Quy tắc mới xuất hiện, Hắc tháp thế nhưng không cho người chơi thời gian để lý giải chúng, thẳng một đường trực tiếp bắt đầu trò chơi.
Ở trung tâm lưới toạ độ, Mosaic bị bao vây trong tấm màng đang rất vui vẻ mà ngâm nga một khúc hát ngắn. Bốn người rốt cuộc cũng không tiếp tục ồn ào nữa, thời gian cấp bách, bọn họ đều đang suy nghĩ về số bước mình có thể thực hiện và thời điểm di chuyển sẽ mang đến những tác động gì.
Đường Mạch đã từng tham gia rất nhiều trò chơi Hắc tháp, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn phải gặp quy tắc mới như thế này. Trong mỗi trò chơi, Hắc tháp đều sẽ nói rõ ràng tất cả các quy tắc ngay từ đầu, nhiều nhất cũng sẽ chỉ thiết lập một vài cạm bẫy trông như thật mà lại là giả, chứ tuyệt đối sẽ không gia tăng thêm quy tắc mới. Nhưng cẩn thận mà suy nghĩ lại một chút, Hắc tháp cũng chưa từng nói số bước mà người chơi có được là như nhau, nó chỉ nói trước khi bắt đầu một lượt trò chơi sẽ tuyên bố số bước của người chơi có thể di chuyển trong lượt đó.
Đây là điều mà Đường Mạch và Bạch Nhược Dao vẫn luôn không ngừng tự hỏi, điểm mấu chốt trong sự cân bằng của trò chơi.
Nó thật ra không được tính là một quy tắc mới, chỉ là người chơi lại rơi vào bẫy ngôn từ của Hắc tháp mà thôi.
Thứ nhất, số lượng bước đi của mỗi người chơi là không giống nhau. Trong lượt trò chơi này, Bạch Nhược Dao có thể di chuyển 4 bước, Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến có thể đi được 3 bước, Đường Mạch có thể đi được 2 bước. Sách nằm ở ô A2, thế nhưng Đường Mạch lại chỉ có 2 bước, hắn tuyệt đối không đi được tới đó, ngay cả Bạch Nhược Dao cũng là như vậy. Lần này chỉ có Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến là có thể tiến vào ô vuông chứa sách, nhiệm vụ của Bạch Nhược Dao và Đường Mạch là khống chế trạng thái sáng tối của tấm màng.
Thứ hai, ngoại từ người chơi có số lượng bước đi nhiều nhất ( Bạch Nhược Dao), những người còn lại có thể tự mình quyết định khi nào thì bắt đầu di chuyển. Ví dụ như sau khi Bạch Nhược Dao đi bước đầu tiên, ba người còn lại có thể từ bỏ lượt đi này. Chờ đến khi Bạch Nhược Dao đi tiếp bước thứ hai, bọn họ mới bắt đầu di chuyển. Quy tắc này nhìn qua có chút vô nghĩa, nhưng trên thực tế nó lại là thứ quyết định ai là người cuối cùng di chuyển.
Rõ ràng, Đường Mạch cần phải để lại một vuông, để đảm bảo bản thân hắn là người cuối cùng tiến hành bước đi.
Lượt trò chơi thứ ba nhanh chóng được bắt đầu, Lâm Thiến và Lưu Vạn Thắng đều đứng gần ô A2. Bạch Nhược Dao không biết nghĩ gì, không tiến về phía ô A2, mà lại đi từng bước E4, đứng trước mặt Đường Mạch. Đối phương nhìn Đường Mạch hì hì cười, sau khi bỏ qua hai lượt, Đường Mạch mới chính thức bước ra những bước đầu tiên, tiến vào ô D5.
Bạch Nhược Dao nhìn thấy hắn làm vậy, không chút do dự liền đi bước cuối cùng, tiến vào ô E5.
Lưu Vạn Thắng thật cẩn thận mà ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Thiến đang đứng trước mặt mình. Anh ta đưa một chân ra, tiến vào ô A2.
Lạch cạch một tiếng, tấm màng ở ô A2 tắt ngóm.
Giờ khắc này, chỉ cần Lâm Thiến không phát hiện dị thường, tiến vào ô A2, tấm màng ở ô vuông này liền sẽ sáng lên. Bạch Nhược Dao đã không thể khống chế trạng thái sáng tối của tấm màng được nữa, chỉ cần Đường Mạch bảo đảm tấm màng của Mosaic sáng lên, Lưu Vạn Thắng và Đường Mạch liền có thể thắng lợi. Nhưng Lâm Thiến lại liếc mắt nhìn Lưu Vạn Thắng, quay đầu tiến vào ô B1, không hề thắp sáng lên tấm màng ở ô A2.
Tuy rằng trong lòng Lưu Vạn Thắng đã sớm có suy đoán, nhưng khi nhìn thấy kết quả này, trong lòng cậu ta vẫn không khỏi có chút thất vọng mà nắm chặt ngón tay.
“Chẳng lẽ ở trong mắt cậu, tôi lại ngu xuẩn đến thế sao?” Một giọng nữ trong trẻo bỗng vang lên.
Lưu Vạn Thắng lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Thiến. Trên quần áo cô ta dính đầy vết máu, là những vết thương do Đường Mạch đâm ra vì để cứu Lưu Vạn Thắng khi nãy. Thời điểm khi Đường Mạch dùng cây dù nhỏ uy hiếp Lâm Thiến, người này không dám động dù chỉ một chút, cũng không dám phản kháng, nhìn qua cực kỳ yếu đuối. Nhưng mà giờ phút này, cô ta bỗng cười lạnh nói: “Tôi cũng là người chơi đã thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất. Lưu Vạn Thắng, mười phút trước, cậu vẫn còn có thể nằm mơ giữa ban ngày, cảm thấy rằng chúng tôi cần phải cầu xin cậu. Hiện tại có phải nên đổi thành cậu đi cầu khẩn chúng tôi rồi hay không ? Ở lượt trò chơi kế tiếp, nếu người đồng đội kia của cậu chỉ có thể đi được một bước, vị trí ô vuông chứa sách lại cách hắn rất xa, vậy hắn liền không thể khống chế được cục diện của trò chơi này nữa rồi.”
Lưu Vạn Thắng lập tức phản bác nói: “Vậy thì anh ta đi hay không đi căn không bản có ý nghĩa gì cả, Hắc tháp chẳng lẽ sẽ thiết lập ra một trò chơi không công bằng như thế này à?”
Lâm Thiến hỏi lại: “Nếu vậy trước khi hai quy tắc mới kia xuất hiện, trò chơi này đối với đội ngũ của chúng tôi thì là công bằng chắc?”
Lưu Vạn Thắng á khẩu không trả lời lại được.
Lượt trò chơi thứ ba kết thúc, hai đội ngũ lại lần nữa thông quan thất bại.
Sắc mặt Lưu Vạn Thắng đang dần trở nên cực kỳ khó coi.
Cậu ta nhớ lại toàn bộ một vòng vừa rồi, suy xét việc Hắc tháp gia tăng thêm hai quy tắc đã mang đến những thay đổi gì. Càng nghĩ, cậu ta càng cảm thấy sợ hãi.
Lâm Thiến nói không sai. Thực rõ ràng, hai quy tắc mới này chính là vì để hạn chế Đường Mạch, giảm bớt sự mất cân bằng trong trò chơi. Có hai quy tắc này, số bước Đường Mạch có thể di chuyển trong một lượt trò chơi sẽ ít đi. Tiếp theo, nếu thật sự xuất hiện loại tình huống “Đường Mạch chỉ có thể đi một bước” như Lâm Thiến nói, như vậy Đường Mạch liền không có khả năng thay đổi trạng thái tấm màng của Mosaic được nữa. Trường hợp xuất hiện tình huống xấu nhất, ô vuông chứa sách nằm trong khoảng từ ô A1 đến C3, Đường Mạch liền không thể gây ảnh hưởng tới các ô vuông nằm trong hình vuông lớn 3×3 đó. Có Đường Mạch với không có Đường Mạch, cũng chẳng có gì khác biệt.
“Không đâu, Hắc tháp nhất định sẽ không đưa ra một trò chơi không công bằng như thế này, như vậy là rất bất công với chúng ta.” Lưu Vạn Thắng đang không ngừng tự thuyết phục chính mình, nhưng dần dần, trong đầu cậu ta lại nhớ đến câu nói kia của Lâm Thiến.
『…… Trò chơi này đối với đội ngũ của chúng tôi thì là công bằng chắc? 』
Trái tim Lưu Vạn Thắng bỗng nhiên trùng xuống.
Đúng vậy, quy tắc trò chơi là không công bằng. Lúc trước là cực kỳ không công bằng với Bạch Nhược Dao và Lâm Thiến, hiện tại sự không công bằng này liền chuyển rời sang Đường Mạch và Lưu Vạn Thắng. Hai đội đều thừa nhận quy tắc trò chơi không công bằng, từ một góc độ nào đó mà nói, không công bằng với không công bằng, ngược lại thành một hồi trò chơi công bằng.
Sau khi loại bỏ toàn bộ các yếu tố bên ngoài, chẳng lẽ nói……
“Chúng ta phải so xem ai sẽ người may mắn hơn à?!” Lưu Vạn Thắng vô cùng buồn bực, “Nếu chúng ta may mắn, vị trí sách và số lượng bước đi có lợi cho chúng ta, chúng ta liền có thể thắng trước. Đổi lại nếu bọn họ may mắn, bọn họ sẽ có thể thành công thông quan. Hắc tháp sẽ không chỉ đơn giản nhìn vào vận may của người chơi như vậy chứ……”
Nói một thôi một hồi, chính bản thân Lưu Vạn Thắng cũng tự cảm thấy không thể tin tưởng được.
Hắc tháp thật sự không xem trọng vận may của người chơi sao?
Hắc tháp vẫn luôn cho rằng, vận may cũng là một loại thực lực, tất cả những người thành công đăng nhập vào trò chơi đều là người may mắn.
Lưu Vạn Thắng cân nhắc hồi lâu, chuẩn bị đem những suy nghĩ này ra bàn bạc với Đường Mạch. Ai ngờ vừa quay sang, cậu ta liền phát hiện người đồng đội này vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía đối diện. Cậu ta theo tầm mắt Đường Mạch nhìn qua…
Đường Mạch thế nhưng lại đang nhìn tên thần kinh Bạch Nhược Dao kia?!
Lưu Vạn Thắng ở trong lòng thầm nói một câu “Tại sao cứ nhìn người kia mãi thế, đây là loại quan hệ gì vậy”, kế tiếp cậu ta nói: “Cái kia, Đường…… Đường Mạch, chúng ta tiếp theo cũng không có biện pháp gì, vẫn nên dựa theo kế hoạch cũ thì hơn, tôi đi chiếm ô vuông chứa sách……”
Đường Mạch: “Được.”
Lưu Vạn Thắng nói một hồi, Đường Mạch vậy mà không thèm liếc mắt nhìn cậu ta một cái, trước sau vẫn luôn nhìn chằm chằm Bạch Nhược Dao ở phía đối diện, lên tiếng trả lời cho có lệ liền tính là xong việc. Lưu Vạn Thắng cắn chặt răng, nhịn không được hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?” Tên thần kinh kia thật sự đẹp trai đến vậy à?
Lưu Vạn Thắng cho rằng Đường Mạch sẽ không trả lời lại, cậu ta cũng chỉ cảm thấy có chút tức giận vì thấy Đường Mạch lơ mình đi, thuận miệng mà hỏi vậy thôi, ai ngờ Đường Mạch thế nhưng lại quay đầu nhìn cậu ta, hỏi: “Anh ta đang nhìn cái gì vậy?”
Lưu Vạn Thắng sửng sốt: “Anh ta đang nhìn cái gì á? Chứ không phải là anh đang nhìn anh ta à?”
“Từ lúc vòng trò chơi kia kết thúc cho đến sau khi vách tường hạ xuống, anh ta vẫn luôn dùng nụ cười cổ quái kia, nhìn chằm chằm tôi và cậu.”
Lưu Vạn Thắng cẩn thận mà quan sát Bạch Nhược Dạo đang đứng cách đó không xa. Đối phương nhận thấy được tầm mắt của Lưu Vạn Thắng, ngay sau đó liền móc từ trong túi ra một con dao bướm màu bạc. Ngón tay anh ta nắm lấy chuôi dao, lưỡi đao mỏng lạnh nhanh chóng di chuyển trong không trung. Nhìn thấy con dao này, cần cổ Lưu Vạn Thắng tê rần, vội vàng dời tầm mắt đi.
“Nụ cười của anh ta rất kỳ quái à, anh ta không phải vẫn luôn cười như vậy sao……” Lưu Vạn Thắng nói.
Đường Mạch quét mắt liếc nhìn Lưu Vạn Thắng, cũng không lại nói thêm nữa.
Bạch Nhược Dao bình thường sẽ không cười như vậy.
Lần này, tên thần kinh kia cười rất kỳ lạ, anh ta nhất định đã phát hiện điều gì đó. Là phát hiện ra cách để thông quan trò chơi, hay là anh ta đã nhìn thấy được thứ gì đó rất thú vị, cho nên mới có thể vui sướng đến vậy, rồi dùng loại ánh mắt kia để nhìn hắn và Lưu Vạn Thắng.
Trong đầu Đường Mạch đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.
…… Anh ta thấy được tử khí?!
Trái tim Đường Mạch bỗng chốc trùng xuống, hắn nhắm mắt lại định kiểm tra tử khí trên người Bạch Nhược Dao, nhưng ngay khi chuẩn bị mở mắt ra, hắn đột nhiên lại dừng động tác. Trong lòng hiện lên một loạt các loại ý niệm phức tạp, cuối cùng Đường Mạch khe khẽ thở dài, chậm rãi mở hai mắt ra, quyết định không sử dụng dị năng Phàm nhân chết cuối cùng nữa.
Hôm nay hắn đã nhìn tử khí trên người Bạch Nhược Dao hai lần, chỉ còn lại một lần xem xét cuối cùng.
Hiện tại chưa đến lúc, còn có thể chờ thêm một chút nữa, chờ đến thời điểm mấu chốt cuối cùng.
Trong lòng bốn người chơi đều đang có những tính toán riêng, suy nghĩ xem nên làm như thế nào để thắng được trận trò chơi này. Thời gian năm phút thảo luận kết thúc, giọng nói trẻ con trong trẻo của Hắc tháp lại lần nữa vang lên ——
“Leng keng! Lượt trò chơi thứ tư, người chơi thứ nhất có thể di chuyển 4 bước, người chơi thứ hai có thể di chuyển 4 bước, người chơi thứ ba có thể di chuyển 3 bước, người chơi thứ tư có thể di chuyển 2 bước.”
Những lời này vừa kết thúc, ánh sáng màu xanh lam bỗng sáng lập lòe lên ở giữa sân. Ánh sáng chói mắt dần biến mất, 20 dạng vật phẩm chậm rãi xuất hiện trong tấm màng, Đường Mạch tập trung nhìn qua đó, trong lòng đột nhiên sửng sốt. Chỉ thấy ở trong 20 ô vuông, ngoại trừ mấy cái váy nhỏ, một vài con vúp bê vải và một Que Diêm Lớn, còn lại là bốn quyển sách! Từ ô B1 đến C2, bốn ô vuông, toàn bộ đều chứa sách trong đó!
Lưu Vạn Thắng thấy thế, trong lòng cũng vui vẻ hẳn lên.
Chỉ cần có ba quyển sách, khả năng thắng lợi của cậu ta và Đường Mạch liền tăng lên rất nhiều, hiện tại lại xuất hiện tận bốn quyển. Nhưng Lưu Vạn Thắng vừa mới vui sướng được một giây, liền đã bị gáo nước lạnh hiện thực tạt cho tỉnh hẳn: Bốn quyển sách này cách Đường Mạch quá xa. Đường Mạch chỉ đi được hai bước, hắn hoàn toàn không thể khống chế được trạng thái sáng tối của bốn ô vuông chứa sách kia, chỉ có thể khống chế được trạng thái sáng tối của ô vuông của Mosaic.
Hơn nữa bốn quyển sách này đặt quá gần vị trí của đội ngũ bên kia. Cho dù Lưu Vạn Thắng dẫm vào một ô vuông nào đó trong số những ô vuông kia, đạt được quyền sở hữu sách, khiến cho ô vuông đó sáng lên. Chỉ cần Lâm Thiến di chuyển ở phía sau cậu ta, trực tiếp dẫm tắt ô vuông này, từ đó khiến tất cả mọi việc thành công cốc hết.
Hạn chế bước đi cái đm!
Âm thanh nhắc nhở của Hắc tháp vang lên, vòng trò chơi thứ tư chính thức bắt đầu, bốn người lần lượt di chuyển.
Lần này, Đường Mạch vẫn lựa chọn di chuyển vào hai lượt cuối cùng như trước, hắn tiến vào ô vuông E3, khiến cho ánh sáng của tấm màng bao phủ lấy Mosaic tắt ngóm, bốn người lại lần nữa thông quan thất bại. Trò chơi thất bại, lúc này Bạch Nhược Dao đang đứng ở ô D2. Thấy thế, anh ta cười tủm tỉm mà nhún nhún vai, làm ra bộ dáng như không hề hấn gì, xoay người quay trở lại ô vuông của mình.
“Từ nãy đến giờ……Anh đang nhìn gì vậy.”
Bạch Nhược Dao dừng bước chân, anh ta quay đầu lại, nhìn về phía Đường Mạch. Một lát sau, anh ta vô tội mà cười nói: “Đường Đường, tôi có nhìn cái gì à, tại sao tôi lại không hề biết việc này nhỉ.”
Một tiếng phá gió vang lên, cây dù nhỏ thoắt cái đã kề lên cổ Bạch Nhược Dao. Bạch Nhược Dao mắt cũng không chớp, như cũ cười hì hì nhìn Đường Mạch. Anh ta bỗng nhiên như nghĩ tới gì đó, ngữ khí có chút quái dị: “Hóa ra cậu muốn quyết đấu với tôi à ? Ồ, cậu chết chắc rồi, cậu nhất định không thể bảo vệ được tên ngu xuẩn kia nữa…… Cho nên là như thế này nha.”
Bạch Nhược Dao nói năng lộn xộn, Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến nghe thấy cũng không hiểu ra làm sao.
Đường Mạch ngừng lại trong chốc lát, hắn cảm giác được dường như mình đã bắt được thứ gì đó.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn đối đầu với Bạch Nhược Dao, trước khi hai người tiến vào Phó bản hiện thực này đã từng giao thủ với nhau một lần, ai cũng đều không chiếm được chỗ tốt. Đường Mạch giơ cây dù nhỏ lên uy hiếp Bạch Nhược Dao, chỉ là uy hiếp mà thôi, bởi vì hắn muốn biết từ nãy đến giờ, loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái kia rốt cuộc là có ý gì. Nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp đặt cây dù nhỏ xuống, Bạch Nhược Dao đã lấy ra dao bướm, đột nhiên đâm về phía Đường Mạch.
Vừa ra tay liền đã lôi cả hai con dao bướm ra, không hề có một chút tùy ý nào như khi đối phó với Lưu Vạn Thắng.
Ánh mắt Đường Mạch sắc bén hẳn lên, khom lưng về phía sau, tránh thoát đi hai con dao bạc này. Một tay hắn chống đất, nhảy một bước lùi về sau, Bạch Nhược Dao nắm lấy cơ hội lại lần nữa xông lên tấn công. Dao bướm đánh vào cây dù nhỏ, Bạch Nhược Dao lùi lại hai bước, quỳ một gối xuống đất ổn định thân hình, Đường Mạch múa may cây dù nhỏ đặt trên vai.
Bạch Nhược Dao: “Hì hì, Đường Đường?”
Đường Mạch nheo lại hai mắt.
Hai người nhìn chăm chú đối phương, ngay sau đó liền đồng thời xông lên.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên trong sân, Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến liếc mắt nhìn nhau, cả hai quyết định không động thủ, tìm một nơi an toàn trốn đi. Mosaic bị bắt phải ngồi ở giữa sân không thể di chuyển, nó không hề sợ hãi mình sẽ bị ngộ thương, khi nhìn thấy Đường Mạch và Bạch Nhược Dao giao chiến, nó ngược lại càng cảm thấy kích động mà đập tay xuống bàn, gào thét nói chen vào: “Đánh nhau đi, haha, đánh nhau đi!”
Đường Mạch nghiêng người né tránh một kích đánh tới, đồng thời lật tay ném đi cây dù nhỏ.
Kỹ năng chiến đấu của Bạch Nhược Dao mạnh hơn hắn rất nhiều, thời điểm Đường Mạch ném đi cây dù nhỏ, tay phải hắn vung lên, một ngọn lửa nóng cháy ngay lập tức thẳng hướng nhằm về phía Bạch Nhược Dao. Bạch Nhược Dao xoay người tránh đi, lại phi ra dao bươm sắc bén. Lần này, đối phương dường như ôm quyết tâm nhất định phải giết chết Đường Mạch bằng được, ra chiêu cực kỳ dứt khoát, luôn là đâm thẳng vào phía tử huyệt. Hai người giao chiến hồi lâu, Hắc tháp thế nhưng vẫn luôn không hề nhắc nhở bắt đầu lượt chơi mới, tựa như nó đã ngầm đồng ý cho phép bọn họ giết chết đối phương vậy.
Bạch Nhược Dao ngồi xổm xuống quét ra đường chân, Đường Mạch né tránh không kịp, bị đối phương bức cho ngửa người lảo đảo về phía sau.
Bạch Nhược Dao thuận thế tiếp tục xông lên tấn công, ánh mắt Đường Mạch lạnh băng, lật tay chuẩn bị lấy ra Que Diêm Lớn.
Nhưng ngay một khắc này, có hai giọng nói đồng thời vang lên bên tai Đường Mạch.
Một giọng nói là giọng nữ cực kỳ thô bạo và đầy phẫn nộ: “Mosaic, con lăn ra đây cho ta, con để gà tây của ta ở chỗ nào rồi! Ta muốn mang nó đi làm tế phẩm cho Chuột Chũi thúc thúc của con, con có phải đã ăn vụng mất rồi hay không!”
Giọng nói này vừa vang lên, tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Lâm Thiến và Lưu Vạn Thắng đang trốn một bên, Mosaic đang khí thế bừng bừng luôn miệng hò hét “Đánh nhau đi”, còn có Bạch Nhược Dao đang chuẩn bị xông lên tấn công Đường Mạch, toàn bộ đều giật mình tại chỗ. Trên mặt Bạch Nhược Dao hiện lên một loạt các loại biểu tình cổ quái, như thể vừa nhận ra sai lầm của mình. Anh ta lập tức thu tay về, cảnh giác nhìn về phía cửa lớn.
Rầm!
Cổng trường đại học bị người sói to lớn đẩy đổ một cách đầy thô bạo, người sói rống giận chạy vào trong sân, mới vừa tiến vào liền đã nhìn thấy bàn học của Mosaic trống trơn không có nổi một quyển sách.
Người sói sửng sốt, tiếp theo tức giận nói: “Bốn người nhân loại ngu xuẩn, đến tận bây giờ mà các người vẫn chưa thể khiến cho đứa nhỏ này đọc một quyển sách nào sao!”
Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến cực kỳ hoảng sợ, Bạch Nhược Dao im hơi lặng tiếng lui về sau hai bước, nắm chặt chuôi dao. Chỉ có Đường Mạch đang một tay chống đất là như không phát hiện người sói đã trở lại, hắn chỉ một mực tập trung lắng nghe giọng nam trầm thấp đang nói chuyện với hắn. Giọng nói của Phó Văn Đoạt vững vàng mà truyền vào tai hắn, đối phương chỉ nói đơn giản mấy chữ, ngữ khí cũng không hề vội vã, nhưng Đường Mạch biết, nếu không phải đã xảy ra chuyện khẩn cấp, Phó Văn Đoạt tuyệt đối sẽ không quấy rầy trò chơi của hắn và cũng sẽ không hề không hỏi thăm gì, mà chỉ nói ——
“Đường Mạch, giúp tôi mở ra đạo cụ lưu trữ.”
Đường Mạch căn bản không có thời gian đáp lại, hắn cho tay vào trong túi, đang chuẩn bị vẽ một chữ « S » lên trứng gà tây. Thế nhưng ngay khi hắn vừa mới đụng tới vỏ trứng, người sói đã đạp một chân xuống đất. Cả khoảng sân rộng lớn như bị chấn động, mặt đất rung lên kịch liệt, một vết nứt thật sâu xuất hiện, từ dưới chân người sói kéo dài ra, chia mặt đất xung quanh thành hai phần.
“Các ngươi là một lũ gia sư vô dụng!!!”
Đường Mạch hướng ra phía ngoài quay cuồng hai vòng mới ổn định được thân hình. Hắn lại lần nữa cho tay vào túi, tiếp tục chuẩn bị vẽ ra “s” lần thứ hai. Ai ngờ người sói vừa ngẩng đầu liền nhìn chằm chằm hắn, trực tiếp đi về phía này: “Hừ, bắt đầu từ ngươi đi. Ngươi nói xem, ngươi tại sao lại không thể khiến cho đứa nhỏ này đọc sách!”