*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Làm anh thất vọng rồi, tư tế của anh không phải người tốt.”Ở doanh địa Cửu Nguyên, bên nhánh sông lớn.
Nghiêm Mặc đang nói chuyện với Thiên Ngô đã được cứu ra.
Thương thế của Thiên Ngô rất nghiêm trọng, tám đầu đã mất hai, chưa kể đến miệng vết thương ở các nơi khác.
Nghiêm Mặc không cảm thấy lạ lẫm gì với những vết thương của Thiên Ngô, đây là vết thương do lấy mẫu vật để thí nghiệm mà thành.
Thiên Ngô rất đau đớn, trên gương mặt không có mắt hằn đầy sự thù hận và phẫn nộ cùng cực.
“Nhân loại… phản bội ta!”
Nghiêm Mặc không thể để một sinh vật có sức chiến đấu mạnh như vậy đứng ở phe đối lập, liền nói tốt giúp Kỳ Nguyên: “Tất cả bọn họ không phản bội cô, tư tế Ma Nhĩ Càn và rất nhiều người khác muốn bảo vệ cô, nhưng đều bị giết chết, ngay cả con trai của tù trường cũng bị biếm thành nô lệ, nhờ bọn họ nên tôi mới biết chuyện cô bị giam giữ, bọn họ cầu xin tôi cứu cô ra.”
Sự phẫn nộ của Thiên Ngô hơi dịu đi một chút, nhưng cô càng thêm đau khổ.
Nghiêm Mặc vừa trị liệu cho cô vừa nói: “Tin tưởng tôi, cô sẽ có cơ hội trả thù bọn họ, hơn nữa sẽ không để cô chờ lâu đâu.”
“Vũ khí của Hữu Giác Nhân… rất mạnh.”
“Tôi biết.”
“Đau…” Giọng nói của Thiên Ngô vốn đã tràn ngập sự dụ hoặc, lúc này bên trong còn chứa thứ cảm xúc vô cùng chân thật khiến lòng người khi nghe lại càng đau đớn thay.
Nghiêm Mặc nhẹ nhàng vuốt ve cô, giảm bớt đau đớn cho cô.
“Báo thù!”
“Được.”
Lúc này, ở hậu cần doanh địa Cửu Nguyên đã bận đến mức muốn sứt đầu mẻ trán, phải nhận chứa một lần gần năm ngàn người, nếu không phải vật tư dự trữ của Cửu Nguyên đủ nhiều thì dù có một lượng lớn chiến sĩ thần huyết hỗ trợ, nội việc sắp xếp nhân thủ thôi đã sớm bị đóng băng.
Nguyên Chiến cũng hỗ trợ xây tạm nơi cư trú và lều cho những người được cứu về.
“Thức ăn tiêu hao rất nhanh, than đá cũng phải vận chuyển thêm, nếu không thì sẽ không trụ nổi trong mười ngày.”
“Thảo dược cũng vậy, cả muối, chăn bông, quần áo, giày vớ đều không đủ.”
“Đám người mới tới phải sắp xếp như thế nào? Dùng thuyền đưa bọn họ về Cửu Nguyên, hay để bọn họ ở chỗ này? Chúng ta phải nuôi họ bao lâu?”
“Tình trạng thân thể của bọn họ quá kém, nếu bây giờ đưa bọn họ trở về Cửu Nguyên, sống sót được một nửa đã là không tồi.”
“Vậy chỉ có thể để bọn họ lại đây, nhưng bây giờ là mùa đông, chúng ta phải ưu tiên cung cấp cho các chiến sĩ trước.”
Hắc Thủy Doanh Thạch nghe xong báo cáo tình huống, cuối cùng tổng kết: “Tôi sẽ báo lại tình hình thực tế cho thủ lĩnh và tư tế, việc cung cấp vật tư tôi nghĩ mọi người không cần quá lo lắng, nếu hai người bọn họ dám mang người về, nhất định đã nghĩ tới các vấn đề này.”
Đám người Thảo Đinh cũng không quá lo lắng, bọn họ vẫn luôn có niềm tin rất lớn đối với Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, hiện giờ bọn họ chỉ dựa theo chức trách của mình mà báo cáo lại những việc cần thiết thôi.
“Còn một việc khác.” Thảo Đinh đứng lên.
“Chuyện gì?” Hắc Thủy Doanh Thạch rất coi trọng ý kiến của Thảo Đinh.
“Có một nô lệ trọng thương, anh ta bảo anh ta tên Thải Thạch, có bí mật cực kỳ quan trọng muốn nói cho thủ lĩnh và tư tế.”
Kỳ Nguyên đã đổi một bộ quần áo mới, anh cầm một miếng bánh kẹp thịt nướng đã nguội vì thời tiết quá lạnh vừa đi vừa ăn, đi đến bên cạnh Nghiêm Mặc nói: “Thải Thạch là tâm phúc của Kỳ Hạo, một trong các chiến sĩ thủ lĩnh của bộ lạc, tôi tưởng hắn còn ở trại nô lệ, không ngờ lần này cũng dẫn hắn về theo.”
Nghiêm Mặc bước nhanh hơn: “Đi gặp là sẽ biết sao lại như thế.”
Nguyên Chiến đã đi trước, tới khu trị liệu cho người mới được dựng lên tạm thời, thấy Nghiêm Mặc qua liền vươn tay ra.
Nghiêm Mặc cầm lấy tay hắn, nhảy vào trong lều.
Loại lều này được dựng lên trong một hố đất lớn để cản gió lạnh, Kỳ Nguyên vừa đi xuống liền cảm thấy quanh thân được một luồng nhiệt ấm áp bao bọc, tay chân lạnh cứng cũng bắt đầu có cảm giác lại.
Thải Thạch thấy bọn họ, cố gắng ngồi dậy để hành lễ, nhưng bị Thảo Đinh nhẹ nhàng mà kiên định ấn xuống.
“Đại nhân.” Thảo Đinh cười hành lễ với Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc đáp lễ, rất tự nhiên mà gọi: “Chị Thảo Đinh, chị vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Thảo Đinh nhìn Nghiêm Mặc với ánh mắt vừa dịu dàng vừa kính nể: “Người anh em Thải Thạch này bị thương khá nghiêm trọng, anh ta bị quất roi, gân một chân bị cắt đứt, tôi chỉ có thể trị liệu ngoại thương giúp anh ta, nhưng còn gân chân thì…”
“Để lát nữa tôi xem.” Nghiêm Mặc bảo cô không cần phải để ý, rồi nói với Thải Thạch: “Anh nói có bí mật quan trọng muốn cho chúng tôi biết, chúng tôi đã tới, anh có thể nói.”
Thải Thạch lướt mắt qua Kỳ Nguyên: “Tôi, tôi có điều kiện.”
Nguyên Chiến mặt không cảm xúc mà khoanh tay đứng một bên.
Nghiêm Mặc nhướng mày, không ngoài dự liệu của hắn: “Điều kiện gì, nói thử tôi nghe.”
Kỳ Nguyên trừng Thải Thạch, lòng thầm mắng: Cái tên ngu xuẩn này!
Nhưng Thải Thạch có suy nghĩ của mình, hắn đã tàn phế, chủ tử của hắn lại có quan hệ không tốt với Cửu Nguyên, hắn cho rằng về sau nếu muốn sống những ngày lành ở Cửu Nguyên, thì nhất định phải nắm bắt cơ hội trước mắt, cố gắng bán tin tức mà hắn biết với giá cao.
“Bí mật tôi nói liên quan đến sự tồn vong của Cửu Nguyên, tôi biết các cậu rất lợi hại, nhưng Hữu Giác Nhân cũng không yếu. Bí mật này các Vô Giác Nhân đều không biết, nếu không phải tôi từng được phái tới đó làm việc, vô tình nhìn thấy… cũng bởi vì tôi không cẩn thận nhìn thấy, mà đám Hữu Giác Nhân đó mới lấy lý do tôi cố ý dò tìm bí mật của chúng, chẳng những trừng phạt tôi, mà còn đuổi tôi ra khỏi doanh trại, đày tới trại nô lệ.”
Thải Thạch quan sát vẻ mặt của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, cắn răng nói: “Tôi không có yêu cầu cao, chỉ cần các cậu đồng ý với tôi, về sau sẽ không vứt bỏ tôi, bán tôi đi, xem tôi như con dân Cửu Nguyên, mỗi năm phải cung cấp thức ăn cho tôi giống như các chiến sĩ cấp năm, cho tôi chỗ ở và hai nữ nô chăm sóc tôi, mãi cho đến khi tôi chết, thì tôi mới nói bí mật kia cho các cậu.”
“Cái bí mật mà anh sắp nói là vũ khí của Hữu Giác Nhân đúng không?” Nghiêm Mặc nói toạc ra.
Thải Thạch biến sắc: “Làm sao cậu biết?”
“Rất dễ đoán. Đại đa số Hữu Giác Nhân đều không có năng lực thần huyết, bọn họ chỉ biết dựa vào vũ khí và cốt giáp của bọn họ, mà khi bọn họ biết rõ Cửu Nguyên chúng tôi có chiến sĩ cấp chín, cấp mười mà còn dám đánh với chúng tôi, chứng tỏ bọn họ nhất định có chỗ dựa, mà chỗ dựa này chín phần mười có liên quan đến vũ khí. Mà đến nay bọn họ vẫn chưa lấy vũ khí ra, tôi nghĩ thể nào cũng có liên quan đến việc do uy lực quá lớn nên không thể tùy ý sử dụng. Tôi nói có đúng không?”
Tuy Thải Thạch thấy được cảnh tượng thí nghiệm của món vũ khí kia, nhưng còn không đoán nhiều được bằng hiểu biết của Nghiêm Mặc, hắn vừa nghe Nghiêm Mặc nói thẳng ra át chủ bài của mình, không khỏi cuống lên: “Tôi, tôi biết vũ khí kia giấu ở đâu, còn biết nhược điểm của nó!”
“Ồ?” Nghiêm Mặc bày ra vẻ kinh ngạc: “Anh biết nhược điểm của nó? Là gì vậy?”
“Cậu phải đồng ý điều kiện của tôi trước.” Thải Thạch lại có đủ tự tin.
Nghiêm Mặc cười: “Điều kiện của anh không thành vấn đề, có điều nếu tôi là anh, tôi sẽ đổi một điều kiện khác.”
“Đổi điều kiện gì?” Thải Thạch sợ mình sẽ mắc mưu.
Nghiêm Mặc cầm cổ chân hắn lên nhìn nhìn, sau đó buông xuống, chậm rãi nói: “Y thuật của tôi không tồi, gân chân của anh tuy đã bị cắt đứt, nhưng nối lại lần nữa với tôi mà nói cũng không khó gì. Bây giờ tôi cho anh một lựa chọn, vẫn giữ điều kiện ban đâu, hay muốn tôi giúp anh nối gân chân?”
Thải Thạch kích động: “Tôi muốn thêm điều kiện, cậu phải giúp tôi chữa khỏi chân phải, còn phải đồng ý với tôi…”
Kỳ Nguyên thật muốn xông lên đập hắn nhưng bị Nguyên Chiến giữ chặt.
Nghiêm Mặc nâng ngón tay lên: “Anh chỉ có thể chọn một.”
“Chẳng lẽ cậu không muốn biết nơi đặt món vũ khí kia và nhược điểm của nó?” Thải Thạch vẫn còn cố gắng.
Kỳ Nguyên rốt cuộc nhịn không được nữa, quát lớn: “Thải Thạch! Mày đủ rồi! Mày đừng quên là ai cứu mày ra, những kẻ tham lam sẽ không có kết cục tốt!”
Thải Thạch lại không cảm thấy mình làm sai, Cửu Nguyên cứu hắn về, sau này chỉ cần chân cẳng hắn tốt thì hắn cũng nguyện làm việc để báo đáp cho Cửu Nguyên, dù sao hắn cũng là chiến sĩ thần huyết cấp năm, mà việc trao đổi tin tức là vì những điều kiện khác.
Nghiêm Mặc chợt phì cười: “Thải Thạch, anh biết không, vận may của anh hôm nay không tồi. Nếu như là bình thường, tôi nhất định sẽ đồng ý với anh cái điều kiện đầu tiên, chờ khi nói ra tất cả bí mật về món vũ khí kia, tôi mới nói cho anh biết mình có thể trị liệu gân chân đã đứt, để anh phải sống trong hối hận đến hết đời.”
Tim Thải Thạch nhảy thót, sợ hãi và thấp thỏm lan ra toàn thân, trời lạnh mà trán hắn lại mướt mồ hôi, hắn không dám khư khư cố chấp nữa: “Tôi… chọn trị liệu chân. Cậu, cậu phải đồng ý sẽ trị liệu nó lành lại hệt như trước kia, không có bất cứ ảnh hưởng xấu nào về sau.”
“Nói đi.” Lúc này Nghiêm Mặc đã thu nụ cười trên mặt lại.
Thải Thạch muốn trị liệu trước, nhưng khi nhìn tới ánh mắt đối phương, cuối cùng hắn vẫn biết sợ. Sao hắn lại nghĩ đối phương cứu mình thì sẽ thiện lương dễ lừa chứ? Hai người này chính là những nhân vật đáng sợ mà trong khoảng thời gian ngắn có thể biến một bộ lạc nhỏ yếu thành thế lực sóng vai với Thượng Thành!
Có lẽ là vì bầu không khí ở Cửu Nguyên quá tốt đẹp, có lẽ là vì người Cửu Nguyên giúp hắn, đối xử với hắn quá dịu dàng, làm hắn nhất thời ngu muội.
“Tôi nói…”
Nửa tiếng sau, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến một trước một sau đi ra khỏi lều.
Kỳ Nguyên ở lại, có chuyện muốn hỏi Thải Thạch.
Thảo Đinh vội vàng chăm sóc những người bị thương khác nên cũng không đi ra.
“Hối hận à?” Nguyên Chiến bước nhanh hơn, đi sóng vai cùng Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cười khẽ: “Không hẳn là hối hận. Con người mà, kiểu người gì cũng có, có người sẽ cảm kích anh, đương nhiên cũng có người lòng tham không đáy, thậm chí người chúng ta cứu sau này rồi cũng sẽ vì đủ loại lý do mà oán hận hoặc phản bội Cửu Nguyên.”
Nguyên Chiến nghe xong, không thấy vui chút nào, chỉ thấy đau lòng: “Em trải qua ảo cảnh nên đã nhìn nhận được triệt để.”
“Không phải nhìn nhận được triệt để, mà là vì rốt cuộc tôi cũng suy nghĩ cẩn thận về một đạo lý.” Nghiêm Mặc cầm lấy tay hắn, tay hai người đan vào nhau, chậm rãi đi trong tuyết: “Khi chúng ta ăn cái gì đó, dù có chọn lựa kỹ càng thế nào, cũng sẽ ăn trúng mấy cái hư thối. Nhưng chúng ta sẽ vì mấy cái hư thối đó mà tuyệt thực sao?”
Đương nhiên không thể tuyệt thực.
“Lần cứu người này cũng giống vậy. Anh cảm thấy tôi đang cứu người, nhưng tôi lại cảm thấy mình làm một chuyện cần thiết, cũng giống như việc chúng ta phải ăn thì mới sốngđược, cứu những người này có thể bổ sung dân cư cho Cửu Nguyên, nhanh chóng tăng cường thực lực của Cửu Nguyên, như vậy tôi sẽ không vì một người mà bỏ phần lớn người khác.”
Nguyên Chiến cảm thấy tư tế của mình có chút là lạ.
Nghiêm Mặc như biết hắn đang nghĩ cái gì, ngẩng đầu cười với hắn: “A Chiến, không phải tôi đang làm việc thiện, tôi cứu những người này ngoại trừ thấy bọn họ đáng thương, mà chủ yếu là vì bọn họ có giá trị lợi dụng, nếu không tôi sẽ không đưa bọn họ về Cửu Nguyên, mà thả bọn họ ra một vùng hoang dã nào đó mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt. Làm anh thất vọng rồi, tư tế của anh không phải người tốt.”
Nguyên Chiến bỗng nhiên cười ha ha.
Nghiêm Mặc bị hắn cười mà không hiểu ra sao.
Nguyên Chiến cầm chặt tay hắn: “Đúng vậy, em không làm việc thiện, em chỉ muốn lợi dụng bọn họ thôi.”
Nghiêm Mặc trợn mắt: “Cười cái gì mà cười! Ông mày đang nói thật đó, anh cho là tôi đang thẹn thùng à?”
Nguyên Chiến cười càng lớn hơn nữa.
Nghiêm Mặc nổi giận: “Tên heo này! Anh muốn nghĩ gì thì nghĩ!”
Nguyên Chiến có xúc động muốn bế Nghiêm Mặc lên, sau một giây, hắn thật sự bế người lên, cảm thán: “Tư tế đại nhân của tôi à.”
Nghiêm Mặc chơi xấu mà ôm lấy đầu hắn, gặm vành tai hắn.
Nguyên Chiến cũng không chọc tư tế đại nhân của mình nữa.
Hai người ngã trên tuyết, lăn qua lăn lại như hai con thú nhỏ mà đùa giỡn hồi lâu.
Thẳng đến khi mặt mũi cả hai người đều đỏ ửng vì lạnh và thoả mãn, lúc này mới dừng đùa giỡn.
Nghiêm Mặc đứng dậy, phủi quần áo, thuận tay kéo tên to con nào đó: “Nói chuyện nghiêm túc lại, tộc Hữu Giác chắc chắn sẽ trả thù chúng ta, mà phương pháp đả kích tốt nhất không phải là liều mạng với chúng ta, mà là gây nhiễu loạn từ trong nội bộ, trong thành Cửu Nguyên chắc đã sắp xảy ra chuyện.”
“Em trả thù bọn chúng chẳng phải là muốn chúng làm như vậy sao?” Nguyên Chiến xoa xoa đầu hắn.
Nghiêm Mặc: “Hết cách rồi, có vài con sâu nấp kỹ quá, nếu tra từng đám từng đám thì sẽ thương gân động cốt, vậy còn không bằng mượn cơ hội này khiến chúng tự nhảy ra. Đối với chúng ta đang mời chào nhân tài mà nói, đối với những người đến cậy nhờ, theo dõi hay cảnh giác mà nói là một cơ hội cần thiết. Chúng ta phải cho tất cả các sinh vật trên thế giới biết, Cửu Nguyên là thế lực có thể bao dung mọi loài sinh vật, chứ không phải là các thế lực cổ xưa có tính bài ngoại và bảo thủ.”
Nguyên Chiến không kinh ngạc vì dã tâm của Nghiêm Mặc, từ sớm khi thành Cửu Nguyên được dựng lên, hắn đã phát hiện tư tế đại nhân của hắn không chỉ muốn thành lập một bộ lạc chỉ có nhân loại: “Sao, vụ trả thù tộc Hữu Giác của em đến đây là ngưng?”
“Sao vậy được?” Ý cười của Nghiêm Mặc không hề in trong mắt: “Chúng ta quấy rối bọn họ một ngày hai lần, bọn họ chắc chắn đã nâng cao cảnh giác và lực lượng canh phòng, chúng ta chờ thêm một chút nữa, trước tiên ăn uống no đủ, ngủ say một giấc, ngủ dậy, tôi lại tới doanh địa của bọn họ đi dạo một vòng.”
“Tôi đi cùng em.”
“Không, anh ở lại tọa trấn và đề phòng Hữu Giác Nhân đánh lén chúng ta. Bọn họ dám đánh chúng ta nhất định là có chỗ dựa, vũ khí mà Thải Thạch nói không biết chỉ có một hay nhiều cái, hơn nữa tôi không tin hắn thật sự trùng hợp và vô tình biết được nhược điểm của món vũ khí kia, nếu hắn thấy thứ quan trọng như vậy, Hữu Giác Nhân không lý nào lại để hắn sống tiếp. Nhân cơ hội này để tôi xem xem chỗ dựa của bọn họ rốt cuộc là cái gì.” Không đợi Nguyên Chiến cự tuyệt, Nghiêm Mặc đã nói tiếp: “Anh không cần lo lắng cho tôi, có nguyện lực, bọn họ sẽ không phát hiện ra tôi đâu.”
Nguyên Chiến dừng bước, xoay người đứng đối diện Nghiêm Mặc: “Mặc, nói cho tôi biết, em muốn làm gì? Hoặc là tôi nên hỏi em như vầy, rốt cuộc em tính đối phó với Hữu Giác Nhân như thế nào? Em phải nói kế hoạch của mình cho tôi biết, như vậy tôi mới có thể khiến cả Cửu Nguyên phối hợp với em.”
Nghiêm Mặc gãi gãi má, có chút ngượng ngùng: “Kỳ thật tôi cũng chưa nghĩ kỹ. Được rồi, tôi nói, kế hoạch vốn dĩ của chúng ta là nhân cơ hội tập trung các thế lực ở khắp mọi nơi, mở rộng sức ảnh hưởng của Cửu Nguyên, đồng thời mượn tộc Hữu Giác để tôi luyện các chiến sĩ Cửu Nguyên, tốt nhất là không cần dùng đến chiến sĩ cấp chín và cấp mười. Mà tộc Hữu Giác muốn đứng vững trên đông đại lục nhất định cũng sẽ không liều mạng với chúng ta, trên chín mươi lăm phần trăm bọn họ sẽ chọn cách kéo dài thời gian với chúng ta, tôi nghĩ đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ dừng bước sau khi phát hiện Cửu Nguyên không dễ gặm.”
“Thế bây giờ thì sao?”
“Bây giờ…” Trong mắt Nghiêm Mặc hiện lên chút mờ mịt, sau đó trở nên kiên định: “Có lẽ anh sẽ cảm thấy tôi bị ảo cảnh ảnh hưởng quá nặng, tôi cũng thừa nhận quả thật mình bị ảnh hưởng một mức nhất định, nhưng những lời tiếp theo tôi nói tôi đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, chứ không phải tùy hứng mà quyết định.”
“Em nói đi.”
“Tình hình có biến. Chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết Hữu Giác Nhân, nhưng không phải là tôi và anh trực tiếp ra tay, ít nhất thì trước khi bọn họ sử dụng thực lực cuối cùng của mình, thì chúng ta không thể ra tay.”
Nguyên Chiến không quá đồng ý, hắn thích phương thức trực tiếp hơn, hắn có tự tin rằng mình và Nghiêm Mặc có năng lực khiến toàn bộ Hữu Giác Nhân biến mất trên đông đại lục trong vòng một đêm.
Nghiêm Mặc khom lưng vò một nắm tuyết: “Nếu anh là Hữu Giác Nhân, khi bị cường địch ép tới cửa, mà mình lại không có cách nào đối phó, khi chi viên của mình đã hoàn toàn đứt đoạn và rơi vào tuyệt vọng, vậy anh sẽ làm thế nào?”
Nguyên Chiến còn chưa trả lời, thì Nghiêm Mặc đã tự nói: “Nếu là tôi, tôi đã từng nếm trải cái cảm giác tuyệt vọng này, chỉ cần trên tay còn lực lượng, tôi nhất định sẽ chọn cách đồng quy vu tận! Cho nên trước hết tôi cần xác nhận số lượng và uy lực của món vũ khí mà Thải Thạch nói, nếu có thể, tôi sẽ đem chúng nó về. Nếu lấy về được, vậy chúng ta đã có thứ để đả kích Hữu Giác Nhân, khiến bọn họ không dám ở lại trên đông đại lục nữa, đồng thời vẫn chừa cho bọn họ chút hy vọng để bọn họ không muốn đồng quy vu tận với chúng ta.”
“Nghĩ lại xem, nếu món vũ khí kia thật sự có thể lớn có thể nhỏ như Thải Thạch nói, nếu Hữu Giác Nhân dùng gian tế đưa món vũ khí đó vào thành Cửu Nguyên, thì dù chúng ta có thể tránh được, vậy những người khác thì sao?”
Nguyên Chiến cũng không khỏi nghiêm túc hơn: “Cho nên kế hoạch của em là?”
Nghiêm Mặc vẫy tay: “Đưa tai qua đây, tôi tính làm như vậy như vậy…”