Có một ngày khi triền miên kết thúc, tiểu Bảo đột nhiên phát hiện Văn Liệt eo nhỏ hông hẹp, toàn thân cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh, dáng người sánh ngang người mẫu, bèn bắt đầu nghĩ nếu hắn mặc tây trang của người hiện đại, không biết đẹp trai cỡ nào.
Tâm động không bằng hành động, tiểu Bảo lập tức tìm thợ may và thợ giày, thiết kế kiêm đốc công, bỏ thời gian ba ngày ba đêm, tạo ra bộ trang phục hoàn chỉnh, ba kiện âu phục, quần tây, áo sơ mi, cà vạt và giày da bò. Sau khi quấn Văn Liệt đâu ra đó, đánh tán búi tóc, nới lỏng dây buộc sau đầu, phóng mắt nhìn sang, thiệt là nói đẹp trai bao nhiêu thì có đẹp trai bấy nhiêu, nói khốc bao nhiêu thì có khốc bấy nhiêu, hại tiểu Bảo chảy nước miếng ngay tại chỗ…
Văn Liệt giật nhẹ cà vạt, hoài nghi nhìn mình trong gương: “Ngươi cảm thấy thế này đẹp quái đản…”
Tiểu Bảo nhất thời nhảy dựng lên: “Chỗ nào quái đản, thời gian sẽ kiểm nghiệm chân lý của ta, ta đánh cược một ngàn năm sau tuyệt đối là trang phục lưu hành nhất!! Đàn ông mặc tây trang có dáng nhất!!… A, đúng rồi, ngươi không biết cái này tên là tây trang…”
“Ta biết.” Văn Liệt không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Biết!” Tiểu Bảo chấn động, “Ngươi làm sao mà biết được”
“Đoán biết liền hà, giống như Tây Tạng ngươi kể, đây là trang phục của Tây Tạng, tên gọi tắt là tây trang thôi.”