Phó Văn Thanh căng thẳng hô lên, Trần San San quay đầu cho cậu nhóc một ánh mắt yên tâm, rồi xoay người đi đến ô vuông thứ sáu.
Cô bé tóc ngắn bước từng bước, thần sắc bình tĩnh, có hơi trầm ổn so với tuổi. Cô bé thản nhiên nhìn đối phương, Mộ Hồi Tuyết vẫy tay với cô bé, cười cực kỳ sáng lạn.
Ai cũng không hiểu tại sao Mộ Hồi Tuyết lại chọn Trần San San làm đối thủ. Số của cô ta là 5, Trần San San lại là 2. Tất cả mọi người đều biết cô nhóc này nhìn qua rất yếu, nhưng số của cô bé lại là 2. Kể cả xác suất chỉ có 1/10000, nhỡ đâu thua thì xúc xắc may mắn của mình sẽ biến thành 2. Mộ Hồi Tuyết hẳn là nên chọn một người chơi có số 5 giống mình, như vậy thì dù thắng hay thua, hai người đều sẽ không gặp hại.
“Chẳng lẽ cô ta tự tin với thực lực của mình như vậy?”
Mọi người đều nghĩ thế.
Trần San San nhìn thì đang trấn định, nhưng trong đầu cô bé hiện lên vô số dòng suy nghĩ.
Mộ Hồi Tuyết chọn cô bé thì thắng chắc rồi, người khác không rõ nhưng cô bé thì hiểu được. Nhưng nếu Mộ Hồi Tuyết chọn một người chơi khác trong nhóm thì chắc chắn cũng sẽ không thua. Chênh lệch giữa thực lực với nhau dài như đường chân trời, nếu chọn ai cũng giống nhau, vậy tại sao Mộ Hồi Tuyết lại chọn cô bé?
Siêu tư duy không ngừng vận hành, nhưng Trần San San mãi mà không nghĩ ra.
Chuyện này hoàn toàn không hợp logic.
Đành tùy cơ ứng biến vậy.
Trần San San vẫn đang tự hỏi ý đồ của Mộ Hồi Tuyết, đã nghe một tiếng cười vang lên: “Tốc độ tăng trưởng của ngươi tại sao có vẻ không tăng lên thế cô bé?”
Trần San San sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Mộ Hồi Tuyết hạ giọng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói: “Ăn cái ống sô-cô-la kia, thể năng của tất cả người chơi đều tăng lên theo trình độ nhất định. Ta đã đơn giản phân thể năng của mỗi người ra từng cấp bậc, ví dụ lấy tố chất thân thể của ngươi là 1, vậy người khác ít nhất cũng phải tăng lên 1- 2 thể năng. Chỉ có ngươi, không tăng lên một chút nào.”
Trần San San trong lòng kinh hãi. Trong phó bản của ông già Noel cô bé chưa từng động thủ lần nào, lúc trước bị khiêu chiến cô bé cũng trực tiếp đầu hàng. Tại sao Mộ Hồi Tuyết lại nhìn ra được?
“Cách thở, cách đi, mỗi giây mỗi phút, lực lượng cơ thể cùng năm giác quan đều không nghỉ ngơi một lúc nào.” Dừng một chút, Mộ Hồi Tuyết cong môi, “Muốn biết tố chất thân thể của một người không nhất định phải xem người đó chiến đấu, cho dù là khi đi bộ cũng có thể nhận ra một chút cách thức. Nè bạn nhỏ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Nhìn qua có lớn hơn một chút so với cậu nhóc kia.”
Trần San San im lặng.
Đây cũng không thể trách cô nhóc tự hỏi, về phương diện lực lượng cơ thể này cô bé quả thật không hiểu biết nhiều.
“15.”
Mộ Hồi Tuyết: “Nhỏ thật.”
Trần San San: “Bắt đầu quyết đấu được chưa?” Nói xong, cô bé lấy ra viên xúc xắc từ túi áo mình, đi tới đôi tất Giáng Sinh. Sau khi bỏ xúc xắc vào, cô bé cố ý đi tới một góc sáng của căn phòng, cách đôi tất kia rất xa.
Mộ Hồi Tuyết phải đem xúc xắc bỏ vào tất thì hai người mới bắt đầu quyết đấu được. Thực lực của Mộ Hồi Tuyết mạnh đến mức vừa đem xúc xắc thả xuống đã có thể trong chớp mắt giết Trần San San, không để cho cô bé có bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Vậy nên Trần San San phải chuẩn bị kỹ lượng, ngăn chặn mọi hành vi ngoài ý muốn xảy ra.
Mộ Hồi Tuyết đi đến trước đôi tất, đem xúc xắc may mắn tung qua tung lại giữa hai bàn tay, ánh mắt lóe lên một tia sáng rồi thả xúc xắc xuống.
“Tôi nhận. . . . . .”
“Ta nhận thua.”
Một giọng nữ lưu loát dứt khoát cắt lời Trần San San, cô bé kinh ngạc nhìn về phía đối phương.
Cô gái mặc áo khoác da màu đen đưa tay sâu vào trong tất, lấy ra viên xúc xắc Trần San San vừa mới bỏ vào. Cô ta lười biếng đi đến giữa ô vuông thứ sáu, chuẩn bị tiếp tục trò chơi của mình. Mộ Hồi Tuyết ngẩng đầu, phát hiện Trần San San vẫn chưa rời khỏi đây. Cô ta nhướng mày: “Không đi à? Ta cần tiếp tục trò chơi.”
Trần San San yên lặng nhìn cô ta vài giây, xoay người trở về điểm bắt đầu.
Phó Văn Thanh nhỏ giọng hô lên: “Chị San San, cô ta rốt cuộc muốn làm gì. . . . . .”
Trần San San đem ngón trỏ đặt trên môi, làm động tác im lặng. Cô bé nhìn đến ô 6, cô gái mặc đồ đen sắc bén như dao kia nhẹ nhàng nhảy qua sáu căn phòng rồi quay trở lại vạch xuất phát. Dọc đường đi cô ta gặp hai lần trừng phạt. Số may mắn đã biến thành 2, vận may nháy mắt giảm đi. Nhưng cô ta vẫn không chút quan tâm, giữ nguyên bộ dáng vân đạm phong khinh (mây nhạt gió nhẹ, chỉ phong thái ung dung nhàn nhã) ban đầu, nhưng cô ta không nới lỏng cảnh giác mà hành động toàn lực.
Nhìn thấy Mộ Hồi Tuyết nhảy đến ô vuông số bảy, Trần San San nhỏ giọng nói với Phó Văn Thanh: “Cô ta muốn nhìn xem chị có thể bảo vệ viên xúc xắc này được không, có lẽ cô ta còn muốn biết, tố chất thân thể của chị không thể tăng lên nhưng tại sao chị lại có thể sống đến bây giờ, dị năng của chị là gì, có thể giúp chị đi đến căn phòng nào thì dừng.”
Ở nhóm kia, Đường Mạch sau khi thấy Mộ Hồi Tuyết đem xúc xắc tặng cho Trần San San, suy tư một lát rồi hiểu được ý đồ của cô ta.
(Editor: Vì Trần San San là số 2 nên sẽ rất xui xẻo, dễ kích phát cơ hội trừng phạt, vậy nên Mộ Hồi Tuyết mới đưa xúc xắc của mình cho Trần San San để xem với tố chất thân thể của cô bé thì có thể đi đến đâu, xác nhận phỏng đoán của mình)
Trước khi trò chơi bắt đầu Mộ Hồi Tuyết đã từng nói qua, cô ta tìm Phó Văn Đoạt, hy vọng Phó Văn Đoạt giết mình.
Những lời này không phải nói dối, lúc cô ta nói vẻ mặt còn cực kỳ chân thành. Cô ta thật sự muốn chết.
Đưa xúc xắc của mình cho Trần San San có lẽ sẽ khiến cho bản thân gặp nhiều nguy hiểm, nhưng Mộ Hồi Tuyết cũng chẳng sợ hãi.
Dưới lớp vỏ bọc lúc nào cũng thích đi tìm đường chết, Bạch Nhược Dao chính là một tên vô cùng sợ chết. Dưới vẻ ngoài thận trọng, Mộ Hồi Tuyết là một kẻ đang cực kỳ muốn chết.
Người ngay cả chết còn không sợ, thật ra rất khủng bố.
Đường Mạch thu hồi tầm mắt, đi đến trước ô vuông. Điểm số xúc xắc của hắn là 1, nếu tùy tiện bắt đầu trò chơi thì chắc chắn sẽ nhận được nhiều trừng phạt khủng bố hơn cả Mộ Hồi Tuyết mang con số 2. Đường Mạch không định mạo hiểm. Hắn ném xúc xắc, viên xúc xắc nho nhỏ vẽ ra một đường cong parabol trên không trung, vững vàng rơi vào ô vuông thứ sáu.
Ông già Noel kinh ngạc “A” một tiếng, ngẩng đầu nhìn hướng Đường Mạch.
Đường Mạch thản nhiên nói: “Có thể trực tiếp nhảy đến ô thứ sáu không?”
Ông già Noel phiền não nói: “Còn có thể như vậy? Ầy. . . . . .Được rồi, hình như ta cũng chưa từng nói là không được. Đứa nhỏ ngươi thật thông minh, vậy mà có thể bắt được lỗ hổng của ông già Noel. Xem ra lần sau ta phải bổ sung điều này vào trong quy tắc trò chơi mới được.”
Không hề nghi ngờ, người Đường Mạch chọn chính là chọn cô gái trẻ kia.
Sắc mặt cô gái cực kỳ khó coi, hai mắt đỏ ngầu trừng Đường Mạch, chỉ hận không thể băm vằm hắn thành trăm mảnh. Nhưng mà đúng là hoài bích có tội, thực lực của cô gái này đặt giữa mười chín người chơi thì có thể xem như nhàng nhàng ở giữa, nhưng ở trong nhóm này, cô ta hoàn toàn không phải đối thủ của ba người Đường Mạch. Cô gái giãy dụa giao thủ vài cái cùng Đường Mạch, khi cây dù nhỏ sắp đâm vào cổ cô ta, cô ta liền nhanh chóng nhận thua.
Đường Mạch lấy xúc xắc của cô gái, trở về chỗ.
Bên kia, Trần San San cầm xúc xắc, đi đến vạch xuất phát, Phó Văn Thanh căng thẳng nhìn bóng dáng cô bé, cô gái nhỏ gầy yếu đứng thẳng lưng, trầm mặc đi đến trước căn phòng số một. Cô bé ném xúc xắc trong tay đi, làm nó rơi xuống ô số 1, sau đó dễ dàng nhảy vào rồi lại nhảy ra.
Tiếp theo là ô số 2.
Tố chất thân thể của Trần San San không thể tăng lên, đó là đối với các người chơi khác. Chứ bây giờ cô bé đã mạnh hơn rất nhiều so với trước khi địa cầu online, chỉ là thực lực của cô bé ở trình độ huấn luyện mà người bình thường vẫn có thể đạt tới. Dựa vào thực lực đó, nhảy ra nhảy vào giữa những căn phòng mà không để lại dấu chân thứ hai cũng đã là cực hạn, một khi gặp nguy hiểm, cô bé sẽ rất khó chạy thoát, khi đó khẳng định sẽ ăn một vé game over.
Phó Văn Thanh muốn khuyên cô bé hay là đợi nghỉ một tí rồi hãy tiếp tục, ngàn vạn lần đừng mạo hiểm thông quan trò chơi.
Ai ngờ Trần San San liên tiếp nhảy qua ba ô vuông vẫn không gặp được nguy hiểm nào.
Phó tiểu đệ sờ sờ đầu: “Xúc xắc 5 điểm vậy mà lại có ích như vậy?”
Mộ Hồi Tuyết khoanh tay đứng một bên, ánh mắt tối tăm chăm chú nhìn Trần San San, có chút đăm chiêu.
Trần San San đem xúc xắc ném vào ô số 4, cô bé cố hết sức nhảy qua bốn ô vuông rồi trở về chỗ. Ngay khi mọi người nghĩ cô bé chuẩn bị nhảy nốt phòng thứ năm, cô bé đột nhiên thu hồi xúc xắc rồi nói với ông già Noel: “Ta từ bỏ, để một người khác lên đi.”
Mọi người kinh ngạc nhìn cô bé.
Mộ Hồi Tuyết cũng hơi sửng sốt, trơ mắt nhìn cô bé này trở về bên cạnh Phó Văn Thanh.
Phó Văn Thanh: “Chị San San, tại sao chị lại không tiếp tục?”
Trần San San: “Tiếp theo hẳn là sẽ có nguy hiểm, kích phát cơ hội trừng phạt.
“Làm sao chị biết?”
Trần San San nhìn một người chơi khác bắt đầu ném xúc xắc sau khi cô bé rời khỏi, trò chơi tiếp tục bắt đầu. Sau khi nhìn một lúc Trần San San mới quay sang giải thích: “Tiểu Thanh, em cảm thấy quy luật trừng phạt của trò chơi này có phải ngẫu nhiên không? Tổng cộng có chín ô vuông, hai ô cuối cùng trước mắt không ai qua được, trong bảy ô trước đó, độ khó khăn của sự trừng phạt trên từng ô vuông có giống nhau không?”
Phó Văn Thanh ngưng thần tự hỏi: “Trừng phạt có ngẫu nhiên hay không em cũng không rõ, nhưng mà độ khó của trừng phạt trên mỗi ô vuông là không giống nhau. Trước đó có một người chơi nam đã trải qua cả hai hình phạt đường thủy tinh cùng sô-cô-la đậu phộng. Đường thủy tinh ở ô vuông thứ hai, sự trùng phạt của nó cứ như game Plants vs Zombies (game mấy cái cây bắn bọn zombie), nó liên tục bắn những viên đường về phía chúng ta. Đống sô-cô-la đậu phộng kia còn đáng sợ hơn, nó tràn lan khắp ô vuông. Nếu trong vòng hai giây không nhảy khỏi nơi đó thì khẳng định sẽ bị chôn vùi dưới biển sô-cô-la, không thoát được.”
Trần San San: “Cho nên độ khó khăn trên mỗi ô vuông không giống nhau, dựa vào sổ điểm trên xúc xắc của mỗi người, xác suất gặp phải cơ hội kích phát trừng phạt cũng không giống. Trước chị, đã có mười sáu người bắt đầu qua trò chơi.”
“Mười sáu?” Phó Văn Thanh không nghĩ tới Trần San San còn ghi nhớ cả quá trình chơi của hai nhóm người chơi khác.
Trần San San: “Ừ. Chị tính sơ qua một chút số lần họ gặp phải trừng phạt, gặp ở phòng nào và nhiều hay ít hơn số may mắn. Số của chị là 5, dựa theo lẽ thường thì trước khi nhảy tới được căn phòng thứ năm chị ít nhất phải kích phát hai lần trừng phạt. Nhưng Mộ Hồi Tuyết chơi trước chị, số lần cô ta gặp phải trừng phạt hình như hơi nhiều.”
Nói xong, cô bé nhìn ông già Noel đang ngồi ở căn phòng số chín, “Là ông ta đang điều khiển quy luật vận hành của trò chơi này.”
“Ông ta cực kỳ muốn giết tất cả người chơi ở đây, nhưng có Hắc tháp giám sát, ông ta không thể làm vậy. Thậm chí ông ta còn phải khống chế tần suất cùng số lần trừng phạt, chắc chắn rằng trò chơi này có tính công bằng. Mộ Hồi Tuyết rất mạnh, cho nên dù điểm may mắn của cô ta là 5, cô ta cũng gặp rất nhiều trừng phạt. Chị rất yếu, để cho chị nếm chút ngon ngọt cũng không mất gì, chỉ cần ở ô vuông thứ năm cho chị một cái trừng phạt, chị sẽ tử vong hoàn toàn(*).”
(*) Gốc là “全军覆没” : Toàn quân bị diệt.
Phó Văn Thanh cả kinh nói: “Tất cả đều nằm trong sự khống chế của ông già Noel?”
Trần San San: “Này chỉ là chị đoán thôi. Cùng giữ một viên xúc xắc, người chơi càng mạnh thì càng gặp nhiều trừng phạt, người chơi càng yếu thì càng gặp ít trừng phạt. Chị chỉ quan sát mười sáu người, phỏng đoán này cũng chưa chắc đã đúng. Nhưng mà cũng tốt, ít nhất nó cũng đã chứng minh trăm phần trăm một chuyện. . . . . .”
Phó Văn Thanh: “Là chuyện gì?”
Trần San San nghiêm túc nhìn cậu nhóc: “Tiểu Thanh, chúng ta không có khả năng thông quan trò chơi này.”
Phó Văn Thanh: “. . . . . .”
Chuyện này tốt quá nhỉ!!!
Bên kia, Đường Mạch không để ý đến nhóm Trần San San. Nhóm của bọn họ bây giờ đã đến lượt Ninh Tranh tiến hành trò chơi.
Số của Ninh Tranh là 1, gã đứng ở vạch xuất phát, không chút do dự học theo Đường Mạch, đem xúc xắc ném vào căn phòng thứ sáu. Thanh niên cao gầy tuấn tú đứng giữa ô vuông, tầm mắt đảo qua ba người chơi khác trong nhóm. Cô gái trẻ là người không cần lo lắng nhất, bởi vì số của cô ta là 1. Ninh Tranh trực tiếp đem xúc xắc ném vào ô sáu, hiển nhiên là muốn mở ra hình thức võ đài, đổi xúc xắc cùng người khác, chọn ai cũng sẽ không chọn cô ta.
Đường Mạch lạnh lùng nhìn Ninh Tranh, thấy ánh mắt Ninh Tranh nhắm ngay Bạch Nhược Dao, mở miệng nói: “Ta chọn hắn.”
Bạch Nhược Dao buông hai tay xuống, cợt nhả tiến đến.
Bọn họ đều tự đem xúc xắc bỏ vào tất, chuẩn bị quyết đấu. Đúng lúc này, Đường Mạch cười một tiếng, thu hút sự chú ý từ hai người kia.
Đường Mạch nhìn Bạch Nhược Dao: “Anh chuẩn bị đem xúc xắc tặng cho hắn?”
Bạch Nhược Dao nhìn Đường Mạch, chậm rãi cong môi: “Đường Đường, cậu nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu?”
Đường Mạch: “Tôi nói, anh định buông thả ở vòng này, đem xúc xắc tặng không cho Ninh Tranh.”
“Đường Đường, oan uổng cho tôi quá, tôi đem tặng xúc xắc đi làm gì chứ.” Thanh niên mặt búp bê còn giả bộ đặt tay trước ngực, thương tâm nói: “Trong lòng cậu hóa ra tôi lại không công bằng chỉ biết cầu lợi như thế à. Tôi có cho ai xúc xắc thì người đó chỉ có thể là cậu, quan hệ giữa chúng ta là gì cơ chứ.”
Đường Mạch: “Quan hệ giữa tôi và anh là gì, tôi không biết. Nhưng thật rõ ràng, quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.” Dừng một chút, Đường Mạch quay đầu nhìn về phía Ninh Tranh, nói ra bốn chữ: “. . . . . .Ngươi còn không ra?”
Ninh Tranh mặt tối sầm.
Đường Mạch nở nụ cười: “Các ngươi thông đồng với nhau từ khi nào, khi mới đi vào cửa hàng kẹo. . . . . .Hay là sớm hơn?”
Bạch Nhược Dao nheo mắt nhìn Đường Mạch, sau một lúc lâu, anh ta cười ha hả.
“Hì hì, cậu đoán đi? Đoán đúng thì tôi đem xúc xắc 6 điểm tặng cho cậu.”