*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Sao ánh mắt của Nghiêm Mặc khi nhìn hắn lại vui mừng như vậy, trong đó còn có sự vô thố như thể đã cách xa nhau rất lâu rất lâu mới được gặp lại?”Kiểu trả thù này quá vô liêm sỉ! Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận!
Ai có thể nghĩ ra mục đích chủ yếu của Cửu Nguyên lại là một đám nô lệ và chiến thú chứ?
Mặc dù chiến sĩ tộc Hữu Giác không bị chết nhiều lắm, nhưng mùa đông mà thiếu nhiều nô lệ như vậy cũng rất phiền toái đó!
Thứ như nô lệ, lúc tồn tại thì không để tâm, nhưng thiếu rồi mới cảm giác được.
Nghĩ đến công việc lấy xương sẽ phải tạm dừng, Ni Tháp liền nhịn không được mà chửi to một trận. Tuy nô lệ không đáng giá gì, nhưng bắt lại cũng không dễ, nhất là muốn tụ tập với số lượng lớn như thế, còn phải dạy dỗ cho tốt, tất cả những việc đó đều cần tốn thời gian và tinh lực.
Đám nô lệ ngoại trừ lấy xương thì chúng còn phụ trách giết dã thú và làm thức ăn cho gia súc, một khi biến mất, tất cả những công việc đó sẽ đình trệ. Cũng may lúc trước bởi vì trời lạnh nên bọn họ đã trữ được một lượng lớn đồ đông lạnh, trên phương diện thức ăn có thể duy trì một đoạn thời gian, còn không được nữa thì nô lệ binh phải tự làm việc để tự nuôi mình, tóm lại là cũng có thể giải quyết.
Nhưng đó cũng không phải kế lâu dài.
Mà các bộ tộc lớn nhỏ ở xung quanh đã bị bọn hắn thu phục hết cả, hầu như không còn dân cư dư thừa nào cho bọn hắn cướp đoạt lần nữa, nếu muốn có được một lượng nô lệ lớn thì cũng chỉ có thể đi tìm ở xa hoặc đi sâu vào các vùng đất khác.
Nhưng bây giờ đã là giữa đông, lại có người Cửu Nguyên mọi thời mọi khắc nhìn chằm chằm bọn hắn, hành động của bọn hắn cũng bị hạn chế nhất định.
Chẳng lẽ phải lấy cốt khí đi trao đổi với đám Vô Giác Nhân tham lam đó?
Ni Tháp biết rõ đây chỉ là sách lược trong chiến tranh, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mình là tộc Hữu Giác cao quý mà lại phải đứng ở vị trí ngang hàng với đám Vô Giác Nhân thấp kém đó để giao dịch, là gã liền cảm thấy vô cùng khuất nhục.
Mà kẻ tạo ra tình trạng này lại chính là tên Vô Giác Nhân tham lam mà gã không thể không lần nữa liên hệ, nghĩ đến đó là Ni Tháp lại hận muốn chết! Điều đáng giận nhất là ngay cả đối phương trông như thế nào gã cũng không biết!
Ni Tháp mang theo các chiến sĩ rời khỏi trại nô lệ, gã còn phải trở về thông báo tình hình bên này lại cho đám người Hồ Đức, đồng thời sắp xếp lại tầng phòng thủ lần nữa.
Sau khi Ni Tháp dẫn người đi không lâu, trong tòa thành cũ của Ma Nhĩ Càn và trại nô lệ bên ngoài tòa thành mới thầm truyền đi một tin tức: Đại Vu của thần đã hạ phàm, cứu hết tất cả nô lệ bên hồ thánh.
Vì sao lại có lời đồn như vậy xuất hiện?
Thứ nhất, rất nhiều người đều thấy trại nô lệ bên kia độ nhiên xuất hiện ánh hào quang khác thường.
Thứ hai, gần ngàn nô lệ trong trại bên đó cứ như vậy biến mất, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Thứ ba, các đại nhân tộc Hữu Giác rất tức giận, tất cả các nô lệ làm việc bên ngoài đều bị giam trong phòng, số người và cốt binh trông coi bọn họ cũng gia tăng.
Các nô lệ còn ở đó vừa mừng vừa bi thương, mừng vì thân nhân và tộc nhân đã được vị tư tế kia mang đi, từ nay nói không chừng sẽ được sống những ngày lành, được ăn no mặc ấm. Bi thương là vì mình không được thần chọn, phải ở lại.
Cũng có vài nô lệ đố kỵ điên cuồng với những nô lệ được cứu đi, bọn họ nguyền rủa chúng thần vì sao chỉ cứu những người đó mà lại bỏ rơi mình.
Cũng có nô lệ phát điên, mặc kệ quản nô đánh chửi, chỉ nằm trên mặt đất khóc rống không ngừng.
Cùng lúc đó, ở Cửu Nguyên.
Nguyên Chiến ôm lấy nơi trái tim, cái loại cảm giác khó chịu này đến bây giờ vẫn chưa biến mất.
Nghiêm Mặc trước khi đi bảo hắn không cần phải đợi, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà không ngừng bồi hồi ở nơi trước khi người nọ rời đi.
Không lâu trước đó, hắn bỗng cảm thấy đau lòng khôn kể, nơi trái tim như khoét đi một khối, trống rỗng, mất mát, thất lạc, loại cảm giác này tựa như, tựa như có thứ gì đó rất quan trọng vừa mới mất đi.
Bất an nảy lên trong lòng Nguyên Chiến, lúc ấy hắn chỉ muốn lập tức chạy tới doanh địa tộc Hữu Giác, nhưng lại sợ để lỡ Nghiêm Mặc, dưới thế khó xử, hắn hiếm khi không biết làm sao.
Hắn nói với mình, chờ thêm một canh giờ nữa, nếu Mặc vẫn chưa về, hắn sẽ đi tìm Mặc, mọi kế hoạch đều sẽ mặc kệ.
Bỗng nhiên, Nguyên Chiến có dự cảm, thân thể nhanh chóng lui về sau.
Một vòng sáng không quá lóa mắt hiện lên, năm giây sau, ánh sáng biến mất, trên bãi đất trống xuất hiện một đám nô lệ quần áo rách rưới mỏng manh và rất nhiều chiến thú!
“Ánh sáng kia là cái gì?” Các chiến sĩ Cửu Nguyên ở phụ cận chú ý tới.
“Mau! Báo lên trên, đừng nói là lại có người đánh lén nữa nha?”
Các chiến sĩ tuần tra lập tức chia ra làm hai bộ phận, một nhóm đi kiểm tra nơi phát ra ánh sáng, một nhóm đi báo cho quản lý hậu cần của doanh địa.
Hắc Thủy Doanh Thạch phụ trách hậu cần, lần trước Tô Môn bị ám sát, khiến tư tế đại nhân đích thân đến xem, y đã cảm thấy rất mất mặt, tích một bụng lửa trong người, lần này vừa nghe lại có đột kích bất chợt, lập tức thổi kèn, cho cả hậu cần doanh địa đi vào giới nghiêm, đồng thời không có chút trì hoãn nào mà dẫn theo vài chiến sĩ cấp bảy chạy về phía xảy ra dị tượng.
Lúc này, bao gồm cả Kỳ Nguyên và các nô lệ vẫn chưa tỉnh lại từ trận hoa mắt, không ít người vì thân thể yếu ớt, lại là lần đầu tiên được dịch chuyển, nên cả đám khổ muốn chết, gập eo muốn nôn nhưng không nôn được, có vài người thì trực tiếp nằm rạp trên mặt đất.
Nhóm chiến thú là đỡ nhất, nhưng vừa đến một nơi xa lạ, chúng nó không dám lộn xộn, chỉ gào rống tý xíu.
Tiếng rống truyền vào tai người Cửu Nguyên, làm các chiến sĩ chạy tới càng thêm căng thẳng, tin tức được truyền về, tất cả doanh địa đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Nguyên Chiến đứng trên một gò đất nhỏ nhìn thấy tình huống cũng không ngăn cản, vừa lúc xem như huấn luyện.
Lúc các nô lệ còn đang choáng đầu hoa mắt, thì Nghiêm Mặc đã cất cửa dịch chuyển tức thời, trấn an nhóm chiến thú, nhưng trong lòng hắn lại rất rất rất nôn nóng, hắn muốn gặp Đại Chiến của hắn, ngay bây giờ!
Kỳ Nguyên chậm rãi ngồi dậy, đây là đâu?
Hình như là mặt đất đã bị tuyết lớn che phủ, nhưng cách đó không xa có thể nhìn thấy những tòa kiến trúc chắc chắn bằng đá và một con đường rộng lớn.
Phía sau tòa kiến trúc bằng đá là rừng, cây cối đứng sừng sững trong trận tuyết lớn không hiểu sao lại mang một sự nghiêm trang túc mục.
Kỳ Nguyên không biết đây là đâu, nhưng anh dám chắc trăm phần trăm rằng đây không phải doanh địa Ma Nhĩ Càn!
Anh còn thấy có chiến sĩ mặc chiến giáp chỉnh tề đang chạy tới nơi này, rất nhanh, bọn anh đã bị bao vây một nửa, các chiến sĩ xa lạ đó không tới gần bọn anh, mà đứng ở xa đề phòng.
Không phải nô lệ binh, cũng không phải Hữu Giác Nhân.
Kỳ Nguyên chỉ nghĩ tới một khả năng: Những người này hẳn là chiến sĩ Cửu Nguyên!
Bọn họ tới doanh địa Cửu Nguyên rồi? Sao có thể!
Kỳ Nguyên khiếp sợ đến mức không thể tin vào phán đoán của mình, các nô lệ khác lại càng không cần phải nói.
“Đây, đây là nơi nào?” Người dám hỏi ra câu này khá là can đảm.
Có người trực tiếp hét lên khi thấy các chiến sĩ xa lạ.
Nhóm nô lệ rối loạn một trận, có người theo bản năng mà muốn bỏ chạy, có người còn trực tiếp quỳ xuống.
Đúng lúc này, một giọng nói du dương truyền vào tai bọn họ: “Không cần phải sợ, cũng không cần phải hoảng, nơi này là doanh địa Cửu Nguyên, mọi người an toàn rồi.”
Các chiến sĩ Cửu Nguyên chỉ đề phòng chứ không động thủ, cũng không có ai tiến lên chất vấn, có điều chỉ thấy Nguyên Chiến, còn Nghiêm Mặc thì đã bị chiến thú và nô lệ che mất, bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy, mà chỉ nghe thấy giọng nói đó thật quen tai.
Nơi này là doanh địa Cửu Nguyên?
Các nô lệ không nhịn được mà nhìn quanh, phong cảnh xa lạ, con người xa lạ, bọn họ thật sự rời khỏi trại nô lệ Ma Nhĩ Càn rồi?
“Chúng thần tại thượng!” Rất nhiều người quỳ xuống, nước mắt đầy mặt.
“Chúng ta được cứu rồi, chúng ta thật sự ra khỏi đó rồi? Hu hu!”
“Anh, anh véo tôi một cái xem, có phải tôi đang nằm mơ không?”
Có người vò tuyết trên mặt đất lên nhét vào miệng, nhai sồn sột, tuyết lạnh kích thích cho họ gào khóc: “Là thật! Chúng ta thật sự ra khỏi đó rồi!”
“Thần tích, đây là thần tích!”
Có người vừa quỳ vừa bò về phía Nghiêm Mặc, muốn hôn chân hắn.
Càng lúc càng nhiều người tới gần Nghiêm Mặc, có lẽ là vì bọn họ sợ hãi khi vừa đến một nơi xa lạ, có lẽ là vì việc chớp mắt đã đi xa trăm dặm là chuyện quá mức thần kỳ, có lẽ bởi vì lòng kính sợ đối với năng lực của Mặc vu và lòng hướng về hắn, nên bọn họ chỉ muốn đến gần hắn hơn, nhưng bọn họ lại không dám chạm vào hắn, chỉ có thể hèn mọn mà quỳ sát dưới chân hắn, yên lặng dâng lên sự sùng kính của mình.
Tất cả nô lệ đều quỳ xuống với Nghiêm Mặc, rất nhiều người trong số họ đang khóc, nhưng đó là nước mắt của sự vui mừng, đương nhiên cũng có chút bất an đối với tương lai mới.
Nghiêm Mặc nhìn đám người khom lưng dập đầu dưới chân, lòng chợt hụt hẫng. Hắn cứu những người này không phải vì muốn bọn họ quỳ với hắn, hắn chỉ là… nghĩ đến ảo cảnh mà mình gặp.
Đám người được truyền tống vừa xuất hiện, Nguyên Chiến liếc mắt một cái liền tìm được Nghiêm Mặc đang đứng ở trung tâm, thấy hắn vẫn ổn, tâm tình đang căng thẳng cũng bình tĩnh trở lại.
Sau đó hắn lại cảm thấy buồn cười, cười vì mình bây giờ càng lúc càng không thể rời khỏi tư tế của mình, còn cười vì Nghiêm Mặc sau khi có hai đứa nhỏ liền càng thêm mềm lòng, mới đi ra ngoài một chuyến mà đã mang về nhiều nô lệ như vậy, có điều, khoảng thời gian này Cửu Nguyên đúng là rất thiếu người, càng nhiều người tới thì càng tốt.
Thấy các nô lệ quỳ xuống với Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến không lập tức mở miệng gọi người, chỉ đứng trên gò đất cao mà nhìn, thuận tiện ra hiệu cho Hắc Thủy Doanh Thạch.
Hắc Thủy Doanh Thạch vừa thấy hai vị lão đại đều ở đây, tức khắc an tâm, bước chân cũng chậm lại.
Nghiêm Mặc lại có cảm giác, xoay phắt người, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng trên chỗ cao.
Giữa lúc bừng tỉnh, hắn như thấy được một ngọn núi lớn có vách đá cheo leo, nhưng đồng thời cũng có đất đai màu mỡ, nước trong và cây rừng tươi tốt.
Bóng dáng của ngọn núi dần biến mất, người nọ vẫn là người nọ, cao lớn, cường tráng, dữ tợn nhưng lại dịu dàng, tứ chi vẫn còn đầy đủ.
Tầm mắt hai người giao nhau một hồi lâu, Nguyên Chiến cảm thấy kỳ quái, sao ánh mắt của Nghiêm Mặc khi nhìn hắn lại vui mừng như vậy, trong đó còn có sự vô thố như thể đã cách xa nhau rất lâu rất lâu mới được gặp lại?
“Ngao ——!” Tiếng kêu mất kiên nhẫn của đám chiến thú làm Nghiêm Mặc bừng tỉnh.
Nghiêm Mặc ép mình thu tầm mắt lại, hắn vẫn còn chuyện chưa xử lý xong, phải chờ một chút.
“Đứng lên đi! Trời lạnh như vậy mà còn quỳ trên tuyết, các người muốn chết cóng hay là muốn vứt cái chân của mình? Tôi dẫn các người về là hy vọng các người có thể làm việc cho Cửu Nguyên, có thể trở thành con dân Cửu Nguyên, chứ không phải muốn tìm về cho Cửu Nguyên một đám người bệnh và tàn phế!”
Lời nói mang theo ý cười và răn dạy chẳng những không khiến người ta cảm thấy hoảng sợ, mà ngược lại còn làm người ta sinh ra cảm xúc muốn vì người mà làm chút gì đó từ sâu trong nội tâm.
Các nô lệ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, có người muốn đứng dậy, cũng có người không biết phải làm thế nào cho phải.
Nghiêm Mặc thấy bọn họ như vậy, liền nhẫn nại và kiềm chế mà càng thêm ôn hòa nói: “Đứng lên đi, tôi biết tâm ý của mọi người, nếu tôi đưa mọi người về thì sẽ không mặc kệ mọi người.”
Các nô lệ nghe xong mới nâng nhau đứng dậy, bọn họ quỳ trên nền tuyết sao có thể không lạnh? Nhưng đây cũng là kỹ năng phòng thân quan trọng nhất của bọn họ, khi gặp phải chuyện gì không rõ, quỳ xuống trước vẫn luôn tốt hơn là không quỳ.
Nghiêm Mặc vì để bọn họ an tâm mà nói thêm: “Chỉ cần mọi người không phản bội Cửu Nguyên, không làm trái với quy tắc Cửu Nguyên, thì về sau mọi người muốn ở lại Cửu Nguyên hay muốn rời khỏi, đều tùy mọi người. Cửu Nguyên không có nô lệ, cho nên mọi người không cần phải lo lắng đến việc mình có phải làm nô lệ hay không. Đương nhiên, mọi người cũng không thể ăn không ở không mà không trả tiền, ngoại trừ người già trên năm mươi tuổi và trẻ em dưới mười tuổi, những người khác chờ khi thân thể khỏe lại và thích ứng được thì sẽ có người phân việc cho dựa theo tình trạng sức khỏe cá nhân và sở trường của từng người.”
Các nô lệ mới đầu là không kịp phản ứng lại, bọn họ chỉ nghĩ: A, quả nhiên cũng phải làm việc, có điều, tư tế đại nhân người ta nói không sai, người ta đã cứu mình về, mắc gì còn phải cho mình ăn không ở không chứ?
Tất cả mọi người đều cảm thấy làm việc là chuyện đương nhiên, không có ai phản đối.
Về phần Nghiêm Mặc nói có thể cho bọn họ tự do quay về, bọn họ không tin lắm.
Chỉ có Kỳ Nguyên và số ít người khác để ý đến một tin tức càng quan trọng hơn, tỷ như người già trên năm mươi tuổi và trẻ em dưới mười tuổi sẽ không phải làm việc. Nhưng bao gồm cả Kỳ Nguyên, bọn họ cũng rất hoài nghi có lẽ mình hiểu sai ý rồi, mà lúc này cũng không phải lúc để dò hỏi.
Nghiêm Mặc thấy các nô lệ đều đã đứng dậy, liền giương giọng: “Đoàn trưởng Hắc Thủy!”
“Có!” Hắc Thủy Doanh Thạch lớn tiếng đáp, dẫn người nhanh chóng chạy tới.
Nghiêm Mặc gật đầu hành lễ với y, phân phó: “Đoàn trưởng Hắc Thủy, phiền anh sắp xếp các chiến sĩ đưa bọn họ đến những căn nhà trống, nhà không đủ nên các chiến sĩ vất vả một chút, cứ bảo là tôi nói, nhờ bọn họ tạm thời dựng vài túp lều, trước hết sắp xếp người cho tốt, đừng để những đồng bạn mới tới phải chịu lạnh. Mặt khác, báo cho bọn Thảo Đinh chuẩn bị thức ăn nước uống và quần áo, thuận tiện kiểm tra thân thể cho bọn họ một chút.”
Hắc Thủy cười khặc khặc, vỗ vỗ ngực, lớn tiếng đáp: “Được, tư tế đại nhân, những người này cứ giao cho tôi!”
Giao cho Hắc Thủy hắn cũng yên tâm, Nghiêm Mặc lại chỉ vào nhóm chiến thú: “Nô lệ được cứu về có chừng chín trăm bảy mươi người, chiến thú thì chừng sáu trăm. Các anh em chiến thú này là tự nguyện tới, tất cả đãi ngộ đều giống như anh em chiến thú của Cửu Nguyên chúng ta.”
“Được! Tôi biết rồi.”
Nghiêm Mặc thực hiện lời hứa, giơ tay vung ra gần sáu trăm đốm sáng cho các chiến thú.
Nhóm chiến thú được hưởng lợi, không có chút ý kiến nào, bảo đi đâu liền đi đó. Có điều, vì để hấp thu năng lượng sinh mệnh, chúng nó phải đứng yên trong chốc lát.
Hắc Thủy Doanh Thạch cũng thấy mớ đốm sáng, y không quấy nhiễu đám chiến thú đang bận hấp thu năng lượng, chỉ bảo các nô lệ đi theo mình.
“Đừng sợ, qua đây, yên tâm đi, không ai ăn thịt các người đâu, nhanh lên nhanh lên, mau đuổi kịp!”
Các chiến sĩ khác cũng giúp y dẫn nhóm nô lệ, có vài chiến sĩ mềm lòng thấy một ít đứa nhỏ đi trong tuyết quá cố sức, liền trực tiếp bế lên.
Tiếng kinh hô và cười mắng không ngừng truyền đến, kinh hô là đến từ các nô lệ, cười mắng là từ Hắc Thủy Doanh Thạch.
Bởi vì số nô lệ khá nhiều, còn có rất nhiều người sau khi biết mình có được tự do liền như mất hết sức lực, như thể thứ năng lượng vẫn luôn chống đỡ cho mình đột nhiên tiêu tán.
Đây không phải lần đầu tiên Cửu Nguyên thu nô lệ, cũng không phải lần đầu tiên Hắc Thủy Doanh Thạch tiếp nhận nô lệ, thấy loại tình huống này y cũng không vội, biết bọn họ chỉ nhất thời thoát lực do bị ảnh hưởng tinh thần, nên cho người làm ra mấy chục cái ròng rọc, đưa người vào trong xe, rồi các chiến sĩ sẽ đi trong tuyết, dùng thú mỏ dài để kéo đi.
Sau khi sắp xếp xong các nô lệ được cứu, cuối cùng Nghiêm Mặc cũng có thể mặc kệ tất cả mà nhìn về phía người kia, trời biết hắn đã nhịn khó khăn thế nào đến tận bây giờ!