Nhìn từ bên ngoài thì cửa hàng kẹo của ông già Noel trông giống một căn nhà hơi to so với bình thường, nhưng sau khi tiến vào thì không gian của nó còn lớn hơn Đường Mạch tưởng tượng nhiều. Đến bây giờ người chơi đã đi theo ông già Noel tham quan ba căn phòng, mỗi căn phòng đều chất đầy những loại kẹo sặc sỡ khác nhau.
Ba căn phòng này từ bố cục đến cách bài trí đều giống nhau, độ lớn gian phòng cũng giống nhau, mà cả hai căn phòng thứ tư và thứ năm này cũng không khác lắm so với ba căn phòng trước đó—- Chúng vẫn giống nhau như đúc.
Bởi vì hoàn toàn đồng nhất, cửa của hai căn phòng này cơ hồ dính sát vào vách tường của căn phòng thứ ba. Ông già Noel đứng giữa hai cánh cửa, cười cười nhìn những người chơi trước mặt. Các người chơi hai mặt nhìn nhau, ngoài miệng không nói chuyện, trong lòng lại có những toan tính khác nhau.
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt liếc nhau, Đường Mạch đi sang bên trái, Phó Văn Đoạt hướng sang bên phải.
Rất nhanh, các người chơi đã lục tục chia ra làm hai hàng, đứng trước cửa căn phòng mình muốn vào. Một hàng chọn tiến vào phòng bên trái, một hàng chọn tiến vào phòng bên phải. Ông già Noel không có ý kiến gì với lựa chọn của bọn họ, ông ta vươn bàn tay to, lần lượt đếm nhân số của hai hàng người chơi: “Một đứa, hai đứa, ba. . . . . .Ồ, bên trái có tám đứa nhỏ đáng yêu.”
Tổng cộng có mười chín người chơi, dựa theo lý thuyết, chỉ cần biết một bên là có thể tính ra nhân số bên còn lại. Nhưng ông già Noel mang một bộ dáng nhìn là biết không giỏi toán, lại đếm hàng bên phải.
“. . . . . .Tám, chín. Ấy, sao lại thiếu hai đứa rồi?”
Ông già Noel ngẩng đầu tìm trong chốc lát, thấy được một cô nhóc và cô gái trẻ đứng giữa hai hàng.
Ông già Noel kinh ngạc hỏi: “Đứa trẻ thân ái của ta, các ngươi không nghe thấy những gì ông già Noel vừa nói sao? Ông già Noel có tinh thần dân chủ nhất Vương quốc dưới lòng đất, quyết định cho các ngươi bỏ phiếu để tiến vào căn phòng mình muốn. Các ngươi không muốn bỏ phiếu sao?”
Mộ Hồi Tuyết khoanh tay, nghe xong lời này, cô ta cười sáng lạn.
“Nhất định phải tham gia bỏ phiếu sao?”
Ông già Noel sửng sốt.
“Nếu nhất định phải chọn lựa, ta chọn thế này là được rồi.” Ngoài miệng nói vậy nhưng Mộ Hồi Tuyết lại không nhúc nhích.
Ông già Noel: “Được rồi, nếu ngươi không muốn lựa chọn, ông già Noel cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi. Bởi vì ta là ông già Noel có tinh thần dân chủ.”
Sau khi vuốt vuốt mớ râu bạc trắng rậm rạp của mình, ông già Noel bất đắc dĩ đưa tay vói vào đũng quần, sờ soạng vài cái lại lấy ra một cái chìa khóa. Ông ta đi đến bên cửa phòng bên phải, đem nó mở ra.
Mọi người lục tục tiến vào phòng.
Mộ Hồi Tuyết cùng Trần San San bởi vì vừa rồi đứng ngoài hàng ngũ, khoảng cách đến cửa phòng cũng khá xa, hai người là người chơi cuối cùng tiến vào phòng. Trần San San sau khi tiến vào liền lập tức đi về phía Phó Văn Thanh, yên lặng dung nhập vào giữa đội ngũ. Mộ Hồi Tuyết nhìn bóng dáng của cô bé, sờ sờ cằm, không nói gì.
Đường Mạch vẫn lặng lẽ quan sát cô gái này, chưa từng thả lỏng cảnh giác. Thấy Mộ Hồi Tuyết không có động tác đi theo (Trần San San và Phó Văn Thanh), hắn thu hồi tầm mắt, bắt đầu quan sát căn phòng này.
“Chúc mừng các ngươi, những đứa nhỏ đáng yêu, các ngươi đã lựa chọn căn phòng sô-cô-la đậu phộng được hoan nghênh nhất của ta đấy.”
Giữa căn phòng rộng lớn hé ra một cái giường bơm khí thổi phồng như bóng bay có đường kính năm mét, ông già Noel đứng bên cái giường phồng, xoay người nâng lên một đống kẹo màu sắc rực rỡ từ trên giường. Những viên kẹo nhiều màu này nằm chen chúc trên bàn tay to lớn, ông già Noel thả tay, những viên kẹo trôi qua kẽ tay của ông ta rơi xuống dưới, va chạm vào nhau tạo nên thanh âm rào rào.
“Trên thế giới này không đứa nhỏ nào có thể chống lại sự hấp dẫn từ kẹo sô-cô-la nhiều màu rực rỡ, loại kẹo buôn bán tốt nhất trong phòng chính là những viên sô-cô-la này.” Ông già Noel lần này không đưa sô-cô-la cho người chơi nữa, ông ta kiên nhẫn giảng giải cách làm ra sô-cô-la đậu phộng: “. . . . . .Phải cảm ơn Schrödinger vĩ đại đã phát minh ra máy làm sô-cô-la, đó là phát minh ta thích thứ hai, chỉ là dùng nó không thích bằng bồn cầu hoàng kim thôi.”
Đem sô-cô-la cùng bồn cầu so sánh với nhau, mọi người bỗng nhiên cảm thấy trong căn phòng này bắt đầu tràn ngập một hương vị quỷ dị.
Đường Mạch nghiêm túc quan sát từng ngóc ngách trong phòng, cuối cùng tầm mắt dừng trên đống sô-cô-la kia.
Trừ việc không có chữ “M” ở trên, những viên sô-cô-la này không khác gì bản phóng đại của kẹo sô-sô-la hãng M&M nổi tiếng.
Sau khi ông già Noel giới thiệu xong, cực kỳ keo kiệt không cho những người chơi chạm vào đống sô-cô-la kia, liền mang bọn họ sang căn phòng kế bên. Vừa đi vào bên trong, các người chơi bỗng nhiên nghiêng ngả xiêu vẹo. Nhờ có tố chất thân thể nên bọn họ mới không ngã xuống, Đường Mạch dẫm lên sàn nhà mềm mại, hắn cẩn thận phân biệt một chút.
Đường Mạch: “Là kẹo dẻo.”
Phó Văn Đoạt: “Căn phòng thứ nhất là suối phun sô-cô-la, căn phòng thứ hai là đường thủy tinh, căn phòng thứ ba là kem dâu tây, hai căn phòng phân biệt này lần lượt là hạt sô-cô-la cùng kẹo dẻo.”
Hai người cho nhau một ánh nhìn, Đường Mạch hé miệng, không tiếng động nói một câu.
『 Kẹo que đâu? 』
Đúng vậy, chính là kẹo que.
Ai cũng không biết, ở màn chơi đoán cửa hàng lúc trước, ngay từ đầu Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đã có một ưu thế —-
Bọn họ biết ông già Noel mở một cửa hàng kẹo.
Nửa năm trước tại phó bản tập kết “Đoàn xiếc thú kỳ quái”, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt dưới thân phận A tiên sinh B tiên sinh, sinh tồn bảy ngày trên địa bàn thành đô của Vương quốc dưới lòng đất. Hai người đã cố ý đi khắp vương quốc, một con hẻm cũng không bỏ qua để thu thập tin tức. Khi đó Đường Mạch từng nhìn qua một cửa hàng, cửa hàng đó tên là “Căn phòng kẹo ngọt của Ông già Noel”. Trên biển hiệu của cửa hàng gắn một cái kẹo que khổng lồ sặc sỡ, rất nhiều trẻ con tại Vương quốc dưới lòng đất còn chạy ra chạy vào nơi đó, nhìn qua buôn bán rất phát đạt.
Chỉ tiếc loại tin tức này quá mức vụn vặt, hai người Đường Mạch cũng không đem nó nói cho Trần San và Phó Văn Thanh. May là Phó Văn Thanh được phân tới cùng phòng với Đường Mạch, bốn người mới có thể toàn bộ thông quan.
Mỗi một cái tin tức nhỏ nhìn như không đáng kể đều có thể là mấu chốt quyết định thắng bại của trò chơi.
Đường Mạch vì vậy không bỏ qua bất kì manh mối nào.
Kẹo que được ông già Noel khắc trên biển hiệu cửa hàng, Đường Mạch không nghĩ đây là tùy tiện làm. Nếu nói mỗi căn phòng sẽ xuất hiện một loại kẹo. . . . . .Vậy kẹo que đâu?
Ông già Noel được người chơi bao quanh, không chú ý tới ánh mắt trao đổi của hai trong số đó. Ông ta dẫn các người chơi sang căn phòng tiếp theo, lúc này cũng không phải hai cánh cửa đặt song song nữa, căn phòng thứ sáu giống hệt ba căn phòng đầu tiên, chỉ là một căn phòng đơn. Nhưng mà căn phòng thứ bảy thứ tám thì lại đặt cửa song song cạnh nhau.
Ông già Noel một lần nữa yêu cầu người chơi lựa chọn, mấy người không bỏ phiếu ông ta cũng không nhắc nhở nữa.
Mọi người đi vào căn phòng bên trái, rồi lại vào căn phòng bên phải.
Sau khi thăm quan xong hai căn phòng này, ông già Noel cầm chìa khóa, đứng trước cánh cửa của căn phòng thứ chín. Khung cửa cực lớn cao đến ba mét, thậm chí nó còn cao bằng ông già Noel khổng lồ đang đứng phía trước. Ông ta xoay người nhìn mười chín người chơi, ánh mắt từ ái, thanh âm đôn hậu: “Bọn nhỏ đáng yêu, thời gian để vui vẻ luôn ngắn ngủi như thế, đây đã là căn phòng cuối cùng rồi.”
Tất cả mọi người bắt đầu căng thẳng, cảnh giác nhìn ông già râu trắng kia.
Khuôn mặt ông già Noel đầy vẻ miễn cưỡng, nhưng không ai nghĩ đây chỉ là một ông già đơn thuần vô hại. Ông ta là ông già Noel, từ phó bản Giáng Sinh năm ngoái cho tới bây giờ vẫn không biểu lộ một tia ác ý với các người chơi, nhưng ông ta vĩnh viễn là một quái vật Hắc tháp.
『. . . . . .Ông già Noel thích nhất những đứa trẻ thật thà? Nhưng chính ông già Noel còn rất không thành thực đó nha!』
Trong《Happy Quiz 》, tiếng cười vui sướng khi người gặp họa của Vương Tiểu Điềm vang lên trong đầu Phó Văn Đoạt. Anh tiến đến bên tai Đường Mạch, hạ giọng nói lại những lời này. Đường Mạch tuy rằng chưa từng đem ông già Noel coi thành một BOSS Hắc tháp chân chính, nhưng sau khi nghe lời này, lòng cảnh giác của hắn với ông già Noel càng tăng cao.
Nhưng mà, Phó Văn Đoạt nói: “Đây cũng không có nghĩa là ông già Noel muốn giết người chơi. Tựa như Bà ngoại Sói có ác ý với người chơi, muốn ăn người chơi. Còn Schrödinger đối với người chơi thì có thái độ bảo trì trung lập.”
Thế giới không đen thì sẽ trắng, trước mắt, ông già Noel tựa hồ không phải một BOSS Hắc tháp âm hiểm ngoan độc.
Đường Mạch gật đầu: “Tiếp tục quan sát.”
Ông già Noel dùng vốn từ thiếu thốn của mình để bày tỏ lòng tiếc nuối đối với chuyến thăm quan cùng người chơi ngắn ngủi này,
“Những đứa nhỏ ngoan, ta muốn vĩnh viễn ở cùng các ngươi, đáng tiếc niềm vui không thể giữ lại mãi mãi. Trước khi tiến vào căn phòng cuối cùng, hãy để ông già Noel cho các ngươi một món quà.”
Ông già Noel cao lớn lấy túi quà màu đỏ từ bên hông xuống, ông ta nhíu mày, cho tay vào cái túi to lục lọi nửa ngày.
“A, cuối cùng cũng tìm thấy nó.”
Ông già râu bạc cười ha ha, trên mặt đều là nếp nhăn, chỉ thấy ông ta moi từ túi ra một cái xúc xắc làm từ đường đính pha lê.
Dưới ngọn đèn sáng lạn, viên xúc xắc này ánh ra những tia sáng lấp lánh. Tổng cộng có sáu mặt, mỗi mặt viết vài ký tự. Ông già Noel buộc lại túi quà, hiếm khi mà lộ ra một tia đắc ý, ông ta cười : “Đây là xúc xắc may mắn của ông già Noel.”
“Vào đêm Giáng Sinh 25 tháng 12, ông già Noel sẽ cưỡi tuần lộc trên xe trượt tuyết, đem những món quà phát cho trẻ nhỏ. Nhưng trẻ nhỏ trên thế giới nhiều như vậy, quà của ta cũng rất nhiều. Ta không biết phải đem món quà nào đưa cho đứa trẻ nào. Cho nên Schrödinger vĩ đại đã hạ thân mình chế tác cho ta cái xúc xắc may mắn xinh đẹp này, thật là biết ơn Schrödinger quá đi.”
Ông già Noel cao hứng nói: “Đây là một cái xúc xắc thần kỳ, nó luôn luôn có thể tìm được món quà thích hợp nhất với những đứa nhỏ. Mỗi lần ta đem quà bỏ vào tất của bọn nhỏ, ta đều tung cái xúc xắc này trước, nhờ nó mà tìm ra món quà tràn ngập tình yêu kia. Hiện tại, những đứa trẻ ngoan, ta quyết định đem sự may mắn này chia sẻ cho các ngươi.”
Ông già Noel giơ cái xúc xắc làm từ đường lên: “Tổng cộng sáu con số, số càng lớn thì may mắn càng nhiều. Tung nó đi, những đứa trẻ, đây là một trò chơi nhỏ may mắn, cũng là món quà ta tặng cho đám các ngươi.”
Vừa dứt lời, ông già Noel động cổ tay, đem xúc xắc đường phèn ném lên không trung. Khi cái xúc xắc này rơi từ trên xuống, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu xuyên qua nó, một hàng chữ màu vàng bắn ra trên không trung. Ban đầu các người chơi nhìn những dòng này cũng không cảm thấy kỳ quái. Hắc tháp sẽ không làm khó người chơi ở phương diện đạo cụ, nó sẽ đem đầy đủ đầu đuôi công năng của đạo cụ nói cho người chơi, chẳng qua mỗi lần cách để tìm ra bản giới thiệu đó đều không giống nhau, có lúc sẽ cực kỳ quỷ dị.
Nhưng mà sau khi nhìn dòng ký tự kia, những người chơi đồng loạt hít vào. Mọi người hô hấp dồn dập, ánh mắt nháy mắt trở nên nồng cháy, độ ấm trong không khí đột nhiên tăng vọt.
Đường Mạch trợn to hai mắt, theo bản năng bước nửa bước về phía trước. Phó Văn Đoạt nheo mắt lại, tập trung nhìn vào cái xúc xắc đang ánh lên lấp lánh kia.
Mộ Hồi Tuyết cũng kinh ngạc “Ồ” một tiếng, rồi cô ta nói ra một câu tiếng Quảng Đông mà không ai nghe hiểu, lại còn đọc lại từ đầu đến cuối bản giới thiệu của cái xúc xắc kia.
Trần San San kinh ngạc nói: “Viên xúc xắc này thật sự thần kỳ như vậy?”
“Lách cách” một tiếng, xúc xắc rơi trên mặt đất, giống như một con mồi cực kỳ béo bở đang câu dẫn những người chơi tiến lên cầm lấy nó.
“Đúng vậy, nó rất thần kỳ.” Ông già Noel cười haha: “Đến đây đi, những đứa nhỏ của ta, trước khi tiến vào căn phòng cuối cùng, đây là món quà mà ông già Noel tặng cho các ngươi!”
【 Đạo cụ: Xúc xắc thần kỳ của ông già Noel】
【Người sở hữu: Ông già Noel 】
【Phẩm chất: Hiếm có 】
【Cấp bậc: Cấp một 】
【Lực công kích: Bình thường. Có điều khá cứng, dùng để đánh người chắc sẽ hơi đau. 】
【Công năng: Tăng cao may mắn của người sử dụng. Tung viên xúc xắc này, dựa theo con số trên bề mặt nó lớn hay nhỏ, vận may của người sử dụng sẽ nâng lên theo. Con số càng lớn, may mắn tăng lên càng nhiều. Khi tăng lên thì luật nhân quả cũng sẽ tăng theo, sẽ không nghịch chuyển. Phân cấp về may mắn dựa theo quy định của Hắc tháp, trị số tăng lên cụ thể sẽ không đề cập trên phần giới thiệu, tất cả giải thích đều thuộc về Hắc tháp. 】
【Hạn chế: Chỉ có thể sử dụng trong phó bản, sau khi rời khỏi phó bản thì hiệu quả của xúc xắc sẽ tự động biến mất. Nhưng mà ông già Noel hình như đã có giải pháp dành cho vấn đề này. 】
(*) Đường thủy tinh/ kẹo thủy tinh: vì nó có hai nghĩa nên mình để cả hai ảnh
đây là đường phèn
Kem dâu tây:
Kẹo dẻo/ kẹo kéo:
kẹo dẻo trong căn phòng năm chắc đã được nung chảy