*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Lê tiên sinh thầm cười lạnh trong lòng. Nghiêm Mặc quả nhiên là một kẻ thông minh.”Hôm nay, thành Cửu Nguyên vẫn như trước, ngoài chặt trong lỏng.
Nội và ngoại thành đều có chợ, dù là vũ khí hay vật phẩm dùng khi tu luyện và sinh hoạt, trên cơ bản đều có thể mua được ở đó.
Mỗi tháng, nội và ngoại thành đều sẽ tập trung mở một phiên chợ lớn, địa điểm nằm ở quảng trường ngoài ngoại thành. Về phần hôm nay, trong quảng trường ở ngoại thành và vùng phụ cận đều là dòng người chen chúc nhau mà xô đẩy. Mà trong khoảng thời gian này, ngoại trừ con dân Cửu Nguyên, trên chợ cũng có thể nhìn thấy rất nhiều thành viên đến từ các thành, các tộc khác.
Hôm nay, ngày mười hai tháng mười hai, đây là lúc lạnh nhất trong năm, nhưng vì hôm nay có hội chợ, nên rất nhiều người không màng tới rét lạnh mà vẫn ra quảng trường ở ngoại thành.
Tuyết đọng ngoài ngoại thành của quảng trường đã được quét dọn sạch, gom ra hai bên đường. Mới sáng sớm mà bầu không khí trong quảng trường đã rất náo nhiệt, ở trung tâm quảng trường hầu như chứa đầy người, các quầy hàng đã bị chiếm hơn bảy phần.
Cả khu chợ được lập ra từ ba vòng, giữa ba vòng có đường đi ngăn cách mỗi vòng trong khu chợ, khiến cả quảng trường có thể thông tới bốn phương.
Dãy nhà cửa vòng tròn bên ngoài vốn cũng là một khu chợ nhỏ, cửa hàng trên con đường này đều là những cửa hàng cố định của Cửu Nguyên.
Ở vòng thứ hai là dãy nhà được tạm thời xây nên với tốc độ nhanh, nằm sát nhau, ở giữa không có lối đi, chuyên dùng cho các vị khách đến từ phương xa. Nhà dùng để làm cửa hàng thì dựa theo kích thước và độ hữu hảo của người đó với Cửu Nguyên, nên tiền thuê sẽ khác nhau.
Còn vòng thứ ba là nơi của mấy lái buôn nhỏ, bọn họ cũng có chỗ để ở, nhưng không có khoảng cách, mà dùng mấy cây cột chịu lực, nhìn qua giống như cái giường ghép chung.
Đối với các vị khách đi đường xa mà đến, Cửu Nguyên ngoại trừ cung cấp quầy hàng, còn cung cấp cả dịch vụ thuê nhà, thuê lều, thuê kho hàng, và các vật dụng khác như lò than.
“Lò than là cái gì?” Có vị khách mới tới lần đầu tò mò hỏi.
Diệp Tinh chỉ tay vào một căn nhà ở gần đó: “Thấy không, thứ mà những người kia đang vây quanh là lò than, là bếp lò dùng than đá để đốt, một trong những đặc sản của Cửu Nguyên chúng tôi. Lò than này được tư tế đại nhân của bộ lạc hướng dẫn làm, sau nhiều lần cải tạo đã biến thành hình dáng như bây giờ, người và thú có thể ngồi quanh nó, bên trên còn có thể nướng thức ăn hay nấu nước, vừa ấm vừa tiện, quét dọn cũng nhanh!”
Chủ tiệm kia nghe thấy, liền vui vẻ thò đầu ra bỏ thêm câu: “Thuê đi, đừng có tiếc, đây là thần vật! Anh dùng nó tuyệt đối sẽ không hối hận đâu. Tôi đã còn nhận đơn của người ta, lần này trở về nhất định phải mang theo mười tám cái, mùa đông chỗ chúng tôi lạnh hơn nơi này nhiều, dù chúng tôi không có than đá, nhưng quản lý nói, chỉ cần sửa cái lò lại một chút, thì ngoại trừ than đá còn có thể đốt củi, rất thích hợp với chỗ chúng tôi.”
Vị khách nọ – lãnh đạo cấp cao nào đó của Ám Thành nói với Diệp Tinh: “Cho chúng tôi thuê một cái, không, hai cái!”
Chỗ bọn họ cũng lạnh, còn vừa lạnh vừa ẩm, đến mùa đông, tất cả mọi người đều hận không thể sống quanh đống lửa. Hắn tính xài thử thứ này trước xem có thật sự tốt như lời giới thiệu không, nếu thật sự tốt như tên du thương kia nói, thì bọn hắn cũng sẽ không keo kiệt chút nguyên tinh tệ đó.
“Các vị là khách quý, đợt than đá đầu tiên dùng cho lò than tôi sẽ tặng các vị.” Diệp Tinh bày ra vẻ mặt như đây chỉ là việc nhỏ, cứ thế quyết định xong vụ mua bán than đá cho lò than.
“Cảm ơn.” Vị lãnh đạo cấp cao nào đó của Ám Thành có chút không vui với việc Cửu Nguyên chỉ phái một tên thiếu niên tới tiếp đón mình, nhưng hắn vẫn duy trì lễ nghi ở mặt ngoài. Bề trên nói, trước khi chưa có chỉ thị rõ ràng, bất cứ kẻ nào cũng không được đắc tội với ai trong Cửu Nguyên, đặc biệt là đám nhân viên quản lý của bọn họ.
Diệp Tinh cười, chớp chớp đôi mắt to, thoạt nhìn rất đơn thuần và thân thiện: “Ngoại trừ than đá, chúng tôi còn cung cấp thức ăn và thú cưỡi tạm thời. Mặt khác, xung quanh thành không cho phép săn thú, nếu các anh muốn săn thú thì phải đến nơi được cho phép, xin hãy hiểu cho chúng tôi điểm này.”
“Đương nhiên.” Tên Ám Thành đến đây cũng không phải để gây sự. Bọn hắn đã có được tin tức xác thực, tộc Trùng Nhân đã trở mặt với Hỏa Thành, tộc trưởng và Đại Vu của bọn họ chủ động dẫn theo một lượng lớn chiến sĩ và Trùng Vu để chi viện cho Cửu Nguyên.
Hiện giờ Hỏa Thành thân khó bảo toàn, tình hình còn bất tiện và đáng xấu hổ.
Có điều, sáng hôm nay, tên lãnh đạo cấp cao nào đó của Ám Thành thề rằng mình vừa thấy được bóng dáng Đại Tư Tế Lưu Diễm của Hỏa Thành được tiếp đón vào thành Cửu Nguyên.
Diệp Tinh vừa đi vừa đẩy mạnh tiêu thụ đặc sản của Cửu Nguyên một cách khéo léo tài tình, sau khi tham quan một vòng, vị lãnh đạo cấp cao của Ám Thành này không biết rốt cuộc mình đã thuê và đặt hàng bao nhiêu thứ.
Có điều, hắn cũng chưa lo lắng được bao lâu thì thứ hắn muốn và danh sách đã được đưa tới.
Diệp Tinh chỉ vào danh sách, nói: “Quý khách, bên trên là tất cả những vật phẩm mà ngài yêu cầu, ngài xem xem có sai chỗ nào không? Mặt khác, đây là danh sách thuê và danh sách đặt hàng mà bộ lạc tôi có thể cung cấp, ngài xem xem mình còn yêu cầu đặc biệt nào nữa, có thể đến quảng trường tìm quản lý bất cứ lúc nào, nếu có thứ gì không muốn mua nữa, cũng có thể tìm bọn họ trả hàng bất cứ lúc nào.”
Vị lãnh đạo cấp cao của Ám Thành nọ cầm danh sách được ghi chép rõ ràng, rất hài lòng với cách phục vụ chu đáo của Cửu Nguyên: “Đây là giấy, đặc sản của tộc người lùn đúng không? Thoạt nhìn thật tinh xảo. Có bán giấy không?”
“Đương nhiên là có, Cửu Nguyên chúng tôi là anh em của tộc người lùn. Trong chợ có cửa hàng của tộc người lùn, ngài có thể mua được giấy ở cửa hàng của tộc người lùn và bộ lạc chúng tôi.”
“Giá cả thì sao?”
“Trên danh sách đều có, mời ngài xem. Cơ mà, đây chỉ là giá của loại giấy được sử dụng nhiều nhất trong bộ lạc, vì các loại giấy còn dựa theo độ dày mỏng, mềm hay cứng, màu sắc và mục đích sử dụng, nên giá cả cũng không giống nhau, mấy cái đó cần các vị khách quý ngài đưa ra yêu cầu cụ thể, đương nhiên, nếu ngài ngại phiền thì cũng có thể giao toàn quyền cho chúng tôi.”
“Được, để tôi xem thử.” Người nọ thấy trên danh sách viết nhiều thứ tốt như vậy, thậm chí ngay cả cốt khí từ cấp sáu trở lên cũng có, liền không ngồi yên được, chỉ hận không thể ra ngoài đi dạo một vòng ngay lập tức.
Diệp Tinh muốn rời đi, nhưng đối phương lại không cho cậu ta đi, cứ không ngừng chỉ vào danh sách hỏi đây là cái gì, đó là cái gì.
Diệp Tinh bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhiệt tình thân thiện.
“Lê tiên sinh!” Hai mắt Diệp Tinh sáng lên, kêu một tiếng với người đàn ông có vóc dáng thon dài đang đi tới.
Lê tiên sinh thấy là Diệp Tinh, bước chân liền chuyển hướng: “Diệp Tinh, là con à, mấy ngày nay không thấy con đến học viện, có phải tư tế đại nhân lại giao trọng trách cho con không?”
Diệp Tinh thầm đắc ý trong lòng, nhưng vẻ mặt lại cố gắng không thể hiện ra: “Sư phụ bảo con đi tiếp đãi một vài vị khách quan trọng.”
Vừa lúc vị lãnh đạo cấp cao của Ám Thành nhìn qua, Lê tiên sinh khẽ mỉm cười với người nọ, gật đầu nói: “Xin chào, khách quý đến từ phương xa, nguyện vinh quang của Tổ Thần luôn chiếu rọi anh.”
Vị lãnh đạo cấp cao của Ám Thành thấy thái độ vô cùng tôn trọng của Diệp Tinh đối với Lê tiên sinh, nên không dám xem thường đối phương, nhất là hắn ta còn không nhìn ra đối phương là chiến sĩ cấp mấy, lập tức gật đầu với Lê tiên sinh một cách cẩn thận, đáp lễ: “Ám Thần sẽ luôn phù hộ anh trong bóng tối.”
Bị gián đoạn, vị lãnh đạo cấp cao của Ám Thành cũng ngại giữ Diệp Tinh ở lại, Diệp Tinh rất có trách nhiệm, nhanh chóng gọi người quản lý khu chợ tới, bảo anh ta giải thích các vấn đề mà vị lãnh đạo cấp cao của Ám Thành này không hiểu, rồi mới cáo từ rời đi.
Diệp Tinh vốn muốn kiểm tra tình hình sắp xếp của các vị khách khác, nhưng đi chưa được mấy bước lại gặp phải Lê tiên sinh.
“Lại gặp nhau.” Lê tiên sinh cười.
Diệp Tinh nhìn về phía cửa hàng mà anh ta vừa đi ra, đó là cửa hàng mà sư phụ giao cho mấy đứa nhỏ bọn nó kiếm tiền tiêu vặt, bởi vì sản phẩm bên trong thường là thứ sửa cũ thành mới, có khi còn xuất hiện vài món trân phẩm, mối làm ăn vốn tốt hơn các cửa hàng khác, sau đó không biết là ai truyền tin ra, nói rằng muốn mua vật phẩm do chính tay tư tế Cửu Nguyên luyện chế, mà chỉ có cửa hàng của mấy nhóc đồ đệ người nọ mới có thể mua được, xong rồi hai cửa hàng của mấy đứa bọn nó ở nội và ngoài thành liền trở thành nơi mà người Cửu Nguyên và nhất là người đến từ bên ngoài thích dạo qua nhất.
Diệp Tinh và Lê tiên sinh đi song song nhau: “Ngài muốn mua cốt khí ạ?”
“Ừ, nhưng vẫn luôn không tìm được cái thích hợp, có điều cũng không gấp, nếu gặp được thì càng tốt, nhưng không gặp được cũng không sao cả.” Lê tiên sinh tỏ vẻ mình không để tâm lắm.
Diệp Tinh lại rất để tâm chuyện này: “Nếu ngài thật sự cần, con sẽ tìm Tát Vũ, ngài đừng thấy tuổi tác cậu ấy không lớn, nhưng trên phương diện luyện chế cốt khí, ngay cả tư tế đại nhân, sư phụ của tụi con cũng từng khen qua, bây giờ cậu ấy đã có thể luyện chế được cốt khí cấp ba một cách thành thạo, thỉnh thoảng còn luyện chế ra được cấp bốn.”
Lê tiên sinh chỉ cười chứ không đáp.
Diệp Tinh hơi xấu hổ mà gãi gãi đầu: “Cấp bậc của cốt khí có hơi thấp, nhưng cốt khí Tát Vũ làm thật sự rất được.”
“Thầy biết, nó rất có thiên phú trên phương diện cốt khí.” Lê tiên sinh vỗ vỗ vai cậu nhóc: “Thầy rất chờ mong tương lai nó trưởng thành.”
Diệp Tinh càng cảm thấy ngại ngùng, cậu nhóc hơi chần chờ một chút, nói: “Nếu ngài cần cốt khí cấp cao, hay là…”
Tim Lê tiên sinh đập lệch một nhịp, Diệp Tinh sẽ nhờ sư phụ nó luyện chế sao?
Diệp Tinh: “Con đi tìm Tô Môn, trong các tộc nhân mà cậu ấy dẫn theo có cốt khí sư, nghe nói cấp cao nhất có thể luyện chế ra cốt khí cấp chín, khá là lợi hại.”
Lê tiên sinh không biết nên nói vì sao mình thất vọng, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tô Môn là ai? Sao thấy chưa từng nghe qua tên nhóc đó, nhóc đó có ở học viện không?”
Diệp Tinh a một tiếng: “Tô Môn tạm thời chưa tới học viện, sư phụ sợ có người bắt nạt cậu ấy.”
“Ồ? Nhóc đó rất yếu à?”
“Không phải.” Diệp Tinh nhìn trái nhìn phải, nghĩ thầm Lê tiên sinh là thầy giáo trong học viện, sớm muộn gì cũng sẽ gặp Tô Môn, hơn nữa việc Tô Môn tới đây cũng không phải bí mật gì, nên nói: “Tô Môn là người tộc Hữu Giác, có điều cậu ấy không phải tộc Hồng Giác và Hắc Giác hiếu chiến đang đánh chúng ta, mà là tộc Bạch Giác rất tốt bụng và hữu hảo.”
Lê tiên sinh nheo mắt, thất thanh nói: “Tộc Bạch Giác? Thật sự có người tộc Luyện Cốt tiến vào Cửu Nguyên, còn chuẩn bị đi học? Đây là chuyện từ khi nào, bọn họ đến đây lúc nào, vì sao không có ai biết?”
Diệp Tinh kỳ quái mà liếc nhìn Lê tiên sinh: “Việc này chưa truyền ra ngoài đương nhiên không có ai biết, nhưng người biết thì cũng không ít, chỉ là, lúc trước Tô Môn luôn ở chiến trường cùng chị Thảo Đinh để hỗ trợ cứu người, người biết chuyện này trong thành trước mắt vẫn chưa nhiều lắm. Lê tiên sinh, ngài làm sao vậy? Có vẻ như ngài rất kinh ngạc, còn rất… lo lắng?”
Lê tiên sinh cười khổ: “Thầy quả thật rất kinh ngạc và lo lắng, dù sao bọn họ cũng là tộc Luyện Cốt, sao tư tế đại nhân có thể đưa…”
Diệp Tinh không vui: “Sư phụ làm cái gì cũng có lý do của ngài ấy, hơn nữa thầy chưa từng gặp Tô Môn thì sao mà biết cậu ấy là người xấu, ngay cả Cửu Phong đại nhân cũng nói Tô Môn rất tốt! Sư phụ cũng bảo Tô Môn rất tốt, là đệ tử mà ngài ấy mới thu ở tây đại lục, là tiểu sư đệ của bọn con! Chị Thảo Đinh nói Tô Môn và người cậu ấy dẫn đến đã giúp chị cứu rất nhiều người trên chiến trường.”
“Phải không?” Lê tiên sinh cười ha hả: “Thầy tin tưởng vào khả năng nhìn người của tư tế đại nhân cùng mấy nhóc các con, nếu các con nói đứa nhỏ Tô Môn không có vấn đề gì, thì nó nhất định không có vấn đề gì.”
“Vâng!” Diệp Tinh chỉ từng gặp Tô Môn được một lần, ấn tượng không tốt cũng không xấu, nhưng Tô Môn là tiểu sư đệ của nó, dù cậu ấy là kiểu người gì, thì trước khi sư phụ vứt bỏ cậu ấy, nó sẽ không cho phép bất cứ người nào bặt nạt sư đệ mình, ngay cả dùng lời nói cũng không được!
Lê tiên sinh thầm cười lạnh trong lòng. Nghiêm Mặc quả nhiên là một kẻ thông minh, hắn sắp xếp cho tộc Hữu Giác lên chiến trường hỗ trợ, dù có giúp được bao nhiêu, thì tộc Hữu Giác tất sẽ xem nó như phản đồ. Mà thái độ của con dân Cửu Nguyên và đồng minh của chúng dành cho Tô Môn cũng sẽ từ căm thù chuyển sang tiếp nhận.
Tuy không rõ Nghiêm Mặc kiếm một Hữu Giác Nhân về làm đệ tử rốt cuộc có ý gì, nhưng có lẽ đây là một cơ hội dành cho hắn ta, không biết tên Bạch Giác Tô Môn kia khi nào mới trở về thành Cửu Nguyên.
Hắn ta nhất định phải tìm hiểu kỹ xem tên Tô Môn đó có thật sự cam tâm tình nguyện đi theo Nghiêm Mặc không, và thái độ của những người nó mang theo như thế nào.
Diệp Tinh cảm thấy Lê tiên sinh có vẻ để ý Tô Môn quá mức, điều này làm lòng cậu nhóc sinh ra một vướng mắc nhỏ. Cậu thiếu niên lo lắng Lê tiên sinh sẽ vì thù hận đối với tộc Hữu Giác mà gây ra chuyện gì bất lợi cho Tô Môn, nên quyết định về sau phải chú ý tới vị Lê tiên sinh này nhiều nhiều một chút.
“Đúng rồi, tư tế đại nhân và thủ lĩnh đã trở về được vài ngày rồi đi, chẳng phải nói có buổi chúc mừng long trọng sao? Không làm hả?” Lê tiên sinh chủ động đổi đề tài.
Diệp Tinh đáp: “Sư phụ nói rất lãng phí, phải đợi sau khi đánh bại tộc Hữu Giác xong rồi làm.”
Lê tiên sinh cười khẽ ra tiếng: “Kỳ thật cũng không hẳn là lãng phí, cậu ta là tư tế, lúc này lộ mặt chủ yếu là để trấn an nhân tâm. Nhưng cậu ta mới về liền chạy ra khu chiến trường, mấy khách quý muốn gặp cậu ta chắc lại hụt một lần nữa rồi.”
Diệp Tinh há mồm, rất muốn nói sư phụ không tới khu chiến trường mà ở ngay trong nội thành Cửu Nguyên, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Lê tiên sinh quả thật không tồi, phần lớn bọn học sinh trong học viện đều rất thích thầy ta, nhưng những chuyện không nên nói cho người khác biết vẫn không nên nói.
Diệp Tinh là một trong các thành viên quản lý cấp cao của Cửu Nguyên, tuy tuổi không lớn, nhưng tâm nhãn lại hơn người trường thành bình thường ít nhất cũng gấp ba.
Lê tiên sinh chú ý đến vẻ mặt Diệp Tinh, nhưng hắn không nhìn ra gì từ vẻ mặt của đối phương, cũng không biết Nghiêm Mặc có ở Cửu Nguyên hay không.
Diệp Tinh lại sóng vai đi cùng Lê tiên sinh trong chốc lát, sau đó rất nhanh đã bị người kêu đi.
Lê tiên sinh đứng lại, nhìn theo bóng lưng Diệp Tinh tiến vào một cửa hàng của người đến từ bên ngoài. Suy tư một chút, chân lại chuyển hướng, đi về phía cửa hàng của thành Hắc Thổ – một thế lực còn sót lại của Thổ Thành, trước mắt thái độ của họ vẫn chưa rõ ràng.
Thành Hắc Thổ, thế lực Trung Thành, sau khi dòng dõi vương tộc của Thổ Thành bị giết gần hết, những thế lực còn sót lại không nói sẽ quy thuận Cửu Nguyên, cũng không nói sẽ tham gia cuộc tranh chấp vị trí trong Cửu Đại Thượng Thành, mà cứ mập mờ sống như vậy.
Nhưng mới trước đó, sau khi tin tức công chúa Diệu Hương – dòng dõi vương tộc duy nhất của Thổ Thành đã chết trên tay thủ lĩnh Cửu Nguyên, tộc Trùng Nhân trợ giúp Diệu Hương tách khỏi Hỏa Thành, muốn gia nhập Cửu Nguyên truyền ra, những thế lực Trung Hạ Thành vốn phụ thuộc Thổ Thành bắt đầu nhao nhao chủ động tiếp xúc với Cửu Nguyên.
Lần này, ngay cả thành Hắc Thổ có thái độ mơ hồ nhất cũng phái người tới. Nhưng theo như lời đồn, nghe nói thành Hắc Thổ tới đây là vì nghênh đón đại vương tử của bọn họ, Trệ Tử trở về.
Lê tiên sinh tiến vào cửa hàng của thành Hắc Thổ, dùng tốc độ nhanh nhất tìm người mình muốn tìm, giả vờ như đang xem hàng hóa mà chậm rãi đi đến trước mặt mục tiêu, lật tay, trên tay xuất hiện một vật: “Tôi muốn cái này, có hàng không?”
Ông lão nửa trăm khi nhìn thấy vật trên tay Lê tiên sinh, đồng tử đột nhiên co rụt lại, chậm rãi ngẩng đầu.
Lê tiên sinh cười ôn hòa với ông ta.
Ông lão nửa trăm bỗng nhiên rùng mình, nhanh chóng cúi đầu, hạ giọng, kinh sợ nói: “Đại nhân, hàng ngài muốn rất hiếm có, mời vào bên trong.”