Trong thành phố Bắc Kinh yên tĩnh, mấy bóng đen lấy tốc độ cực nhanh lao xuyên qua các tòa nhà, lén lút chạy đến phía đông thành phố. Thân hình bọn họ gần như hòa làm một với bóng đêm, gió nhẹ thổi qua, một người trong đó nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi. Đến năm giờ, ở Thiên Đàn phía đông nội thành đã tụ hợp hơn ba mươi người chơi.
Từ khi Hắc tháp 2.0 bổ sung thêm phó bản tập kết, hầu như mỗi đêm Hắc tháp đều sẽ tuyên bố một phó bản.
Đa phần phó bản tập kết sẽ không có gì nguy hiểm. Phó bản tập kết mà mỗi tòa Hắc tháp tuyên bố cũng không giống nhau, nhiệm vụ bất đồng, BOSS bất đồng, phần thưởng cũng không giống. Đường Mạch đã hai lần tham gia phó bản tập kết, một ở Thượng Hải, một ở Bắc Kinh.
Nhưng phó bản lần này, có gì đó không giống bình thường.
Thiên Đàn nằm ở khu vực trung tâm của thành phố Bắc Kinh, là một khu vực bằng phẳng, không có nhiều công trình kiến trúc lắm. Một tuần trước, sau khi Hắc tháp tuyên bố phó bản tập kết này, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đã nhất trí quyết định tham gia trò chơi. Cho dù không có Bạch Nhược Dao cố ý khiêu khích, hạ chiến thư, bọn họ cũng sẽ lựa chọn tiến vào. Bởi vì muốn tiến vào phó bản này phải có điều kiện tiên quyết—-
“Người chơi tiến vào phải là người đã từng tham gia ‘Phó bản Ngày lễ Giáng sinh’ vào năm ngoái, đã được nhận phần thưởng ‘Nhánh cây thông Noel’.”
Trong vòng nửa năm nay, tất cả những phó bản Đường Mạch tham gia hay nghe tới, tổng quát lại cũng chỉ có “Phó bản Đoàn xiếc thú kỳ quái” ở Thượng Hải khi đó là có điều kiện hạn chế. Căn cứ vào kinh nghiệm của Đường Mạch, cái loại phó bản muốn tiến vào phải bước qua một ngưỡng cửa này, thường thì sẽ có phần thưởng vô cùng phong phú, nội dung phó bản cũng sẽ liên quan tới một số thông tin bí mật của Vương quốc dưới lòng đất, tiếp xúc nhiều càng tốt, so sánh cấp bậc của quái vật Hắc tháp, Đường Mạch đã đem loại phó bản tập kết này liệt vào hàng “Đặc biệt”.
Sắc trời dần sáng, bốn người Đường Mạch nấp giữa một loạt tòa nhà nhỏ trong Thiên Đàn, lẳng lặng nhìn chằm chằm công viên xa xa.
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đều đã từng gặp qua ông già Noel, thực lực giữa hai bên chênh lệch vô cùng lớn, hai người đều không dám khinh thường. Phó Văn Đoạt đưa súng lục của mình cho Đường Mạch, Đường Mạch cũng mang theo Đồng tiền vàng của Quốc vương.
“Phó bản tập kết khá đặc biệt và khác xa so với phó bản bình thường, tỉ lệ tử vong có thể rất lớn.” Đường Mạch thấp giọng nói. Như cái phó bản tập kết ‘Đoàn xiếc thú kỳ quái’ lúc trước, tổng cộng có 23 người chơi tham gia, cuối cùng lại chỉ có chín người sống sót. “Trong cái loại phó bản này, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng. Kết hợp với kinh nghiệm trước đó của tôi, trong phó bản tập kết dù có thất bại cũng phần lớn là không bị chết, còn có cơ hội trở mình vùng lên.”
Cho nên quan trọng nhất vẫn là bảo vệ mạng sống của mình.
Trần San San cùng Phó Văn Thanh đồng loạt gật đầu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khoảng cách đến 6 giờ 6 phút ngày càng gần.
Phó Văn Đoạt kề sát thân thể bên cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh quét nhìn cả công viên Thiên Đàn. Khắp nơi đều là một mảnh yên ắng, cây cối tối đen phát ra tiếng xào xạc khi gió thổi qua, trừ lần đó ra, không có một chút âm thanh nào xuất hiện nữa. Tầm mắt Phó Văn Đoạt dừng lại một lát tại một thân cây, lại nhìn nhìn hai tòa nhà một tầng khác trong công viên.
Anh quay sang nắm lấy tay Đường Mạch, viết một số “9” xuống lòng bàn tay hắn.
Tiếp theo, anh cũng viết hai số 9 khác trên mu bàn tay của Trần San San và Phó Văn Thanh.
Đường Mạch ngẩn người, kinh ngạc nhìn anh.
Phó Văn Đoạt đặt ngón trỏ trên môi, làm một động tác “suỵt”, đồng thời chỉ chỉ trần nhà. Đường Mạch nháy mắt liền hiểu được ý của anh.
Hắn lấy điện thoại ra từ trong túi quần, đánh một hàng chữ cái.
【Có người?】
Phó Văn Đoạt tiếp lấy điện thoại: 【Tới sớm hơn chúng ta, tôi mới vừa phát hiện sự tồn tại của họ thôi.】
Sắc mặt Đường Mạch trầm xuống.
Trần San San lấy ra giấy bút từ ba lô, viết xuống:【Có tư cách tới nơi này, đều là những người chơi đã từng đạt được phần thưởng “Nhánh cây thông Noel”. Hồi quy giả hẳn là không tham gia phó bản Giáng Sinh này, nửa năm qua, rất nhiều người chơi từng đạt được phần thưởng đó cũng đã tử vong. Người chơi tại Bắc Kinh có cơ hội tham gia phó bản này, không nên vượt quá năm mươi người. 】
Nhưng mà điều này cũng đồng thời có nghĩa rằng, thực lực trung bình của những người chơi tham gia phó bản này sẽ rất mạnh.
Số “9” Phó Văn Đoạt vừa mới viết xuống kia, ý là anh phát hiện chín người đang nấp bên trong công viên Thiên Đàn. Nhưng bọn họ biết, còn có nhiều người chơi khác ẩn thân rất tốt, ngay cả Phó Văn Đoạt cũng không thể phát hiện.
Đường Mạch nghĩ nghĩ, gõ hàng chữ kế tiếp:【chờ.】
Mọi người khẽ gật đầu.
Mặt trời đã ló rạng hoàn toàn, trong công viên Thiên Đàn vẫn như cũ không một bóng người. Ngay khi thời gian sắp tới 6 giờ 6 phút, chỉ còn đúng một phút nữa, một bóng đen từ sau gốc cây to đột nhiên phi ra, nhảy vào quảng trường trước của Thiên Đàn. Ngay sau đó, lại là mười bóng người nữa lao đến, vững vàng dừng lại trên nóc nhà.
Mười giây cuối cùng, tổng cộng có hai mươi lăm người chơi đứng trong công viên Thiên Đàn, cảnh giác nhìn những người khác xung quanh.
Đường Mạch nghe thấy trên đỉnh đầu mình một tiếng xé gió, hắn biết người nấp trên nóc nhà của bọn họ cũng đã xuất phát.
Việc này không nên chậm chễ, Đường Mạch: “Đi!”
Bốn người soạt soạt nhảy xuống từ trên tầng, Đường Mạch bế Trần San San, Phó Văn Đoạt mang theo Phó Văn Thanh, hai người lấy tốc độ cực kỳ khủng bố chạy đến quảng trường trước của Thiên Đàn. Đường Mạch vừa mới đứng vững, liền nhìn thấy bộ mặt khiến người khác chán ghét của Bạch Nhược Dao lộ ra từ đường đi nhỏ phía sau Thiên Đàn, anh ta cười hì hì với hắn, trừng mắt nhìn hắn cùng Phó Văn Đoạt.
Đường Mạch nheo lại hai mắt, lúc này chỉ còn một giây cuối cùng.
Đột nhiên, trong tầm mắt Đường Mạch xuất hiện một thân ảnh không nên xuất hiện ở đây, hắn kinh ngạc nhìn về phía đối phương, còn chưa thấy rõ mặt người đó, một tia ánh sáng chói mắt đã hiện lên trước mặt. Giọng nói trẻ con trong trẻo của Hắc tháp vang lên——
“Ding dong! Người chơi Đường Mạch thành công tiến vào phó bản tập kết ‘Phố buôn bán kỳ thú của ông già Noel’. Hạn vào lúc 6 giờ 6 phút ngày 6 tháng 6 năm 2018, cùng 31 người chơi thành công tiến vào phó bản, 20 người chơi chính thức, 1 ngạch quân dự bị, 7 khách lén qua sông, 3 hồi quy giả.”
Thanh âm của Hắc tháp truyền vào trong tai tất cả các người chơi, tuy rằng trước mắt là một mảnh trắng xóa, Đường Mạch vẫn có thể nghe được bên cạnh truyền đến một trận kinh hô.
Vậy mà lại có ngạch quân dự bị?!
. . . . . .Vậy mà lại có hồi quy giả?!
Cho nên người ban nãy thật sự là Ninh Tranh sao?!
“Ding dong! Phó bản tập kết ‘Phố buôn bán kỳ thú của ông già Noel’ mở ra, nhắc nhở: Ông già Noel chưa bao giờ trải qua một lễ Giáng Sinh nào phiền lòng như thế này. Ngày hội phát quà cho những đứa trẻ ngoan đáng yêu lại bị một số quái vật Hắc tháp không biết xấu hổ phá hỏng. Chuyện này khiến ông già Noel cực kỳ lo lắng, nửa năm qua vẫn không có được một giấc ngủ an lành. Vì thế hôm nay, ông già Noel quyết định tặng cho những đứa trẻ ngoan đã bị BOSS fake lừa gạt một cái phần thưởng chân chính. Tất cả những đứa nhỏ yêu mến ông già Noel, thích chơi trò chơi của ông già Noel đều là những đứa nhỏ thật thà ngoan ngoãn. Lần này sẽ là một ‘Lễ Giáng Sinh cực kỳ kinh hỉ’, ông già Noel nhất định sẽ không để nó bị phá hỏng nữa đâu.”
Đường Mạch cảm giác được một cơn đau đớn kịch liệt truyền đến từ bụng dưới, khi sắp rơi xuống mặt đất, hắn theo bản năng đưa tay ra chống lấy, muốn ổn định thân hình. Nơi mà ngón tay va chạm lại tự nhiên mềm nhũn, còn rất đàn hồi. Đường Mạch kinh ngạc cúi đầu, chỉ thấy cái mặt đất này cực kỳ núng nính, mang họa tiết ô vuông đen trắng xen kẽ nhau, cơ thể hắn sau khi rơi xuống còn bị nảy lên vài cái mới ổn định được.
Sau khi giữ vững thân hình, Đường Mạch nhanh chóng xem xét tình huống xung quanh.
Hắn nhìn thấy Phó Văn Thanh!
Tốc độ của Phó tiểu đệ so với Đường Mạch chậm hơn một chút, sau khi cậu nhóc ổn định thân thể cũng thấy được Đường Mạch, lộ ra vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Đường Mạch còn muốn nhìn thử những người khác, lúc này, giọng nói máy móc của Hắc tháp lại vang lên trong phòng—–
“Ding dong! Người chơi đã chính thức tiến vào Phố buôn bán kỳ thú. Khu phố này nghiêm cấm bạo lực, cấm sử dụng dị năng, cấm sử dụng tất cả đạo cụ. Ở trong khu phố thần kỳ này, người chơi sẽ mất đi thân phận người chơi chính thức, ngạch quân dự bị, khách lén qua sông cùng thân phận hồi quy giả đặc thù, thân phận tạm thời của tất cả người chơi sẽ là khách hàng dự bị. Tốt bụng nhắc nhở: Mong người chơi hãy tìm kiếm phương thức chính xác, sớm ngày trở thành khách hàng chính thức của Phố buôn bán kỳ thú.”
Những lời này vừa dứt, Đường Mạch cuối cùng cũng thấy rõ hai người khác trong phòng.
Đây là một căn phòng nhỏ làm bằng bánh kẹo, trên mặt đất là một lớp đệm có thể đàn hồi co dãn như cao su, vách tường được làm bằng bánh quy, cửa sổ thì được xây bằng đường phèn. Trần nhà là một cái vòm lớn hình tròn bao phủ bởi chocolate, trong đây không có đồ dùng trong nhà, mùi hương ngọt lịm bay vào mũi Đường Mạch, làm hắn nhíu mày.
Trong căn phòng bánh kẹo này tổng cộng có bốn người.
Đường Mạch, Phó Văn Thanh, một cô gái mặc đồ đen xa lạ cùng Ninh Tranh.
Đúng vậy, chính là Ninh Tranh.
Bốn người đều ổn định cơ thể trên cái đệm núng nính, đứng ở bốn góc bình tĩnh đánh giá nhau.
Ngay từ đầu khi Phó Văn Thanh phát hiện ra Đường Mạch đã cực kỳ vui sướng, nhưng sau khi cậu nhóc thấy những người còn lại thì nhanh chóng thu lại vẻ mặt sung sướng của mình. Cậu giả bộ như không quen Đường Mạch, cảnh giác nhìn chằm chằm ba người còn lại.
Ninh Tranh cũng không nghĩ tới mình lại rơi cùng một phòng với Đường Mạch, gã bỗng nhiên cảm thấy cổ mình có hơi đau, lại nghĩ tới quả táo Eva kia của mình. Gã lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Mạch, suy tư một lát, không hề động thủ mà bắt đầu quan sát căn phòng này.
Cô gái trẻ kia tò mò nhìn Đường Mạch vài cái, lại quay sang nhìn Ninh Tranh. Cuối cùng ánh mắt cô ta dừng trên người Phó Văn Thanh, nở nụ cười: “Có cả trẻ con cơ à?”
Đường Mạch liếc mắt: Người Quảng Đông?
Cô gái kia nhận thấy tầm mắt của Đường Mạch, nở một nụ cười cởi mở với hắn, cũng xoay người đi tìm manh mối khác trong phòng.
Đường Mạch cùng Phó Văn Thanh không trao đổi gì, hai người đều tự quan sát phòng một lần.
Như vậy ba mươi mốt người chơi, hẳn là sau khi tiến vào phó bản liền bắt đầu được phân chia vào những căn phòng khác nhau. Đường Mạch vừa đi lại trong phòng vừa đề phòng Ninh Tranh cùng cô gái trẻ kia tấn công. Nhưng mà bọn họ cũng không ra tay gì, bốn người đi một vòng kiểm tra xung quanh, cuối cùng tập hợp giữa phòng.
Ninh Tranh yên lặng nhìn Đường Mạch, không hé miệng.
Phó Văn Thanh bây giờ đang giả vờ không quen Đường Mạch, cũng không nói gì.
Đường Mạch đang nghĩ muốn nói gì đó, một giọng nữ trong trẻo đã vang lên trước hắn: “Xem ra tất cả mọi người đã quan sát xong căn phòng rồi nhỉ?”
Người này giống như tâm trạng không tồi, ngữ khí rất sung sướng. Đường Mạch kỳ quái liếc mắt nhìn cô gái này. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy người chơi sau khi tiến vào phó bản của Hắc tháp mà còn duy trì được tâm tình tốt như vậy. Tại sao lại cảm thấy cô ta đến đây chỉ để chơi, một chút cũng không sợ game over. . . . . .Cô ta không sợ chết sao?
Phó Văn Thanh gật gật đầu: “Xem xong rồi.”
Cô gái trẻ cười nói: “Bạn nhỏ năm nay đã mười ba tuổi chưa?”
Phó Văn Thanh theo phản xạ trả lời: “Tôi năm nay mười hai.”
Nói xong cậu nhóc mới nhớ đến, đây hoàn toàn là một người chơi xa lạ, cậu không cần phải trả lời câu hỏi của đối phương. Phó Văn Thanh có chút phiền muộn, nhưng giọng điệu nói chuyện của cô gái này cứ như đang tán gẫu, làm cậu nhóc quên cả phòng bị.
“Nhỏ thế à.” Cô gái đồ đen sờ sờ cằm.
Nính Tranh chấm dứt cuộc nói chuyện của bọn họ: “Đường Mạch, phần thưởng của Eva là gì.”
Thân thể của cô gái trẻ khựng lại một chút, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đường Mạch.
Đường Mạch nhíu mày.
Những lời này Ninh Tranh nói có phần oán hận, nghe qua thì như thuận miệng hỏi, thực chất lại rất xảo quyệt. Trước đây khi Ninh Tranh bị Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt tóm được, Phó tiểu đệ không ở đó, cho nên gã không biết Đường Mạch cùng Phó Văn Thanh có quen nhau. Nhưng sau khi gã nói như vậy, cô gái trẻ kia sẽ biết Đường Mạch có phần thưởng của Eva.
Phần thưởng của Eva đã đủ để một người chơi cao cấp ghen tị đỏ mắt. Nó giống như chiếc hộp Pandora vậy, ai cũng nghĩ bên trong là thứ tốt, đoán răng nó là bảo bối. Chỉ sợ Đường Mạch nói cho bọn họ, mình bị mất trí nhớ, căn bản không biết phần thưởng của Eva là cái gì, những người chơi này cũng sẽ không tin.
Một câu của Ninh Tranh đã biến Đường Mạch trở thành phe đối lập với ba người chơi còn lại trong phòng.
Đường Mạch tự hỏi hồi lâu, qua vài giây. Hắn bình tĩnh quay sang Ninh Tranh, nói: “Một cái đạo cụ không tồi. Nhưng mà trong phó bản tập kết của ông già Noel lại cấm sử dụng bất cứ đạo cụ gì, vừa khéo ta lại không mang nó theo. Ninh Tranh, sao ngươi lại ở chỗ này, ngươi là hồi quy giả, ngươi cũng có nhánh cây thông Noel sao.”
Lời này vừa dứt, cô gái trẻ tuổi lại bày ra bộ dáng sợ hãi nhìn về phía Ninh Tranh.
Tất cả người chơi Bắc Kinh đều biết, Ninh Tranh là hồi quy giả đứng trên bảng xếp hạng thời gian cuối cùng còn sống sót tại Bắc Kinh. Thanh danh của Đường Mạch rất nổi tiếng ở Bắc Kinh, Ninh Tranh cũng không khác mấy. Nếu như nói việc Đường Mạch có phần thưởng của Eva khiến cho hắn trở thành kẻ thù chung của người chơi, thì thân phận của Ninh Tranh lại khiến gã trở thành kẻ địch của người chơi địa cầu.
Giết Ninh Tranh, khẳng định có thể lấy được một cái đạo cụ hoàn mỹ, đây chính là quy tắc của Bảng xếp hạng thời gian.
Ninh Tranh muốn khiến cho Đường Mạch bị người chơi trong phòng xa lánh, Đường Mạch cũng đáp trả y nguyên.
Cô gái mặc đồ đen ngửi thấy mùi thuốc súng giữa hai người, cô ta cười nói: “Đường Mạch, Ninh Tranh, không ngờ ta có thể may mắn như vậy, lấp tức chạm mặt hai người chơi cao cấp nổi tiếng thế này. Các ngươi hẳn không cần giới thiệu nữa nhỉ, đều quen nhau mà. Ta tên Mạc Tuyết, bạn nhỏ này tên gì vậy?”
Phản ứng của cô gái mặc đồ đen nằm ngoài dự kiến của Đường Mạch và Ninh Tranh.
. . . . . .Cô ta vậy mà chỉ qua loa ngắn gọn như vậy sao?
Phó Văn Thanh nói: “Tôi tên Trần Thanh.”
Cô gái trẻ cười cười: “Trò chơi này bắt đầu rồi nhỉ, Hắc tháp ban nãy nói rồi, đề nghị chúng ta nên sớm tìm được phương pháp chính xác, trở thành khách hàng chính thức. Về điểm này, các ngươi có ý kiến gì không?”
Lấy tính cách cẩn thận của Ninh Tranh, gã sẽ không động thủ tại đây. Hai bên đều không thể sử dụng dị năng hay bất cứ đạo cụ nào, Ninh Tranh không thể chắc chắn rằng mình sẽ thắng Đường Mạch. Cũng như vậy, Ninh Tranh biết Đường Mạch sẽ không ra tay lúc này.
Ninh Tranh nói: “Căn phòng này tổng cộng có bốn cái cửa sổ. Trái hai cái phải hai cái, còn có một cửa chính nữa. Vừa rồi ta đã thử mở cửa, nhưng không mở được. Cửa chính đã bị khóa. Nhìn ra ngoài bốn cái cửa sổ này. . . . . .Mỗi bên có bốn cửa hàng.”
Bốn người thử đi đến bên một cái cửa sổ, xuyên qua lớp kính ngó ra bên ngoài, chỉ thấy có bốn cửa tiệm sặc sỡ giống nhau như đúc xếp sừng sững ở bên ngoài. Mỗi cửa tiệm đều có những tủ kính thủy tinh xinh đẹp, trong tủ kính bày những mặt hàng tinh xảo, bánh ngọt bánh quy có đủ. Bọn họ lại đi đến một cái cửa sổ bên kia, bên đó cũng có bốn cửa hàng giống nhau đứng ngoài.
Tổng cộng tám cửa hàng, lấy căn phòng này làm trung tâm. Bốn cửa hàng bên trái lần lượt là cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng kẹo, của hàng bánh quy cùng cửa hàng bán đồ lưu niệm, bốn cửa hàng bên phải cũng y như vậy.
Trên bốn cửa hàng đều gắn những dây đèn neon nhiều màu sặc sỡ, giới thiệu tên cửa tiệm——-
“Tiệm bánh ngọt của Ông già Noel, cửa hàng kẹo của Ông già Noel, tiệm bánh quy của Ông già Noel cùng cửa hàng lưu niệm của Ông già Noel.” Phó Văn Thanh đọc ra bốn cái tên này.
Cửa không mở được, cửa sổ thì căn bản đã bị phong kín.
Phố Buôn Bán Kỳ Thú cấm bạo lực, nhưng Hắc tháp không nói rõ là cấm bạo lực giữa các người chơi với nhau, hay là cấm người chơi sử dụng bạo lực với tất cả mọi thứ. Cho nên Đường Mạch không dám dùng bạo lực để mở cửa, chỉ có thể yên lặng trong căn phòng này chờ Hắc tháp tuyên bố quy tắc mới của trò chơi.
Bốn người chơi trong phòng, trừ bỏ cô gái mặc đồ đen không biết rõ thông tin chi tiết, ba người còn lại đều đã từng tham gia qua những trò chơi cao cấp nên không hề sốt ruột.
Hắc tháp sẽ không đưa ra một câu đố không có lời giải đáp, bọn họ đã tìm tất cả manh mối có thể tìm được, nên chắc chắn vẫn còn những manh mối khác chưa lộ diện.
Nhưng trước đó, Đường Mạch có hỏi Ninh Tranh vấn đề kia, Ninh Tranh cũng không trả lời.
Đường Mạch rũ mắt, cho Phó tiểu đệ một tia ra hiệu.
Phó Văn Thanh tuy rằng không đủ ăn ý với Đường Mạch như anh họ mình, nhưng qua một lát cũng hiểu được ý tứ của hắn. Cậu nhóc bây giờ đang bày ra bộ dáng một đứa nhóc vừa tò mò vừa sợ hãi, căng thẳng nhìn chằm chằm “hồi quy giả” Ninh Tranh, lén lút giao phó tính mạng mình cho phe Đường Mạch. Hành động này của cậu nhóc cũng chẳng khiến Ninh Tranh nghi ngờ, dù sao Đường Mạch là người chơi chính thức, Ninh Tranh là hồi quy giả. Cậu bé sẽ chọn theo sau ai, vừa nhìn là đã biết.
Phó Văn Thanh nhỏ giọng nói: “Sao hồi quy giả lại có thể tiến vào phó bản này?”
Đường Mạch dựa theo lời nói của cậu nhóc, thản nhiên hỏi: “Sao ngươi có thể tiến vào phó bản này? Hồi quy giả cũng trải qua phó bản ngày lễ Giáng Sinh vui vẻ sao?”
Ninh Tranh dựa vào cái cửa sổ làm bằng đường, nghe thấy lời nói của Đường Mạch, gã lạnh lùng hỏi lại: “Phó bản ngày lễ Giáng Sinh vui vẻ?”
Đường Mạch: “Không trải qua phó bản đó, sao ngươi có thể nhận được nhánh cây thông Noel?”
Ninh Tranh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đường Mạch, bỗng nhiên, gã cười lạnh tự nói với mình “Các ngươi sẽ không muốn biết phó bản ngày lễ Giáng Sinh mà bọn ta đã trải qua như thế nào đâu”, tiếp đó không nói thêm gì mà quay sang một bên im lặng quan sát bốn cửa hàng bên ngoài.
Đường Mạch quan tâm đến điểm mấu chốt.
Hồi quy giả cũng trải qua phó bản ngày lễ Giáng Sinh.
Phó bản Giáng Sinh đó của hồi quy giả có vẻ không phải là một kỷ niệm tốt để nhớ lại.
Đường Mạch nhìn về phía cổ của Ninh Tranh: “Ngươi bây giờ trở thành người chơi chính thức rồi?”
Trên cổ Ninh Tranh đã không còn con số màu vàng kia.
Ninh Tranh yên lặng nhìn Đường Mạch, sau một lúc lâu, gã nói: “Khi Từ Quân Sinh chết có nói gì với ngươi không?”
Cô ta nên nói gì? Đường Mạch nói: “Có.”
Thân thể Ninh Tranh chợt cứng đờ, gã còn thật sự quan sát biểu tình của Đường Mạch, rồi hừ một tiếng, nhẹ nhàng thở ra: “Cô ta chưa nói. “
Trong lòng Đường Mạch khẽ ‘lộp bộp’.
Căn phòng này tổng cộng chỉ chứa bốn người.
Quan hệ giữa Đường Mạch và Ninh Tranh không thể tính là bạn bè, Phó Văn Thanh thì không dám thân mật một cách lộ liễu với Đường Mạch. Cô gái mặc đồ đen tên Mạc Tuyết kia thì vẫn đứng bên cạnh, không tham gia cuộc đối thoại của bọn họ. Thậm chí cô ta còn không quan tâm đến mấy lời nói của Đường Mạch cùng Ninh Tranh, cô ta vươn tay sờ sờ bức tường bánh quy, nhẹ nhàng bẻ xuống một khối rồi cho vào trong miệng nhai nhai.
“Ồ? Ngọt phết.”
Đường Mạch: “. . . . . .”
Ninh Tranh: “. . . . . .”
Thế giới to lớn, không thiếu những cái mới lạ! Đúng là dạng người chơi cổ quái nào cũng có thể xuất hiện.
Nhưng mà ngay sau đó, Đường Mạch bỗng nhiên nhìn thấy cô gái kia bẻ một miếng đường trên khung cửa sổ, rồi dưới chân dùng sức, thân nhẹ như chim yến, bật người nhảy lên tách thêm một khối chocolate trên trần nhà. Động tác của cô ta đẹp cực kỳ, giống như những việc như thế chỉ đơn giản như cơm bữa, rồi quay lại đứng trên tấm đệm dẻo dai đàn hồi này.
Đường Mạch cùng Ninh Tranh đồng loạt ý thức được: Thực lực của cô gái này cũng không hề đơn giản.
Ngay tại khi không khí trong phòng sắp cứng nhắc đến mức quỷ dị được năm phút, một giọng trẻ con quen thuộc vang lên, cuối cùng cũng đánh vỡ sự trầm mặc.
“Ding dong! Tất cả một trăm vị khách hàng hư cấu đã vào chỗ.”
“Mời ba mươi mốt vị khách hàng dự bị chuẩn bị sẵn sàng, năm phút nữa, đợt khách hàng đầu tiên Phố buôn bán kỳ thú nghênh đón sẽ xuất hiện. Mời người chơi cẩn thận quan sát, tìm ra cửa hàng chân chính thuộc chi nhánh của ông già Noel. Sau ba đợt khách hàng, người chơi có thể lựa chọn cửa hàng chính mình muốn tiến vào.”
“Nhớ chú ý! Chỉ có tiến vào cửa hàng chính xác, mới có thể chuyển hóa thành khách hàng chính thức.”