Ưng Bác Không nhịn cười không nổi, trong lòng cảm thấy tiểu nha đầu này thật sự bưu hãn đáng yêu.
Độc Cô Tiểu Nghệ ngây người, nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên hỏi:
- Quản tỷ tỷ a? Không đúng, này... Cái kia... Cái kia, ăn cơm này có phải là cần cởi quần áo không?
Mọi người hết đều té ngửa, cô nàng này thật sự rất đơn thuần, thật đúng là hết nói nổi.
- Đại tiểu thư! Không cỡi quần áo làm sao đem "gạo nấu thành cơm"?
Đông Phương Vấn Đao trừng mắt, nhìn như rất muốn giáo đạo một phen, nhập môn giáo dục. Dù sao cháu ngoại chưa được "ăn" món cực phẩm như vậy, hắn làm cậu có chút sốt ruột. Khai đạo một chút thì cháu ngoại đã có thể được "ăn" a.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói, đã bị Đông Phương Vấn Tình đá một cước thật xa:
- Cút sang một bên đi! Đã to đầu như vậy, cái gì cũng nói được, không biết kiêng kị sao? Cấm phá hư tiểu hài tử!
Lại là Độc Cô Tiểu Nghệ đã ngây ngốc đứng đằng kia ngây dại. Qua thật lâu sau, đột nhiên hai hàng nước mắt chảy xuống, đặt mông ngồi trên mặt đất, lên tiếng khóc lớn, làm cho người nghe thương tâm vô cùng.
- Ô ô.... Ta không muốn sống ô ô... Nguyên lai ta phí mất nửa ngày công phu, lại làm cho hai người bọn họ "gạo nấu thành cơm"... Ô ô ô...
Mọi người lại cùng đổ mồ hôi...
Thái dương tà tà về phía tây, bên trong lều vẫn không ai đi ra. Mơ hồ có chút động tĩnh vẫn truyền ra. Dần dần, năm người lại sốt ruột lên. Về phần Độc Cô Tiểu Nghệ đã khóc hết khí lực, ngơ ngác ngồi ở kia.
- Không thể nào?
Ưng Bác Không mất kiên nhẫn nhìn trời:
- Có động tĩnh là tốt, chứng minh hai người không sao, nhưng thời gian sao lại dài đến vậy? Có chút thái quá a?
Đông Phương Vấn Tình nhếch miệng, có chút xấu hổ, không nói gì.
Đông Phương Vấn Kiếm quay đầu đi chỗ khác, không nhúc nhích, làm như không nghe vậy.
Đông Phương Vấn Đao chép miệng, khuôn mặt giật giật:
- Cho dù là 'uống thuốc' cũng không thể 'mạnh' như vậy a... Làm ta có chút tự ti...
!
Lại là thật lâu sau, trăng đã lơ lửng giữa chân không.
Bên trong lều đã không còn động tĩnh. Ngũ đại cao thủ như cột gỗ đứng im ở đằng xa, mỗi người đều yên lặng, trong ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi.
Thời gian thật sự lâu lắm nha... Vị Quân đại thiếu gia này, cho dù uống thuốc... Cũng thật sự kiên trì nha... Hảo nghị lực nha...
Quân Vô Ý trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, nhìn về phía lều trại, vừa muốn hai người có thể nhanh chóng đi ra, rồi lại không biết nên xử lý thế nào, càng sợ hãi nếu trong hai người có ai "không chịu nổi"... Như vậy phải làm sao cho phải đây?
Dù sao chuyện này ma xui quỷ khiến, âm kém dương sai, tin tưởng ai cũng không có chuẩn bị. Quản Thanh Hàn hiển nhiên là người bị hại vô tội, nhưng bản thân Quân Mạc Tà sao hồ đồ cũng trở thành người bị hại? Làm cho người ta không thể tưởng tượng ra là, nguyên nhân gây ra họa này là vì Độc Cô Tiểu Nghệ...
Cái này càng làm cho người ta không nói được lời nào.
Liên lụy rắc rối phức tạp như vậy, làm cho cơ trí cỡ Quân Vô Ý cũng không khỏi đau đầu.
Nhưng... Việc này có thể oán ai? Oán Độc Cô Tiểu Nghệ?
Không sai, làm người khởi xướng, hiển nhiên nàng là đầu sỏ. Nhưng xuất phát chỉ là vì nam nhân mình yêu, càng vì không hiểu biết, vô tâm mà thôi. Lúc này tiểu nha đầu cũng biết mình gây ra đại họa, nước mắt chưa từng ngừng rơi, trong tâm lại tự trách vô cùng.
Còn có nha đầu Thanh Hàn kia, lúc Mạc Tà hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết "đòi", nhưng lấy một thân võ công của Thanh Hàn, vị tất không có năng lực chống cự, nhưng thậm chí kêu cứu nàng cũng không làm, có nghĩa như thế nào? Hiển nhiên là nàng phát giác được Mạc Tà khác thường, thậm chí phát hiện xuân dược, nhưng phải cứu Mạc Tà nên mới yên lặng thừa nhận hết thảy.
Nếu không phải Thanh Hàn hy sinh thân mình thì Mạc Tà rốt cuộc sẽ ra sao bây giờ? Quản Thanh Hàn đã hy sinh sự thanh bạch của mình, cứu Mạc Tà, đối với toàn thể Quân gia mà nói thì đó là đại ân a!
Như vậy, thân phận của nàng lại trở nên ám muội như vậy, Quân gia rốt cuộc nên hồi báo ra sao? Hoặc là nói, nên đối đãi với nàng như thế nào giờ?
Đây lại là một việc đau đầu nha.
Xem ra thân phận của Quản Thanh Hàn phải nhanh chóng thông cáo thiên hạ, cấp bách nha...
Tam gia suy nghĩ hỗn loạn, nghĩ tới nghĩ lui, khó có thể nghĩ thông, nhưng mấy người khác hoàn toàn không có nhiều ý tưởng như vậy. Tựa như Đông Phương Thế Gia tam huynh đệ, bọn họ chỉ quan tâm Quân Mạc Tà không việc gì là được, chỉ cần cháu trai không việc gì liền không thành vấn đề, ân, không phải chỉ thêm một cô vợ sao? Trong nhà ta có tiền, chẳng lẽ còn nuôi không nổi? Cả một ngàn ả cũng nuôi tốt nha!
Dâu càng nhiều đại biểu thế hệ sau càng nhiều nha, thêm vài ả nữa mới là tốt, Quản nha đầu trong kia nhất định phải, còn có tiểu nha đầu này, dám nghĩ dám làm, dám làm dám chịu, cũng phải, ta thân là cậu của Mạc Tà, chút việc ấy còn không làm chủ được sao?
Cũng không biết trải qua bao lâu...
Quân Mạc Tà từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái dị thường, dư vị sau khi phiêu diêu dục tiên này tựa hồ còn quanh quẩn trong đầu, thoáng ngây người một lúc, mới chính thức thanh tỉnh lại.
Mạc Tà lắc lắc đầu, chậm rãi nhớ tới chuyện vừa xảy ra, không khỏi rên lên một tiếng mới dùng hết sức ngồi dậy, thân thể vừa động, lập tức nghe đến một tiếng rên rỉ mềm mại bao hàm thống khổ vô cùng từ bên cạnh truyền đến...
Quân Mạc Tà nghe tiếng, nghiêng đầu nhìn. Vừa thấy liền không khỏi chấn động!
Khuôn mặt trong trẻo nhưng băng lãnh, xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt quốc sắc thiên hương mang theo vẻ cười, lại có chút đau đớn, hơi thở mỏng manh vô cùng nằm trước mặt mình. Thân hình mềm mại, quần áo không còn, trên da thịt trắng trẻo hiện lên một ít vết thâm đen, "tố cáo" sự tàn phá bừa bãi của "bị cáo".
Nếu chỉ chừng này, Quân đại thiếu gia chưa hẳn đã kinh ngạc bao nhiêu, nhưng vì nàng này là…
Quản Thanh Hàn!
Chỉ một thoáng, Quân Mạc Tà giật mình, tóc gáy đều dựng thẳng lên!
Đây là chuyện gì?
Chính mình nhớ rõ, mình uống rượu Độc Cô Tiểu Nghệ mang đến, cũng biết rõ nha đầu kia hạ xuân dược vào trong rượu... Sau đó nói phải cùng mình "gạo nấu thành cơm" gì gì đó, sau đó mình dục hỏa dâng lên, biến thành lang thành sói, sau đó... Sau đó cái gì cũng không nhớ rõ...
Sao bây giờ tỉnh lại, bên dưới thân mình lại biến thành Quản Thanh Hàn?
Cái này cũng thật bất khả tư nghị!
Lại nhìn Quản Thanh Hàn một thân đầy thương tích, ánh mắt thống khổ đến vô cùng, hơi thở càng ngày càng yếu, một tia ý niệm sót lại của Quân Mạc Tà bị quẳng lên chín tầng mây.
Tiểu nha đầu làm ra xuân dược có chút bá đạo, ngay cả thể chất đặc thù như mình cũng không thể ngăn cản, bởi vậy khi mất đi thần trí, trời biết Quản Thanh Hàn rốt cuộc thừa nhận bao nhiêu thống khổ? Ngẩng đầu nhìn sắc trời lại không khỏi chấn động.
Trời vậy mà đã khuya!
Nhớ rõ khi uống xong cái hồ lô rượu kia vẫn còn là buổi sáng. Nói như vậy, chẳng phải mình tra tấn Quản Thanh Hàn cả ngày? Thể chất yêu kiều của nàng làm sao mà chống đỡ được?
- Ta thật là đáng chết!
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, tâm loạn như ma. Nếu tỉnh lại phát hiện là Độc Cô Tiểu Nghệ, ngược lại Quân Mạc Tà không cảm thấy gì, bởi vì... xuân dược vốn là nàng hạ, còn phải nói gạo nấu thành cơm, hết thảy thuận lý thành chương, nhưng lúc này lại đổi thành Quản Thanh Hàn, Quân Mạc Tà trong lòng chỉ có áy náy vô cùng...
Giết người, không hối hận, phóng hỏa, cũng không hối hận.
Nhưng, đây chính là thanh bạc của một nữ tử a!
Chứ đừng nói đến, Quản Thanh Hàn hoàn toàn là vô tội...
Quân Mạc Tà vội vàng đứng dậy, luống cuống tay chân tìm một bộ quần áo mặc vào, lúc này mới phát hiện quần ảo của mình ngay dưới hai người, còn có một ít mảnh vải xanh nhạt, một ít mảnh vải trắng nhỏ, bên trên còn dính một ít vết máu...
Quân Mạc Tà ảo não day day đầu, quần áo xanh nhạt đương nhiên là của Độc Cô Tiểu Nghệ, nhưng nha đầu kia chạy đi đâu rồi?
Quân Mạc Tà cố gắng hồi tưởng một chút, nhưng trí nhớ đứt quãng không thể nối lại, chắc là khi mình đang xúc động, Quản Thanh Hàn trùng hợp tiến vào, cứu Độc Cô Tiểu Nghệ, mà mình đang mất thần trí, lại mạnh mẽ giữ Quản Thanh Hàn lại...
Quân Mạc Tà thở dài, đi đến trước bàn, cầm lấy túi nước hớp một ngụm, cảm thấy cước bộ có chút thoát lực, nhưng vẫn cường chống thân thể, cẩn thận ôm Quản Thanh Hàn dậy, nhẹ nhàng đặt trên giường.
Này cũng nhờ thân thể Mạc Tà đã trải qua cải tạo, trừ bỏ thể chất đặc dị có thể chống cự một số độc dược, còn khí lực vô cùng, nếu đổi thành người khác, bị hạ xuân dược như vậy, cho dù không đến nỗi tinh hết nhân vong, ít nhất cũng là nguyên khí đại thương, thậm chí "làm việc kia" mệt đến chế...t Cũng không phải không có khả năng...
Quân Mạc Tà nhìn Quản Thanh Hàn thống khổ, vết thương đầy người, môi cũng bị chính cô ta cắn ra vết máu, trong lòng tràn ngập tiếc thương. Hắn lưỡng thế làm người, cũng không phải là một "người mới", tự nhiên đoán được, Quản Thanh Hàn nếu có thể cứu Độc Cô Tiểu Nghệ được, hẳn là chính cô ta thoát thân cũng không thành vấn đề. Nhưng nàng cũng chưa đi, chắc là nhìn thấy mình bị xuân dược bộc phát, nếu không được phát tiết, thiết tưởng hậu quả khôn lường. Cho nên Quản Thanh Hàn lựa chọn hy sinh thân mình!
Làm một nữ tử, hơn nữa thân phận lại mẫn cảm vô cùng, Quản Thanh Hàn há không biết nếu làm như vậy cần phải thừa nhận bao nhiêu dư luận? Phải biết rằng, ở thời đại này, nữ tử coi trinh tiết còn nặng hơn cả tính mạng, một khi thất trinh, sống không bằng chết a!
Chính là vì đoán được như vậy, cho nên Quân Mạc Tà mới cảm thấy áy náy!
Lưỡng thế tới nay, lần đầu tiên Tà Quân cảm thấy áy náy như vậy, áy náy phát ra từ tận đáy lòng!
Lần đầu tiên cảm thấy một loại cảm giác mắc nợ.
Hiện tại, nhìn vị kiên cường mỹ nữ vì mình mà suýt chết này, Quân Mạc Tà lại không biết lòng mình có tư vị ra sao, chỉ cảm thấy thật phức tạp, thật chua sót, ngũ vị xen lẫn, khó có thể diễn tả bằng lời. Lưỡng thế làm người như hắn, lần đầu tiên cảm thấy động lòng, vì một vị nữ từ mà lòng mềm ra.
Hắn nhẹ nhàng đắp chăn cho giai nhân, sau đấy lại lấy túi nước, ôn nhu vô cùng ghé vào miệng Quản Thanh Hàn, giúp nàng uống nước. Nhưng bị chà đạp đến kiệt sức, Quản Thanh Hàn lúc này sớm đã hôn mê, làm sao còn nuốt xuống được. Túi nước chảy vào, lại từ khóe miệng chảy ra, một chút cũng không chảy xuống bụng.
Quân Mạc Tà do dự một chút, rốt cục hạ quyết tâm, ngửa đầu uống một hớp lớn, sau đó ngậm trong miệng, chậm rãi cúi xuống, dùng miệng bón cho nàng uống, đem ngụm nước này rót vào bụng nàng, sau đấy là ngụm thứ hai... ngụm thứ ba...
Bón mười mấy ngụm nước, Quân Mạc Tà cảm giác tim Quản Thanh Hàn rốt cục ổn định lại rất nhiều, lúc này mới ngừng lại, nắm lên tay Quản Thanh Hàn, một luồng tiên thiên linh khí tinh thuần vô cùng chậm rãi được rót vào...
Lại qua một hồi lâu, hơi thở Quản Thanh Hàn rốt cục khôi phục đến tiêu chuẩn người thường, trên mặt cũng đỏ lên mấy phần, chân chính ngủ thật say. Quân Mạc Tà lúc này mới yên tâm, đình chi vận chuyển chân khí, nhìn khuôn mặt Quản Thanh Hàn, tinh tế nhìn khuôn mặt lãnh đạm băng sương mà lại như phong hoa tuyệt đại ngọc dung, trong lòng đột nhiên lại dâng lên một tia nhu tình.
Nhu tình!
Cái này với Quân Mạc Tà mà nói, tuyệt đối là một loại cảm thù cực kỳ mới mẻ!