*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời chủ nhà :
– Ở chương 59 vừa rùi có một đoạn quy tắc trò chơi nhắc đến ” 999个叉路口”. Thực sự lúc đó dịch không ra và nhớ mang máng lúc đọc Wiki về sau nói mấy đứa phải chọn chọn gì đó nên để bừa là ngã 4 á. Nhưng dịch xong chương 60 thì nhận ra 999 kia là 999 ngã rẽ thui. Ngã 2, 3, 4 , 5, 6. 7,.. gì cũng có hết. Nên cũng đã sửa lại rùi ạ (✿◠‿◠)
“Lại nói tiếp, cái tên này của em nghe có chút quen tai nha.” Người thanh niên sau khi giới thiệu tên mình và tên Đường Mạch liền đi tới bên người cậu nhóc, cười hì hì nhìn thằng bé: “Phó Văn Sinh……Phó Văn Sinh ? Hay Phó Văn Thanh ? “Phó” trong “Phó” nào, “Văn” trong “Văn” nào, mà cái gì “Sinh” cơ ?”
* Giải thích đoạn này một chút : Tên Phó Văn Thanh là 傅闻声/Fù Wén Shēng. Nhưng trong tiếng Trung, 闻 và 文 đều đọc là Wén = Văn, 声 và 生 đều đọc là Shēng = Thanh/Sinh cho nên câu tiếp theo người thanh niên mới hỏi “Phó Văn Sinh….Phó Văn Sinh nào cơ ? hay là Phó Văn Thanh”. Hắn ta đang không biết tên của Phó Văn Thanh là “傅文生“, “傅闻生” hay 傅闻声 vì cả 3 tên này đều phát âm giống nhau.
Phó Văn Thanh nhìn đối phương, bình tĩnh nói: “Điều này có quan trọng không ?”
Người thanh niên: “Có quan trọng hay không ấy hả ? Rất quan trọng đó nha. À mà không, hình như cũng không quan trọng lắm. Nhưng mà tên em…… A, anh nhớ ra rồi.” Anh ta khoa trương vỗ vỗ tay, hai mắt hơi nheo lại, “Người Trung Quốc đầu tiên thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, Khách lén qua sông. Hắn gọi là gì ấy nhỉ, Triệu Triệu, cậu còn nhớ tên hắn không ?” Người thanh niên quay đầu nhìn về phía Đường Mạch, “Chính là kẻ đã kéo tất cả mọi người vào trò chơi công tháp ấy, hắn tên là gì .”
Đường Mạch lạnh lùng nói: “Tôi không nhớ rõ.”
Người thanh niên tự hỏi tự trả lời : “A đúng rồi, hắn tên Phó Văn Đoạt. Có chút giống tên em nha. Hai người có quan hệ gì à ? Xem tuổi em, em là…… Con trai hắn à?”
Trêи mặt người thanh niên trước sau đều mang một nụ cười làm người khác chán ghét, anh ta ghé vào bên người Phó Văn Thanh, nhìn qua như đùa giỡn trêu chọc nhưng ý cười trong mắt lại không có nổi một tia chân thật. Anh ta cẩn thận nhìn chằm chằm Phó Văn Thanh, ánh mắt như rắn, nguy hiểm và quỷ quyệt.
“Em không quen biết hắn.” Phó Văn Thanh trả lời rất quyết đoán, “Hai tháng trước em cũng bị hắn kéo vào trò chơi công tháp, thiếu chút nữa đã chết trong đó, em hận hắn thấu xương. Các anh hẳn cũng là như vậy đi ? Nếu em thật sự có quan hệ với hắn, em sẽ thẳng thắn nói ra cái tên Phó Văn Thanh này, sau đó khiến các anh hoài nghi em à ?”
Lời Phó Văn Thanh nói cũng có vài phần đạo lý.
Toàn thể người chơi Trung Quốc đều hận Phó Văn Đoạt đến ngứa răng vì đã kéo tất cả mọi người xuống nước. Trong tổ chức Attack, Lạc Phong Thành đến tận bây giờ cũng vẫn chưa nói cho các thành viên khác biết vị “Phó tiên sinh” kia chính là Phó Văn Đoạt, cũng bởi anh ta cảm thấy nếu công khai thân phận thật của Phó Văn Đoạt, loại không đầu óc như Jacks khả năng thật sự sẽ đi tìm Phó Văn Đoạt đòi đấu một trận, sau đó bị đối phương đánh cho tơi bời.
Nếu Phó Văn Thanh thật sự có quan hệ với Phó Văn Đoạt, cậu nhóc sẽ nói với hai người Đường Mạch tên nó là như thế này sao ? Cậu nhóc hẳn là sẽ che dấu tên họ thật của mình, miễn cho Đường Mạch và người thanh niên lại đề phòng mình.
Người thanh niên nhìn Phó Văn Thanh trong chốc lát, cười nói: “Em có lẽ chính là đang lợi dụng loại tâm lý đảo ngược này. Người bình thường cho dù có quan hệ với tên Khách lén qua sông kia cũng sẽ không nói cho người khác biết, sẽ tận lực mà dấu diếm. Em ngược lại thoải mái nói ra tên mình, nghĩ rằng bọn anh nhất định sẽ không hoài nghi em ?”
Phó Văn Thanh mang bộ dáng nghiêm túc, vì chính mình mà biện giải: “Em chỉ muốn nói với các anh, hãy tin tưởng em. Phó Văn Thanh là tên thật của em. Mặc dù cái tên này quả thật có chút giống với tên ai đó, nhưng em thật sự không có quan hệ gì với hắn cả. Em đem tên thật nói cho các anh, là muốn các anh tin tưởng em. Em đánh không lại các anh, nếu các anh không tin em, bất cứ lúc nào cũng có thể giết em. Em chỉ muốn giữ mạng để ra khỏi đây, không hơn không kém.”
Đường Mạch chăm chú nhìn biểu hiện chín chắn trưởng thành này của Phó Văn Thanh, người thanh niên cũng ý vị thâm trường mà đánh giá thằng bé.
Rất nhanh sau đó, ba người tựa như đều quên mất đoạn nói chuyện vừa rồi, trở lại chủ đề ban đầu khi nãy.
“Đóa Hoa Mặt Trăng này cùng với hai đóa hoa kia giống nhau, hành lang này cùng hai bên hành lang lúc trước chúng ta gặp phải cũng giống nhau như đúc.” Sau khi Đường Mạch đặt lồng kính lại trêи bục gỗ, hắn cúi đầu nhìn xuống vũng máu trêи mặt đất, nói “Thứ khác biệt duy nhất, chính là vết máu này .”
Phó Văn Thanh nói: “Theo như em phỏng đoán, hành lang này cũng từng có ba người chơi, nhiệm vụ của bọn họ giống với chúng ta, đều là Tìm được Hoa Mặt Trăng thích nói dối. Khi tiến hành lựa chọn con đường để đi tới bục gỗ, bọn họ khẳng định đã nổ ra một hồi tranh chấp, có lẽ ba người bọn họ, ai cũng không muốn là người đầu tiên đi .” Thậm chí đã xuất hiện việc dùng vũ lực để trấn áp, ép buộc đồng đội trở thành chuột bạch tìm đường.
Phó Văn Thanh đang rất nỗ lực muốn gia nhập vào đội ngũ của Đường Mạch và người thanh niên, Đường Mạch liếc nhìn cậu nhóc. Đường Mạch biết hiện tại Phó Văn Thanh thực sự muốn khiến mình và người thanh niên tin tưởng nó. Bởi vì chỉ có như vậy, thằng bé mới có hy vọng sống sót.
Đường Mạch tiếp theo nói: “Giả thiết giữa ba người bọn họ thật sự xảy ra việc dùng vũ lực để cưỡng ép đồng đội đi trước, như vậy người đầu tiên kϊƈɦ phát bẫy rập, hẳn là đã chết.”
Phó Văn Thanh : “Sau đó hai người chơi kia sẽ cho rằng con đường còn lại chính là con đường an toàn, khi bọn họ bước lên liền lơ là cảnh giác, chỉ sợ cuối cùng cũng đã gieo mình xuống động không đáy kia rồi.” Dừng một chút, Phó Văn Thanh nhìn về phía Đường Mạch và người thanh niên, dường như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đồ hình màu xanh lục trêи đỉnh đầu hai người.
Người thanh niên cười: “Nhìn gì anh thế, Tiểu Sinh Sinh ?” (Người thanh niên vẫn đang gọi nhầm tên thằng bé)
Thấy người vừa rồi còn hoài nghi chính mình đột nhiên dùng tên gọi thân mật như vậy để xưng hô, Phó Văn Thanh nhất thời không kịp phản ứng lại. Cậu nhóc sửng sốt trong giây lát, đứng lên đi tới bên cạnh Đường Mạch, nói: “Triệu…… Anh Triệu, em vừa rồi nghĩ đến, đồ hình trêи đỉnh đầu em là màu đỏ, của các anh là màu xanh lục, như vậy có phải màu sắc của đồ hình trêи đỉnh đầu ba người chơi ở hành lang này cũng sẽ không giống với chúng ta? Ví dụ như……”
“Của bọn họ là màu tím.” Đường Mạch nói.
Phó Văn Thanh dùng sức gật đầu: “Em cũng cảm thấy là màu tím. Xem ra các anh cũng đã từng đi qua gian phòng ngủ kia ?”
Đường Mạch không phủ nhận.
Phó Văn Thanh thầm nghĩ: “Cho nên, ngay từ lúc bắt đầu, một số đồ vật trong lâu đài này đã ám chỉ cho chúng ta biết kế tiếp chúng ta sẽ gặp phải những dạng người gì sao……”
Sau khi tiến vào lâu đài đá quý của Vương hậu Hồng Đào, Đường Mạch nhận được Nhiệm vụ chi nhánh một : “Tiến vào nhà kính trồng hoa”. Vì để tìm được nhà kính này, hắn, người thanh niên và người phụ nữ đã liên tiếp đi qua rất nhiều căn phòng và hành lang. Trong đó có một gian phòng ngủ, Đường Mạch nhìn thấy trêи bàn trang điểm trong phòng ngủ có một bình hoa bên trong cắm ba chiếc lông chim. Một chiếc là màu đỏ, một chiếc là màu xanh lục, chiếc còn lại là màu tím.
Bởi vì có rất ít lông chim được nhuộm thành màu sắc kì quái như vậy nên Đường Mạch nhìn nhiều vài lần liền nhớ như in.
Mà hiện tại, hắn nhìn đồ hình màu đỏ trêи đầu Phó Văn Thanh, sau lại nhìn đồ hình màu xanh lục trêи đầu người thanh niên. Hắn nói: “Xem ra sau khi tiến vào lâu đài này, rất nhiều nơi đều ẩn giấu manh mối và sự ám chỉ.” Ba màu sắc khác nhau của lông chim là ám chỉ người chơi, trong Lâu đài đá quý tổng cộng có ba đội ngũ. “Chúng ta có thể nhớ lại một chút những manh mối mình đã nhìn thấy trước đây, có lẽ sẽ có ích đối với việc hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến. Em có nhìn thấy manh mối nào khác nữa không?” Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Thanh .
Phó Văn Thanh suy nghĩ trong chốc lát: “Khi em ở trong một tòa cung điện đã từng thấy qua một đài phun nước được điêu khắc rất kỳ lạ. Đó là một con rắn cực kỳ khổng lồ, tòa cung điện kia đã vô cùng to lớn, vậy mà con rắn đó liền chiếm cứ hai phần ba không gian. Bởi vì nó quá lớn, thân hình nó được uốn thành hình tròn ở trong cung điện , vừa khéo để nó tự cắn đuôi chính mình. Nước phun ra từ giữa miệng và răng năng của nó, theo đường hầm chảy ra khỏi cung điện, không biết chảy tới chỗ nào.”
Đường Mạch nhíu mày: “Rắn lớn cắn đuôi của chính mình ?”
“Jörmungandr?” Giọng nói người thanh niên vang lên, Đường Mạch và Phó Văn Thanh đều nhìn về phía đối phương. Chỉ thấy anh ta đứng dựa vào một bên tường, thấy hai người bọn họ đều nhìn mình, anh ta cười nói: “Thần thoại Bắc Âu, hai người đều chưa từng nghe qua à ? Đứa con trai thứ hai của Loki, một con rắn lớn tượng trưng cho sự tà ác, gọi là Jormungandr. Trong “Hoàng hôn của chư thần” (chính là Ragnarök ấy. Nhưng là Ragnarök trong truyện chứ không phải trêи phim), nó đã đồng quy vu tận với Thần Sấm Thor . Hai người biết Thor là ai không, chính là…… Búa tới, cây búa của Thần Thor bất kể ai cũng không thể nhấc lên ấy. Ha ha ha ha……”
Nụ cười trêи mặt người thanh niên vô cùng kỳ quái, trò đùa của anh ta không buồn cười chút nào, toàn bộ Hành Lang Đá Quý chỉ vang lên tiếng cười khoa trương của anh ta. Anh ta cười hồi lâu, phát hiện trêи mặt Đường Mạch và Phó Văn Thanh đều không thể hiện chút cảm xúc nào, thay vào đó chỉ nhìn chằm chằm mình, liền cảm thấy không thú vị mà nhún nhún vai, dựa vào vách tường tự ngâm nga hát.
Trong lòng Đường Mạch đại khái cũng tưởng tượng ra được bộ dáng của con rắn lớn kia. Đài phun nước này tạm thời chưa thể đưa ra được manh mối gì hữu dụng, có lẽ nó đang ám chỉ phương thức tấn công của Vệ Binh ? Hoặc là, ám chỉ lối ra chính xác của hành lang?
Nhưng hiện tại, so với một con rắn khổng lồ, Đường Mạch tin tưởng những hoa văn kỳ quái hắn nhìn thấy trêи thân chậu than trong đường hầm hẹp dài kia càng có khả năng là bản đồ chính xác dẫn họ thoát khỏi Hành Lang Đá Quý .
Ba người kiểm tra một lượt hành lang, sau khi xác định không còn bất kì manh mối gì liền quyết định xuất phát, chính thức rời khỏi nơi này.
Bên cạnh căn phòng tam giác có ba hành lang, phân biệt thuộc về ba đội ngũ đỏ, xanh, tím. Đường Mạch biết vận khí của chính mình luôn rất kém cỏi, ngay cả khi chỉ hai chọn một hắn vẫn đều có thể chọn ra con đường gian nan nhất. Nếu để hắn lựa chọn hành làng rời đi, tám chín phần mười sẽ có vấn đề. Về phần người thanh niên, có thể không cho đối phương cơ hội nói liền không cho nói.
Đường Mạch nhìn Phó Văn Thanh : “Em chọn một cái thử xem.”
Phó Văn Thanh ngẩn người: “…… Em á ?”
Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Ba hành lang, mặt sau tổng cộng có ba cánh cửa. Em tùy tiện chọn một cái đi.”
Người thanh niên tủm tỉm cười nhìn một màn này.
Phó Văn Thanh cân nhắc một lát, nói: “Đội ngũ màu tím này đã không còn ai, hiện tại chúng ta vừa vặn là ba người, xem như hợp thành một đội ngũ mới. Chúng ta liền từ hành lang của đội ngũ màu tím này rời đi đi.”
Không có ai phản đối, ba người đi tới cuối hàng lang của đội ngũ màu tím. Đường Mạch quay đầu nhìn về phía người thanh niên: “Bruce tiên sinh, anh thích nhất là đá cửa nhỉ.” Vừa nói vừa dùng ánh mắt hướng về phía chốt cửa.
Nụ cười trêи miệng người thanh niên cương một chút, sau một hồi lại cười đến càng sáng lạn. Anh ta liếc mắt nhìn Đường Mạch, đi đến cạnh cửa, một chân đem cửa đá văng.
Ầm vang một tiếng, cửa gỗ bị người đá ra.
Ba người đề phòng nắm chặt vũ khí của chính mình, sau khi phát hiện không có nguy hiểm gì, Đường Mạch là người đầu tiên tiến vào, người thanh niên và Phó Văn Thanh theo sau bước chân hắn. Sau khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng đằng sau cánh cửa, cho dù là người thanh niên luôn mang biểu tình cà lơ cà phất cũng đều ngừng cười, lộ ra sự kinh ngạc trong nháy mắt.
Chỉ thấy sau hành lang ánh trăng hoa mỹ lộng lẫy kia, là một thế giới càng thêm tráng lệ mỹ miều.
Toàn bộ thế giới này tựa như dùng đá quý gọt giũa mà thành. Trần nhà được làm bằng hoàng ngọc với màu lam xanh thẳm, vách tường là pha lê đỏ rực lấp lánh, mặt đất khảm đầy hổ phách sắc vàng cam. Ngọc bích giống như một đại dương mênh ʍôиɠ biển rộng, lơ lửng trêи đỉnh đầu ba người, nhấp nhô như sóng xanh rập rờn; mặt tường màu đỏ cùng màu vàng trêи nền đất bóng loáng tinh khiết phản xạ trêи khuôn mặt ba người Đường Mạch.
Hoàng hổ phách làm thành mặt đất nhìn qua quá mức bóng loáng, tựa hồ như bước chân lên liền sẽ trượt ngã. Nhưng Đường Mạch dùng sức dẫm thử hai cái, lực ma sát vẫn rất lớn như cũ, hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc đi lại.
“Xem ra ở đây, lực ma sát không liên quan gì tới những viên đá quý này . Đây thực sự là Hành Lang Đá Quý .” Đường Mạch chém đinh chặt sắt mà nói, hắn nhanh chóng xoay người, “Cửa không chủ động đóng lại, xem ra chúng ta có thể thử một chút hai con đường bên kia.”
Ba người lại đi tới hai hành lang còn lại, mở ra cánh cửa ở cuối mỗi hành lang.
Cảnh tượng ở sau hai cánh cửa này cũng giống như cánh cửa đầu tiền, đều là Hành Lang Đá Quý lộng lẫy. Sau hai lần chứng kiến vẻ đẹp nhân loại vĩnh viễn không thể đạt tới này, Đường Mạch đã không còn khϊế͙p͙ sợ, hắn phân tích nói: “Thời điểm chúng ta tiến vào hành lang này là từ một phòng mở cửa tiến vào. Nhưng hiện tại căn phòng kia đã không thấy đâu nữa, biến thành Hành Lang Đá Quý. Xem ra chúng ta chỉ có thể lựa chọn tiến vào một trong ba Hành Lang.”
Ba người lại quay về hành lang ban đầu, vượt qua qua cánh cửa gỗ, đi ra ngoài.
Đi lại trong một không gian toàn đá quý như vậy căn bản không cần vật chiếu sáng. Những viên đá quý này tựa như sẽ sáng lên, từ bên trong phát ra phát ra những tia sáng lấp lánh. Những ánh sáng này cũng không loá mắt, nhưng sau khi hàng ngàn hàng vạn viên đá quý tụ lại cùng nhau, toàn bộ hành lang liền được chiếu đến sáng như ban ngày.
Khi đi trêи Hành Lang Đá Quý, lần đầu tiên Đường Mạch mới có cảm giác mình đang tham gia một hồi trò chơi.
Bởi vì nơi này tuyệt đẹp như một câu chuyện cổ tích vậy.
Ba người đi được nửa phút liền gặp một ngã rẽ.
Người thanh niên cố ý “Di” một tiếng, cười nói: “Hành Lang Đá Quý tổng cộng có 999 ngã rẽ, nhanh như vậy đã gặp được một cái rồi ư?”
Đường Mạch im hơi lặng tiếng nhìn đối phương, đưa ra kết luận: Quy tắc trò chơi của người thanh niên, cũng có nhắc tới Hành Lang Đá Quý có 999 ngã rẽ.
Đường Mạch nói: “Hiện tại nên chọn con đường nào đây ?”
Giờ phút này, xuất hiện trước mặt ba người là hai con đường rẽ sang hai hướng hoàn toàn khác nhau. Hai con đường này giống nhau như đúc, không có bất cứ thứ gì để phân biệt chúng. Một lối chỉ hướng bên trái, một lối chỉ hướng phía bên phải.
Đường Mạch lại đem việc lựa chọn vứt cho Phó Văn Thanh .
Đối mặt với sự lựa chọn lần này, trêи trán Phó Văn Thanh chảy đầy mồ hôi. Cậu nhóc không nói gì, hai mắt đảo qua đảo lại trêи cả hai con đường. Cuối cùng nó ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Mạch: “Lần này vẫn để em chọn đường ạ ?”
Đường Mạch bình tĩnh: “Vận may của anh rất kém, nếu để anh chọn, tám chín phần mười đều sẽ xảy ra vấn đề.”
Người thanh niên xen mồm nói: “Vận khí cậu không tốt, vậy dựa theo đường cậu chọn, sau đó chọn ngược lại. Cậu chọn bên nào, chúng ta liền đi bên còn lại.”
Đường Mạch liếc mắt nhìn đối phương: “Cho dù chọn bên còn lại, nói không chừng vẫn sẽ xảy ra vấn đề. Bởi vì việc chọn hướng ngược lại này là kết quả từ lựa chọn của tôi.” Đường Mạch chưa bao giờ dám ôm hy vọng gì đối với vận may kém đến nghịch thiên của mình. Hắn thậm chí đôi khi còn hoài nghi mình đời trước đã tạo nghiệt gì mà đời này lại vớ phải một quyển sổ đê tiện đến vậy, lấy việc mắng mình làm mục tiêu phấn đấu thì cũng thôi đi, đây lại còn tệ đến mức khiến vận may của hắn kém đến mức không nói nổi nữa.
Nghe Đường Mạch nói xong, người thanh niên cười cười, anh ta há miệng thở dốc dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thì thầm một câu “Dù sao các cậu cũng không hơn tôi được.”
Quyền lựa chọn lại trở về tay Phó Văn Thanh.
Thấy Đường Mạch và người thanh niên đều đang nhìn mình, Phó Văn Thanh trầm mặc hồi lâu, chỉ hướng bên trái: “Em chọn bên này.”
Dù sao cũng chỉ có hai lựa chọn, không là bên trái thì là bên phải. Đường Mạch bình tĩnh nói: “Vậy chúng ta đi bên trái.” Nói xong, hắn nhanh chóng mang theo Phó Văn Thanh đi về phía hành lang bên trái.
Người thanh niên lớn tiếng nói: “Uy, hai người không định hỏi ý kiến tôi à, nếu tôi không muốn đi bên trái thì sao?”
Đường Mạch cũng không quay đầu lại: “Vậy anh đi bên phải đi.” (Đanh đá =)))
Người thanh niên: “……”
Cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn đi theo Đường Mạch. Đường Mạch nhìn như hoàn toàn tín nhiệm lựa chọn của Phó Văn Thanh, không hề do dự liền tiến vào hành lang bên trái, nhưng thật ra tay hắn vẫn luôn nắm chặt cây dù nhỏ.
Quy tắc trò chơi điều thứ ba: Mỗi một tử lộ đều sẽ có hai vệ binh của Vương hậu Hồng Đào đang đi tuần tra.
Nếu đây là tử lộ, bọn họ chắc chắn sẽ gặp phải vệ binh của Vương hậu Hồng Đào. Trong trò chơi công tháp này, Đường Mạch chỉ mới biết đến hai nhân vật quan trọng, một là Vương hậu Hồng Đào, hai là vệ binh của Vương hậu. Người trước không cần nhiều lời, khẳng định là đại Boss của trò chơi này. Người sau cũng không thể khinh thường, nó nếu đã có thể xuất hiện trong quy tắc trò chơi, được Hắc tháp dùng để cảnh cáo người chơi lựa chọn lối rẽ chính xác, thực lực nhất định sẽ rất mạnh.
Nhưng không biết do vận khí của Phó Văn Đoạt Thanh quá tốt hay do xác suất chọn chính xác một trong hai con đường vẫn tương đối cao, ba người đi được nửa phút, lại gặp phải một ngã rẽ.
Nhìn thấy ngã rẽ này, ba người đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra. Điều này chứng tỏ vừa rồi bọn họ không chọn sai đường, đường bên trái không phải tử lộ. Nhưng rất nhanh bọn họ lại bắt đầu khẩn trương lên.
Đường Mạch yên lặng nhìn Phó Văn Thanh .
Phó Văn Thanh : “……”
Loại lựa chọn quan trọng liên quan đến mạng sống như thế này, mỗi lần làm ra quyết định đều giống như đang tiêu hao tinh thần sống của chính mình vậy. Phó Văn Thanh đã bắt đầu hoài nghi mình có nên tiếp tục đi cùng hai vị này hay không, nếu không khi thằng bé thật sự chọn sai, nói không chừng hai bọn họ sẽ trở mặt ngay. Tuy nhiên, dưới cái nhìn đầy áp bách của Đường Mạch, cậu nhóc không thể không đưa ra quyết định.
Phó Văn Thanh : “…… Bên trái đi.”
Đường Mạch và Phó Văn Thanh lại cùng nhau đi vào hành lang bên trái, người thanh niên chậm rì rì đi theo sau.
Lần này, Phó Văn Thanh lại chọn đúng rồi.
Liên tiếp năm ngã rẽ, Phó Văn Thanh giống như được nữ thần may mắn bảo hộ, mỗi một lần đều chọn ra con đường chính xác. Mỗi lần sau khi tiến vào một lối rẽ, ba người sẽ vừa đề phòng xung quanh có khả năng xuất hiện đánh lén, vừa tăng tốc tiến nhanh về phía trước. Bởi vì Hắc tháp đã nói qua, mỗi nhân loại nếu ở lại quá ba giờ đồng hồ trong Hành Lang Đá Quý, gần như sẽ không có khả năng thoát ra ngoài.
Khi nhắc đến điều này, Hắc tháp dùng từ “Nghe nói” cho nên nó có thể không phải là quy tắc chính thức của trò chơi. Nhưng Đường Mạch cũng không vì thế mà lơ là thiếu cảnh giác. Nếu đã nói ra con số chuẩn xác là ba giờ đồng hồ, như vậy nó nhất định có ý nghĩa. Rất có khả năng, sau ba giờ này, ba người Đường Mạch thật sự sẽ không bao giờ có thể thoát ra khỏi hành lang này nữa.
Khi ba người thuận lợi đi qua bảy ngã rẽ và đi vào ngã rẽ thứ tám, Đường Mạch kinh ngạc mở to mắt, Phó Văn Thanh và người thanh niên cũng có chút kinh hãi.
Chỉ thấy trước mặt ba người, là ba hành lang giống nhau như đúc.
Đường Mạch là người đầu tiên phản ứng lại, hắn đi lên trước, sờ sờ lối vào của ba hành lang này. Hắn quay đầu: “Lần này thật sự là ba hành lang rồi. Ba chọn một, hiện tại…… Chúng ta chọn một cái đi.” Hắn lại nhìn về phía Phó Văn Thanh .
Phó Văn Thanh : “……”
Quy tắc trò chơi điều thứ hai : Ở mỗi một ngã rẽ, nhất định sẽ có ít nhất một lối rẽ sai phương hướng, chỉ hướng tử lộ.
Đường Mạch đến tận bây giờ mới hiểu được ý nghĩa của quy tắc này. Ai nói ngã rẽ thì nhất định sẽ chỉ có hai, không thể là ba, bốn, năm, sáu, bảy cái sao ? Giống như tình cảnh hiện giờ bọn họ đang gặp phải, tổng cộng có ba lối rẽ, có ít nhất một lối là tử lộ, nếu chọn phải liền sẽ đưa bọn họ tới gặp vệ binh của Hồng Đào Vương Hậu. Cũng có thể có hai con đường là tử lộ, chỉ có một con đường chính xác.
Phó Văn Thanh cảm thấy cực kì áp lực, cậu nhóc hít một hơi thật sâu, khiến chính mình bình tĩnh lại. Cậu nhóc trước chọn một con đường: “Vẫn là bên trái đi.”
Đường Mạch yên lặng nhìn Phó Văn Thanh. Hắn nhìn ra, cậu bé này vẫn còn chuyện muốn nói.
Quả nhiên, Phó Văn Thanh tiếp tục: “Em không biết em chọn đường có đúng hay không, nếu nơi này có hai lối rẽ là tử lộ, chỉ có một lối là chính xác, nếu em chọn đúng, chúng ta liền tiếp tục đi về phía trước, khẳng định không thể sai được. Chỉ sợ…… Nơi này chỉ có một lối là tử lộ, hai lối còn lại đều là lối đi chính xác, thông tới một ngã rẽ mới. Anh Triệu, anh hiểu lời em nói chứ ?”
Đường Mạch lẳng lặng nhìn Phó Văn Thanh, một lúc sau hắn nói: “Nếu em đã chọn con đường bên trái, chúng ta liền cứ vậy mà đi.”
Phó Văn Thanh có chút nóng nảy: “Anh Triệu!”
Đường Mạch không trả lời cậu nhóc, đi vào con đường bên trái.
Người thanh niên đứng bên cạnh rất có hứng thú mà nhìn một màn này. Khi thấy Đường Mạch đi rồi, đối phương đi lên trước, tiến đến bên người Phó Văn Thanh đang mặt đầy nôn nóng, đè thấp giọng xuống: “Em gấp cái gì, cậu ta không để ý tới em, thực rõ ràng cũng là đã nghĩ tới vấn đề này. Cậu ta không vội, em vội như vậy làm gì. Còn sống không phải đã rất tốt rồi sao ?”
Nghe xong lời này, sắc mặt Phó Văn Thanh biến đổi. Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn người thanh niên, đối phương lúc này đang nở một nụ cười đầy lưu manh. Sau đó anh ta đút tay vào túi quần, rất nhanh đã đuổi kịp Đường Mạch.
Phó Văn Thanh thấy thế cũng đuổi theo sau.
Dọc đường đi, Phó Văn Thanh cho rằng Đường Mạch sẽ để lại ký hiệu gì đó, ghi nhớ một chút con đường mình đã từng đi qua. Nhưng Đường Mạch lại trước sau như một chỉ đi về phía trước. Hắn không hề để lại bất kì kí hiệu gì, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, tựa như thật sự không hề phát hiện ra những ngã rẽ sau lưng có ý nghĩa gì, ẩn giấu bao nhiêu nguy hiểm.
Phó Văn Thanh nhìn bóng lưng Đường Mạch, do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng.
Nhưng rất nhanh, cậu nhóc liền không có tâm tư để suy nghĩ chuyện này nữa. Ngay khi ba người đi đến cuối hành lang, người thanh niên vừa mới bước một bước về phía trước, đột nhiên mũi chân anh ta dùng lực, rất nhanh đã lùi về sau. Đường Mạch thấy thế cũng phản ứng lại ngay, một ngọn giáo sắc bén đâm thẳng về phía trước mặt hắn, Đường Mạch nghiêng người tránh đi, đồng thời rút ra cây dù nhỏ.
Theo sau sự xuất hiện của ngọn giáo đen nhánh là một đôi tay cầm giáo của Vệ Binh bài Poker hình người, nó đạp một chân lên mặt đất, bước ra từ trong hư không. Đây là một lá bài J, Vệ Binh bài Poker sau khi nhìn thấy Đường Mạch tránh được liền quay đầu trừng hắn, một lần lại một lần, phi ngọn giáo xuyên gió đâm về phía này.
Đường Mạch nhanh chóng niệm chú ngữ, mở ra cây dù nhỏ, chặn lại một kϊƈɦ này. Nhưng hắn vẫn bị đánh bay lên, phải liên tục lùi về sau ba bước mới ổn định được thân thể.
Ở phía bên kia, người thanh niên lấy ra chủy thủ, đang giao chiến với một Vệ Binh bài Poker khác.
Vệ Binh bài Poker thân hình cao lớn, sức mạnh cực kỳ khủng bố. Khi bọn chúng múa may ngọn giáo căn bản không tuân theo bất kì quy tắc nào, chỉ đơn giản là đâm chọc nhưng bởi vì ngọn giáo quá mức cứng rắn và sắc bén, sức lực của chúng lại quá mạnh mẽ, do đó cũng tạo thành sự uy hϊế͙p͙ cho Đường Mạch và người thanh niên. Bắt lấy cơ hội ngọn giáo đâm vào không khí, hai mắt Đường Mạch co rụt lại, thu hồi cây dù nhỏ, dùng sức hướng mũi dù về phía chính giữa của lá bài Poker.
Chỉ nghe thấy một âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên.
Đường Mạch trợn to mắt, một chân hắn dùng sức trêи mặt tường đá quý, trong không trung xoay người hô to: “Cẩn thận!”
Người thanh niên lúc này cũng dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp, di chuyển ra sau lưng Vệ Binh bài Poker. Tay trái anh ta giơ cao chủy thủ, cười hì hì nhìn lá bài này : “Đi mạnh giỏi nhé.” Lời vừa nói ra, chủy thủ đã vẽ một đường hướng về phía cần cổ Vệ Binh. Ai ngờ khi chủy thủy chạm vào người Vệ Binh lại chỉ lóe ra tia lửa chói mắt, Vệ Binh bài Poker không bị tổn hại một chút nào.
Sắc mặt người thanh niên tức khắc biến đổi, anh ta lùi về sau hai ba bước nhằm tránh khỏi ngọn gió sắc bén.
Người thanh niên quay đầu nhìn Đường Mạch. Hai người trăm miệng một lời: “Chạy!” Đường Mạch và người thanh niên đồng thời xoay người, nhanh chóng chạy về phía trước. Trong lúc chạy, một tay Đường Mạch bắt được Phó Văn Thanh, ném cậu nhóc lên lưng, không quay đầu lại liền chạy như điên. Tốc độ của Vệ binh rất nhanh, ngay sau khi phát hiện ba người Đường Mạch bỏ chạy, bọn chúng liền nhanh chân đuổi theo, nhưng ba người đã hoàn toàn chạy ra khỏi hành lang.
Ngay một khắc khi chân ba người rời khỏi hành lang, hai vệ binh kia đột nhiên dừng động tác. Chúng đứng giữa hành lang, máy móc quay đầu, quay trở lại chỗ sâu nhất trong hành lang. Vệ Binh bước đi trêи mặt đất phát ra thanh âm ầm ầm, chấn cho khắp nơi đều rung lên.
Nhìn thấy hai vệ binh kia không truy đuổi mình nữa, Đường Mạch thở hắt ra, thả Phó Văn Thanh xuống đất. Hắn nhìn về phía người thanh niên : “Hai vệ binh kia không hề có kỹ năng chiến đấu, chiêu thức và tốc độ cũng không quá nhanh, nhưng thân thể bọn chúng lại cực kỳ cứng rắn. Tôi tấn công như thế nào cũng không thể tạo thành vết thương trêи người chúng, anh thì sao?”
Người thanh niên: “ Tôi cũng không được.”
Đường Mạch thoáng thở dốc: “Hoá ra Vệ Binh của Vương hậu Hồng Đào lại là bài Poker. Có lẽ bản thân Vương Hậu cũng chính là một lá bài Poker. Hiện tại mặc kệ là như thế nào, chúng ta khẳng định không thể đánh bại hai vệ binh kia. Hơn nữa bọn chúng lại ẩn mình trong hư không, chỉ khi chúng ta đi tới cuối hành lang mới đột nhiên xuất hiện. Cho nên bọn chúng tập kϊƈɦ có thể nói là đánh lén, không thể phòng bị. Lần này cũng coi như chúng ta may mắn, thời điểm bọn chúng đánh lén không ngăn trở chúng ta lui về phía sau.” Dừng một chút, Đường Mạch nhìn sang Phó Văn Thanh: “Em lại tiếp tục chọn một lối đi.”
Phó Văn Thanh : “…… Anh lần này vẫn để em chọn ?”
Đường Mạch gật gật đầu: “Em chọn đi, hiện tại còn dư lại hai lối.”
Phó Văn Thanh nắm chặt ngón tay, cậu nhóc chỉ vào con đường ở giữa : “Bên này đi.”
“Được.”
Ba người Đường Mạch lại tiến vào con đường ở giữa.
Bọn họ không có thời gian để nghiên cứu về hai Vệ Binh mà mình vừa gặp phải, bởi vì thời gian giới hạn chỉ có ba giờ đồng hồ mà thôi. Trong ba giờ này, bọn họ nhất định phải rời khỏi Hành Lang Đá Quý, nếu không sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi đây, còn bị chế tác thành tượng điêu khắc cho Vương hậu Hồng Đào.
Lần này, Phó Văn Thanh đã chọn đúng, ba người lại đi tới một ngã rẽ. Lần này chỉ có hai lối rẽ, Phó Văn Thanh lại chọn bên trái, bọn họ sau đó liền tiến vào.
Dọc đường đi, Đường Mạch chỉ im lặng, hắn cúi đầu nhìn mặt đất phía dưới, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thời gian cứ thế trôi qua, ba người đã đi qua không biết bao nhiêu hành lang, gặp qua rất nhiều ngã rẽ. Trong đó bọn họ đi nhầm hơn 36 lần. Một khi phát hiện đi nhầm đường, Đường Mạch và người thanh niên sẽ lập tức lùi lại. Phó Văn Thanh cực kỳ nhạy bén, lần đầu tiên gặp phải Vệ Binh cậu nhóc không kịp phòng bị, từ đó về sau cậu nhóc vẫn luôn đi phía sau Đường Mạch và người thanh niên, thứ nhất sẽ không cản trở bọn họ, thứ hai khi gặp phải nguy hiểm có thể là người đầu tiên xoay người chạy trốn.
Nhưng bọn họ vẫn gặp phải hai Vệ Binh mai phục. Một Vệ Binh sẽ xuất hiện trước mặt Đường Mạch và người thanh niên, Vệ Binh còn lại sẽ ở phía sau Phó Văn Thanh, đem ba người bọn họ trước sau đều vây lại.
Đường Mạch bất đắc dĩ phải sử dụng “Khí nuốt vạn dặm như hổ”, thổi ra cơn lốc thổi bay hai tên Vệ Binh. Trước mặt ba người xuất hiện một con đường, bọn họ lắm lấy cơ hội chạy nhanh ra ngoài, thoát khỏi bẫy rập do hai Vệ Binh bài Poker thông minh này thiết lập ra.
Sau khi chạy thoát, người thanh niên nhìn về phía Đường Mạch: “Lần này vẫn là đạo cụ à? Hay là…. dị năng đấy ?”
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn đối phương, trêи mặt người thanh niên như cũ là vẫn bộ dáng cười tủm tỉm.
Đường Mạch bình tĩnh nói: “Đạo cụ.”
Người thanh niên ý vị thâm trường “Nga” một tiếng, nhìn về phía Phó Văn Thanh : “Em lại chọn đường đi.”
Vừa rồi khi bị Vệ Binh đánh lén sau lưng , Đường Mạch và người thanh niên không có khả năng trước tiên đi cứu Phó Văn Thanh, cậu nhóc không biết từ đâu rút ra một khẩu súng, ngăn cản thế tấn công của Vệ Binh bài Poker. Nếu đã có thể tiến vào trò chơi công tháp, tất cả người chơi đều không phải hạng vô dụng. Phó Văn Thanh nhìn như trói gà không chặt, nhưng khẩu súng kia của cậu nhóc vừa rồi lại bắn ra viên đạn lửa cực kì khủng bố, toàn bộ đều bắn vào đầu và bộ vị quan trọng của Vệ Binh bài Poker. Tuy rằng không thể bắn xuyên qua bài Poker nhưng cũng có thể khiến Vệ Binh kia lùi ra sau vài bước, giúp Đường Mạch và người thanh niên tranh thủ chút ít thời gian.
Phó Văn Thanh bình tĩnh đưa ra lựa chọn: “Đi bên phải đi.”
Đường Mạch nhẹ nhàng gật đầu: “Được, vậy đi bên này……”
“Tôi không đi.” Giọng nói người thanh niên vang lên, Đường Mạch và Phó Văn Thanh đều quay ra nhìn anh ta.
Chỉ thấy người thanh niên cao gầy dựa vách vào tường đá quý màu đỏ, trêи miệng như cũ treo lên một mạt cười khiến người khác chán ghét, anh ta dùng cằm chỉ về phía hành lang vừa rồi ba người đi nhầm, nói: “Hai người đều đã thấy rõ, hai Vệ Binh ở hành lang kia đều lợi hại hơn hẳn so với những Vệ Binh lúc trước. Vệ binh có thực lực khác biệt, kế tiếp nếu lại chọn sai đường, những Vệ Binh chúng ta gặp phải rất có thể sẽ ngày càng mạnh hơn. Cho nên…… Tôi không tin nhóc con kia nữa, tôi sẽ không đi con đường kia.”
Dừng một chút, người thanh niên cười nói: “Trước kia tôi đã từng nói qua, ừm…… Mọi người đều gọi tôi là Bruce may mắn ? Triệu Triệu, cậu có muốn đi cùng tôi không ?”
Đường Mạch dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm người thanh niên, hắn cứ lẳng lặng mà nhìn như vậy, nhìn cho đến tận khi đối phương không bảo trì được nụ cười trêи miệng nữa.
Lúc này, Đường Mạch nói: “…… Vì sao lại chọn đi lối này ?”
“Vì vui.” Người thanh niên cười hì hì nói, “Thế nào, cậu đi không?”
Đường Mạch thu hồi tầm mắt: “Tôi với nhóc con này sẽ đi bên phải.”
Người thanh niên từ bỏ, không hề khuyên can.
Ba người chia thành hai đội, người thanh niên một mình đi tới lối vào của hành lang ở giữa, Đường Mạch và Phó Văn Thanh đi tới lối vào của hành lang bên phải. Lúc này Phó Văn Thanh có chút do dự nhìn về phía người thanh niên, người thanh niên vẫy vẫy tay với nó, Phó Văn Thanh lập tức thu hồi tầm mắt, vẫn quyết định đi theo Đường Mạch.
Người thanh niên có chút tiếc nuối nói: “Cho nên, thật sự phải chia tay tại đây à ?”
Đường Mạch lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì.
Người thanh niên nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Mạch, nụ cười bên môi càng thêm sáng lạn, thở dài nói: “Cậu rất thú vị, hy vọng về sau còn có cơ hội gặp lại.” Nói xong liền nâng bước muốn đi tới hàng lang ở giữa, lúc này, Đường Mạch đột nhiên mở miệng: “Anh nhất định phải đi hành lang đó à ?”
Người thanh niên dừng bước, anh ta quay đầu nhìn Đường Mạch, ánh mắt đánh giá, cười nói: “Thế nào, lại đổi ý muốn đi cùng tôi rồi à ?”
Đường Mạch: “Hai người bọn tôi đi hành lang bên này, anh một mình đi hành lang bên đó. Nếu anh chọn đúng đường, tôi đây cũng không cần nói nhiều. Nếu anh chọn sai, liền sẽ đụng phải hai Vệ Binh bài Poker thực lực mạnh mẽ và thông minh như hai Vệ Binh lúc trước chúng ta gặp phải ở hành lang bên trái…… Bruce tiên sinh, khả năng anh có thể chạy thoát chưa đến 50%. Đi cùng chúng tôi, mọi người vẫn có thể hỗ trợ lẫn nhau. Cho dù hành lang bên phải là chọn sai, ba người chúng ta vẫn có thể dễ dàng chạy thoát, tỷ lệ sống sót của anh cũng sẽ cao hơn nhiều.”
Tựa như không hề nghe thấy lời Đường Mạch, người thanh niên thờ ơ nói: “Cho nên, hẹn gặp lại.”
Anh ta bước vào hành lang ở giữa. Hai tay đút túi quần ,ngân nga một khúc hát, nhẹ nhàng mà bước đi. Đúng lúc này, anh ta nghe thấy phía sau lưng truyền đến một trận tiếng bước chân. Anh ta dừng tiếng hát, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong Hành Lang Đá Quý hoa lệ lộng lẫy, Đường Mạch và Phó Văn Thanh đã đi đến lối vào của hành lang.
Người thanh niên cười nhẹ một tiếng: “Triệu Triệu, cậu lại muốn đi cùng tôi rồi đấy à ?”
Ánh mắt Đường Mạch gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt tươi cười của người thanh niên, hắn cứ như vậy nhìn hồi lâu, nhìn đến khi người thanh niên cũng cố ý nhìn lại hắn, dường như muốn nhìn chằm chằm lại đây. Ngay khi Phó Văn Thanh cảm thấy có chỗ nào đó hơi sai sai, muốn mở miệng đánh vỡ trầm mặc, Đường Mạch liền nở nụ cười. Hắn hơi nhếch môi: “Bruce tiên sinh, lại gặp mặt rồi. Tôi nghĩ kĩ rồi, ba người so với hai người chung quy vẫn tốt hơn. Cho dù anh chọn sai, ít nhất tỷ lệ sống sót của ba người chúng ta vẫn lớn hơn nhiều. Cho nên, vẫn là cùng nhau đi thôi.”
Người thanh niên phát ra tiếng cười từ trong lỗ mũi, anh ta không nói chuyện, tiếp tục ngân nga bài hát lúc nãy, đi về phía trước.
Lần này, hành lang ở giữa là một sự lựa chọn đúng đắn.
Đi được nửa phút, ba người đi đến một ngã rẽ. Lúc này có bốn lối rẽ, Phó Văn Thanh khó xử nhìn Đường Mạch. Ai ngờ lần này Đường Mạch vậy mà lại không nhìn nó mà nhìn về phía người thanh niên: “Bruce tiên sinh, không nghĩ tới anh lần này thật sự đã đoán đúng rồi.”
Người thanh niên: “Tôi đã nói tôi luôn rất may mắn mà.”
Đường Mạch: “Không bằng hiện tại, anh lại tiếp tục chọn đường đi, thế nào ?”
Nghe xong lời này, Phó Văn Thanh nhẹ nhàng thở ra. Người thanh niên nheo lại hai mắt, nhìn Đường Mạch: “Cậu nói lần này để tôi quyết định ?”
“Anh nếu không muốn chọn, vậy tiếp tục để nhóc con này chọn đi.” Đường Mạch tùy ý nói, “So với tôi mà nói, hai người các anh đều rất may mắn. Để hai người tùy tiện chọn một lối cũng không có vấn đề gì. Phó……” Dừng một chút, Đường Mạch nói: “Nhóc con, em chọn bên nào ?”
Không nghĩ tới Đường Mạch cuối cùng vẫn là muốn mình chọn đường. Phó Văn Thanh : “Bên phải đi……”
Người thanh niên cười nói: “Tôi cũng chọn bên phải.”
Đường Mạch: “Vừa khéo hai người lại chọn giống nhau, vậy chúng ta đi bên phải.”
Khi đi trong hành lang, Đường Mạch và Phó Văn Thanh đi một bên, người thanh niên một mình đi một bên. Tựa như đã quá quen với loại chuyện bị đồng đội đề phòng này, người thanh niên bình tĩnh đi về phía trước, chỉ là ánh mắt thường nhìn về phía Đường Mạch. Anh ta mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cẩn thận quan sát Đường Mạch, từ đầu đến chân đều quét qua một lần sau đó lại thu hồi tầm mắt.
Thật sự không có bất kì điểm khác thường nào, nhiều nhất…… Chính là thái độ của Đường Mạch đối với mình đã hơi tốt hơn một chút?
Nhưng rất nhanh sau đó, người thanh niên lại bị Đường Mạch làm lơ. Hắn trêи cơ bản chỉ hỏi Phó Văn Thanh muốn đi hướng nào, còn đâu thì mặc kệ người thanh niên. Chỉ khi gặp phải quá nhiều lối rẽ, Đường Mạch mới “Hạ mình chiếu cố” mà tham khảo một chút ý kiến của anh ta. Mỗi lần Đường Mạch hỏi anh ta muốn chọn lối nào, nụ cười trêи mặt người thanh niên đều sẽ sáng lạn hơn vài phần, tựa như nhìn thấy điều gì đó rất thú vị.
Ba người liền cứ như vậy đi hơn hai giờ đồng hồ.
Ngay khi đi tới một ngã rẽ có bảy lối rẽ, bọn họ đều dừng bước chân, trầm mặc không nói gì.
“Thật ra kể từ lần đầu tiên gặp phải ngã rẽ có ba lối rẽ, chúng ta đều đã biết, trò chơi này không có khả năng cứ tùy tiện đi như vậy mà được.” Đường Mạch bỗng nhiên mở miệng, người thanh niên và Phó Văn Thanh đều nhìn về phía hắn. Hắn nhìn bảy hành lang giống nhau như đúc, ánh mắt bình tĩnh: “Thời gian giới hạn tổng cộng là ba tiếng đồng hồ, Hành Lang Đá Quý có 999 ngã rẽ. Thời gian trung bình để đi từ một ngã rẽ đến ngã rẽ tiếp theo là 30 giây, ba giờ đồng hồ là 108 00 giây. Chúng ta một giây cũng đều không lãng phí, nhiều nhất chỉ có thể đi được 360 ngã rẽ.”
Phó Văn Thanh : “Đúng vậy, chuyện này em ngay từ đầu đã biết, nhưng vấn đề quan trọng hơn chính là có quá nhiều lối rẽ.”
Hơn hai tiếng trước, Phó Văn Thanh đã muốn nhắc nhở Đường Mạch chuyện này, cậu nhóc nói: “Quy tắc trò chơi đã nói, trong mỗi một ngã rẽ, nhất định sẽ có ít nhất một lối rẽ chỉ hướng tử lộ. Các anh hẳn cũng biết tới quy tắc này đi? Nếu là hai ngã rẽ chọn một, kia không cần phải nói, không phải lối thứ nhất thì chính là lối thứ hai, chúng ta cho dù đi nhầm, chỉ cần quay đầu, lối còn lại chắc chắn là con đường chính xác. Nhưng trường hợp gặp phải ngã rẽ có nhiều lối rẽ, giả sử là ngã ba, hai con đường an toàn, chỉ có một đường là có vệ binh, chúng ta liền rất dễ chọn sai. Vì khi chọn một lối để đi, ban đầu nó có thể là con đường đúng, nhưng cuối cùng chúng ta rất có khả năng sẽ gặp phải lối rẽ đều là tử lộ.” tiếp đó nó ngẩng đầu, “Bởi vì Hắc tháp cũng không hề nói, trong mỗi ngã rẽ nhất định phải có một lối rẽ là chính xác .”
Đường Mạch nhìn Phó Văn Thanh bình tĩnh lý trí, nói: “Đúng vậy. Có lẽ rồi chúng ta sẽ gặp phải một ngã rẽ, mà tất cả các lối rẽ trong đó đều chỉ hướng tử lộ. Bởi vì chúng ta ngay từ đầu đã đi lầm đường. Ở một ngã rẽ nhiều lối rẽ nào đó, chúng ta lựa chọn một con đường nhìn như chính xác, nhưng thật ra lại là con đường sai lầm. Đi con đường này, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đi tới tử lộ. Nơi này giống như mê cung. Một con đường trong thời gian ngắn đều đi rất thông suốt, trơn tru không có nghĩa nó sẽ dẫn chúng ta tới đích đến cuối cùng. Rất có khả năng, thật lâu sau chúng ta mới phát hiện ra, con đường này thật ra lại dẫn tới tử lộ.”
Người thanh niên giơ tay nói : “Cho nên, hiện tại nói cái này thì có ích gì ?”
Đường Mạch nhìn đối phương: “Đương nhiên có ích. Đầu tiên nói về vấn đề thời gian, chúng ta căn bản không có khả năng đi được hết 999 ngã rẽ. Tiếp theo, xác xuất chúng ta đi nhầm lối rẽ vô cùng gần với 1, hơn nữa chỉ cần đi sai đường, liền sẽ gặp phải Vệ Binh. Nếu thực lực Vệ Binh có thể dần dần trở nên mạnh hơn, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị chúng đánh chết. Dưới tình huống như vậy, chúng ta căn bản không thể tìm ra cách thoát khỏi hành lang này. Không một ai có thể.”
Người thanh niên bỏ đá xuống giếng: “Vẫn có người có thể ra khỏi đây nha, hai con quạ đen kia không phải đã nói, có một cô bé đã đi ra khỏi Hành Lang Đá Quý thần kỳ này sao.”
Khi tiến hành nhiệm vụ chi nhánh một, Đường Mạch, người thanh niên và người phụ nữ đã từng nghe được hai con quạ đen nói chuyện phiếm. Chúng nó nói, có một cô bé đã thoát khỏi Hành Lang Đá Quý của Vương hậu Hồng Đào và cô bé là người duy nhất làm được điều này.
Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Phải, tôi biết, cho nên nhất định sẽ có cách để rời khỏi hành lang này.”
Người thanh niên thu lại nụ cười.
Phó Văn Thanh cũng như ý thức được điều gì, cậu nhóc nhìn về phía Đường Mạch: “Anh đã tìm ra được lối đi chính xác rồi ?”
Đường Mạch cúi đầu nhìn nó: “Em còn nhớ con rắn điêu khắc khổng lồ kia không. Nó không phải là Jormungandr, cũng không phải nhân vật thần thoại gì cả. Nó chính là *Ouroboros, ý chỉ……Sự vô tận.”
*衔尾蛇 = Ouroboros :Ouroboros là một biểu tượng cổ đại biểu thị sự vô tận được sử dụng rộng rãi trong rất nhiều nền văn hóa khác nhau trêи khắp thế giới trong suốt chiều dài lịch sử. Biểu tượng được miêu tả dưới dạng một con rắn ăn đuôi của chính mình. Từ “Ouroboros” là sự kết hợp của hai từ trong tiếng Hy Lạp cổ: oura (đuôi) và boros (ăn) (from Google : )) )
Người thanh niên ngừng cười, anh ta dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Phó Văn Thanh cũng chậm rãi mở to hai mắt, qua một lúc lâu, cậu nhóc cả kinh nói: “Sự vô tận, *Dải Mobius, vĩnh viễn chỉ là một đường cong?!”
*莫比乌斯环 = Mặt Mobius hay Dải Mobius. Dải Mobius được đặt theo tên một nhà toán học và thiên văn học người Đức August Ferdinand Möbius, ông đã phát hiện ra dải băng này năm 1853. Ta có thể tạo một dải băng Mobius đơn giản bằng cách lấy một băng giấy dài chữ nhật, lật ngược một đầu băng giấy và nối vào đầu kia – trong toán học gọi là mặt Mobius một mặt nghiêng và một biên. Tùy vào chiều xoay mà ta có 2 loại mặt Mobius: mặt Mobius thuận chiều và ngược chiều kim đồng hồ. Lúc đầu chỉ như một trò chơi vì xuất xứ từ một dải băng giấy (do Mobius công bố) được dán dính hai đầu sau khi lật ngược một đầu từ 1 đến 2 lần, về sau trở thành công thức toán và được áp dụng rất nhiều lĩnh vực trong đời sống như: kiến trúc, xây dựng,… Ngạc nhiên hơn, dải Mobius còn được ứng dụng vào nghệ thuật, bao gồm: Âm nhạc (Bach), hội họa (M.C. Escher), điêu khắc, kim hoàn, thủ công.v.v (Wikipedia)* Nghịch lý “đúng”, “sai” (Nên đọc để hiểu hơn vì Trò chơi công tháp này nha :)). Dài nhưng mình thấy khá hay ạ )
Nếu ta hình dung có một con kiến bò trêи dải băng Mobius này (theo hướng quay vòng, chứ không bò ra biên), thì một lúc sau nó sẽ thành bị “lộn đầu”, tức là bò ở mặt bên kia của dải băng ! Nói cách khác, thay vì có hai mặt như là dải băng bình thường, dải băng này chỉ có 1 mặt thôi ! Tính chất này trong toán học gọi là tính “không định hướng được” (non-orientable), có nghĩa là không thể gọi đâu là mặt trêи đâu là mặt dưới được.
Nếu chúng ta gọi một mặt của dải mobius là “đúng” còn dải biên là “sai” ta sẽ thấy một điều khá thú vị xảy ra: Khi chúng ta đi vòng quanh chúng ta sẽ thấy mình đang đi xen kẽ giữa “đúng” và “sai”. Điều này dẫn đến một nghịch lý khác nếu chúng ta gọi một bên là “I=1” và phía bên kia là “I=-1” đi lòng vòng chúng ta lật qua lật lại giữa 1/-1, có một phương trình “I=-1/I” nếu I có giá trị là 1 thì -1/1 là -1 vì vậy “I=-1”, tương tự nếu I có giá trị là -1 thì -1/-1 là “I=1”. Trở lại với nghịch lý “đúng”,”sai” ở phía trêи, ta sẽ có hai trường hợp xảy ra như sau.
+ Nếu ta đi theo lộ trình “rời rạc” tức là lật mặt của vấn đề như lật bánh tráng ấy giống ở ví dụ phương trình I chúng ta sẽ thấy sự thay đổi rõ rệt về cách nhìn nhận “đúng” và “sai”.
+ Nhưng nếu chúng ta đi theo lộ trình “liên tục” thì ta sẽ thấy sự song hành của cả hai mặt “đúng” và “sai”.
Do đó tuy nghe có vẻ “nghịch lý” nhưng thực chất chúng có tính nhất quán với nhau. Hơn nữa nếu bạn chấm một điểm ở mặt “đúng”, khi bạn đi ở mặt “sai” bạn vẫn sẽ thấy cái điểm “đúng” ở phía bên kia, giống hình thái cực đồ âm dương trong văn hóa phương Đông, dù bạn đi theo lộ trình nào thì nghịch lý “đúng”, “sai” kia vẫn luôn tồn tại như một điều hiển nhiên trong chiều sâu vô thức. Mọi sự việc trong cuộc sống của chúng ta nghe có vẻ đối lập nhưng thực chất chúng luôn tồn tại song hành, chỉ khác ở cách thức bạn nhìn nhận một vấn đề mà thôi. Bạn nhìn nhận nó “đúng” nhưng chưa chắc nó đã “đúng” hoàn toàn như bạn nghĩ, bạn thấy điều đó có vẻ “sai” nhưng không hẳn nó hoàn toàn “sai”. Về mọi phương diện, bạn nên đặt bản thân ở vị trí thứ ba để có cái nhìn tổng thể toàn bộ sự việc, dù đúng dù sai vẫn nằm ở sự lựa chọn. (nguồn https://ybox.vn/gia-vi/thtt-dai-bang-ky-dieu-mobius-va-nhung-nghich-ly-trong-cuoc-song-7nhx6ijzdz)
* Biểu tượng vô cực “infinity” và vòng lặp không hồi kết
Nếu ta lấy dải băng bình thường, rồi lấy kéo cắt theo đường giữa (cách đều 2 bên mép của dải băng), thì thành được 2 dải băng. Thế nhưng, nếu lấy dải băng Mobius mà cắt theo đường giữa như vậy, thì vẫn chỉ được 1 dải băng thôi, có điều nó dài gấp đôi dải cũ! Bạn thử lấy giấy dán thành dải băng vòng tròn “lộn đầu đuôi” Bach-Mobius rồi cắt ở giữa mà xem ? Sau khi đã nhìn tận mắt thấy đúng là cắt đôi vẫn ra chỉ 1 dải rồi, thì thử giải thích vì sao lại vậy ?
Biểu tượng vô cực trong toán học biểu hiện sự vô tận trong cái tận cùng mà bạn chẳng biết là bạn đang đi đâu nữa. Điều này minh chứng rõ ràng cho việc khi bạn đào sâu tìm hiểu một vấn đề thì bạn càng gặp rắc rối do chính bạn tạo ra, không những không sáng tỏ mà nó còn càng biến chất so với ban đầu. Nghe có vẻ kinh khủng nhỉ, nhưng đó là sự thật, giống như ví dụ về đàn kiến ở phía trêи tôi có đề cập. Khi bạn đang đi ở xuất phát điểm này bạn thấy mọi người đang đi hướng ngược lại phía bên kia, bạn hoang mang cố gắng chạy thật nhanh để theo kịp người khác nhưng rồi bạn không nhận ra rằng cái vị trí hiện tại bạn đang đứng cũng chính là cái vị trí người khác đã từng đi qua rồi. Cứ yên tâm và an ủi bản thân bạn là chúng ta ai cũng ở trong cái vòng lặp đó và không ai thoát được cả đâu, việc bạn cần làm là cứ bình tĩnh và luôn giữ tâm trí ổn định, tinh thần thật sáng suốt thông tuệ nếu bạn không muốn là đứa mãi chạy theo cái vòng lặp vô tận kia.
Đường Mạch : “Đúng vậy. Khi em tiến hành nhiệm vụ chi nhánh đã nhìn thấy một con rắn lớn, còn anh lúc trước khi đi qua một đoạn đường hầm đã nhìn thấy một số đường cong rất kỳ quái. Anh vẫn luôn cảm thấy những đường cong này có chút quen mắt, nhưng rốt cuộc cũng không thể nhớ nổi trông quen mắt chỗ nào, có điểm nào phổ biến. Thẳng đến vừa rồi anh mới chậm rãi hiểu ra, con rắn kia là một biểu tượng vô cùng to lớn, đầu đuôi nối liền chính là chỉ Dải Mobius .”
Vào thế kỷ thứ 19, nhà toán học Mobius đã phát hiện ra nếu đem một dải băng giấy lật ngược lại 180 ° rồi để đầu đuôi dính liền, từ đó sẽ tạo ra một dải băng ma thuật. Dải băng này chỉ có một mặt cong, dùng bút vẽ một đường thẳng trêи dải băng, bất kể như thế nào, đường thẳng này đều sẽ vẽ trở lại điểm ban đầu, tạo thành một vòng tròn khép kín.
Đây chính là Dải Mobius.
“Phần lớn đường cong trêи thân chậu than đều là một đồ hình khép kín, thậm chí một số đường cong vặn vẹo còn trực tiếp ẩn dấu một số ký hiệu vô cùng lớn. Chỉ là mấy cái đó anh cũng chưa chú ý tới.” Đường Mạch nói.
Có lẽ người chơi của đội ngũ màu tím kia cũng đã nhìn thấy được những gợi ý khác của trò chơi , đáng tiếc bọn họ lại không thể sống sót, đem manh mối chia sẻ với ba người Đường Mạch. Cho nên đến tận bây giờ Đường Mạch mới hiểu được, hai nhiệm vụ chi nhánh nhìn qua như cực kì đơn giản của Hắc tháp, kỳ thật vẫn luôn nhắc nhở người chơi cách thoát khỏi Hành Lang Đá Quý.
Hành Lang Đá Quý này là một Dải Mobius.
Cho dù anh đi xong được 999 ngã rẽ, mỗi ngã rẽ đều đi qua một lần, anh vẫn vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi đây. Bởi vì nó là một con đường đầu cuối liên thông.
Sau khi hiểu ra điều này, Phó Văn Thanh lại nói: “Dù đã biết điều này nhưng chúng ta phải làm sao bây giờ, chúng ta rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể đi ra ngoài?”
Đường Mạch nhìn cậu nhóc, dư quang nơi đáy mắt cũng đảo qua người thanh niên đang rất hứng thú mà nhìn mình kia. Hắn bình tĩnh nói: “Em đã xem 《 Alice lạc vào Xứ sở thần tiên 》 chưa ?”
Đây là thực sự là một cuốn sách thiếu nhi rất nổi tiếng, được chuyển thể thành rất nhiều tác phẩm điện ảnh, Phó Văn Thanh đương nhiên cũng đã từng đọc qua. Cậu nhóc gật gật đầu.
Đường Mạch nói: “Trong đó cũng có một nhân vật là Vương hậu Hồng Đào, cũng có một cô bé gái, tên là Alice. Trong bộ tiểu thuyết kia, Vương hậu Hồng Đào đã nói với Alice một câu, câu nói này sau đó đã trở thành một lý luận tri thức rất nổi tiếng.”
Phó Văn Thanh mới chừng mười tuổi, căn bản chưa từng nghe nói qua 《 Alice lạc vào Xứ sở thần tiên 》 thì có gì liên quan tới lý luận tri thức.
Người thanh niên đột nhiên mở miệng: “Lý luận của Vương hậu Hồng Đào.”
Đường Mạch nhìn về phía người thanh niên: “Đúng vậy, Lý luận của Vương hậu Hồng Đào. Vương hậu Hồng Đào nói với Alice, ở trong thế giới của bà ta, cô bé nỗ lực chạy nhanh cũng chưa chắc có thể tới được đích, chỉ có thể dậm chân tại chỗ. Alice nói trong thế giới của cô bé, chỉ cần cô bé chạy theo một hướng trong một khoảng thời gian nhất định, chắc chắn sẽ chạy tới điểm cuối. Nhưng Vương hậu Hồng Đào lại nói cho cô bé biết, ở chốn tiên cảnh này, cô bé phải dùng tốc độ nhanh gấp hai lần để chạy, thì mới có khả năng thoát ra khỏi đây.”
Lý luận của Vương hậu Hồng Đào chính là : Không phải cứ nỗ lực thì nhất định sẽ mang đến sự tiến bộ, chỉ khi sự nỗ lực kia đạt tới một trình độ nhất định, hoàn toàn làm ra những biến hóa nghiêng trời lệch đất, thì mới có khả năng thay đổi hiện tại.
“Chạy với một tốc độ nhất định sẽ chỉ khiến bản thân dậm chân tại chỗ, không thể rời đi……” Phó Văn Thanh suy tư trong chốc lát, sau khi suy nghĩ cẩn thận, ý thức được: “Vậy cái gì mới được xem là “tốc độ nhanh gấp hai lần ” ?”
Cái gì mới được xem như sự biến hóa nghiêng trời lệch đất?
Đường Mạch cầm cây dù nhỏ, đem đỉnh dù chỉ về phía bức tường pha lê đỏ rực.
Hắn khẽ mỉm cười: “Phá tường.”
Rầm!
Một phút đồng hồ sau, cùng với một âm thanh đinh tai nhức óc, bức tường pha lê đã bị phá ra một lỗ hổng to cỡ một nắm tay. Ngay sau đó, Đường Mạch, người thanh niên và Phó Văn Thanh dùng tốc độ nhanh hơn đào lỗ hổng này lớn ra, rốt cuộc cũng đào đủ rộng để một người thuận lợi chui qua.
Lúc này mặc kệ tư thế bò của ba người có phải có chút giống chó chui qua lỗ hay không, bọn họ vẫn lần lượt từ lỗ hổng bò ra ngoài, sau đó lập tức đứng lên quan sát bốn phía.
Phó Văn Thanh kinh hô: “Tại sao lại vẫn là nơi này vậy?!”
Không sai, nơi này chính là hành lang ban đầu bọn họ rời đi, hành lanh thuộc về đội ngũ màu tím.
Ba người tiến về phía trước, phát hiện trêи mặt đất có một vũng máu màu đen. Phó Văn Thanh : “Nơi này đúng là hàng lang lúc trước chúng ta rời đi, đây rốt cuộc có tính là đã rời khỏi Hành Lang Đá Quý hay không……” Dừng một chút, Phó Văn Thanh vừa quay đầu liền kinh ngạc phát hiện, lỗ hổng vừa rồi bọn họ chui qua đã biến mất không thấy đâu nữa !
Không chỉ là lỗ hổng, Hành Lang Đá Quý bọn họ vừa mới chui qua cũng đã biến thành một bức tường màu đen. Ba người đi kiểm tra một chút, phát hiện thật sự không còn thấy lỗ hổng kia nữa, Hành Lang Đá Quý cũng biến mất. Bọn họ lại quay đầu nhìn về phía trước.
Chỉ thấy sau bục gỗ đặt Hoa Mặt Trăng, vách tường đã từng dâng lên cao cũng đã biến mất, thay vào đó là một cánh cửa nguy nga cao lớn. Cánh cửa kia lẳng lặng bị khoá ở đó, tựa như đang chờ ai đó tới đẩy mình ra.
Phó Văn Thanh chợt hiểu ra: “…… Đó là phòng ngủ của Vương hậu Hồng Đào.”
Đường Mạch cười nói: “Ừ, là phòng ngủ của Vương hậu Hồng Đào.”
Bọn họ thực sự đã ra khỏi Hành Lang Đá Quý rồi !
Lâu đài đá quý của Vương hậu Hồng Đào là một nơi mà tất cả các không gian trong đó đều loạn thành một đống. Hành Lang Đá Quý từ đầu đến cuối chính là một cái bẫy, 999 ngã rẽ hay Vệ Binh bài Poker bảo hộ ở cuối tử lộ đều không có bất kì ý nghĩa gì. Muốn rời khỏi Hành Lang Đá Quý, yêu cầu không phải là chọn ra được con đường chính xác, cũng không phải đánh bại vệ binh, mà là phá vỡ được Dải Mobius, áp dụng lý luận của Vương hậu Hồng Đào, làm ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Ba người Đường Mạch phá vỡ bức tường trong Hành Lang Đá Quý, cho nên hiện tại bọn họ đã thành công đi ra ngoài.
Tại thời điểm phá tường, Đường Mạch đã trả lại hoa Mặt Trăng cho Phó Văn Thanh. Bởi vì quy tắc trò chơi điều thứ tư: Chỉ có người cầm hoa Mặt Trăng, mới có khả năng đi ra khỏi Hành Lang Đá Quý.
Đường Mạch không thể xác định được Phó Văn Thanh nếu không có hoa Mặt Trăng thì có thể chui ra khỏi lỗ hổng vừa rồi hay không, để ngừa sơ sẩy, hắn đem hoa trả lại cho đối phương.
Hiện tại, trong tay mỗi người đều cầm một đóa hoa Mặt Trăng.
Đường Mạch nói: “Đi thôi, đến phòng ngủ của Vương Hậu.”
Phó Văn Thanh gật gật đầu, đuổi theo bước chân Đường Mạch.
Giọng nói người thanh niên vang lên phía sau hai người: “Cho nên hiện tại chỉ cần cắm hoa Mặt Trăng vào bình hoa trong phòng ngủ của Vương Hậu Hồng Đào, Hành Lang Đá Quý liền sẽ vĩnh viễn đóng lại?” Anh ta vừa nói vừa đi lên, đuổi kịp bước chân hai người, “Ai, trò chơi này kết thúc cũng quá nhanh rồi nhỉ ? Thật không thú vị gì cả, tôi còn muốn chơi thêm một lúc nữa. Bằng không chúng ta quay trở lại Hành Lang Đá Quý đi? Dù sao cũng không còn thêm ba giờ nào nữa đâu.”
Đường Mạch lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương : “ Anh nếu đã muốn tiếp tục chơi, vừa rồi có thể không cần cùng chúng tôi phá tường.”
Người thanh niên buông tay, trêи mặt như cũ là bộ dáng cười hì hì kia.
Ba người đi về phía phòng ngủ của Vương hậu Hồng Đào, Phó Văn Thanh nói: “Cẩn thận, nói không chừng trong phòng ngủ có bẫy rập, mà Vương hậu Hồng Đào……”
Vèo!
Một thanh chủy thủ sắc bén xẹt qua trước mắt Đường Mạch, gần như đã cắt qua lông mi hắn, xoẹt một tiếng, cắm phập vào vách tường. Đường Mạch phản ứng cực nhanh né tránh về phía sau, nhưng ngay sau đó lại là một con dao bạc xé gió bay tới. Người này đánh lén quá mức đột ngột, Phó Văn Thanh ngay cả tiếng kinh hô cũng chưa kịp thốt ra, Đường Mạch lại càng bất ngờ, miễn cưỡng tránh thoát hai lượt liền đứng không vững, sau đó té ngã.
Người thanh niên cười một tiếng, ngón tay linh hoạt múa may *con dao bướm màu bạc . Lưỡi dao sắc bén mỗi lần chạm qua ngón tay anh ta đều không ngừng tấn công vào hai mắt Đường Mạch, Đường Mạch bên này lại liên lục thối lui về phía sau, cuối cùng phải chống một tay xuống đất.
*蝴蝶刀 = Balisong = Dao bướm.
Balisong, còn được gọi là dao quạt, dao bướm hoặc dao Batangas. Đây là một loại dao bỏ túi gấp. Đặc điểm khác biệt của nó là hai tay cầm quay ngược xung quanh cán sao sao cho khi đóng lại, lưỡi dao được giấu trong các rãnh trong tay cầmNhân cơ hội đó, người thanh niên vươn tay túm lấy Hoa Mặt Trăng Đường Mạch đang cầm trong tay còn lại.
Hết thảy đều xảy ra quá nhanh, Phó Văn Thanh chỉ mới kịp thấy được đại khái, tay phải người thanh niên đã cầm được vào rễ cây của Hoa Mặt Trăng. Nhưng ngay tại một khắc này, Đường Mạch thế nhưng đã sớm có chuẩn bị. Một tay hắn chống đất, lại lần nữa đứng thẳng lên, đồng thời một tay khác gắt gao đè lại tay người thanh niên, ngăn cản động tác cướp hoa mặt trăng.
Nụ cười trêи mặt người thanh niên nhanh chóng biến mất, đối phương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mạch.
Bàn tay Đường Mạch vừa lật, một que diêm thật lớn liền xuất hiện. Hắn đem đầu đỏ của Que Diêm Lớn nhắm ngay vào cánh tay phải của người thanh niên, hung hăng vung lên, cùng lúc đó, một ngọn lửa nóng rực phát ra từ lòng bàn tay Đường Mạch.
Ngọn lửa lên tới 1535 ° C đã đốt cháy que diêm, cũng đốt cháy cả cánh tay phải của người thanh niên.
Đường Mạch vung lên Que Diêm Lớn, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt hảo trong không trung, sau khi cọ xát với mặt đất ngọn lửa liền tiêu tán đi, chỉ để lại một đầu đen sì trêи Que Diêm Lớn. Mà bên kia, người thanh niên lùi về sau ba bước, đối phương ngẩng đầu nhìn Đường Mạch, mới vừa hô lên một tiếng “Cậu….”, đột nhiên, mặt đất dưới chân anh ta biến mất không thấy đâu nữa….
Người thanh niên phản ứng cực nhanh, vươn tay ra bắt được ống quần Đường Mạch.
Một cái động không đáy đen như mực đột nhiên xuất hiện trong hành lang, hệt như cái động không đáy mà ba người Đường Mạch gặp phải lúc trước, thậm chí là cùng vị trí. Ba giờ trước, người phụ nữ rơi vào động không đáy, ba giờ sau, người thanh niên cũng đồng dạng túm lấy ống quần Đường Mạch, bị lực hút mạnh mẽ trong động không ngừng kéo xuống dưới.
Nhưng chung quy người thanh niên vẫn mạnh hơn người phụ nữ rất nhiều. Một tay anh ta túm lấy ống quần Đường Mạch, một tay kia lại đang bị ngọn lửa từ Que Diêm Lớn thiêu đốt. Anh ta tựa như không hề cảm thấy đau đớn, chỉ một mực lôi kéo ống quần Đường Mạch, không cần Đường Mạch hỗ trợ, thế nhưng vẫn muốn đi lên.
Ngay lúc này, Đường Mạch dùng sức chống Que Diêm Lớn trêи mặt đất. Nhìn người thanh niên sắp bò lên, mỉm cười nói: “Nhờ có anh, tôi mới biết được tác dụng thật sự của Que Diêm này là gì. Chỉ có ngọn lửa với nhiệt độ cao trêи 1500° C mới có thể đốt cháy được nó, mà đồ vật bị nó đốt cháy, nếu chưa bị thiêu rụi hoàn toàn, ngọn lửa này liền sẽ vĩnh viễn không bao giờ tắt.”
Động tác lôi kéo ống quần Đường Mạch của người thanh niên lập tức ngừng lại, anh ta ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Mạch.
Đường Mạch: “Hiện tại chặt đi cánh tay kia, anh may ra còn có khả năng sống sót. Nếu không…… Bạch Nhược Dao, anh sẽ bị nó thiêu sống đến chết.”
Hai mắt Bạch Nhược Dao lúc này chợt mở lớn, anh ta không chớp mắt nhìn chằm chằm Đường Mạch. Ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt anh ta, anh ta lại cứ như vậy mà nhìn Đường Mạch, tựa như muốn đem người này chặt chẽ ghi tạc trong lòng. Ngay sau đó, Bạch Nhược Dao bỗng nhiên cười lớn. Anh ta không chút do dự buông ống quần Đường Mạch ra, lôi ra dao bướm bạc, chặt đi cánh tay phải của chính mình.
Bạch Nhược Dao rơi xuống động không đáy. Giọng nói của anh ta hòa lẫn với nụ cười truyền ra từ động sâu thăm thẳm, vang vọng trong hành lang: “Họ Triệu, tôi thực rất chờ mong lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta. Cậu ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng mong sẽ không gặp lại tôi ……”
Cùng lúc đó, một giọng trẻ con thanh thúy vang lên trong hành lang.
“Leng keng! Trung Quốc khu 7 Người chơi Bạch Nhược Dao, Trung Quốc khu 6 Người chơi Phó Văn Thanh thành công thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất ( Hình thức bình thường ), hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến ‘Trò chơi sinh tồn vô vọng trong Hành Lang Đá Quý”, thành công sống sót trong ba giờ đồng hồ, vượt qua 112 ngã rẽ. Người chơi Bạch Nhược Dao đạt được 0 Hoa Mặt Trăng , đạt được 0 khen thưởng. Người chơi Phó Văn Thanh đạt được 01 Hoa Mặt Trăng , đạt được 01 khen thưởng.”
————————————————————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Dân cư mạng : Ha hả.
Đường Đường: Ha hả, thiêu chết ngươi.
Tiểu Phó: Ha hả, Không liên quan gì đến tôi.
Lão Phó: Ha hả, chương này ta thật sự cũng được góp mặt nè, không liên quan tới ta mà người đọc cũng không ai phát hiện ra ta ở đâu.
————————————-
*Má nó, câu của Tiểu phó lúc dịch đau ruột vỡi. Câu này bản raw là kiểu idiom đlq gì tới cái nghĩa dịch ra kia luôn =)) Nguyên văn “呵呵,我打了个酱油”= “Ha hả, Tôi đi mua nước tương” =)) Tra ra mới biết sự tích là dư này :
“ Một người đàn ông Quảng Châu đang đi trêи đường thì được hỏi về ý kiến của anh ta về scandal s.εメ của ngôi sao Hồng Kông Trần Quán Hy, người đàn ông trả lời : “Không liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ đang đi mua nước tương thôi.” Từ đó về sau, mọi người bắt đầu dùng câu “打酱油”= “Đi mua nước tương” ngụ ý muốn nói “Chuyện đó chăng liên quan gì tới tôi” “It’s none of my business” ( nguồn google nha )