Dị Tủng

Chương 91: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (52)



Lúc này Hoàng Tử Vi ngã xuống.

Nàng chống tay trái lên đất, tay phải cầm súng.

Hít một hơi.

Thở dốc.

Hô hấp rất gấp.

Cắn răng.

Trận đối đầu lúc nãy với nàng mà nói, chính là tử chiến.

Hoàng Tử Vi lúc đầu, đầy áp lực.

Nàng sợ lỡ súng bị kẹt đạn.

Sẽ dẫn đến hậu quả, mọi người sẽ chết dưới móng vuốt của khỉ mặt xanh.

Nhưng thân là đội trưởng.

Hoàng Tử Vi không thể nhìn mọi người ngồi chờ chết.

Nếu không phản kháng thì kết quả chỉ có một.

Trở thành tù binh của kẻ địch.

Muốn tất cả có thể sống sót.

Nàng nhất định phải làm như vậy.

Không thể mặc kệ an nguy của mọi người.

Nàng phải ra sức để đánh trận này.

Trong thế giới hoang dã.

Nàng có thể nghe chính xác tốc độ của gió.

Còn có vị trí của khỉ mặt xanh, cùng góc độ bắn.

Đã bắn trúng.

Cánh tay phải của nàng đã bị móng vuốt của khỉ mặt xanh làm bị thương.

Vết thương đang chảy máu không ngừng.

Thấy Dạ Phàm Linh vô sự.

Khóe miệng Hoàng Tử Vi hơi nhếch lên.

Chỉ cần em không sao, tôi an tâm.

Ánh mắt của nàng.

Luôn nhìn Dạ Phàm Linh.

Trong mắt nàng, chỉ có cô.

Dạ Phàm Linh chỉ đang lẳng lặng nằm ở đó.

Nàng ngủ rất an tĩnh.

Đôi mắt đóng chặt.

Nhưng trong lòng sao mà không hiểu?

Hoàng Tử Vi đang vì nàng trả giá.

Cũng không quan tâm máu vẫn còn chảy.

Cô đến, ngồi cạnh Dạ Phàm Linh.

Gió thổi qua khu rừng.

Châm chích vào mặt đau rát.

Hoàng Tử Vi cởi áo khoác trên người xuống, đắp cho Dạ Phàm Linh.

Nàng chỉ lại một vài sợi tóc bị gió thổi tung của Dạ Phàm Linh.

Ngón tay luồng qua từng sợi tóc rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm Dạ Phàm Linh bị đau.

Môi nàng hé mở, nói: "Gió lớn, Phàm Linh, đừng để bị lạnh."

Hoàng Tử Vi nhìn khuôn mặt trắng bệch của Dạ Phàm Linh.

Không nhịn được vuốt ve mặt cô, nói: "Mặt của em nhợt nhạt quá."

Nàng đều như vậy, nhìn Dạ Phàm Linh, nói chút chuyện với cô.

Cho dù cô không nghe thấy, nàng vẫn thường xuyên làm thế.

Hoàng Tử Vi nhìn thấy Dạ Phàm Linh.

Nàng sẽ yên tâm.

Nghĩ đi nghĩ lại.

Dạ Phàm Linh bị thương, tất cả đều vì muốn cứu nàng.

Trong lòng có lỗi, không hề an.

Có lỗi, vì mình, mà Dạ Phàm Linh đã chịu nhiều cực khổ như vậy.

Nàng lại chẳng làm gì được.

Nếu cô có thể tỉnh lại thì thật tốt.

Hoàng Tử Vi có vô số điều muốn nói với cô.

Bất an vì sợ không tìm thấy bách hoa thảo, không cứu được Dạ Phàm Linh.

Nghĩ đến đây, Hoàng Tử Vi thấy sợ.

Không được.

Nàng muốn đánh bay suy nghĩ bất an này.

Phàm Linh sẽ khỏe!!

Hoàng Tử Vi ôm Dạ Phàm Linh, nói: "Em sẽ khỏe thôi, tôi sẽ tìm được bách hoa thảo...."

Nàng đau lòng cho cô gái đã liều mình vì nàng.

Trong mắt Hoàng Tử Vi luôn có một màu sắc mờ mịt.

Người xung quanh không thể đọc được suy nghĩ của nàng qua ánh mắt.

Càng cố đọc lại càng không hiểu tâm sự của nàng.

Cơn đau ở vết thương trên tay phải ập tới.

Hoàng Tử Vi bưng vết thương, cắn răng.

Môi cũng cắn nát.

Cổ họng đầy mùi tanh.

Hận sự bất lực của chính mình.

Dạ Phàm Linh vẫn mãi ngủ trước mặt nàng.

Ngoại trừ trơ mắt nhìn.

Cái gì nàng cũng không làm được.

Hoàng Tử Vi nắm chặt nắm đấm, đấm xuống đất.

Nàng ngửa mặt lên trời, hét thật to: "Tại sao!!!"

Vì sao lại tới cục diện ngày hôm nay.

Nàng căm tức bởi vì bản thân vô dụng.

Võ Tân Nhu đi tới an ủi nàng: "Đội trưởng, chị đừng nghĩ nhiều quá, chị Phàm Linh...."

Hoàng Tử Vi lắc đầu: "Đều do chị không tốt....."

Võ Tân Nhu nói: "Không phải lỗi của chị, em nghĩ chị Phàm Linh cũng không trách chị."

Dạ Phàm Linh tất nhiên sẽ không trách Hoàng Tử Vi.

Đối với người mình thích.

Nếu là tình cảm thật.

Sẽ khoan dung. Truyện Teen Hay

Cảm tình giống như một sự mài giũa.

Không có ai trời sinh đường tình cảm luôn luôn suôn sẻ.

Mà sẽ thay đổi dần thói quen trong cuộc sống.

Dạ Phàm Linh sẽ không trách Hoàng Tử Vi.

Nàng sẽ bao dung tất cả.

Hoàng Tử Vi cười khổ, nói: "Cô ấy không trách chị, cũng không nói lên chị sẽ tha thứ cho bản thân."

Bảo nàng làm sao tha thứ cho bản thân đây.

Lần thứ nhất ở Phong Đô.

Bởi vì nàng không ở cùng Dạ Phàm Linh, nên hung thủ mới hạ cổ trùng lên người Dạ Phàm Linh.

Cổ trùng làm Dạ Phàm Linh đau đớn, mỗi lần nghe tiếng kêu của cô.

Nàng không thể quên được tiếng kêu gào đó.

Âm thanh lọt vào tai nàng.

Sâu trong nội tâm của nàng.

Hoàng Tử Vi rất đau lòng.

Thấy Dạ Phàm Linh đau đớn, nàng cũng không khá hơn.

Nàng lúc nào cũng muốn ôm cô vào lòng, nói: "Em đừng sợ, dù có chuyện gì. Tôi, Hoàng Tử Vi, sẽ mãi bên cạnh em."

Thân phận khác biệt.

Đội trưởng, đội viên.

Lại cùng giới tính.

Có thể bên nhau sao?

Vô tình, lại để tâm đến những chi tiết nhỏ trong cuộc sống của Dạ Phàm Linh.

Dạ Phàm Linh tuy đẹp, nhưng không mềm yếu.

Cô không giống với những người phụ nữ khác.

Có một sự thuần khiết từ bên trong.

Sạch sẽ thuần túy, không có chút ô uế.

Một Dạ Phàm Linh tốt đẹp như vậy, nàng thật sự cảm thấy cô xinh đẹp đến mức không chân thực.

Sợ hãi nếu chạm vào, cô sẽ như bọt biển tan biến không còn dấu vết.

Tình yêu đối với Dạ Phàm Linh, nó như xuyên thấu vào sinh mệnh, cảm nhận qua từng chi tiết nhỏ nhất.

Từ tình yêu thầm lặng đến mãnh liệt sâu sắc.

Lúc đó.

Hoàng Tử Vi vẫn không hiểu.

Chỉ là yêu thầm một cách nồng đậm.

Lần thứ hai ở Lhasa.

Bởi vì họ đi ra ngoài ăn cơm tối, để Dạ Phàm Linh một mình trong phòng, để hung thủ có dịp ra tay đối phó với Dạ Phàm Linh.

Dạ Phàm Linh ở trong phòng, bị hung thủ đâm bị thương, chảy rất nhiều máu.

Trên đất toàn là máu.

Dòng máu đó đâm xuyên vào trái tim Hoàng Tử Vi.

Tiếng của xe cứu thương vẫn còn hiện rõ trong đầu nàng.

Lần đó, Hoàng Tử Vi đã nắm tay Dạ Phàm Linh.

Tất cả những gì nàng chạm vào đều có máu của cô.

Máu, máu của cô.

Ngoài cửa phòng bệnh, trái tim Hoàng Tử Vi như bị xé nát.

Muốn nắm giữ nhưng sợ mất đi.

Tình cảm luôn là thứ kỳ diệu như vậy.

Bạn sẽ luôn muốn cố gắng nắm lấy, nhưng nó lại vuột mất lúc nào chẳng hay.

Tại sao nàng không lựa chọn ở lại cùng với Dạ Phàm Linh.

Lần thứ ba ở núi Kỳ Lân.

Nàng nhớ rõ, bởi vì chuyện tình cảm, vẫn không dám đối diện với tâm ý của Dạ Phàm Linh.

Hoàng Tử Vi rất chậm tiêu trong vấn đề tình cảm.

Nên che giấu tình cảm của mình với Dạ Phàm Linh.

Lúc này.

Nàng muốn nói với Dạ Phàm Linh.

Xin lỗi.

Nàng không nên che giấu tình cảm của mình.

Nếu nàng không trốn tránh, Dạ Phàm Linh sẽ không đi ra ngoài.

Nàng sẽ không bị lạc đường, càng không để Dạ Phàm Linh đi tìm mình.

Cô lại vì cứu nàng mà bị thương nặng.

Trong lòng có hàng vạn suy nghĩ.

Tại sao người lúc đó ngã xuống không phải là nàng.

Lại liên lụy đến Dạ Phàm Linh chịu khổ.

Có lẽ mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.

Nhìn mặt cô.

Trong đầu nàng hiện lên ngàn vạn cảnh tượng.

Cùng Dạ Phàm Linh gặp gỡ, quen biết.

Quen nhau cho đến bây giờ.

Cuộc sống của nàng đã thay đổi hoàn toàn khi gặp cô.

Nếu không phải là cô, Hoàng Tử Vi sẽ không tin tưởng.

Thì ra.

Hoàng Tử Vi chậm hiểu, cho đến giờ mới hiểu.

Yêu, không liên quan gì đến giới tính.

Yêu, chỉ cần ở bên nhau.

Phụ nữ với phụ nữ thì sao.

Nó cũng có thể chà xát ra tia lửa của tình yêu.

Hoàng Tử Vi vuốt ve mặt Dạ Phàm Linh, nói: "Bất kể thế nào, tôi đều chờ em tỉnh lại, muốn chính miệng nói cho em biết."

Nàng muốn cho cô biết.

Tôi thật sự thích em.

Rất thích, rất rất thích.

Võ Tân Nhu nói: "Như vậy mới đúng chứ, phải chân thật đối mặt với tình cảm của mình."

Chị Phàm Linh chắc cũng yêu đội trưởng.

Nghĩ tới đây, Võ Tân Nhu liền nở nụ cười.

Chị Phàm Linh luôn nhìn Hoàng Tử Vi với ánh mắt cực nóng.

Nóng đến mức ai cũng nhìn ra.

Khi yêu một người, ánh mắt sẽ rất khác.

Đều là phụ nữ.

Nàng sao lại không biết, Phàm Linh có ý với đội trưởng Hoàng.

Vu bà bà đứng ở xa, cũng cười gật gật đầu.

Nụ cười của bà có một phần là chúc phúc.

Có thể thành thật với tình cảm của bản thân, thật tốt.

Lúc này.

Vạn Hiểu Sương lấy ra thuốc giảm đau, khử trùng và băng vải trong túi ra.

Nhìn ra vết thương của Hoàng Tử Vi đã khó nhịn.

Vạn Hiểu Sương đi tới nói: "Đội trưởng à, muốn cứu Phàm Linh, thì trước tiên băng bó vết thương đã."

Một chữ tình, hại người, cũng có thể cứu người.

Nàng xem, đội trưởng cũng vì tình cảm mà có động lực đi.

Chữ tình nan giải!

Hoàng Tử Vi gật đầu.

Võ Tân Nhu đến, phụ Vạn Hiểu Sương băng bó vết thương.

Hình như có chút đau.

Hoàng Tử Vi nói: "Hai người nhẹ chút."

Vạn Hiểu Sương cười nói: "Đội trưởng, chúng tôi phải băng chặt, thì mới giúp chị khỏe mạnh, sớm cứu được Phàm Linh."

Võ Tân Nhu chen vào: "Phải a, phải a. Nếu chị Phàm Linh tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy là đội trưởng, nhất định sẽ rất vui."

Hoàng Tử Vi: "Mấy người bớt nhiều chuyện đi!"

Hai người ngậm miệng, không dám nói nhiều.

Đội trưởng đã nói, ai dám mở miệng.

Hoàng Tử Vi hiểu ý của họ.

Phàm Linh.

Em tỉnh lại, nhìn thấy tôi.

Em thật sự sẽ vui sao?

Tôi thật sự muốn nhìn thấy nụ cười của em.

Em cười rất đẹp.

Ba người cười cười nói nói.

Nghĩ ngơi tại chỗ một lát.

Tần Tương ôm hai chân.

Trong lòng cô vẫn còn rất sợ.

Nghĩ tới khỉ mặt xanh hung ác.

Nó nhất định không tha cho cô.....

Miệng run run nói: "Khỉ mặt xanh có quay lại không, có tìm đến tôi nữa không....."

Trong đầu Tần Tương rối loạn tưng bừng.

Có thể bị khỉ mặt xanh làm kinh hãi quá độ.

Cả người đều run lên.

Vu bà bà nói: "Cô đừng có sợ hãi như vậy, thả lỏng tinh thần, cô càng sợ thì nó càng quấn lấy cô."

Tần Tương lắc đầu nói: "Không, đừng tìm đến tôi......"

"A a a a"

Vừa lắc đầu vừa hét lên.

Cô nhất định là bị khỉ mặt xanh làm quá sợ hãi rồi.

Vạn Hiểu Sương đưa cô vài viên thuốc: "Uống đi, sẽ đỡ hơn."

Tần Tương gật đầu nhận thuốc, nói: "Cảm ơn đã chăm sóc tôi, tôi làm phiền mọi người rồi....."

Tinh thần hơi bình ổn lại.

Trạng thái của Tần Tương tốt hơn.

Do cô kéo họ vào tình huống này.

Không tránh khỏi cảm thấy không tiện.

Nhưng giờ, cô không có chỗ nương tựa.

Có thể đi đâu?

Vạn Hiểu Sương nói: "Không phiền, chỉ là đưa cô theo với chúng tôi, sẽ rất nguy hiểm."

Tần Tương lắc đầu nói: "Tôi không thấy nguy hiểm, làm phiền mọi người."

Võ Tân Nhu đi tới nói: "Chuẩn bị đi tiếp thôi, chúng ta phải lên Đoạn Trường Nhai."

Ba người đi phía trước.

Vu bà bà, Hoàng Tử Vi thì cõng Dạ Phàm Linh đi cuối.

Nàng không cảm thấy mệt, có thể cõng người mình yêu, cũng là một dạng hạnh phúc.

Cảm nhận nhiệt độ của em, vẫn còn có nhiệt độ.

Vu bà bà nói: "Phàm Linh có phúc, khi có một đội trưởng tốt....."

Hoàng Tử Vi lúng túng cười, nói: "Đây là chuyện tôi nên làm."

Vu bà bà chỉ là nói đùa, nhưng mọi người đều hiểu ý.

Họ không muốn vạch trần thôi.

Bởi vì muốn hai người có thể nói lời thật lòng.