Khi bạn nhìn chằm chằm vào vực thẳm, thì vực thẳm cũng đang nhìn vào bạn.
Đây là một đám cưới, một đám cưới long trọng.
Nhân vật chính của hôn lễ là Tần Như Hoa, Chu Dũng Cảm.
Các thành viên trong gia đình im lặng ngồi trong lễ đường, các lẵng hoa được đặt khắp nhà thờ.
Họ quen nhau ba năm, ở bên nhau hai năm. Tất cả họ hàng và bạn bè có mặt đều vỗ tay đón chú rể với cô dâu.
Tần Như Hoa bước trên thảm đỏ rực rỡ, váy cưới trắng, đang nắm tay Tần Miên cha của cô.
Dưới mạng che mặt là một đôi mắt sáng ngời, ánh mắt phảng phất nét u sầu, không có niềm vui khi làm cô dâu.
Cô chậm rãi bước lên lễ đài, Tần Miên giao con gái lại cho Chu Dũng Cảm.
Chu Dũng Cảm nắm tay Tần Như Hoa cười nói: "Như Hoa, cuối cùng em đã gả cho anh."
Tần Như Hoa không có biểu cảm gì, cứ như hôn lễ này không liên quan tới mình.
Cô đứng đó như một cọc gỗ, Chu Dũng Cảm gọi, cô cũng không có bất kỳ phản ứng.
Trên lễ đường linh mục hỏi Chu Dũng Cảm: anh có đồng ý lấy người con gái này làm vợ, dù là ốm đau hay khỏe mạnh, dù bất cứ lý do gì, anh đều yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, chấp nhận cô ấy, một lòng không thay đổi cho đến hết cuộc đời.
Chu Dũng Cảm nói: "Tôi đồng ý."
Linh mục lại hỏi Tần Như Hoa: cô có đồng ý lấy chàng trai này làm chồng, dù là ốm đau hay khỏe mạnh, dù bất cứ lý do gì, cô đều yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy, một lòng không thay đổi cho đến hết cuộc đời.
Tần Như Hoa cắn môi, cô lắc đầu.
Họ hàng và bạn bè xung quanh bắt đầu to nhỏ bàn luận, Chu Dũng Cảm nói nhỏ với cô: "Như Hoa, em biết đang làm gì không? Đây không phải chuyện đùa!"
Tình cảnh xấu hổ vô cùng, linh mục không đọc tiếp nữa.
Lúc này, ngoài cửa lại xuất hiện một cô dâu khác.
Cô ấy cũng mặc váy cưới trắng, khuôn mặt thuần khiết không giấu được vẻ xinh đẹp, kéo váy cưới trong tay đột nhiên nói: "Dũng Cảm, em mới là cô dâu, tại sao anh lại cưới cô ta!"
Chu Dũng Cảm ngạc nhiên nhìn về phía cửa nói: "Hứa Như Vân, cô đừng làm phiền tôi, chúng ta đã chia tay. Hôm nay là hôn lễ của tôi, hi vọng cô đừng xuất hiện."
Hứa Như Vân đi lên lễ đài nắm tay Chu Dũng Cảm, tát Tần Như Hoa một cái.
Tần Như Hoa nén lệ nói: "Muốn cưới, thì hai người đi mà cưới.
Nói xong, cô liền bỏ chạy khỏi lễ đường, Chu Dũng Cảm muốn đuổi theo, Hứa Như Vân nói: "Dũng Cảm, sao anh có thể đối xử với em như vậy, em đang mang thai con của anh."
Chu Dũng Cảm liền tát Hứa Như Vân: "Nói bậy!"
Họ hàng cũng bắt đầu lên tiếng: "Chu Dũng Cảm, cháu thật vô trách nhiệm."
Chu Dũng Cảm phớt lờ lời nói của người khác, bỏ Hứa Như Vân lại đuổi theo Tần Như Hoa.
Anh không đuổi kịp Tần Như Hoa, điện thoại của Tần Như Hoa cũng không gọi được.
Hôn lễ cứ như vậy mà kết thúc, Tần Như Hoa biến mất, Chu Dũng Cảm cũng biến mất.
Ngày 5 tháng 3 năm 2010, công trường xây dựng Hoa Hưng ở phía bắc thành phố.
Các công nhân đang chuẩn bị đổ bê tông, một chiếc xe trộn hồ, phía dưới là hai công nhân đang cầm cây sắt pha loãng xi măng.
Xi măng pha loãng có xu hướng đang khô lại, đặc biệt là vào mùa hè.
Công nhân bên trái Hồ Lực, đột nhiên thấy không ổn, anh cảm giác cây sắt đang đụng vào thứ gì đó, hơi cứng.
Hồ Lực đẩy người bên cạnh Dịch Tam Oa, nói: "Tam Oa, sao xi măng lạ vậy."
Dịch Tam Oa hỏi: "Làm sao, Hồ Lực. Tôi thấy ổn mà."
Hồ Lực lắc đầu: "Không được, mau đổ xi măng trong xe ra."
Dịch Tam Oa gật đầu cùng Hồ Lực đổ tất cả xi măng trong xe xuống bể chứa ở công trường.
Sau khi xi măng được đổ vào bể chứa, Dịch Tam Oa quay người muốn đi, Hồ Lực vẫn đứng đó nhìn.
Hồ Lực kéo Dịch Tam Oa nói: "Tam Oa, anh nhìn thử hình như có gì đó đang nổi lên trong bể chứa....."
Dịch Tam Oa dụi mắt, thấy trong hồ chứa từ từ hiện lên một cái xác.
Xác chết đã bị xi măng phủ đầy, chỉ có thể nhìn thấy qua hình dáng giống như một người phụ nữ.
Hồ Lực đẩy Dịch Tam Oa nói: "Tam Oa, nhanh báo cảnh sát."
Mái tóc dài đã dính đầy xi măng, cơ thể cũng bị xi măng bao phủ.
Dịch Tam Oa lúc này mới phản ứng, lấy điện thoại gọi 110.
"Xin chào, đây là Cục Công An, xin hỏi bạn cần giúp đỡ vấn đề gì?"
"Vâng, 110 phải không, ở công trường xây dựng Hoa Hưng phát hiện một xác chết!"
Sau khi nhận báo án, cục công an trước tiên điều động ba cảnh sát đến để vớt xác.
Mọi người không thể xuống được hồ chứa xi măng, chỉ đành dùng máy xúc để vớt thi thể lên.
Vì không muốn làm hư hại thi thể, có người cầm một cái băng ca đứng dưới gầu xúc.
Người điều khiển tìm góc độ thuận lợi đưa hai cảnh sát trên gầu xúc xuống bể chứa, một cảnh sát cẩn thận cõng thi thể trên lưng, một cảnh sát khác giúp đặt lên băng ca.
Sau khi đưa được thi thể lên bờ, toàn bộ thi thể đã không còn nhận dạng được.
Nhìn không rõ mặt, những thứ trên người đã bị chìm vào xi măng loãng.
Thứ duy nhất không bị dính xi măng, là một cái nhẫn, trên đó còn đính một viên kim cương lấp lánh.
Vụ việc này kinh động đến lãnh đạo cấp trên, và đặt tên cho vụ này là "117 án thi thể nữ chưa được giải quyết".
Vụ án 117 án thi thể nữ chưa được giải quyết được chuyển sang cho tổ trọng án, đồn cảnh sát Hoa Hưng gọi người vận chuyển thi thể đến tổ trọng án.
Vạn Hiểu Sương đeo găng tay cẩn thận nhìn thi thể nữ nói: "Ở bên ngoài không nhìn được gì, chỉ chờ giải phẫu thi thể thôi."
Hoàng Tử Vi: "Chờ đã, lấy cái nhẫn trên tay cô ấy ra."
Nhẫn kim cương được Vạn Hiểu Sương tháo ra, bỏ vào một cái túi nhựa.
Chỉ với một cái nhẫn kim cương, làm sao họ có thể xác định danh tính của người chết?
Hoàng Tử Vi: "Tân Nhu, em có thể tìm được cái nhẫn này của hãng nào không? Mua ở đâu?"
Võ Tân Nhu nhận cái nhẫn nói: "Tổ trưởng, chờ chút, để em hỏi. Em có người bà con chuyên bán nhẫn, có lẽ sẽ biết."
Vạn Hiểu Sương đẩy thi thể vào phòng pháp y, Dạ Phàm Linh cầm nhẫn nhìn một chút.
Hoàng Tử Vi: "Nhìn thấy cái gì rồi?"
Dạ Phàm Linh chỉ vào nhẫn nói: "Cô xem, trên nhẫn có một vết nứt."
Một vết nứt nhỏ ở ngay mép nhẫn, rất nhỏ.
Võ Tân Nhu đi tới nói: "Tổ trưởng, em vừa gửi hình ảnh cái nhẫn đi. Dì em nói nhẫn này rất đắt, rất ít người trong thành phố có thể mua được."
Dạ Phàm Linh nói: "Thế có thể mua ở đâu?"
Hoàng Tử Vi nói: "Chắc là khu vàng bạc đá quý thành phố Triều Dương."
Khu vàng bạc đá quý thành phố Triều Dương là một trung tâm mua sắm sầm uất của thành phố, tập trung vào giới thượng lưu.
Trang sức đơn giản cũng có giá mấy ngàn, hoặc đắt hơn, không dưới 100.000. [Tỷ giá hiện nay tầm 34 triệu vnd.]
Tổ trọng án đến khu vàng bạc đá quý, bảo vệ ngăn họ lại nói: "Xin chào cô, vui lòng xuất trình thẻ VIP."
Võ Tân Nhu nói: "Chúng tôi không có thẻ VIP, chỉ có thẻ cảnh sát. Anh có cho chúng tôi vào không?"
Bảo vệ thấy là cảnh sát liền không trả lời được, cúi người nói: "Thì ra là cảnh sát, xin mời!"
Bước vào trung tâm vàng bạc đá quý, tổ trọng án liền cảm thấy sắp bị không khí nơi này ăn mòn.
Xung quanh đều là các thiên kim, công tử con nhà giàu.
Rất nhiều con nhà giàu vẫn đang xài tiền của cha mẹ, nhưng trước giờ chưa từng báo đáp, không cần trả giá mà hướng về cha mẹ đòi tiền.
Bởi vì họ trong cuộc sống của họ không cảm nhận được cảm giác của người khác, chỉ cần cầm tiền, ăn hải sâm bào ngư.
Một cô gái khoảng chừng 20 tuổi, ăn mặc trang điểm sang trọng, dắt theo một chú chó Poodle, nói với nhân viên phục vụ: "Tôi đến để mua dây chuyền cho thú cưng của tôi, muốn là vàng đặc, mau lấy những mẫu mới nhất trong năm ra đây."
Nhân viên phục vụ toát mồ hôi lạnh, dây chuyền cho người chó có thể đeo được không? Bây giờ người giàu đã xài tiền đến trình độ này rồi.
Khách đã yêu cầu, thì phải làm theo.
Cô lấy ra vài sợi dây chuyền nói: "Thưa cô, đây là những mẫu mới nhất của chúng tôi."
Đại tiểu thư nhà giàu chán ghét nói: "Không đẹp, khó coi như vậy mà muốn giới thiệu cho tôi? Điều này sẽ làm Mao Mao không vui, cô phục vụ kiểu gì, tôi sẽ lập tức phản ánh."
Nhân viên phục vụ lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi. Tôi sẽ lấy lại."
Đại tiểu thư hừ lạnh: "Không cần. Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho giám đốc của cô, cô chờ mà cuốn gói khỏi đây."
Nhân viên phục vụ biết chén cơm của mình sắp bị đập, cô quỳ xuống nói: "Tiểu thư, cầu xin cô, đừng gọi cho giám đốc, là tôi sai."
Đại tiểu thư nhà giàu nói: "Đừng có kéo cái váy mới mua của tôi, cô đền nổi sao!!"
Cô đá người phục vụ qua một bên khinh thường rời đi. Dạ Phàm Linh đứng đối diện không nhìn nổi muốn đi tới, Võ Tân Nhu liền ngăn lại: "Tổ phó, bình tĩnh."
Tổ trọng án hỏi thăm giám đốc khu vàng bạc đá quý, quản lý ra chào hỏi với họ: "Xin chào, tôi là quản lý ở đây, Trần Tuyết. Các vị là cảnh sát, có chuyện gì không?"
Hoàng Tử Vi nói: "Quản lý, chúng tôi có chuyện muốn hỏi, mong cô phối hợp."
Trần Tuyết gật đầu: "Được, mời mọi người đến phòng làm việc của tôi, dễ nói hơn."
Cô vẫy tay gọi nhân viên đến, nhờ pha mấy ly cafe đem đến văn phòng, nhân viên gật đầu.
Cafe được đem lên, Trần Tuyết ngồi trên ghế xoay nói: "Cảnh sát, mời mọi người uống cafe."
Lúc này, Dạ Phàm Linh lấy cái nhẫn trong túi nhựa ra hỏi: "Quản lý, chỗ này có từng bán một cái nhẫn kim cương giống thế này chưa?"
Trần Tuyết nhận lấy cái nhẫn, suy nghĩ một lúc: "Tháng này thì không có, tháng trước có bán ba cái."
Dạ Phàm Linh nói: "Quản lý, cô có thể cho chúng tôi thông tin khách hàng đã mua nhẫn tháng trước không? Việc này liên quan đến một vụ án mạng."
Trần Tuyết cười nói: "Tất nhiên là được, tôi sẽ toàn lực phối hợp với cảnh sát."
Cô nói xong lấy thông tin khách hàng đã mua nhẫn vào tháng trước, đưa cho Dạ Phàm Linh.
Dạ Phàm Linh nhìn thấy trong tài liệu có ba người: Vi Như Chi, Chân Hoàn Xảo, Tần Như Hoa.
Nàng cầm tài liệu nói với Trần Tuyết: "Quản lý, đã làm phiền. Chúng tôi đi trước."
Trần Tuyết xua tay nói: "Cảnh sát, nếu cần tôi giúp mọi người cứ nói. Trần Tuyết tôi nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ các vị về mặt này."