Địa Ngục Nhân Gian

Chương 86: Khép lại



Sau khi cơm nước xong tôi ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu vận nội khí. Đúng như lời Tiểu Phật Gia nói, hai kiếm kia đã phá một kinh mạch của tôi ở chỗ đại tiểu chu thiên, một khi khí vận chuyển đến nơi đó sẽ bị mắc kẹt, nói cách khác trừ khi vết thương tốt lên, nếu không một chút khí tôi cũng không vận lên được, bây giờ tôi còn không bằng một người bình thường.

Tôi cười khổ một tiếng, xem ra trong một khoảng thời gian dài sắp tới tôi sẽ phải giữ nguyên trạng thái này, nhưng có một tin tốt là mặc dù kinh mạch của tôi bị tắc nghẽn nhưng nội khí trong cơ thể bởi vì đại tiểu chu thiên được mở ra nên giờ cơ thể còn mạnh hơn nhiều so với bình thường, nói cách khác, người khác bị thương như vậy cần một trăm ngày nhưng tôi nhiều nhất chỉ cần mấy ngày là có thể hồi phục.

Tôi hít sâu một hơi, lúc này cô bé kia cũng nhích lại gần, mở miệng hỏi: “Này, anh trai người Hán. Ở bên ngoài anh làm gì vậy?”

“Ta có tên, ta tên Trương Long Tâm.” Tôi mở miệng cười nói.

“Ồ, vậy em gọi anh là Tâm ca nhé, anh cũng có thể gọi em là Tiểu Liên.” Tiểu Liên cười cười nói: “Anh có thể nói cho em biết trước đây anh làm gì không? Tại sao anh lại bị thương nặng như vậy?”

Tôi hơi bối rối: “Tạm thời, cứ coi là đạo sĩ đi.”

“Oa! Anh là người của Võ Đang? Vậy không phải là anh bị ma giáo đuổi gϊếŧ đó chứ?” Tiểu Liên trợn to hai mắt nói.

Tôi ngơ ngẩn: “Anh không phải là người của Võ Đang. Có phải em xem nhiều phim võ hiệp quá rồi không, trên thế giới này lấy đâu ra ma giáo.”

“À à.” Tiểu Liên lè lưỡi một cái, tiếp tục nói: “Vậy tại sao tóc anh lại màu trắng?”

“Ách…” Tôi thật sự bị câu hỏi này của Tiểu Liên làm bế tắc, dẫu sao tôi cũng không thể nói với Tiểu Liên rằng vì tôi trao đổi với Tiểu Phật Gia, sinh mạng chi nhiều hơn thu nên tóc mới biến thành màu trắng.

“Ta biết. Đại ca, anh khẳng định giống như Kim ca nói rồi, lần trước lúc anh ấy trở lại nói với chúng em ở bên ngoài rất nhiều người không có chủ kiến, thích nhuộm tóc bừa bãi.” Tiểu Liên như bừng tỉnh hiểu ra nói.

Chẳng qua là chỉ trò chuyện mấy câu đơn giản nhưng tôi cũng bị Tiểu Liên hỏi đến đầu đầy mồ hôi, không biết phải trả lời thế nào.

Lúc này chợt có tiếng hát thanh thúy lanh lảnh từ trong nhà truyền ra.

“Cây gậy gõ lên tảng đá, chàng ở trên núi cao dõi mắt nhìn, chị gái ngồi bên bờ sông, tình chàng ý thiếp, giặt quần áo, tiếng đập quần áo vang bên sông…”

Tôi hơi bất ngờ, lúc này Tiểu Liên tự hào nói: “Là chị em đang hát.”

“Kim Hoa?” Tôi ngạc nhiên nói: “Chị em hát thật hay.”

“Đúng rồi. Chị của em là chim sơn ca nổi tiếng gần xa đó, rất nhiều người của những trại xung quanh đều thích chị ấy.” Tiểu Liên tự hào ngẩng đầu: “Trong đó phải kể đến người chăm chỉ nhất là Ngưu ca, anh ấy ba ngày hai lần lại chạy tới chỗ chị em, nhưng chị ấy vẫn không để ý đến.”

“Tại sao vậy?” Dù sao giờ cũng đang nhàm chán nên tôi muốn kiếm chút chuyện phiếm nói cho vui.

Tiểu Liên bĩu môi: “Chị em phải gả cho dũng sĩ uy dũng nhất, có thể lên núi đao, xuống biển lửa.”

Tôi ngơ ngác: “Cái gì mà núi đao với biển lửa?”

“Hàng năm những vùng xung quanh Bạch Miêu trại đều sẽ tụ tập lại vào tiết Ngân Đao, lúc đó trai tráng ở các nơi khắp mười dặm quanh đây đều tới để lên núi đao xuống biển lửa, người đứng đầu có thể lấy được ngân đao của Bạch Miêu, chỉ có dũng sĩ mạnh nhất mới có thể lấy được đao quý.” Tiểu Liên mơ mộng nói.

Tôi ngơ ngác nói: “Vậy núi đao biển lửa là thứ gì?’

“Núi đao chính là trên một tấm ván để hai mươi cây đao, mọi người thi đấu, ai trèo càng cao thì càng lợi hại. Biển lửa chính là đặt hai mươi khối sắt nung đỏ, mọi người dẫm lên từng cục, đi càng xa thì càng lợi hại.” Tiểu Liên mở miệng nói.

Tôi gật đầu, chuyện này tôi cũng đã nghe qua, núi đao kia chính là phải dựa vào kỹ xảo, cơ thể người đều có đường vân, nếu như chạm vào tất nhiên sẽ bị cắt, nhưng nếu tránh đi thì sẽ không bị. Còn biển lửa đó chính là chân cần phải có mồ hôi, tốc độ phải nhanh, giẫm trên cục sắt nhiệt độ cao chẳng qua chỉ là bốc lên hơi nước, chỉ cần có thể chịu được nhiệt độ một trăm độ là có thể qua.

Những thứ này trong mắt người thường là bản lĩnh rất lợi hại, nhưng thực ra chỉ là một loại kỹ xảo, dĩ nhiên, tôi cũng sẽ không nói ra, dù sao đây cũng là những thủ đoạn mà anh trai kia muốn trêu ghẹo cô gái.

“A Liên, em ở trong đó to nhỏ cái gì vậy?” lúc này Kim Hoa cũng mở miệng hỏi.

“Không có gì, em muốn bảo a Long Tâm đi tham gia tiết Ngân Đao. Không phải chị nói chỉ có người qua được núi đao biển lửa mới có thể cưới chị sao?” Tiểu Liên cười hì hì nói.

“Nói cái gì vậy?” Kim Hoa đỏ mặt tức giận.

Tôi cười một tiếng, cuộc sống tự tại này đúng là tôi chưa từng trải qua. Nói thật, nếu như không phải còn có những thứ kia đè nặng trên vai, hẳn tôi sẽ rất thích nơi này, thậm chí là muốn ở lại đây.

Nhưng mà…

Bây giờ tôi phải nhanh chóng khôi phục lại thực lực, sau đó nghĩ biện pháp đi Đông Ba thần quốc đánh bại Triệu Thừa Nguyên, như vậy mới có thể giúp Hồng Dược tìm lại được ý thức.

Tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt không nói chuyện.

Mấy ngày tiếp theo cơ thể cũng khỏe lên nhiều, vết thương sau lưng tôi cũng đang đóng vảy, đoán chừng nhiều nhất là hai ba ngày nữa có thể khôi phục hoàn toàn.

Đối với tốc độ hồi phục này của tôi, Kim Hoa rất kinh ngạc, dù sao tốc độ này người bình thường không thể so sánh được, còn Tiểu Liên dĩ nhiên cảm thấy rất bình thường, cô bé từ đầu đến cuối đều cảm thấy tôi là người của Võ Đang. Giống như Trương Vô Kỵ vậy.

Mỗi lần Tiểu Liên nói như vậy tôi chỉ biết cười khổ, tôi không phải người Võ Đang gì đó.

Sau khi hồi phục tôi sẽ lập tức xuống núi, dù sao cũng nằm trên giường quá lâu rồi, tôi thậm chí cảm thấy cơ thể mình cũng sắp gỉ sét đến nơi.

Sau khi xuống đất tôi đi ra cạnh nhà Kim Hoa, Tiểu Liên nhất quyết đòi đi theo, thấy tôi nhìn hồ nước thì mở miệng nói: “Ngày đó chị em đang giặt quần áo ở đây thì anh rơi xuống, thiếu chút nữa là trúng chị ấy rồi.”

“Thật xin lỗi nha.” Tôi cười một tiếng nói.

“Không sao!” Tiểu Liên ra vẻ già dặn nói: “Dù sao người rơi vào nước cũng không phải là em.”

Tôi không nhịn được cười lên.

Bạch Miêu trại này rất lớn, tôi cùng Tiểu Liên đi dạo một vòng, tổng cộng có khoảng một trăm nhà, những người xung quanh đều đang bận rộn, vẻ mặt ai nấy đều có thần sắc vui vẻ, có người thấy Tiểu Liên đi đến còn chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy tôi thì không có thân thiện như vậy, rất là cảnh giác.

“Tâm ca, anh đừng trách bọn họ, chủ yếu là vì những năm nay người hán đến trại chúng em đều không có việc gì tốt, họ đều là tới ức hiếp bọn em.” Tiểu Liên mở miệng nói.

“Ức hiếp?” Tôi nhíu mày.

“Đúng vậy, chính là tên trưởng trấn đó, hàng năm đều tới đây mấy lần, nói là để thu thuế, bắt mọi người trong thôn phải nộp tiền cho hắn, nếu không sẽ bị dẫn đến đồn công an.” Nói đến đây Tiểu Liên thở phì phò nắm chặt nắm đấm. “Của cải trong thôn thu hoạch được bị hắn lấy đi một nửa, bây giờ mọi người chỉ mong có thể no ấm, rất nhiều người đã đi ra ngoài làm bởi vì không chịu nổi sự chèn ép của tên trưởng trấn đó.”

“Thu thuế?” Tôi ngây người, mặc dù tôi không học qua luật pháp nhưng chuyện này cũng thật kỳ quái. “Dù là thu thuế cũng không phải người thường tới thu, tên trưởng trấn đó không có tư cách tới thu thuế. Lúc bọn em bán lương thực cũng chính là đã đóng thuế rồi.”

“Hả?” Tiểu Liên ngơ ngác mở miệng nói: “Có thật không? Tâm ca, ý anh nói chúng ta đã nộp thuế rồi, tên trưởng trấn đó tới chẳng qua là muốn lấy tiền của bọn ta thôi?”

Tôi gật đầu nói: “Tất nhiên rồi.”

“Thật khốn khiếp!” Tiểu Liên thở phì phò nắm chặt quả đấm, sau đó lại thở dài một cái: “Nhưng cho dù biết sự thật rồi thì sao chứ? Hắn là quan, chúng em đấu không lại hắn, nếu không hắn sẽ bắt bọn em lên đồn công an, như vậy mọi người đều xong đời.”

“Tiểu Liên, em tin anh không?” Tôi nhẹ giọng cười một tiếng mở miệng nói.

“Có.” Tiểu Liên gật đầu.

“Vậy thì để Tâm ca lo. Anh sẽ giúp em giải quyết vấn đề này, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của chị em!” Tôi cười nói. Bình thường người trong huyền môn không ra tay với người thường, nếu là lúc khác tôi sẽ không nhúng tay vào, nhưng tên trưởng trấn này rõ ràng không phải là người, tôi làm vậy coi như là thay trời hành đạo đi.

“Thật không? Tâm ca? Anh muốn gϊếŧ tên cẩu quan kia sao?” Tiểu Liên hưng phấn nói.

Tôi lau mồ hôi lạnh, xoa đầu Tiểu Liên một cái: “Không nghiêm trọng như vậy đâu, nhưng có thể bảo đảm sau này hắn sẽ không tới đây thu thuế nữa.”

“Tốt quá. Tâm ca, Tiểu Liên thích anh nhất!” Tiểu Liên cười ngọt ngào.

Lúc này tôi nhìn quanh một lượt mở miệng nói: “Đúng rồi, Tiểu Liên, anh thấy trong trại cũng nhiều việc bề bộn, bây giờ không phải là mùa gieo hạt vụ thu hay vụ xuân mà, bọn họ đang bận rộn cái gì vậy?”

“Là Ngân Đao tiết đó. Trước đó không phải em nói với anh rồi sao?” Tiểu Liên mở miệng nói.

Tiết Ngân Đạo? Giờ tôi mới nhớ chuyện lên núi đao xuống biển lửa kia, lúc này tôi cũng thấy có chút hứng thú, dù sao đây cũng là nét đặc sắc của dân tộc mà bình thường không thấy được, đúng lúc này có dịp cũng nên xem một chút.

Tiểu Liên mở miệng nói: “Tâm ca, vết thương của anh đã hồi phục hẳn chưa? Hay anh cũng tham dự đi, đem ngân đao tới tặng chị em, chắc chắn chị ấy sẽ rất vui.”

“Anh đi cũng được sao, dù sao anh cũng không phải người Miêu như các em.” Tôi cười khổ một cái.

Tiểu Liên mở miệng nói: “Nếu như anh Long Tâm có thể ở lại đây thì thật tốt, chị em cũng sẽ không phải vất vả như vậy…”

Tôi ngây ngẩn, lập tức không biết nói gì.

Thật ra nghe Tiểu Liên gán ghép uyên ương thế này nếu như là trước kia tôi cũng có thể có chút động lòng, dù sao dáng dấp của Kim Hoa cũng rất xinh đẹp, nghe Tiểu Liên nói Kim Hoa là chim sơn ca nổi tiếng khắp mười dặm quanh đây, cũng có rất nhiều theo đuổi.

Nhưng bây giờ trong lòng tôi chỉ có một mình Giang Tiểu Thơ, cho nên tôi chỉ cười một tiếng không đáp.

Sau khi đi dạo một vòng tôi quay về. Kim Hoa thấy tôi và Tiểu Liên trở lại cũng cười cười nói: “Đi chơi ở đâu vậy Tâm ca.”

“Đi dạo loanh quanh một vòng thôi.” Tôi cười.

Kim Hoa ý tứ nhìn tôi một cái, mở miệng nói: “Xem ra vết thương của anh đã hồi phục khá tốt rồi, có phải mấy ngày nữa anh sẽ rời đi không?”

Tôi ngây người sau đó gật đầu một cái: “Đã hồi phục hoàn toàn rồi, đại khái sau tiết Ngân Đao sẽ rời đi.”

“Ừm.” Dáng vẻ Kim Hoa có chút buồn bã.

Tôi không biết tại sao Kim Hoa lại có phản ứng như vậy, theo bản năng cũng thấy có chút bối rối, tôi vội vàng trở về phòng mình. Sau khi về phòng tôi mở miệng hỏi Tiểu Phật Gia: “Tiểu Phật Gia, ngươi nói xem có cách nào có thể giúp Kim Hoa sau này đỡ vất vả không?”

“Tên tiểu tử ngươi.” Tiểu Phật Gia nhẹ giọng cười một tiếng. “Không phải bởi vì cô nương nhà người ta thích ngươi nhưng ngươi lại không có chút tình cảm nào nên nàng mới như vậy hay sao?”

Tôi sửng sốt: “Làm sao ngươi biết? Ta không có gì đặc biệt, Kim Hoa làm sao có thể thích ta được.”

“Ngươi còn không nhìn ra sao, cái này rất bình thường mà, mặc dù ngươi không được tính là đẹp trai nhưng cũng có thể nói là mày kiếm mắt phượng, ngươi lại nhìn các nam tử xung quanh Miêu trại này xem, người nào người nấy đều đen thui, ai cũng như con trâu đen vậy, ở đây ngươi có thể sánh ngang Phan An rồi, hơn nữa sống chung một thời gian lâu như vậy, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Kim Hoa này tám phần là thích ngươi rồi.” Tiểu Phật Gia mở miệng nói. (Truyện cập nhật nhanh nhất tại dembuon.vn)

“Chớ có nói cái gì có có không không.” Tôi bĩu môi: “Đề tài này đến đây chấm dứt, một cô gái chưa chồng có thể để ngươi nói như vậy sao?”

Tiểu Phật Gia chậc chậc cười một tiếng: “Chột dạ rồi?”

Tôi nhíu mày: “Ta nói, dừng ở đây.”

Thấy tôi có chút tức giận, lúc này Tiểu Phật Gia mới bỏ qua, tiếp tục mở miệng nói: “Nhưng quả thật có cách có thể giúp Kim Hoa này không phải vất vả như vậy.”

“Biện pháp gì?” Tôi vội dò hỏi.

“Cổ trùng. Vừa rồi ta có quan sát một chút, trong Miêu trại này căn bản không có người nào hiểu về cổ. Ta vừa vặn có mấy bí thuật nuôi cổ, đến lúc đó ngươi truyền thụ cho nàng. Hoàn cảnh ở đây thích hợp nuôi cổ như vậy, chỉ cần nuôi cổ thành công, người xung quanh cái Miêu trại này sẽ tôn nàng làm thánh nữ.” Tiểu Phật Gia nhẹ giọng cười.

“Thánh nữ?” Tôi ngơ ngác.

“Đúng vậy, ta đoán Miêu dân xung quanh đây không biết thứ đồ chơi này, chỉ cần Kim Hoa hiểu một chút, dựa theo tập tục của người Miêu xưa nay, tuyệt đối có thể được coi là thánh nữ, khiến Miêu dân mười dặm quanh đây tới nuôi nàng.” Tiểu Phật Gia nói.

“Nhưng nuôi cổ không phải sẽ hại người sao?” Tôi mở miệng hỏi.

“Ai nói nuôi cổ hại người? Nuôi cổ trùng có thể chữa bệnh đó, rất nhiều bệnh có thể dùng độc tính trên người cổ trùng để hóa giải, thậm chí bệnh ung thư cũng có thể chữa được.” Tiểu Phật Gia nói.

Tôi ngây ngẩn, cảm thấy Tiểu Phật Gia nói rất có lý. Tôi ra cửa tìm Tiểu Liên lấy giấy bút, một mạch chép lại toàn bộ biện pháp nuôi cổ Tiểu Phật Gia nói.

Kim thiền cổ.

Dưỡng huyết cổ.

Phi thiên cổ.

Thử vương cổ.

Xà vương cổ…

Đến khi tôi viết xong hết những phương pháp nuôi cổ này trời cũng đã khuya, tôi cười một tiếng, gấp quyển sổ lại, đợi lúc khác sẽ đưa nó cho Kim Hoa, rồi ngồi nhắm mắt tĩnh tọa.

Bây giờ nơi kinh mạch bị gãy đã được nối liền, vết thương cũng khép miệng, nhưng bời vì trước đó bị đứt đoạn nên giờ kinh mạch còn có chút chưa thông lắm, chỉ có thể dùng chân khí của mình triển khai thủy ma công phu một chút xíu.

Hai ngày nay tôi vẫn làm chuyện này, tốc độ tiến triển mặc dù chậm nhưng cũng không có gì bất lợi, hiển nhiên chỉ cần có đủ thời gian kinh mạch sẽ thông hoàn toàn.

Theo chân khí vận chuyển, rất nhanh kinh mạch bế tắc chỗ tiểu chu thiên cuối cùng cũng thông. Tiểu chu thiên đã thông thì chuyện gì cũng dễ dàng hơn, tôi nhanh chóng vận chuyển tiểu chu thiên làm vết thương còn sót lại trên người khép lại, sau đó mượn tiểu chu thiên đả thông đại chu thiên.

Nửa giờ sau, tôi mở mắt, khạc ra một ngụm trọc khí.

Ba đóa kim hoa mười cánh xuất hiện trên hai vai cùng đỉnh đầu.

Thông!