Lâm Tái Xuyên không hề có ấn tượng gì đối với nam sinh này, giương mắt hỏi dò: "Lúc đó cậu ta không đi làm ghi chép thẩm vấn à?"
Chương Phỉ lập tức giải thích, nói: "A, lúc đó phân cục có gọi từng nhóm học sinh đến, bảy tám đứa nhỏ mấy miệng đều một lời khai thống nhất, mức độ đáng tin khá cao cho nên không gọi tất cả học sinh tới hỏi".
Bút ký trên ngón trỏ thon dài của Lâm Tái Xuyên nhanh chóng xoay một vòng. Anh có vẻ suy nghĩ gì đó, nhìn về phía Tín Tức, "Cậu biết bao nhiêu về Hứa Ấu Nghi này?"
Tín Túc thẳng thắn thành khẩn nói: "Cũng không phải biết nhiều lắm. Tôi chỉ là từng cùng cha cậu ta buôn bán qua lại một thời gian".
Hạ Tranh chân thành hỏi: "Nghe có vẻ lợi hại thế! Cho nên vì sao cậu lại muốn tới đây làm cảnh sát vậy?"
Tín Túc: "........."
Nhất thời cậu không phân biệt được những lời này là thật lòng hay có mang ý mỉa mai gì không.
Chương Phỉ gọi điện thoại cho mẹ Hứa Ấu Nghi, báo với bà yêu cầu phối hợp điều tra vụ án của cảnh sát.
Gác máy, Chương Phỉ nói với Lâm Tái Xuyên: "Người nhà Hứa Ấu Nghi nói không tiện đến Cục Công an thành phố, bảo chúng ta tới nhà họ".
"Bà ấy còn nói không muốn làm ảnh hưởng thời gian học tập ở trường của con trẻ nên tốt nhất là hẹn gặp vào buổi tối".
Lâm Tái Xuyên hơi trầm ngâm: "Vậy tối nay đi".
Hạ Tranh xung phong nhận việc: "Tôi đi cùng đội trưởng!"
—
"Không phải nói án tử có thể giải quyết riêng rất nhanh sao?"
Trong căn phòng tối tăm kín không một kẽ hở, người đàn ông cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng giọng nói ngày càng hoảng loạn: "Vì sao giờ lại kinh động cả Cục Công an thành phố? Cảnh sát còn gọi điện nói muốn đến từng nhà điều tra thăm hỏi!"
Giọng một người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại điềm tĩnh ung dung vang lên, ngữ khí mang theo cảm giác bình tĩnh lạnh băng: "Ông sợ gì chứ? Trương Minh Hoa là tự lăn từ cầu thang xuống, ngã chết, cũng không phải con trai ông giết".
Người này tiếp tục chậm rãi nói: "Ai tới điều tra thì cũng giống nhau cả thôi. Lúc ấy ở phân cục nói thế nào thì giờ tới Cục Công an thành phố cứ nói y như vậy. Bảo bọn họ giữ miệng cho tốt, đừng để gây thêm phiền toái".
"Trong tay cảnh sát không hề có bất kì chứng cứ nào. Kể cả có hoài nghi nguyên nhân cái chết của Trương Minh Hoa, không có chứng cứ thì cuối cùng cũng chỉ có thể thành thành thật thật thả người thôi".
Giọng người đàn ông trầm mà lạnh: "Chỉ cần mọi người giữ miệng kín như bưng, tên họ Lâm kia có thể làm người chết nói chuyện được à?"
Người đàn ông ở đầu điện thoại bên này như vừa được uống thuốc an thần, xoa xoa mồ hôi lạnh, không ngừng gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Chúng tôi hiểu rồi. Nhất định... sẽ không gây thêm rắc rối. Cảm ơn ngài..."
Bảy giờ tối, Lâm Tái Xuyên cùng Hạ Tranh cùng nhau đi vào hành lang tầng trệt khu nhà của Hứa Ấu Nghi, đúng giờ đã hẹn có mặt thăm hỏi.
Người ra mở cửa là một người phụ nữ xinh đẹp nhìn không ra tuổi, giọng nói dịu dàng hòa nhã êm tai: "Mời hai vị vào. Ấu Nghi còn đang ở trong phòng làm bài tập. Để tôi đi gọi cháu nó ra".
Lâm Tái Xuyên sơ bộ nhìn lướt qua phòng khách.
Sàn nhà cả phòng đều lát gạch đá cẩm thạch xa hoa, trên kệ sách gỗ lim bày rất nhiều bình hoa cổ có giá xa xỉ, giữa tường treo một bức tranh rất lớn, hẳn là bút tích của một vị danh họa nào đó.
Hứa Ấu Nghi mặc một thân áo sơ mi quần dài từ trong phòng đi ra. Nam sinh lớn lên cao gầy rắn rỏi, nhìn qua có vẻ chín chắn hơn hẳn so với các bạn cùng tuổi. Cậu ngồi xuống sô pha, nho nhã lễ phép nói: "Chào các chú cảnh sát".
Hạ Tranh đặt thiết bị ghi âm trên bàn, hòa ái dễ gần mỉm cười với cậu: "Bạn học Hứa Ấu Nghi phải không? Chúng tôi đến vì án tử của Trương Minh Hoa. Chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản, cậu không cần căng thẳng. Theo yêu cầu của Cục, chúng tôi cần ghi âm và ghi hình trong toàn bộ quá trình phỏng vấn. Cậu không ngại chứ?"
Hứa Ấu Nghi hơi hơi gật gật đầu.
Lâm Tái Xuyên đi thẳng vào vấn đề nói: "Miêu tả một chút về việc cậu đã nhìn thấy vào hôm hai mươi mốt".
Hứa Ấu Nghi nhìn nhìn người cảnh sát trước mặt, đuôi chân mày không tiếng động mà hơi nhướn lên, sau đó chậm rãi nhớ lại, nói: "Ngày đó, chúng em đã hẹn xong từ trước, các bạn học trong khối cùng nhau đi hát karaoke. Tất cả bạn học trong khối đều đi. Khoảng 9 giờ, mọi người đến đông đủ. Đại để hát hơn nửa tiếng thì Trương Minh Hoa đi vào phòng vệ sinh. Ba người Trần Chí Lâm, La Quân, Quách Hải Nghiệp cũng cùng nhau đi theo".
Lâm Tái Xuyên nói: "Lúc bốn người bọn họ cùng nhau rời khỏi, cậu không thấy có gì kì lạ sao?"
Hứa Ấu Nghi có vẻ như hơi ngạc nhiên, không biết vì sao Lâm Tái Xuyên lại hỏi như vậy, hỏi ngược lại: "Bạn học nam cùng nhau đi toilet là việc rất bình thường ở trường học. Sao lại phải thấy lạ?"
Lâm Tái Xuyên không nói gì: "Cậu nói tiếp đi".
Hứa Ấu Nghi như thể thả lỏng hơn một chút, hơi dựa lên lưng ghế sô pha phía sau: "Em không nhớ rõ lắm là qua bao lâu, chắc là khoảng đâu đó mười phút, ba người Trần Chí Lâm quay lại. Có người hỏi, vì sao Trương Minh Hoa không quay lại cùng các cậu ấy. Trần Chí Lâm cười thành tiếng, bảo là vừa dạy bảo cậu ấy hai cái".
Lâm Tái Xuyên cắt ngang: "Cậu có biết đám người Trần Chí Lâm vì gì lại phát sinh xung đột với Trương Minh Hoa không?"
Nghe thấy câu hỏi này, Hứa Ấu Nghi hơi hơi rũ mắt rồi lại nhanh chóng nhìn lên, "Có biết một chút. Nghe nói là bởi vì một bạn học nữ. Nhưng cụ thể thế nào, em cũng không rõ lắm".
Lâm Tái Xuyên gật đầu, ý bảo cậu ta tiếp tục.
Hứa Ấu Nghi nói: "Lại qua một lúc không lâu lắm, phía bên ngoài đột nhiên có rất nhiều tiếng hét chói tai, nói là xảy ra án mạng gì đó, báo nguy, gọi xe cấp cứu vân vân. Rất nhiều bạn học trong nhóm chúng em đều ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì. Kết quả lại phát hiện người xảy ra chuyện thế mà lại là Trương Minh Hoa."
Lâm Tái Xuyên giương mắt hỏi: "Cậu có nhìn thấy thi thể Trương Minh Hoa không?"
Hứa Ấu Nghi gật gật đầu, "Rất nhiều người trong lớp chúng em đều nhìn thấy. Cậu ta nằm trên sàn nhà, xung quanh chỗ đầu có rất nhiều máu".
"Lúc ấy ba người Trần Chí Lâm phản ứng thế nào?"
"Sắc mặt Trần Chí Lâm rất xấu. Có thể là bị dọa. Cậu ta nói không biết chuyện là thế nào, không phải do cậu ta làm. Cậu ta chỉ là ra tay đánh Trương Minh Hoa hai cái".
Những câu tương tự đã xuất hiện rất nhiều lần trong ghi chép của phân cục. Lời kể của các bạn học sinh đều thống nhất cao, không nhìn ra chỗ nào có vấn đề.
Giống như việc này thật sự chỉ là sự cố ngoài ý muốn không ai có thể lường trước. Không ai biết Trương Minh Hoa cuối cùng thế nào mà một mình ngã xuống cầu thang.
Lâm Tái Xuyên đánh giá nam sinh trước mắt, đột nhiên mở miệng hỏi: "Bạo lực với bạn học như kiểu của Trần Chí Lâm là việc thường xảy ra ở lớp các cậu à?"
Vấn đề này dường như nằm ngoài chuẩn bị của Hứa Ấu Nghi. Cậu ta không trả lời trôi chảy như trước, tự hỏi một lúc lâu mới trả lời. Cậu nói: "Đúng vậy. Giữa các bạn học sẽ thường xuyên cãi nhau, có đôi khi cũng sẽ động tay động chân. Nhưng em cảm thấy việc kia hẳn không tính là bạo lực học đường. Dù sao thì lớp có nhiều người như vậy, mâu thuẫn giữa các bạn học cũng là việc thật bình thường".
Lâm Tái Xuyên nhìn thẳng vào hai mắt đối phương: "Ý cậu là, loại sự việc tương tự thường xuyên xảy ra?"
Hứa Ấu Nghi lập tức phủ nhận, nói: "Xin lỗi các chú cảnh sát. Em không để ý mấy việc này lắm. Nếu mọi người muốn biết mâu thuẫn giữa các bạn học, đi hỏi lớp trưởng lớp chúng em hoặc thầy giáo sẽ phù hợp hơn".
Lâm Tái Xuyên không truy hỏi tiếp, lại bình tĩnh nói: "Ở trường học, quan hệ của cậu và Trương Minh Hoa là thế nào?"
Hứa Ấu Nghi nâng mặt, cười cười: "Coi như không tồi. Cậu ta rất thông minh, thành tích học tập cũng rất tốt. Thỉnh thoảng em sẽ thảo luận một vài vấn đề với cậu ấy".
"........." Hạ Tranh ngồi đối diện vô cớ bị Hứa Ấu Nghi cười cảm thấy hơi dựng tóc gáy.
Lâm Tái Xuyên chăm chú quan sát vẻ mặt Hứa Ấu Nghi: "Cậu biết gì về bạn học Lưu Tĩnh cùng lớp?"
"Lưu Tĩnh." Hứa Ấu Nghi lặp lại một lần, sau đó thong thả nói, "Chúng em không thân quen lắm. Ngày thường cũng không có tiếp xúc gì. Chỉ là bạn học cùng lớp".
Lúc này, mẹ Hứa Ấu Nghi bưng vào một đĩa trái cây tinh xảo, giọng dịu dàng, nói: "Hai vị cảnh sát ăn chút trái cây đi. Nói chuyện lâu vậy rồi hẳn cũng mệt mỏi".
Lâm Tái Xuyên đứng dậy, đóng lại thiết bị ghi hình, "Không cần. Đã xong rồi. Cảm ơn gia đình đã phối hợp".
Hạ Tranh cất thiết bị vào trong túi, việc công xử theo phép công, nói: "Cảm ơn đã phối hợp điều tra. Bạn học nghỉ ngơi sớm một chút. Chúng tôi đi trước đây".
Hứa Ấu Nghi đứng sau cửa, qua lỗ mắt mèo lạnh lùng nhìn hai người rời đi.
Vẻ tươi cười giả dối trên mặt cậu ta rắc rắc rạn nứt, sắc mặt ngày càng lạnh nhạt, tay phải đang rũ bên người chậm rãi nắm lại thành nắm đấm.
Lâm Tái Xuyên nhanh chân bước ra khỏi hành lang. Ánh trăng mạ một tầng màu bạc mỏng manh lành lạnh trên khuôn mặt thanh tú của anh.
Hạ Tranh đi theo phía sau, cảm thán nói: "Đứa nhỏ này đúng là trưởng thành sớm. Tuyệt đối không sợ người lạ... Cảm giác không có vấn đề gì. Lời cậu ta nói cũng không khác với thông tin tình báo chúng ta đang có".
Dừng một chút, Hạ Tranh lại nhịn không được, hỏi: "Đội trưởng Lâm, đã qua hai ngày rồi. Nếu cuối cùng thật sự không tìm được chứng cứ trực tiếp có thể chứng minh người bị hại là bị cố ý sát hại, có phải hay không..."
Có phải hay không án tử này đành cứ thế mơ mơ hồ hồ mà kết thúc?
Nghe vậy, Lâm Tái Xuyên quay đầu nhìn cậu, thản nhiên cười nhạt: "Nếu cuối cùng thật sự không tra được bất kì chứng cứ gì, vậy chỉ có thể chứng minh là chúng ta không kết án oan cho người vốn không phải là hung thủ".
Hạ Tranh ngẩn người, sau đó cũng nở nụ cười.
Lâm Tái Xuyên thở dài một hơi: "Hiện tại còn chưa đến lúc nói những lời này. Chúng ta còn có rất nhiều việc chưa làm xong. Về nghỉ ngơi sớm chút đi. Sáng mai cậu tới trường trung học Thịnh Tài một chuyến, thăm dò đánh giá của thầy cô giáo trong trường về Trương Minh Hoa, Trần Chí Lâm, và cả... Hứa Âu Nghi một chút".
Hạ Tranh gật đầu, "Được."
Buổi sáng ngày tiếp theo, Lâm Tái Xuyên lại tới bệnh viện Nhân dân. Anh có một loại trực giác vô cùng vi diệu... Nếu có manh mối cảnh sát có thể điều tra mà chưa tìm được thì nhất định sẽ đến từ Lưu Tĩnh.
Lâm Tái Xuyên lần này là không mời tự đến. Anh đứng bên ngoài phòng bệnh, gõ gõ cửa, nghe thấy bên trong "Mời vào" một tiếng mới đẩy cửa đi vào.
Hôm nay anh mặc thường phục tới, Lưu Tĩnh nhìn một lúc mới nhận ra anh là ai, nhỏ giọng nói: "Anh là chú cảnh sát tới mấy hôm trước".
Lâm Tái Xuyên nhìn gương mặt tái nhợt không sắc máu của đối phương, nhẹ giọng dò hỏi: "Sức khỏe của em đã khá hơn chút nào chưa?"
Lưu Tĩnh mím môi không nói gì.
Đối với việc cảnh sát đột nhiên tới thăm, cô không thể hiện vẻ chán ghét hay bài xích nhưng tinh thần nhìn có vẻ vẫn không tốt lắm, giống hệt một cành hoa khô trống rỗng, tùy thời sẽ rơi rụng tả tơi.
Lâm Tái Xuyên ôn hòa nói: "Về án tử của Trương Minh Hoa, tôi còn một ít vấn đề muốn hỏi em. Nhưng nếu em thấy không thoải mái, tôi có thể chờ đến khi tình hình sức khỏe của em tốt hơn lại hỏi".
Lưu Tĩnh mở to hai mắt nhìn anh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Vâng. Giờ anh có thể hỏi".
Lâm Tái Xuyên ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, "Lần trước em nói, không muốn hẹn hò với Trương Minh Hoa, ngoài lý do gia đình, có phải còn lý do nào khác đúng không?"
Câu hỏi này làm Lưu Tĩnh ngẩn người một lúc lâu, như thể chính bản thân cô cũng không biết câu trả lời.
Một lúc lâu sau, cô mới cúi đầu, tự giễu cười thành tiếng: "Em luôn cho rằng bản thân là người mang đến tai họa cho người thích em hay người em thích... Có đôi khi, em cảm thấy mình không nên sống trên đời này".
Nghe thấy câu trả lời của Lưu Tĩnh, Lâm Tái Xuyên nhíu mày rất khẽ, đến rất khó phát hiện.
Nữ sinh trước mắt này nhất định biết gì đó về án tử của Trương Minh Hoa nhưng vì lý do nào đó, cô không để lộ tình hình thực tế với cảnh sát.
Lâm Tái Xuyên nói: "Em đoán được Trương Minh Hoa có thể sẽ vì em mà bị Trần Chí Lâm ghen ghét, trả thù cho nên cố ý duy trì khoảng cách với cậu ấy, đúng không?"
Lưu Tĩnh không nói gì, giống như cam chịu.
Lâm Tái Xuyên lại hỏi: "Trần Chí Lâm đã làm những gì rồi?". truyện kiếm hiệp hay
Lưu Tĩnh chỉ trầm mặc nhìn anh.
Người cảnh sát trước mặt không giống với những người mặc đồng phục cảnh sát ở phân cục mấy hôm trước. Có lẽ người này có năng lực, có thể tín nhiệm, nhưng... nhưng kết quả vẫn sẽ không thể khác...
Trong mắt Lưu Tĩnh không hề có ánh sáng, môi cô giật giật, giọng nói gần như chết lặng: "Không có ai làm gì hết. Là em đã hại chết cậu ấy. Là do em sai".
"Không phải em...", giọng Lâm Tái Xuyên đột nhiên cứng rắn lên, "Lưu Tĩnh, thật ra lúc ấy em đã nhìn thấy, Trươg Minh Hoa đứng dậy ra khỏi cửa phòng..."
Cùng nam sinh mình yêu thích ở trong cùng một phòng, ánh mắt sẽ luôn không tự giác mà dừng lại trên người cậu ấy. Tình cảm là thứ khó có thể khống chế.
Chẳng lẽ Lưu Tĩnh thật sự không chú ý tới mỗi cử động của Trương Minh Hoa sao? Nếu cô ấy nhìn thấy, vì sao lại phải nói dối?
Nghe Lâm Tái Xuyên nói, Lưu Tĩnh không biết nghĩ tới hình ảnh gì, con ngươi chấn động dữ dội.
Mỗi một chữ Lâm Tái Xuyên nói đều chui vào, lưu lại trên màng nhĩ của Lưu Tĩnh, nặng nề mà rõ ràng: "Sau khi Trương Minh Hoa đứng dậy, lại có mấy người đứng lên theo. Bọn họ muốn dạy cho Trương Minh Hoa một bài học".
"Em không chỉ nhìn thấy Trương Minh Hoa rời đi mà còn nhìn thấy Trần Chí Lâm đi theo cậu ấy ra khỏi phòng".
Lời nói của người cảnh sát trẻ tuổi như vẽ ra một hình ảnh chuyển động trong đầu Lưu Tĩnh. Đúng vậy, cô đúng là đã nhìn thấy...
Cô nhìn thấy nam sinh mình thích đi ra ngoài. Sau đó, đám người không có ý tốt kia bám theo ra ngoài.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy Trương Minh Hoa.
Lưu Tĩnh dùng sức nắm chặt chiếc chăn trắng tinh, cả người không kiểm soát được mà run bắn lên, giọng nói từ trong cổ họng truyền ra theo cách kì lạ, gần như nghe không rõ lắm, "Không phải... Không phải Trần Chí Lâm".