ. Bọn họ là tộc nhân của con, không có ý xấu. Con có muốn đi theo bọn họ nghỉ ngơi không?”
Đại Vu Á Lan, nhóm thần thị và chúng lãnh đạo cấp cao đồng thời bị đả kích trí mạng khiến thanh máu tuột xuống âm mười ngàn!
Nghiêm Mặc bị siết đến độ có chút thở không nổi, ôm thằng bé mà bất đắc dĩ đứng dậy, hắn cười khổ: “Chắc là thằng bé bị giam cầm nên sinh ra ám ảnh. Khụ, thời gian không còn sớm, tôi và chiến sĩ của tôi xin cáo từ, về chuyện mà chúng tôi thương lượng với các vị, các vị có thể suy nghĩ cẩn thận, nếu nghĩ kỹ rồi, thì đến thần miếu của thần thị Trọng ở Hạ Thành trong thành Huyền Vũ tìm chúng tôi.”
Nguyên Chiến ôm Cửu Phong đứng lên.
Đại Vu Á Lan vẫn chưa có được truyền thừa luyện cốt thời viễn cổ, sao có thể để bọn họ rời đi như vậy? Lúc này ông còn tưởng rằng Tô Môn nhất định sẽ ở lại, hiện giờ thằng bé chỉ đang giận dỗi thôi.
“Bây giờ nếu các cậu trở về thành Huyền Vũ chỉ sợ sẽ không ổn, không bằng ở lại thần điện thành Lạc Lan của bọn ta, ít nhất thì Ni Nhĩ vương vẫn không dám trực tiếp tới thần điện của ta để bắt người.” Đại Vu Á Lan thân thiết nói.
Nghiêm Mặc tỏ vẻ mình không cần: “Tôi và chiến sĩ của tôi nếu đã dám đến vương thành thì sẽ không sợ những thế lực đó.”
“Ta biết năng lực của hai cậu nhất định vô cùng cường đại, nhưng chẳng phải các cậu còn dẫn theo một đứa nhỏ sao? Lại nói, Tô Môn của bọn ta cũng sẽ không thể chia xa các cậu nhanh như vậy, không bằng hai vị cùng đứa nhỏ này ở lại thần điện làm khách?” Đại Vu Á Lan vẫn chưa từ bỏ ý định mà thuyết phục.
Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt khó xử: “Nhưng trên đường đi chúng tôi còn gặp một nhóm Vô Giác Nhân khác, tuy bọn họ không phải người đông đại lục của chúng tôi, nhưng tôi đã đáp ứng các đại nhân nhà bọn họ dẫn bọn họ ra ngoài để mở mang kiến thức, và cũng sẽ dẫn bọn họ an toàn trở về, nếu chúng tôi không về thành Huyền Vũ, chỉ sợ nhóm người kia sẽ bị bắt lầm mất.”
Công tước Tát Mễ chen vào: “Ni Nhĩ vương bệ hạ quả thật có phái người đi bắt bọn họ, nhưng dựa theo tin tức mà tôi nhận được, nhóm Vô Giác Nhân kia đã đào tẩu trước khi chiến sĩ kéo tới.”
“Ồ? Vậy chúng tôi càng phải trở về.” Tối hôm qua Nghiêm Mặc đã biết cái tin này, thậm chí hắn còn biết là ai đã bắt bọn Hình Lục đi. Bốn người Tịch Dương, Hậu Sư, Kỳ Hồng Chí và ông Hách được bọn họ dặn trước đó nên đã nấp trong Hạ Thành, mấy ngày nay Tịch Dương đi ra ngoài làm việc cũng không phải là làm cho có, mà ít nhất đã tìm được một điểm dừng chân mới khá là an toàn.
Về phần mấy người Hình Lục, Nghiêm Mặc sợ sách hướng dẫn trừng phạt nên cũng đánh tiếng gió với bọn họ, bảo bọn họ tìm nơi rút lui trước, nhưng những người này không quen biết ai ở đây, lại không có ai trợ giúp, mà phần nhiều thì vì giận dỗi Nghiêm Mặc, xem thường lời cảnh cáo của hắn, ỷ Hình Lục có thể biến thành Hữu Giác Nhân mà không rời đi đúng lúc, cuối cùng bị công tước Mạc Đốn âm thầm phái người tới bắt đi.
Đại Vu Á Lan thấy không giữ được hai người này, chỉ đành lui một bước: “Được rồi, xin cho phép ta phái người đưa các cậu đến thành Huyền Vũ, như vậy thì ít nhất Ni Nhĩ vương có muốn ra tay cũng phải hỏi ta một tiếng. Ta cũng sẽ cho người tìm nhóm Vô Giác đi chung với cậu.”
Lần này Nghiêm Mặc không từ chối nữa, còn tỏ lòng biết ơn.
Đại Vu Á Lan và đám người tộc trưởng Cừu Ân đích thân đưa Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến ra tới cửa thần điện, có một đội hộ vệ của thần điện đi qua, hộ tống mấy người Nghiêm Mặc về thành Huyền Vũ.
Đại Vu Á Lan vươn tay ra với Tô Môn: “Bé con, lại đây, bọn họ phải đi rồi, nhưng con không cần lo lắng, nếu con muốn gặp bọn họ thì có thể gặp bất cứ lúc nào.”
Tô Môn quay đầu nhìn Đại Vu Á Lan, há miệng nói: “Bái bai.”
Cái từ này nó học được từ Cửu Phong. Lúc trước, khi Cửu Phong chưa dẫn nó đi, mỗi lần chơi với nó xong đều sẽ nói như vậy rồi mới rời đi.
Cửu Phong cũng múa may móng vuốt nhỏ, liên thanh nói: “Bái bai bái bai! Không tiễn không tiễn!”
Đại Vu Á Lan sửng sốt, Nghiêm Mặc buồn cười.
Đại Vu Á Lan không hiểu Đại Vu đời sau của mình đang nói cái gì, nhưng thấy Tô Môn không có ý muốn rời khỏi vòng tay Nghiêm Mặc, lập tức đau đầu mà nhìn về phía Nghiêm Mặc: “Tư tế Mặc, ngài có thể giao Đại Vu của bọn ta cho bọn ta không?”
Nghiêm Mặc vì không để đối phương hiểu lầm mà khom lưng thả Tô Môn xuống, vươn tay vuốt cái sừng nhỏ của nó: “Tôi nói rồi, tôi sẽ tôn trọng mọi nguyện vọng của đứa nhỏ này, hết thảy đều do ý của nó. Nếu nó chịu ở cùng các người thì tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”
Lời này nếu là trước đó thì không có vấn đề gì, nhưng hiện giờ… Đại Vu Á Lan thầm hô to không ổn trong lòng, vội khom lưng hòa ái nói với Tô Môn: “Cậu bé, lại đây, đừng sợ, về sau con chính là Đại Vu cao quý nhất của tộc Bạch Giác, không ai có thể làm hại con.”
Chúng lãnh đạo cấp cao khác của tộc Bạch Giác cũng vội vàng dụ dỗ, liệt kê đủ loại chuyện tốt khi Tô Môn trở về làm Đại Vu, có người còn lấy ra một ít nguyên tinh, cốt khí, hay da thú quý hiếm, tỏ vẻ muốn hiến dâng cho nó.
Tô Môn nghe thấy tiếng cười của Cửu Phong thì ngẩng đầu nhìn nó, Cửu Phong ra hiệu cho Tô Môn lấy hết mấy thứ tốt đó lại đây.
Tô Môn rất nghe lời mà vẫy tay với nhóm thần thị cấp cao, nhóm thần thị thấy Tô Môn có phản ứng thì vui mừng không thôi, vội đi đến bên người nó, dâng bảo vật lên.
Tô Môn cầm lấy nhìn nhìn, rồi quay đầu lại nhìn Nghiêm Mặc, vươn tay, đưa cho hắn: “Sư phụ, cho.”
Nghiêm Mặc nhịn cười mà cất: “Được, sư phụ cất cho con, con muốn xài thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy.”
Thần thị Giáp: Ặc, tốt xấu gì Vô Giác Nhân kia cũng đã đưa Đại Vu về, cho hắn chút bảo bối thì cũng có sao?
Tô Môn lại cầm lấy mấy bảo vật giống vậy, lần này ngay cả nhìn cũng không nhìn, lại đưa cho Nghiêm Mặc: “Sư phụ, cho.”
Nghiêm Mặc lại nhịn cười mà cất.
Chúng lãnh đạo cấp cao của tộc Bạch Giác như muốn hỏng mất! Tại sao vậy?! Tại sao Đại Vu đời sau của bọn họ lại dễ dàng đưa bảo bối cho người ngoài như vậy? Có ăn cây táo, rào cây sung thì cũng đừng làm rõ ràng như thế có được không! Thật muốn đánh tiểu Đại Vu của chúng ta thì làm sao bây giờ?
Chờ khi Tô Môn muốn đưa viên nguyên tinh thứ ba to bằng quả bóng đá của tộc trưởng Cừu Ân cho Nghiêm Mặc, chúng lãnh đạo cấp cao của tộc Bạch Giác rốt cuộc nhịn không được nữa, Cừu Ân nói thẳng: “Đại Vu Tô Môn, nguyên tinh này rất quý, cả đại lục cũng không tìm ra viên nguyên tinh nào màu đen vừa lớn vừa tròn và hoàn mỹ như vậy đâu, đây là tế phẩm mà ta cung phụng cho Đại Vu đời sau, là bảo vật của tộc ta, ngài không thể đưa nó cho người khác dễ dàng như vậy.”
“A, không thể đưa sao?” Vẻ mặt của Tô Môn lại khôi phục về trạng thái ngây ngốc trước kia: “Thế thì trả lại.”
Tô Môn rất dứt khoát mà nhét viên nguyên tinh màu đen thật lớn ấy lại cho Cừu Ân, sau đó xoay người, chủ động cầm tay Nghiêm Mặc, ngẩng đầu nhìn hắn, mệt mỏi nói: “Sư phụ, con mệt, chúng ta đi thôi.”
Tộc trưởng Cừu Ân bị trả lễ vật: “…” Tim ta đau quá!
Nghiêm Mặc khom lưng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Tô Môn, nghiêm túc nói: “Thân phận của con rất quan trọng đối với tộc Bạch Giác, nếu con ở lại, bọn họ sẽ đối xử rất tốt với con, hẳn sẽ không nhốt con nữa đâu, còn có thể vì con mà trừng phạt những kẻ đã cầm tù con trước kia.”
Tô Môn sợ, cái miệng nhỏ mím lại, mắt bắt đầu rưng rưng: “Sư phụ, sư phụ không cần con nữa sao?”
Nghiêm Mặc sợ thằng bé khóc, liền tựa trán vào trán nó mà cọ cọ, sau đó bế bổng nó lên: “Chỉ cần con chịu đi theo sư phụ, sư phụ tuyệt đối sẽ không bỏ con.”
Tô Môn vội ôm cổ Nghiêm Mặc, lần này mặc kệ đám người Đại Vu Á Lan nói cái gì, nó cũng không chịu quay đầu lại.
Chúng lãnh đạo cấp cao tộc Bạch Giác: “…” Lạy thần! Cớ sao ngài lại tàn nhẫn như vậy, đưa hy vọng đến trước mắt chúng con, rồi lại bắt chúng con trơ mắt nhìn hy vọng rời đi thế này?
Không được! Dù là ai cũng không thể đưa Đại Vu đi. Huống chi Đại Vu Tô Môn còn đang cầm truyền thừa của Đại Vu bọn họ trong tay.
Đại Vu Á Lan hối hận muốn chết, nếu biết thằng bé không chịu ở lại thì dù thế nào ông cũng sẽ không giao truyền thừa quý giá như vậy cho nó.
Nếu không thể khiến nó tự nguyện ở lại, vậy chỉ có thể cưỡng ép!
Đại Vu Á Lan ra hiệu bằng một ánh mắt, hộ vệ của thần điện liền tản ra, bao vây mấy người Nghiêm Mặc.
Mấy người Đại Vu Á Lan cũng dàn hàng ngang, chặn đường của Nghiêm Mặc.
“Chư vị, các vị có ý gì?” Nghiêm Mặc thu lại nụ cười trên mặt.
Tô Môn cũng trở nên căng thẳng.
Nguyên Chiến vẫn ung dung mà ôm Cửu Phong đứng ở một bên, không có chút ảnh hưởng nào từ bầu không khí xung quanh.
Đại Vu Á Lan cảm thấy thật có lỗi mà nói: “Đại Vu đời sau đối với bọn ta quá quan trọng, bọn ta không thể để các cậu mang nó đi như vậy.”
Nghiêm Mặc cười lạnh: “Không biết có phải các người hiểu sai gì rồi không? Hiện giờ không phải tôi muốn đưa Đại Vu của các người đi, là chính nó không muốn ở lại. Nó vốn dĩ đã phải chịu tổn thương về mặt tinh thần suốt chín năm, hiện giờ các người còn bày ra loại trận thế này, là muốn khiến Tô Môn càng thêm bài xích các người à?”
Đại Vu Á Lan theo bản năng nhìn mà về phía Tô Môn, liền thấy Tô Môn mang vẻ mặt mệt mỏi mà nhìn bọn họ bằng ánh mắt bài xích vô cùng rõ ràng, liền chấn động.
Tộc trưởng Cừu Ân cũng có chút lo lắng, khẽ nói với Đại Vu Á Lan: “Hai người kia chúng ta không biết rõ sâu cạn, không biết bọn họ còn có thủ đoạn gì. Dù chúng ta có thể giữ bọn họ lại, cướp Đại Vu Tô Môn, nhưng Đại Vu Tô Môn rất thân mật với bọn họ, còn rất tin tưởng bọn họ, nếu Đại Vu Tô Môn vì vậy mà hận chúng ta…”
Đại Vu Á Lan cũng lo lắng như thế, chỉ sợ điều đó cũng là điều mà tất cả Bạch Giác Nhân ở đây đều không hy vọng xảy ra nhất, bọn họ không muốn Tô Môn có ấn tượng xấu về tộc Bạch Giác, nhưng cũng không thể cứ vậy mà để hai tên Vô Giác Nhân kia đưa nó đi… phải làm sao mới có thể vẹn toàn cả hai bây giờ?
Thấy dây dưa mãi không được, Nghiêm Mặc đột nhiên thở dài: “Tôi biết các người lo lắng cho Tô Môn, nhưng tôi cũng lo cho nó, lòng của tôi dành cho nó sẽ không kém hơn các người, nó là Đại Vu của các người, cũng là đệ tử của tôi, cho dù nó chỉ là một người bình thường của tộc Bạch Giác thì tôi cũng sẽ yêu thương nó. Lần đầu tiên, khi nhìn thấy đứa nhỏ này, tôi đã tính truyền cái truyền thừa viễn cổ kia cho nó. Như vầy đi, các người có thể phái người đi theo Tô Môn, chăm sóc nó, bảo vệ nó, chờ khi đã có tình cảm và quen thuộc với các người, cùng với tiếp thu truyền thừa và hiểu biết trách nhiệm của mình, tôi nghĩ nó vẫn sẽ trở lại bên cạnh các người. Nhưng bây giờ, các người càng vội thì nó sẽ càng sợ, như vậy chỉ tổ đẩy nó ra xa hơn.”
Vừa nghe Nghiêm Mặc nói định truyền phần truyền thừa viễn cổ kia cho Tô Môn, Đại Vu Á Lan mừng rỡ! Ông cũng không muốn làm căng, càng không muốn Tô Môn có thành kiến gì với bọn họ, thấy Nghiêm Mặc mềm xuống, còn có thêm lợi ích ngoài dự đoán, ông vội vàng thay đổi thái đổi: “Cũng chỉ có thể như thế, ta sẽ phái chiến sĩ và thần thị đi theo hầu cùng bảo hộ Tô Môn, truyền thừa của Đại Vu bây giờ là do nó giữ, tự nó sẽ biết khi nào thì cần tiếp nhận lần truyền thừa thứ hai. Nếu nó có thể tiếp nhận cả truyền thừa thời viễn cổ vậy lại càng tốt, như thế thì những gì mà nó biết sẽ hoàn chỉnh thêm một chút.”
Đừng thấy vẻ mặt của Tô Môn ngơ ngác, nhưng nó lại ghi tạc toàn bộ cuộc đối thoại của hai người trong lòng, mà hôm nay, cuộc đối thoại của Nghiêm Mặc và đám người Đại Vu Á Lan sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tính cách và lập trường của nó khi trưởng thành.
Tư tưởng của thằng bé ngay từ đầu đã trật, nghe bọn họ nói chuyện lại càng thêm rối rắm. Nó cảm thấy sư phụ đối xử với nó mới là tốt thật sự, bởi vì sư phụ nó căn bản không để tâm đến việc nó có con mắt thứ ba hay không, những người kia trong chín năm qua chẳng thèm quan tâm tới nó, chờ khi sư phụ đưa nó về thần điện, bọn họ phát hiện nó là Đại Vu đời sau của tộc mới đối xử tốt với nó (như vậy không phải là tốt thật sự, cho có một viên nguyên tinh mà còn đòi lại), cha nó thì bởi vì nó có con mắt thứ ba mà cầm tù nó suốt chín năm!
Ừm, kỳ thật suy nghĩ của thằng bé cũng không tính là quá mức cực đoan, Nghiêm Mặc quả thật không để bụng việc nó có phải là Đại Vu trời sinh hay không, chỉ cần hắn thấy nó thuận mắt, mà nó lại vừa lúc là người Bạch Giác, cũng phù hợp với điều kiện để hắn truyền thụ truyền thừa luyện cốt.
Sự tình đến tận đây mới có biện pháp giải quyết, vì Đại Vu đời sau, vì truyền thừa của Đại Vu trên tay nó, đồng thời cũng vì truyền thừa luyện cốt viễn cổ, tộc Bạch Giác phái ra mười hai chiến sĩ thần cốt có cấp bậc cao nhất cùng mười hai vị thần thị từ cấp trung đến cấp cao chuyên phụ trách việc bảo hộ và hầu hạ Tô Môn.