Đi Trong Sương Mù

Chương 129: Phó Thải



Tác giả: Thương Nghiên

Phó Thải

"Phó Thải!!"

"A! A! A! Phó Thải tới rồi!"

"Nhóc Thải ơi!!"

Một chiếc xe van màu đen chậm rãi dừng lại trước cửa "thành phố" dành cho phim ảnh và truyền hình, cẩn thận lướt qua những người hâm mộ đang hò reo bốn phía, dừng lại ở ven đường. Một lúc sau, một người trẻ tuổi đẩy cửa xe đi xuống. Người này mặc bộ đồ đơn giản, rộng thùng thình, thoạt nhìn rất giống sinh viên vừa tốt nghiệp. Phó Thải cởi khẩu trang, chào hỏi người hâm mộ.

Phó Thải có gương mặt cực kì xinh đẹp, dịu dàng, khí chất cũng ấm áp, thoạt nhìn giống một con cừu nhỏ rất dễ vuốt ve. Anh mỉm cười đi vào trong đám người, ập vào trước mặt là một bầu không khí tràn ngập cảm giác tươi mới, thanh xuân. Trên đường đều là người hâm mộ của anh, fan mẹ đẻ, fan bạn gái, fan sự nghiệp tụ tập kín cả một con đường. Phó Thải mỉm cười với mọi người, fan lập tức hét chói tai hết đợt này đến đợt khác.

Lúc Phó Thải còn chưa tốt nghiệp đại học, bởi vì tham gia đóng một bộ phim hiện đại có vai nam chính là một thiếu niên của đạo diễn Chung Tịnh, một đêm nổi như cồn. Hình tượng thần tượng học đường thu hoạch vô số trái tim thiếu nữ. Sau khi tốt nghiệp, anh lại hợp tác lần thứ hai với đạo diễn Chung Tịnh.

Dưới sự bảo vệ của nhân viên an ninh, Phó Thải đi vào thành phố điện ảnh. Nhân viên công tác đi phía sau tặng cho mỗi người hâm mộ một ít kẹo và bảo mọi người lúc ra về chú ý an toàn.

Mấy ngày này, gió ở thành phố T rất lớn. Tất cả cây cối ở đây đều trụi lủi, lá cây khô bay lên trong gió. Đinh ốc vít của tấm biển quảng cáo treo ngoài đường đã lâu không được tu sửa, lỏng ra rất nhiều. Bị gió lớn thổi, biển quảng cáo lung lay sắp đổ, phát ra tiếng "kẽo kẹt".

Ở phía xa xa, một bé gái tết tóc hai bên đang ngồi xổm trên mặt đất chơi con quay.

"Rắc" một tiếng, lại một trận gió lớn thổi qua. Phó Thải cúi đầu che hai mắt. Lúc mở mắt ra, anh nhìn thấy tấm biển quảng cáo kia đã nghiêng ngả một góc lớn, chuẩn bị rơi xuống trúng ngay đầu bé gái bên dưới. Sắc mặt Phó Thải thay đổi. Anh chạy nhanh đến bên bé gái, kéo bé gái sang một bên, "Cẩn thận!"

Anh giơ một tay che trên đầu cô bé, một tay gắng sức chống đỡ tấm biển quảng cáo rơi xuống từ độ cao hai mét, không để tấm biển rơi mạnh trên đất mà từ từ rơi xuống.

"........." Bé gái hoảng sợ, khiếp vía xoay người nhìn. Thấy tấm biển quảng cáo rơi trên mặt đất, mặt cô bé lộ rõ vẻ sợ hãi.

Phó Thải quan tâm hỏi han: "Em không sao chứ?"

Cô bé nhìn Phó Thải, sau đó "A" một tiếng, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, vui mừng: "Anh Phó Thải!"

Phó Thải hơi bất ngờ. Anh ngồi xổm xuống trước mặt bé gái, "Em biết anh à?"

Yêu thích của trẻ con rất đơn thuần, thích anh trai, chị gái xinh đẹp. Bé gái gật gật đầu, nói: "Vâng, vâng. Lúc trước em có xem phim điện ảnh anh đóng. Mẹ nói hôm nay anh sẽ đến cho nên dẫn em đến đây".

Phó Thải nhìn gương mặt bé gái, thấy hơi quen quen, nói không chắc chắn lắm: "Em là con gái của đạo diễn Chung Tịnh à?"

"Vâng. Em tên là Phan Nguyệt Nguyệt", bé gái chu chu môi, "Mẹ em dẫn em đến đây xong liền mặc kệ em. Mẹ lúc nào cũng rất bận".

Đôi mắt bé gái to tròn, long lanh chớp chớp. Cô bé ngửa đầu nhìn anh chằm chằm, sau đó, khẽ giật tay áo Phó Thải, "Anh Phó Thải chơi với em đi! Em ở đây chờ anh rất lâu rồi!"

Phó Thải nghe vậy bật cười, dịu dàng nói: "Vậy để anh dẫn em đi tìm mẹ, được không?"

Phan Nguyệt Nguyệt lắc lắc bím tóc, "Không cần đâu. Em muốn về nhà chơi. Ở đây chẳng có gì. Nghe người lớn nói chuyện rất nhàm chán. Nhà em ở ngay gần đây thôi".

Để một đứa nhỏ chạy loạn ở trường quay không an toàn lắm. Phó Thải liếc mắt nhìn đồng hồ, thời gian quay chụp hôm nay còn chưa bắt đầu. Anh nói khẽ với nhân viên công tác bên cạnh, "Chị nói với đạo diễn Chung hộ tôi một chút. Tôi đưa con gái bà ấy về nhà nên sẽ có mặt muộn một chút".

Nhân viên công tác hơi không yên tâm: "Để tôi đi cùng cậu".

Phó Thải lắc đầu nói: "Không sao đâu. Chỗ đường kia rất vắng vẻ, sẽ không có vấn đề gì đâu".

Phó Thải dẫn Phan Nguyệt Nguyệt đi theo đường chuyên dụng lặng lẽ rời đi, lái xe chở cô bé về biệt thự. Phan Nguyệt Nguyệt về đến nhà, rất quan tâm lấy ra đủ loại "đồ ăn vặt" từ trong tủ lạnh, sữa chua, trái cây và kem, chia cho Phó Thải cùng ăn.

Phó Thải nhìn cô bé ôm hộp kem lớn, dùng thìa xúc từng muỗng cho vào miệng liền vươn tay xoa đầu cô bé: "Đừng ăn nhiều đồ lạnh quá".

Má Phan Nguyệt Nguyệt căng phồng, cò kè mặc cả với Phó Thải, "A, miếng cuối cùng".

Cô bé ăn xong "miếng cuối cùng" đành lưu luyến đem hộp kem cất lại tủ lạnh. Sau đó, lại đầy hào hứng nói: "Anh Phó Thải, nhà em có lego, chúng ta cùng chơi nhé?"

Phó Thải giơ tay xem đồng hồ, còn nửa tiếng đến giờ chính thức quay chụp buổi chiều.

Phó Thải nhìn cô bé nói: "Anh còn có công việc. Anh chơi với em mười phút, được không?"

Phó Thải có đôi mắt trong veo như nước mùa thu, lúc nói chuyện với người khác giọng cũng nhẹ nhàng như thương lượng. Phan Nguyệt Nguyệt rất hiểu chuyện, gật gật đầu, "Vâng, vậy mười phút là được".

Cô bé tranh thủ thời gian mười phút, lôi kéo Phó Thải xếp lego trên bàn cùng mình.

Không lâu sau, ở phía xa vang lên tiếng mở cửa, có người từ ngoài đi vào. Phan Nguyệt Nguyệt vui vẻ nói: "Ba về rồi!"

Phó Thải ngước mắt nhìn lên, đối diện với người đàn ông vừa đi vào nhà. Đó là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, trên người mặc một bộ vest công sở, thoạt nhìn khá nhã nhặn, nho nhã.

Phó Thải đứng lên, giọng chần chờ, nói: "Ngài là tiền bối Phan Nguyên Đức ạ?"

Người này hẳn là chồng của đạo diễn Chung Tịnh, nhà sản xuất phim ảnh nổi tiếng trong giới. Có điều Phó Thải vừa vào nghề không lâu nên chưa có cơ hội gặp mặt ông.

Ánh mắt Phan Nguyên Đức dừng lại trên người Phó Thải hai giây. Sau đó, ông mỉm cười, "Đúng vậy. Cậu hẳn là Phó Thải nhỉ? Thời gian gần đây, tôi thường xuyên nghe Chung Tịnh và Nguyệt Nguyệt nhắc đến cậu".

"Vâng ạ. Lúc tôi vừa đến trường quay thì thấy con gái ngài. Để cô bé ở đó một mình không an toàn lắm nên tôi đưa em ấy về nhà". Phó Thải lễ phép gật đầu, "Nếu ngài đã về rồi thì tôi xin phép đi trước. Chiều nay tôi còn có buổi quay chụp".

Phan Nguyên Đức khẽ gật đầu, "Con gái tôi làm phiền cậu rồi".

"Không đâu".

Phan Nguyệt Nguyệt nói đầy tiếc nuối: "Anh Phó Thải, hẹn gặp lại!"

Phó Thải: "Tạm biệt em".

Sau khi Phó Thải rời đi, Phan Nguyên Đức vuốt vuốt tóc con gái, hỏi giống như tình cờ: "Con thích anh trai này à?"

Phan Nguyệt Nguyệt nói: "Con rất thích! Anh Phó Thải rất đẹp! Con người cũng rất tốt! Giọng anh ấy nói chuyện nghe cũng rất thích, rất dịu dàng!"

Phan Nguyên Đức cười nói: "Nếu vậy, sau này thường xuyên mời anh ấy đến đây làm khách, được không?"

Phan Nguyệt Nguyệt ra sức gật đầu một cái: "Vâng!"

Được cha ủng hộ, yêu thích và sự nhiệt tình của Phan Nguyệt Nguyệt đối với Phó Thải ngày càng tăng. Lúc không đi học, cô bé luôn chạy đến trường quay. Nhưng cô bé cũng rất hiểu chuyện, chỉ quấn lấy Phó Thải lúc anh rảnh rỗi, cũng không làm phiền anh làm việc. Phó Thải cũng rất thích trẻ con, không chê phiền mà dẫn cô bé đi chơi.

Thời gian trôi qua hơn 20 ngày, các cảnh quay ở trường quay này đều đã quay xong. Có người đóng máy, có người phải đi thành phố khác quay tiếp. Nhiệm vụ quay chụp giai đoạn đầu coi như kết thúc tốt đẹp.

Để chúc mừng một số diễn viên đã kết thúc vai diễn, người trong đoàn phim tổ chức một buổi tiệc chia tay vui vẻ không chính thức, đặt bàn ở một khách sạn đắt tiền, tất cả mọi người đều tụ tập cùng nhau.

Quan hệ của Phó Thải ở đoàn phim rất tốt. Anh lại không biết cách từ chối người khác nên lúc ở trên bàn tiệc bị mọi người chuốc uống rất nhiều rượu. Mãi đến khi tiệc rượu kết thúc, anh mới không thoải mái ghé vào bồn rửa tay, khổ sở ói ra.

"Khụ, khụ......"

Phó Thải vất vả dùng khăn giấy lau lau miệng, một tay chống lên tường, thở hổn hển.

Sau lưng anh đột nhiên vang lên một giọng nói: "Không sao chứ?"

Phó Thải nhận ra người vừa đến, "Nhà sản xuất Phan".

Phan Nguyên Đức nhìn lông mi bị nước xối qua, bờ môi ướt át của đối phương, ngừng một chút, sau đó chậm rãi mở miệng, hỏi: "Trợ lý của cậu đâu?"

Phó Thải mất hai giây mới trả lời theo đúng sự thật: "Hôm nay chị ấy xin về nhà có việc".

Loại tình huống này thật ra không được phép. Nếu người đại diện biết chuyện này, trợ lý nhất định sẽ bị mắng một trận. Cho nên Phó Thải giấu giếm giúp trợ lý, không nói cho người đại diện, tự mình đến bữa tiệc.

Phan Nguyên Đức nắm lấy cổ tay gầy nhỏ của Phó Thải, giọng dịu dàng: "Vậy để lái xe của tôi chở cậu về đi".

Phó Thải từ chối theo bản năng: "Tôi tự lái xe về là được rồi".

Phan Nguyên Đức cười một tiếng: "Cậu có chắc với thân phận hiện tại của cậu, cậu có thể một mình lái xe trở lại khách sạn không?"

Phó Thải khẽ "A" một tiếng. Đôi khi, anh vẫn còn chưa thích ứng với thân phận ngôi sao của mình.

Phan Nguyên Đức nói: "Không cần khách sáo với tôi. Thời gian này, cậu đã giúp chúng tôi chăm sóc Nguyệt Nguyệt. Tiễn cậu một đoạn đường cũng là việc nên làm".

Vì thế, Phó Thải không từ chối nữa.

"Chở đến biệt thự riêng của tôi".

Phan Nguyên Đức nói với lái xe: "Nếu cậu ta tỉnh, bảo cậu ta cứ ở đó nghỉ ngơi, sáng hôm sau hẵng đi".

Tài xế không hề nghi ngờ, gật gật đầu đỡ lấy Phó Thải, bỏ anh vào trong xe.

Tửu lượng của Phó Thải luôn không tốt lắm, uống nhiều quá sẽ dễ say, muốn ngủ. Anh bị lái xe đưa lên phòng thế nào cũng không biết, đầu vừa chạm vào gối đã ngủ mê man.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên anh bừng tỉnh nhưng ý thức vẫn không tỉnh táo lắm, giống như bị bóng đè. Người như bị khối đá lớn đè nặng khiến anh không thở được. Phó Thải rên lên một tiếng, giơ tay muốn đẩy tảng đá kia ra nhưng tảng đá quá nặng nên anh không đẩy được. Anh bị ai đó lật người lại. Sau đó, giống như có một con dao sắc bén cắt qua thân anh. Rất đau! Cổ họng anh khẽ phát ra tiếng rên rỉ, cả người run lên.

Giọng ai đó cười nói gì đó bên tai nhưng ý thức Phó Thải hỗn độn nên anh nghe không rõ lắm.

Đối với Phó Thải mà nói, một đêm này trôi qua quá khó khăn. Nhưng ngày hôm sau, lúc tỉnh lại mới chính là ác mộng. 

Nhìn thấy người đang nằm bên cạnh, sắc mặt Phó Thải lập tức trắng bệch đến không còn một tia máu. Anh rất đau, chỗ nào cũng đau.

Đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao anh lại cùng Phan Nguyên Đức...

Nghe tiếng động sột soạt phía bên Phó Thải, Phan Nguyên Đức cũng tỉnh lại. Ông xoay người ngồi dậy, nhìn đôi mắt mờ mịt đến dại ra của đối phương, không biết làm sao mà thở dài một tiếng: "Tối qua cậu uống nhiều quá, tôi đưa cậu lên phòng ngủ để nghỉ ngơi. Cậu vẫn luôn ôm tôi không chịu bỏ ra, không cho tôi rời đi".

Trong đầu Phó Thải trống rỗng, tai vang lên tiếng ong ong. Anh hoàn toàn không nhớ rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng Phan Nguyên Đức không có lý do lừa anh. Bởi vì Phan Nguyệt Nguyệt, Phó Thải thường xuyên đến gia đình họ Phan làm khách. Trước giờ, Phan Nguyên Đức luôn đối xử với anh rất tốt, rất lịch sự. Ông ta và Chung Tịnh đều là những tiền bối mà anh vô cùng kính trọng.

Sao anh lại có thể...

Sao có thể say rượu, mất khống chế, để xảy ra quan hệ như vậy với Phan Nguyên Đức?

"Thật xin lỗi," Phó Thải chịu đựng cảm giác nôn nao, mặt đầy vẻ tự trách, nói, "Tôi cũng không biết chuyện này là thế nào. Ngài có thể làm ơn coi như chuyện này không xảy ra, được không? Sau này... sẽ không thế nữa...".

Phó Thải khó xử cắn môi dưới, giọng run run, nói: "Tôi... tôi thật sự không có ý xúc phạm ngài..."

Anh cũng không thích nam giới. Từ nhỏ đến lớn, anh đều thích nữ giới. Sao có thể giống như lời Phan Nguyên Đức, chủ động làm chuyện này...

Phan Nguyên Đức hơi nheo mắt lại, thưởng thức dáng vẻ hoảng loạn, tự trách của đối phương. Cuối cùng, như không nhịn được nữa, ông cười phá lên trước mặt Phó Thải.

Cười một lúc lâu, cuối cùng, ông nói: "Vốn định ăn xong bữa sáng, diễn với cậu thêm một lúc. Nhưng cậu lại thật sự quá ngây thơ khiến tôi không nỡ tiếp tục lừa cậu".

"........." Phó Thải mờ mịt, dây thần kinh sâu trong đầu đột ngột nảy lên.

Những lời này là có ý gì...?

Phan Nguyên Đức vươn ngón tay, thân mật vuốt ve gương mặt đối phương, "Cậu rất tốt. Không uổng công tôi phải chờ lâu như vậy".

Trọng lượng cơ thể người đàn ông trưởng thành đè lên người anh khiến Phó Thải nhớ đến cảm giác lúc nửa tỉnh, nửa mê ngày hôm qua... Hình như cũng là cảm giác này... cảm giác nặng nề khiến người khác không thể thở được.

Nếu đổi là người khác đang ngồi đây, hẳn đã sớm chửi ầm lên. Nhưng tính cách Phó Thải trước giờ luôn dịu dàng, thậm chí còn hơi yếu đuối nên anh chỉ gắng sức giãy giụa, giọng mang theo vẻ run rẩy, nói: "Đừng..."

......

......

Lúc Phan Nguyên Đức mặc quần áo chỉnh tề, từ phòng ngủ đi ra đã là hai giờ sau.

Phó Thải nhắm mắt lại, nằm mê man trên giường. Không khí trong phòng phảng phất mùi máu tươi.

Phan Nguyên Đức không hề nao núng, gọi một cuộc điện thoại, "Phó Thải hôm qua ở tiệc rượu uống quá nhiều, buổi tối về nhà lại bị trúng gió nên hơi sốt. Hôm nay, hẳn không thể cùng mọi người đến thành phố C. Chờ cậu ấy khỏi bệnh, tôi sẽ dẫn cậu ấy tới".

Mãi đến giữa trưa, cuối cùng Phó Thải mới tỉnh lại. Động tác cực kỳ chậm chạp, anh khó khăn mặc quần áo vào, lê từng bước ra khỏi phòng ngủ.

Phan Nguyên Đức vẻ mặt nhàn nhã ngồi trên sô pha, thổi cốc trà thơm lừng vừa pha.

Phó Thải mở miệng, giọng anh đã khàn đặc, "Sao ông lại làm như vậy?"

Ngoại trừ vô lực, phẫn nộ, càng có vẻ không thể tin cùng mất mát mờ mịt.

Vì sao vị tiền bối trước nay luôn lịch sự, nho nhã trước mặt anh lại đột nhiên để lộ ra gương mặt đáng sợ khác hẳn như vậy?

Phan Nguyên Đức không để ý đến câu hỏi của Phó Thải, chỉ cười, nói: "Hẳn cậu rất thích đóng phim của vợ tôi. Đây là lần thứ hai hai người hợp tác với nhau rồi... Tôi rất mong chờ. Bộ phim này mới vừa bắt đầu quay thôi. Chúng ta còn có rất nhiều thời gian ở chung vui vẻ".

Phó Thải đã xác định diễn vai nam hai của bộ phim này. Anh không có khả năng đột ngột bỏ vai. Phan Nguyên Đức cũng sẽ không để anh thoát khỏi phạm vi khống chế của ông.

Phan Nguyên Đức liếc mắt nhìn đồng hồ, giọng vẫn cực kỳ ôn hòa, "Cậu không cần phải lo. Tôi đã xin phép đoàn phim cho cậu nghỉ rồi. Chiều nay tôi có chút việc. Cậu cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, chờ tôi trở lại".

Phan Nguyên Đức rời đi rất nhanh.

Phó Thải đi ra cửa chính, đẩy cửa ra ngoài thì phát hiện cửa bị khóa lại. Thậm chí, tất cả những cửa ra vào của biệt thự này đều không mở được.

Di động... Di động cũng không thấy đâu.

Anh bị Phan Nguyên Đức nhốt ở đây.

Phó Thải đứng im tại chỗ rất lâu, vẻ mặt ngẩn ngơ, mãi đến khi cả người run lên, anh mới quay người đi vào phòng tắm.

"Rào rào!"

Dòng nước nóng hổi cọ rửa từ đỉnh đầu xuống gót chân, mang theo đồ vật dơ bẩn chảy xuống cống. Làn da Phó Thải bị nước nóng hun đỏ ửng. Anh dựa vào vách tường, từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy bản thân, giống như con vật nhỏ bị thương, cố gắng cuộn tròn cả người lại. Bọt nước không ngừng rơi xuống, từng viên lăn trên sàn nhà.

Phó Thải rất mau bị sốt nhẹ. Lúc Phan Nguyên Đức trở về, ông thấy anh đang nằm trên sô pha phòng khách, mặt đỏ bừng, trán hơi nóng. Phan Nguyên Đức đi vào toilet, dùng nước lạnh thấm ướt một chiếc khăn bông, đắp trên trán anh. Sau đó, ông cho anh uống ít thuốc chống viêm.

Phó Thải ý thức mơ màng không biết gì lúc lâu. Anh nằm trong chăn, ra rất nhiều mồ hôi. Tay chân nặng nề giống như cả người chìm xuống đáy biển, lại giống như rơi vào cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ. Mãi đến sáng ngày hôm sau, anh mới tỉnh lại, cả người mới không còn khó chịu như vậy. Phó Thải thở hổn hển một hơi, ngồi dậy trên giường.

Đúng lúc này, Phan Nguyên Đức bưng một bát cháo đi vào. Thấy anh tỉnh, ông dùng mu bàn tay chạm lên trán anh một lúc, "Tốt rồi. Hạ sốt rồi".

"Nhà sản xuất Phan, xin ông để tôi đi đi", Phó Thải rũ mắt nhìn xuống, "Tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì".

Đối với rất nhiều người mà nói, chuyện này có thể là vết thương cả đời khó có thể chữa lành. Phan Nguyên Đức chính là tội phạm cưỡng hiếp người khác, có chết cũng không hết tội. Nhưng tính cách Phó Thải Trời sinh vốn không như người khác, như thể không có chuyện gì anh không thể tha thứ, không có vết thương nào trên người anh không thể chữa lành. Rất nhiều chuyện, anh đều không muốn so đo với người khác. Điểm mấu chốt trên người anh đều hạ rất thấp, thậm chí thấp hơn cả đạo đức và pháp luật. Phó Thải rất biết cách làm thế nào để quên đi các nỗi đau và tổn thương. Cho nên, phần lớn thời gian, anh luôn có vẻ vui vẻ, tươi sáng.

Nhưng Phan Nguyên Đức nghe câu này lại thấy anh hơi đáng yêu, vì thế, ông nở nụ cười: "Nhưng tôi còn chưa muốn kết thúc quan hệ này với cậu. Cả ngày cậu chưa ăn gì, chắc đói bụng rồi nhỉ? Uống chút cháo trước đi".

Phan Nguyên Đức ngoài mặt giả vờ đứng đắn, ôn hòa. Người khác rất khó nhận ra ông thật ra là một kẻ xấu mặt người dạ thú.

Phó Thải chỉ cảm thấy buồn nôn, cả về tâm lý và sinh lý. Anh không ăn được bất cứ thứ gì. Vì vậy, Phan Nguyên Đức đành truyền cho anh một bịch dinh dưỡng và nước muối sinh lý cùng thuốc có tác dụng an thần.

Dưới tác dụng của thuốc, Phó Thải lại mơ màng ngủ một buổi trưa. Mãi đến lúc dạ dày vì thời gian dài trống rỗng, co rút đau buốt, anh mới khó khăn ngồi dậy, đi ra phòng khách, uống hai cốc nước.

Phan Nguyên Đức không có ở nhà. Phó Thải lại tìm cách chạy khỏi chỗ này. Nhưng tất cả cửa ra vào và cửa sổ đều bị khóa lại. Căn biệt thự này xung quanh hoang vu, vắng vẻ. Kể cả Phó Thải có lớn tiếng kêu cứu cũng không có người có thể nghe thấy. 

Bằng danh tiếng hiện tại của Phó Thải, mất tích thời gian dài nhất định sẽ có nhiều người phát hiện. Không biết Phan Nguyên Đức định nhốt anh ở đây bao lâu.

Bảy giờ tối, Phan Nguyên Đức trở về, vứt áo khoác lên bàn, đi về chỗ anh.

Ánh mắt của người đàn ông này khiến Phó Thải thấy sởn tóc gáy theo bản năng. Anh liên tiếp lùi về phía sau mấy bước, mãi đến lúc không còn đường lui, "Không được tiếp tục như vậy. Tôi sẽ báo cảnh sát".

Phan Nguyên Đức không hề sợ hãi mà cười một tiếng: "Hả? Báo cảnh sát? Cậu muốn đem những việc tôi làm với cậu nói cho mọi người biết à?"

Ông thấp giọng nói bên tai Phó Thải: "Cậu sẽ không làm như vậy".

Giọng nói kia vang lên sát bên tai anh, giống như giọng ác quỷ thì thầm, "Cậu làm như vậy sẽ tổn thương không chỉ một mình tôi mà là toàn bộ gia đình tôi. Vợ tôi có ơn giúp cậu nổi tiếng. Cậu sao có thể lấy oán trả ơn, khiến Chung Tịnh vì tôi mà bị liên lụy? Con gái tôi thích cậu như vậy. Hôm nay, nó còn hỏi tôi xem cậu đi đâu. Cậu sao có thể để cha nó phải ngồi tù, cả đời đeo tiếng xấu là người có cha là tội phạm cưỡng hiếp người khác, đi đến đâu cũng bị người khác chỉ trỏ, bàn tán?"

"........." Con ngươi Phó Thải hơi giãn ra.

"Nếu cậu công khai loại chuyện này cho mọi người biết, cậu cũng không thể tiếp tục làm việc trong giới giải trí. Người hâm mộ yêu thương cậu như vậy, nếu nghe được chuyện bất hạnh này, chỉ sợ sẽ khóc đến hai mắt sưng vù, không mở ra được mất".

Phan Nguyên Đức nói thong thả, ung dung. Ông đưa tay lau đi nước mắt đọng trên mi mắt đối phương, "Phó Thải, cậu nhẫn tâm nhìn họ khóc vì cậu sao? Đúng rồi, tôi còn nghe nói mẹ cậu có bệnh tim bẩm sinh. Cậu có chắc là bà ấy có thể chấp nhận được việc cậu phát sinh quan hệ với đàn ông à? Nói không chừng, cậu vừa rời đi, tôi sẽ tự mình tới cửa thăm hỏi bà ấy".

Phan Nguyên Đức cười cười không để bụng, nói chắc nịch: "Cậu sẽ không làm như vậy. Cậu thà rằng chịu đựng những gì tôi làm với cậu cũng không muốn để người khác vì cậu phải gánh chịu bất kì tổn thương nào. Tôi nói không sai, nhỉ?"

Cả người Phó Thải cứng đờ, nhưng cũng vì sợ hãi quá mức mà run lên, mặt gần như không còn màu máu.

Phan Nguyên Đức lợi dụng Phó Thải tốt bụng mềm lòng, biết anh không muốn liên lụy đến bất kì ai. Mà phản ứng của Phó Thải rõ ràng ngầm thừa nhận chuyện này. Vì thế, sau một khoảng thời gian, Phan Nguyên Đức bắt đầu càng thêm không thèm kiêng nể. Ông biết Phó Thải nhất định sẽ không nói chuyện này ra nên thả anh quay lại đóng phim. Đồng thời, ông lợi dụng thân phận của nhà sản xuất, nhiều lần tiếp cận anh, thực hiện hành vi xâm phạm anh.

Phan Nguyên Đức yêu thích Phó Thải đến không buông tay. Rất nhanh, trên đầu giường có thêm một máy quay.

Phan Nguyên Đức nói, "Tôi đã muốn làm thế này từ lâu. Để lúc không có cậu ở bên, cậu có thể lưu lại cho tôi mấy thứ để an ủi".

Phó Thải là một diễn viên chuyên nghiệp. Anh có cảm giác kính sợ nghề nghiệp đối với ống kính máy quay. Hình ảnh quay chụp không nên là những hình ảnh dơ bẩn thế này. Anh gắng sức quay mặt đi, cố gắng che chắn cơ thể trước ống kính, nói gần như van xin: "Phan Nguyên Đức, xin đừng quay".

Phan Nguyên Đức mạnh mẽ mở ra cơ thể anh, cười nói, "Sao lại không? Trời sinh cậu thích hợp màn ảnh lớn. Cậu biết cậu ở trên màn ảnh xinh đẹp đến thế nào không?"

Phan Nguyên Đức không chỉ dùng đủ loại biện pháp cưỡng ép Phó Thải quay chụp những video đó, còn ép Phó Thải ngồi xem cùng ông ta.

Trong tầng hầm, một mảnh tối tăm, chỉ có màn chiếu là trắng sáng như tuyết. Máy chiếu trong nhà Phan Nguyên Đức là loại ngoại nhập, số một, số hai quốc tế. Hình ảnh, âm thanh cực kỳ rõ ràng. Bên tai không ngừng vang lên tiếng thở dốc đau đớn. Hai mắt Phó Thải giống như bị kích ứng, cúi gằm mặt che kín hai mắt. Cả người anh lạnh toát, cảm giác bản thân giống như rơi vào địa ngục không thể nào chạy thoát.

Cuộc sống của Phó Thải lặp lại tuần hoàn như vậy, quay vòng qua lại giữa nhân gian và địa ngục. Thế nhưng Phó Thải lại giống như một sợi dây thép, bị uốn đến giới hạn nhưng không gãy làm đôi.

Bốn tháng sau, Phó Thải tham dự một hoạt động thương mại. Lúc xuống sân bay thành phố K, rất nhiều người hâm mộ tới tiếp đón anh. Phó Thải vốn luôn không thích hành vi đón tiễn ở sân bay vì khó tránh việc gây phiền phức cho người khác. Anh từng nhiều lần phát biểu công khai về việc này nên người hâm mộ đi đón anh ở sân bay đều rất tự giác, cố gắng hết sức duy trì yên tĩnh, khống chế số lượng, cũng sẽ không gây tắc nghẽn. Đứng hàng phía trước là mấy fan lâu năm, hơi có tiếng tăm. Mỗi lần Phó Thải có hoạt động công khai, họ đều sẽ tới đón tiễn sân bay, chưa từng vắng mặt.

"Nhóc Thải sao lại gầy như vậy?", người hâm mộ hàng đầu nói với Phó Thải, "Phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé!"

Người này vẫy vẫy đèn cổ vũ hình cầu vồng, tay làm thành một hình trái tim, "Vĩnh viễn ủng hộ nhóc!"

Những người hâm mộ khác cũng vẫy vẫy đèn cổ vũ, "Yêu cậu!"

Phó Thải ngẩn ngơ nhìn người hâm mộ, hàng mi hơi run lên, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống má.

Những người hâm mộ đứng đối diện anh cũng bất ngờ. Mọi người đều im lặng nhìn anh.

Phó Thải thấy bản thân mất khống chế, nhanh chân bước về phía cửa ra, tìm toilet, đóng cửa lại.

"Cậu sao vậy?" Nhân viên công tác lo lắng hỏi.

"Tôi không sao". Phó Thải rất nhanh dùng tay lau nước mắt, nhỏ giọng nói.

Trợ lý cắn cắn môi, lo lắng nói: "Phó Thải, gần đây cậu luôn có vẻ không ổn lắm. Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Phó Thải lắc đầu. Một lúc lâu sau, anh mới nói: "Chỉ là tôi muốn bản thân nghĩ về mấy chuyện tốt đẹp nhiều hơn".

Phó Thải thật ra là một người lạc quan lại tốt bụng. Anh luôn mang theo ý tốt với người khác, hiểu cách giải hòa với tất thảy bất hạnh phát sinh trên người mình. Nếu không, anh cũng không thể sau khi gặp phải chuyện như vậy còn có thể tiếp tục ở giới giải trí.

Đây là lời hứa của anh, anh không muốn thất hứa.

Phó Thải vừa lạc quan, vừa bi quan suy nghĩ. Có lẽ, đến một ngày nào đó, Phan Nguyên Đức sẽ đồng ý buông tha anh. Đây đã là kịch bản tốt nhất.

Phan Nguyên Đức nói không sai. Nếu anh chọn vạch trần hành vi phạm tội của Phan Nguyên Đức, anh sẽ khiến rất nhiều người phải chịu tổn thương. Phó Thải không muốn làm như vậy.

Rất nhiều người đau khổ so với một người đau khổ, anh chọn vế sau.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Phó Thải bắt đầu thấy sợ hãi khi phải đối mặt với máy quay. Mỗi khi có camera quay chụp thẳng mặt anh, anh lại nhớ đến những chuyện Phan Nguyên Đức ép anh làm, trong lòng anh sinh ra cảm giác sợ hãi và kháng cự theo bản năng. Thậm chí, còn nghiêm trọng đến mức làm ảnh hưởng tiến trình quay chụp.

Chung Tịnh từng nói chuyện riêng với anh. Nhìn gương mặt Phó Thải rõ ràng gầy ốm hốc hác, bà khó nén được quan tâm, nói, "Nếu thật sự gặp phải chuyện gì, tôi có thể quay chụp các phân đoạn khác trước. Cậu xin nghỉ một thời gian đi. Đợi tình hình tốt hơn một chút hẵng trở lại. Không cần tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân".

Phó Thải nhẹ giọng nói: "Tôi không sao".

Anh là một diễn viên. Diễn xuất là chuyện anh am hiểu nhất. Anh có thể diễn ra dáng vẻ không sợ hãi.

Phó Thải cố tình tránh né Phan Nguyên Đức. Anh chưa từng tham dự hoạt động có ông ta. Nhưng đôi khi vẫn có lúc hai người gặp mặt nhau, trừ phi anh hoàn toàn rời khỏi giới giải trí, hoàn toàn biến mất... 

Nhưng Phó Thải không dám làm như vậy. Anh không biết Phan Nguyên Đức sẽ làm ra chuyện gì. Mẹ anh có bệnh tim bẩm sinh, yêu cầu điều dưỡng lâu năm, không thể chịu được bất kì kích thích gì. Mà Phan Nguyên Đức đã đe dọa anh từ sớm. 

"Nói không chừng lúc cậu vừa rời đi, tôi sẽ tự mình tới cửa thăm hỏi".

Phó Thải một lần lại một lần giải hòa cùng hiện thực. Anh cố gắng khiến bản thân chỉ nhớ đến những điều tốt đẹp, người hâm mộ của anh, người nhà của anh, còn có tình cảm yêu thương của rất nhiều người dành cho anh.

Anh trải qua những ngày như vậy suốt một năm. Một năm đó, Phan Nguyên Đức bắt Phó Thải quay chụp rất nhiều "tác phẩm". Mãi đến một ngày nào đó, ông xem đi xem lại băng ghi hình gần nhất cùng Phó Thải, đột nhiên cảm thấy trên người Phó Thải hơi thiếu chút gì đó nên bắt đầu cảm thấy không hài lòng. Mặc dù Phó Thải từng quan hệ với ông ta nhiều lần như vậy, Phó Thải vẫn nhìn quá mức sạch sẽ. Anh giống như một con suối trong vắt, dù có nhúng bất kì đồ vật dơ bẩn nào vào thì nước suối vẫn cọ rửa rất nhanh. Như thể tất cả ác ý đen tối dày đặc chỉ có thể lướt qua dòng suối này, không thể khiến dòng suối trở nên vẩn đục.

Tốt đẹp, không tì vết, khiến người khác ghen ghét.

Đã qua một năm, Phó Thải vậy mà không hận ông. Mỗi lần đối mặt với ông, anh đều mang dáng vẻ bình tĩnh để mặc số phận, giống như không thèm để ý ông. Phan Nguyên Đức đã nhìn chán vẻ mặt đó của đối phương. Ông rất muốn nhìn thấy dáng vẻ dòng suối trong vắt bị vấy bẩn hoàn toàn, trở nên đen tối. Có như vậy mới hợp với ông. Vì thế, Phan Nguyên Đức tìm "đồng lõa".

Phó Thải lại một lần bừng tỉnh trong mơ. Cơ thể anh cực kỳ nặng nề, chết lặng đến không thể nhúc nhích. Anh bị một trọng lượng đè mạnh bên trên. Trên người truyền đến cảm giác đau khó miêu tả, khiến anh không thể thở được. Nhưng Phó Thải không quá hoảng loạn hay bất ngờ. Anh đã quen tỉnh dậy trong hoàn cảnh này. Phan Nguyên Đức luôn đối xử với anh như vậy.

Nhưng lúc Phó Thải mở to mắt, anh lại nhìn thấy Phan Nguyên Đức đang đứng phía trước máy quay phim, đối diện với anh. Cả người Phó Thải lập tức cứng đờ. Anh cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn không thể tưởng tượng, khó tin, quay đầu lại...

"Ha ha, cục cưng, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi".

Nhà đầu tư số một của bộ phim điện ảnh lần này, Dương Kiến Chương, huýt sáo nhìn anh, "Tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại".

Phó Thải nhất thời không có bất kì phản ứng gì. Trong nháy mắt, trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng. Giống như tia hi vọng mong manh cuối cùng trong đầu anh bị đứt gãy. Dây thép mềm dẻo cuối cùng cũng bị bẻ thành hai đoạn. Lớp băng mỏng manh cuối cùng trên đại dương rộng lớn cuối cùng cũng bị vỡ vụn, khiến anh hoàn toàn chìm vào biển sâu không thể trở lại.

Anh khó tin nhìn Phan Nguyên Đức, cả người run lên không thể kiểm soát, giọng nói tan vỡ, "Vì sao..."

Vì sao... Vì sao lại đối với anh như vậy?

Nhìn ánh mắt Phó Thải hướng về phía mình, Phan Nguyên Đức đột nhiên nhận ra, hóa ra mãi đến ngày hôm nay, Phó Thải vẫn mang theo hi vọng với ông... Mong ông có thể có một ngày "biết lạc đường mà quay đầu lại", thả anh trở lại với cuộc sống bình thường, hai người từ đây không còn liên quan. Thậm chí, nói không chừng chỉ cần ông xin lỗi Phó Thải, bằng tính cách độ lượng đến gần như thần thánh của Phó Thải, anh sẽ đồng ý bỏ qua chuyện cũ, tha thứ cho ông. Nhưng ông đã tự tay chặt đứt tia "khả năng" mỏng manh kia.

Hết chương 129
— QUẢNG CÁO —