Địa Cầu Online

Chương 197: Hắc tháp cập nhật phiên bản 4.5



Mộ Hồi Tuyết đem bình nước khoáng bằng nhựa dốc lên vết thương của mình, cánh tay khôi phục, những miệng vết thương cũng dần khép lại, cô trả lại bình nhựa cho Phó Văn Đoạt.

Thành phố Bắc Kinh bị bao phủ bởi một mảnh yên tĩnh, Hắc tháp không lên tiếng nữa, mặt trời dần ngả về phía tây (chương trc sang buổi tối rồi mà chương này lại là buổi chiều:D), ánh nắng chiếu vào tòa tháp đen khổng lồ.

Mộ Hồi Tuyết: “Trận chiến ban nãy đánh hăng quá, ta hơi đói rồi. Các ngươi có đói không?”

Đường Mạch nhìn cô ta, lắc lắc đầu: “Còn chịu được.”

Mộ Hồi Tuyết cười cười khoát tay: “Ta đói, ta ra ngoài kiếm gì ăn trước nhé.”

Vừa nói xong, hắc y nữ nhân đã chống tay phải lên bàn làm việc, nhẹ nhàng nhảy qua, rời khỏi tòa nhà này. Mộ Hồi Tuyết vẫn luôn cố gắng tìm cơ hội rời đi, Hắc tháp đột nhiên thông báo cập nhật phiên bản mới, trước đó Bạch Nhược Dao còn nói một tin tức cực kỳ quan trọng. Cô ta không phải người trong đội của Đường Mạch, cho nên không có tư cách tiếp tục ngồi ở đây nghe bọn hắn thảo luận.

Tin tức Đường Mạch nhận được hôm nay cực kỳ lớn.

Phiên bản 4.5 của Hắc tháp, còn có tin tức về dị năng của Bạch Nhược Dao.

Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Tôi không nghĩ Bạch Nhược Dao nói dối.”

Phó Văn Đoạt: “Tôi cũng cho rằng hắn nói thật.”

Nếu lời nói của Bạch Nhược Dao không phải là giả, vậy câu ghi chú dị năng bị Hắc tháp che giấu của Phó Văn Đoạt kia, ý nghĩa của nó chính là—-

“Trước đây đã từng có một người chơi sở hữu dị năng này, người đó đã thông quan cả bảy tầng Hắc tháp.” Đường mạch gằn từng tiếng. Suy tư trong chốc lát, hắn lại nói: “Năm ngoái tôi từng thảo luận qua cùng Lạc Phong Thành, nguyên nhân tạo ra dị năng là gì, là Hắc tháp ban cho người chơi, hay là nhân loại vốn đã có nó, Hắc tháp chỉ là chất xúc tác, thúc giục dị năng đó giải phóng ra từ trong cơ thể người chơi.”

Trần San San gật gật đầu: “Lão sư có nói qua chuyện này cùng em rồi. Quan điểm của em và lão sư nghiêng về phía Hắc tháp là chất xúc tác hơn, dị năng là thuộc về bản thân nhân loại.”

Đường Mạch: “Anh cũng cho là như vậy. Nhưng nếu đúng như lời Bạch Nhược Dao nói, cùng một dị năng, không chỉ chúng ta mới có, trước đây ở một thời gian không xác định đã có người chơi từng sở hữu nó. . . . . .Như vậy, dị năng này còn thuộc về bản thân nhân loại nữa sao?”

Trần San San trầm mặc, “Thời điểm tổ chức Attack sưu tập tài liệu ở Thượng Hải, lúc ấy ước chừng cũng chỉ có tư liệu của hơn ba nghìn người chơi. Không ai có dị năng giống nhau, điểm tương tự cũng không lớn.”

Nói đến điều này, Phó Văn Thanh cũng có quyền phát biểu: “Tiêu đội cũng từng làm một cuộc điều tra như thế!”

Tiêu Quý Đồng vậy mà cũng từng làm chuyện này?

Mọi người quay sang nhìn Phó Văn Thanh, Phó tiểu đệ thành thật mà nói: “Đại khái là đầu năm, Tiêu đội bảo tổ Nam Kinh cố hết sức ghi chép thông tin về dị năng của từng người chơi trên Nam Kinh. Thế lực của tổ Nam Kinh ở Nam Kinh lúc ấy, anh họ, anh Đường Mạch, hai người cũng biết rồi đấy, gần như tất cả người chơi đều đến chỗ bọn em mua manh mối trò chơi và đổi đạo cụ. Tiêu ca dùng phương pháp không ghi tên(ý là không ghi tên người chơi), thu thập được hơn 10 nghìn dị năng, không có cái nào giống nhau.”

Trần San San đưa ra kết luận: “Số lượng cùng loại hình vốn cũng đủ rồi, về cơ bản có thể xác định, dị năng của mỗi người đều khác nhau.”

“Như vậy. . . . . .Thứ quyết định dị năng(quyết định người nào có dị năng nào), rốt cuộc là gì?”

Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên, tất cả mọi người lâm vào trầm tư.

Không sai, là thứ gì đã quyết định loại dị năng mà người chơi có được.

Khi Bạch Nhược Dao nói ‘Dị năng người chơi có được bây giờ, trước kia cũng từng có người sở hữu nó’, Đường Mạch không hề nghi ngờ chuyện này. Trên thế giới không có hai người nào hoàn toàn giống nhau, cho nên dị năng của bọn họ khác biệt, đó là lý giải tốt nhất. Nhưng nếu dị năng đồng nhất, vậy nguyên nhân là từ đâu?

Ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, vài giây sau, Đường Mạch mở mắt, đột nhiên nói: “Tái tổ hợp gen?”

Phó Văn Đoạt nhìn về phía hắn: “Hửm?”

Đây là tên dị năng của Phó Văn Đoạt.

Trần San San bắt được từ ngữ mấu chốt, kinh ngạc nói: “Anh nói gen?!”

Não bộ cô bé lấy tốc độ cực nhanh để vận chuyển, rồi xổ ra một tràng dài như đổ đậu: “Nếu nói gen, vậy thì quả thật đã giải thích cho tất cả. Gen của mỗi người đều khác nhau, nếu gen quyết định dị năng thì dị năng sẽ khác nhau. Nhưng nếu đã nói gen, vậy DNA cũng có thể nhỉ? Vậy thì thử đưa ra một giả thiết, dị năng được quyết định từ gen, thậm chí là thêm một ít yếu tố từ DNA. Thế thì trên căn bản. . . . . .Nếu dị năng hoàn toàn giống nhau, liền có nghĩa là DNA của hai người hoàn toàn giống nhau. . . . . .”

Giọng nói khựng lại, Trần San San cổ quái nói: “Làm sao có thể tồn tại hai người mang DNA giống hệt nhau. Cho dù là dòng vô tính thì cũng tồn tại khả năng đột biến và biến dị.”

“Thật sự không tồn tại sao?”

Trần San San quay đầu nhìn về phía Đường Mạch.

Đường Mạch: “Con người có khoảng 31 tỷ cặp cơ sở DNA, bất kể là như thế nào, nhất định sẽ có một trình tự cố định, trình tự cố định này hình thành trên mỗi cá nhân.Trên địa cầu chỉ có 7 tỷ người, xác suất để hai cơ thể sinh ra hoàn toàn giống nhau là cực thấp, không thể xuất hiện trường hợp đấy trên địa cầu. Nhưng nếu đem giới hạn này mở rộng về 138,2 triệu năm trước, phạm vi kéo dài ra cả vũ trụ. . . . . .Định luật Murphy?”



Trần San San biến sắc: “Định luật Murphy, khi một chuyện xấu nào đó có thể phát sinh, kể cả xác suất cực kỳ nhỏ, nó cũng nhất định sẽ xảy ra.”

Đường Mạch: “Từ khi vũ trụ sinh ra đến nay, nhìn ra cả vũ trụ. . . . . .” Giọng nói từ từ dừng lại, Đường Mạch nắm chặt ngón tay, nói ra câu kia: “Có lẽ thật sự tồn tại một bản thân khác của chúng ta. Như vậy. . . . . .Hắc tháp rốt cuộc là cái gì?”

Hắc tháp rốt cuộc là cái gì?

Trong căn phòng yên tĩnh, không ai hé răng.

Có một đáp án đã hiện lên rõ ràng trong đầu Đường Mạch, đáp án đó là câu trả lời hợp lí nhất, nhưng mà nếu đúng như vậy thì sau khi thông quan bảy tầng Hắc tháp, bọn họ sẽ gặp phải cái gì? Là tự do chân chính, hay là một loại hình thức nô dịch khác?

Đằng sau ngàn vạn tòa Hắc tháp này rốt cuộc là thế lực nào.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi thở dài, Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Đói không?”

Vừa rồi khi Đường Mạch và Trần San San dùng dị năng Siêu tư duy để tiến hành suy luận, Phó Văn Đoạt vẫn đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng chen vào hai ba câu. Bây giờ, Đường Mạch quay đầu nhìn anh, anh cũng lẳng lặng nhìn Đường Mạch. Anh cong môi, nói với hai đứa nhỏ: “Tìm một nơi an toàn mà trốn, bọn anh đi tìm vật tư.”

Phó Văn Thanh cực kỳ nghe lời anh mình, vội vàng gật đầu.

Trần San San cúi đầu, tóc rủ xuống, che khuất mặt cô bé.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cùng nhau rời khỏi tòa nhà, tìm đồ ăn. Trần San San đợi trong phòng một lúc, nửa tiếng sau cô bé đi đến WC, mới bước đến chỗ ngoặt nơi cầu thang thì đã hoảng sợ, cô bé thấy một bóng người cao gầy đứng dưới ánh trăng.

Mặt trăng to lớn treo cao trên bầu trời, xuyên qua những tòa nhà rồi chiếu xuống lớp kính thủy tinh, kéo dài những cái bóng của tay vịn cầu thang khiến chúng nghiêng nghiêng trên mặt đất. Một cô gái mặc đồ đen buộc tóc đuôi ngựa đang ngồi bên lan can cầu thang nơi góc ngoặt, hai chân để trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời.

Có lẽ bởi vì thủy tinh gần như trong suốt, ánh trăng kia giống như không có vật cản, hoàn toàn bao phủ cơ thể của cô.

Trần San San đem kinh ngạc giấu sau sắc mặt bình tĩnh, định đi qua đối phương vào WC. Còn chưa đi được hai bước, Mộ Hồi Tuyết đã nói: “Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đi ra ngoài tìm vật tư rồi à?”

Địa cầu online đã được nửa năm, người chơi dần dần có ít yêu cầu về thức ăn và nước uống hơn, quá trình trao đổi chất trong cơ thể vẫn từ từ diễn ra. Nhưng ít chứ không phải không có nhu cầu.

Trần San San không giấu diếm: “Phải.”

Dừng một chút, cô bé hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Cô bé tóc ngắn cũng không mong nghe được đáp án, nhưng mà giây tiếp theo Mộ Hồi Tuyết liền trả lời: “Tắm trăng.”

Trần San San sửng sốt: “?”

. . . . . .Tắm trăng?

Mộ Hồi Tuyết: “Cái trái đất kia của hồi quy giả không hề có mặt trăng, chỉ có ban ngày thôi. Mặt trời mọc ở đằng đông, lặn ở đằng tây. Bời vì bọn ta không có tư cách nghỉ ngơi. Có lẽ đối với nó mà nói,” Mộ Hồi Tuyết chỉ vào tòa tháp đen khổng lồ đang được ánh trăng chiếu rọi, “Hồi quy giả bọn ta chỉ là công cụ để công tháp thôi. Ngươi biết con kiến không?”

Trần San San không rõ ý tứ của câu hỏi này, cô bé trả lời: “Biết.”

Mộ Hồi Tuyết cười cười, vươn eo, bám vào tay vịn cầu thang rồi đứng lên: “Bọn ta chính là kiến thợ. Cuộc sống của hồi quy giả chỉ có tham gia phó bản, công tháp, không hề có giá trị gì. Hơn sáu tỷ người, cuối cùng chỉ còn lại ba mươi lăm vạn. . . . . .”

Hắc y nữ nhân cúi đầu xoa xoa tóc của cô bé, môi mỉm cười lộ ra răng nanh trắng tinh: “Hồi quy giả phần lớn là người trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh, đàn ông chiếm số lớn. Lần gần nhất ta nhìn thấy đứa nhóc nhỏ như ngươi đã là ba tháng trước rồi. Ừm. . . . . .Ngươi có bị suy dinh dưỡng không đấy? Nhìn như mới mười hai tuổi vậy, trông chẳng lớn hơn cậu bé kia là bao.”

Giọng nói của Trần San San hơi thấp: “Điều kiện nhà ta không được tốt.” Nhưng ta cũng kén ăn, cho nên đúng là có hơi suy dinh dưỡng.

Câu sau Trần San San không nói.

Mộ Hồi Tuyết không mở miệng nữa.

Trần San San vòng qua cô ta đi vào toilet, cô bé quay đầu thì thấy nữ nhân này lại nằm xuống bên lan can cầu thang, hai tay gối sau đầu, im lặng phơi ánh trăng.

Khi Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt mang theo đồ ăn trở về, thấy Mộ Hồi Tuyết, hai người đều có chút kinh ngạc.

Bọn họ nghĩ Mộ Hồi Tuyết đã sớm rời đi rồi.

Mộ Hồi Tuyết mỉm cười: “Ở Bắc Kinh ta chẳng quen ai, ngày mai đã cập nhật phiên bản mới rồi, mà ta cũng chẳng có nơi nào để đi. Bây giờ trời đã tối, chờ mai Hắc tháp cập nhật xong thì ta đi sau.”

Mộ Hồi Tuyết đương nhiên không tính là đồng đội của bọn họ, nhưng cô gái này nhìn cũng không có uy hiếp gì. Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt ngầm đồng ý để cô ta ở lại tòa nhà này. Mộ Hồi Tuyết tuy rằng mạnh, nhưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không phải thật sự đánh không lại cô ta. Nếu cô ta dám làm gì, Đường Mạch sẽ không chút do dự sử dụng dị năng ‘Một người đàn ông rất nhanh’, phối hợp với Phó Văn Đoạt xử lý cô ta.



Buổi tối, Trần San San ghi lại cái tên được Hắc tháp thông báo lên quyển sổ nhỏ của mình.

Đường Mạch đọc ra cái tên đó: “Châu Âu khu 1, người chơi chính thức Lena Joophorse.”

Sau khi địa cầu online, trí nhớ của người chơi vô cùng tốt. Phó Văn Đoạt nói: “Cô ta là người chơi đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng 1 ở châu Âu.”

Đường Mạch gật gật đầu: “Tôi cũng nhớ.”

Phó Văn Đoạt: “Mười khu trên toàn cầu, khu Châu Âu trước mắt nhờ cô ta thông quan Hắc tháp tầng năm nên được miễn cưỡng chế công tháp trong ba ngày nữa. Trừ khu Châu Âu, chín khu còn lại nội trong ba ngày mà chưa có ai thông quan Hắc tháp tầng năm thì cả khu sẽ bị cưỡng chế công tháp.”

Đường Mạch nhíu mày: “Ba ngày quá ngắn.”

Do sự kiện của hồi quy giả, Hắc tháp cập nhật phiên bản 4.0, sau khi hai thế giới dung hợp, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt vẫn không có thời gian để lo chuyện công tháp. Trò chơi của Eva, Phố Buôn Bán Kỳ Thú của ông già Noel, chuyện bọn họ phải kiêng kị còn rất nhiều. Nếu bây giờ phải công tháp, bọn họ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Những người chơi cấp cao khác cũng thế. Chỉ có Lena Joophorse là ngoại lệ.

Lựa chọn tốt nhất của bọn họ là sau ba ngày khi Hắc tháp mở ra hình thức cưỡng chế công tháp, nhưng điều này có nghĩa tất cả người chơi trên Trung Quốc đều sẽ bị kéo vào phó bản.

Phần lớn người chơi có tốc độ tiến bộ không theo kịp yêu cầu của Hắc tháp, đột nhiên công tháp sẽ đem lại độ nguy hiểm rất cao. Không nói đến những người khác, Phó Văn Thanh cũng rất nguy hiểm. Bây giờ cậu nhóc phải tiến công chiếm đóng Hắc tháp tầng bốn, dựa vào thực lực của cậu nhóc bây giờ thì rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa cưỡng chế công tháp thì không thể tổ đội, ai cũng không thể nắm chắc rằng bản thân sẽ công tháp một mình hay có thêm một đội hữu xa lạ.

Suy nghĩ một lúc, Đường Mạch quyết định: “Chờ sau khi Hắc tháp cập nhật phiên bản 4.5, chúng ta sẽ đi công tháp.”

Mọi người nghỉ ngơi một đêm.

Rạng sáng ngày hôm sau, mặt trời bắt đầu nhô lên. 5 giờ 58 phút, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đồng thời mở mắt ra, quay sang nhìn đối phương.

Khi bọn hắn chạy đến bên cửa sổ thì đã thấy Mộ Hồi Tuyết đứng đó từ khi nào.

Trần San San và Phó Văn Thanh trong một phút cuối cùng mới chạy tới. Không ai nói gì, năm người cùng nhau ngẩng đầu, nhìn về phía tòa tháp khổng lồ đang lơ lửng trên cao kia.

Cùng lúc đó, Tô Châu, phố Guan Qian.

Một chiếc xe ô tô thể thao mui trần đỏ rực ngạo nghễ chạy một cách lung tung trên phố đi bộ, húc đổ một số quầy hàng nhỏ trước các cửa tiệm. Bánh xe ma sát với mặt đất tạo nên những tiếng cót két khó chịu, trên mặt đất xuất hiện mấy vết lốp đen dài hơn mười mét. Chiếc xe rầm một cái lết bánh, trượt ngang đến bên dưới Hắc tháp.

Nếu Đường Mạch ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, chiếc xe thể thao mui trần này đã được đặt tại đại sảnh tầng một trong lễ kỷ niệm của một trung tâm thương mại lớn ở Tô Châu vào năm ngoái, nó được trưng bày với trị giá hơn ba triệu.

Mà bây giờ, hai thanh niên nước ngoài trẻ tuổi bên trong xe tháo kính râm của mình xuống, ngẩng đầu nhìn tòa Hắc tháp phía trên.

Tựa hồ nhận thấy tầm mắt ai đó nhìn ra từ trong bóng tối, một trong hai người nước ngoài có mái tóc nâu liếc mắt về hướng đó.

Thanh niên tóc vàng ném cái kính râm xa xỉ xuống đất: “Này David, xem mấy con kiến kia làm gì đi. Bọn chúng chỉ dám trốn trong góc tối hâm mộ nhìn anh và tôi, bọn chúng có dám ra đây không nhỉ? Không, tôi tin đến dũng khí để nhìn lén một lần nữa chúng cũng không có đâu.”

David bất mãn nói: “Pitt, tôi đã nói rồi, tại sao phải chừa cho mấy con sâu này một đường sống chứ, giết hết bọn chúng chẳng phải tốt hơn sao, dù sao tại cái thế giới kia chúng ta toàn làm vậy mà.”

Pitt khều khều mi mắt: “Chẳng lẽ anh muốn cả cái Tô Châu này chỉ còn lại mỗi hai người chúng ta? Anh thích thế còn tôi thì không, tôi không phải GAY, tôi không muốn trải qua một thế giới chỉ có mỗi hai người cùng với anh đâu.”

David bĩu môi ghét bỏ, gã đang định lên tiếng phản bác thì Hắc tháp đột nhiên phát ra những tia sáng đủ màu sắc.

Pitt: “Ngon, phiên bản mới đến rồi.”

Tình huống tương tự cũng phát sinh ở khắp các nơi trên thế giới.

Chẳng qua phần lớn các người chơi đến quan sát Hắc tháp đều nấp ở chỗ tối, rất ít người càn rỡ kiêu ngạo giống hai tên ngoại quốc đang ở Tô Châu này.

Lần này trước khi cập nhật, Hắc tháp vẫn lóe lên năm đốm sáng trắng từ trên xuống dưới như cũ.

Đốm sáng thứ nhất nhấp nháy với tốc độ nhanh đến mức ngay cả Phó Văn Đoạt cũng không thấy rõ, đốm sáng thứ hai thì tổng cộng nhấp nháy hơn ba trăm nghìn lần. Đốm sáng thứ ba nhấp nháy năm mươi nghìn lần, đốm sáng thứ tư nhấp nháy một trăm lần.

Mà cuối cùng, đốm sáng thứ năm lóe lên đúng một lần.

Việc này đại biểu cho số người thông quan mỗi tầng trước mắt.

Sau khi năm đốm sáng đều nhấp nháy xong, một giọng trẻ con trong trẻo vang lên, dùng ngữ khí vô cảm mà nói—–

“Ding dong! 6 giờ 00 phút ngày 7 tháng 6 năm 2018, Hắc tháp phiên bản 4.5 chính thức online!”