Dịch Đại Thúc Và Trần Đại Thúc

Chương 34: Chương 34




Edit: Mean
  Kể từ lần cuối cùng lão Trần rời khỏi nhà lão Dịch, cả hai không liên lạc với nhau nữa, mỗi ngày nói chuyện thì không cảm thấy gì nhưng mấy ngày không đi tìm người kia, trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng.

  Lão Trần định đến gặp lão Dịch sau khi từ chối đồng nghiệp, cho nên đến nơi đã hẹn cùng với Vương Mai Lan trước năm giờ.

  Hai người trao đổi đôi câu, chắc chắn không có thiếu sót gì, lão Trần gọi phục vụ mang ra vài món.

  Khi lão Dịch đi qua, hình ảnh nhìn thấy trước mặt là lão Trần và Vương Mai Lan thân mật tựa đầu vào nhau, đột nhiên thấy hối hận khi đến đây.

  Lão Trần đang xem đoạn video màn cầu hôn của Vương Mai Lan với vị hôn phu của cô, đang định nói hai câu chúc mừng thì một người đàn ông ngồi đối diện.

  Anh ngẩng đầu lên, thấy lão Dịch lạnh mặt nhìn mình.

  Hai người im lặng nhìn nhau, Vương Mai Lan nói, “Anh ấy là…”

  Lão Trần tỉnh táo lại: “Là bạn anh.


  Nói với lão Dịch, “Đây là…”
  ”Tôi là hôn thê của anh ấy,” Vương Mai Lan vươn tay mang nhẫn kim cương, “Rất vui được gặp anh.


  Lão Dịch: “…”
  Lão Trần: “…”

  Người duy nhất thưởng thức bữa ăn này là cô Vương Mai Lan, lão Dịch không đụng đến một hạt cơm nào, lão Trần chỉ ăn vài ngụm, thời gian còn lại len lén theo dõi phản ứng của lão Dịch.

  Sau đó, vị hôn phu chân chính của Vương Mai Lan đến đón cô, cô ghé vào tai lão Trần nói vài câu rồi mới đứng dậy rời đi.

  Người vừa đi, bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái, lão Trần đặt bát canh trứng trước mặt lão Dịch: “Nếm thử đi, sạch sẽ.


  Lão Dịch ngẩng đầu nhìn bát canh trứng, cười nói: “Cầu hôn khi nào?”
  Lão Trần: “Tôi…”
  ”Khi nào kết hôn?”
  Lão Trần: “Này, nghe tôi…”
  ”Thật ra tôi còn tưởng rằng quan hệ chúng ta không tồi, hóa ra mấy ngày nay không tìm tôi là do đã có vị hôn thê xinh đẹp như vậy, sao còn đốt lửa với đồng nghiệp tôi làm gì? Muốn làm tra nam một chân đạp hai thuyền?”
  Lão Dịch bùm bùm chất vấn làm lão Trần bối rối, nhưng ngay sau đó anh đã tìm ra bước đột phá: “Sao anh lại ở đây? Đồng nghiệp của anh đâu?”
  Lão Dịch nhất thời quên mất chuyện này, định đánh lừa lão Trần hai câu lại cảm giác điện thoại trong túi rung lên, nhìn ánh mắt chờ đợi của lão Trần, sau đó lần mò tìm điện thoại di động kết nối cuộc gọi.

  ”Alo, xin chào, alo?”

  Lão Trần: “Alo, sao đổi điện thoại vậy?”
  Lão Dịch: “… Tôi nói đồng nghiệp để điện thoại chỗ tôi, cậu tin không?”

  Hai cái điện thoại của lão Dịch đều cùng mẫu, cùng màu, cùng vỏ.

Ngoại trừ nhạc chuông khác nhau nên không thể trách hắn cầm nhầm điện thoại khi ra ngoài.

  Nhưng rõ ràng là lão Trần không tin lão Dịch nói, mười phút sau đó lão Dịch đã thú nhận tất cả hành vi lừa dối lão Trần, lão Trần nghe xong thì không nói lời nào, cho đến khi lão Dịch nói xong vẫn không nói một chữ.

  Lão Dịch có hơi hoảng, uống một hớp nước rồi gọi tên lão Trần: “Trần Cố? Sao vậy?”
  Lão Trần ấn huyệt thái dương hỏi: “Sao phải gạt tôi?”
  Lão Dịch ấp úng quyết định lùi bước: “Xin lỗi, tôi sai rồi.


  Lão Trần xua tay: “Tôi không tức giận, cũng không cần lời xin lỗi của anh, chỉ muốn biết tại sao anh lại gạt tôi? Vui lắm sao? Hay chỉ đơn giản là muốn chơi tôi thôi?”
  Lão Dịch nghe anh nghĩ mình như vậy, nhíu mày hỏi: “Sao tôi phải chơi cậu?”
  Nhìn dáng vẻ này của hắn, lão Trần dẫn dắt hỏi: “Anh nói không phải anh muốn giới thiệu đồng nghiệp cho tôi.



  Lão Dịch gật đầu.

  ”Nhưng vì lấp liếm mà dùng một cái điện thoại khác liên lạc với tôi.


  Lão Dịch lại gật đầu.

  ”Nhưng anh không biết tại sao anh lại không muốn giới thiệu đồng nghiệp của mình cho tôi…”
  “Cái này rõ ràng rồi!” Lão Dịch cuối cùng cũng có phản ứng, “Cậu đã có vị hôn thê, tôi làm vậy là vì không muốn đồng nghiệp bị cậu lừa gạt!
  “Vương Mai Lan không phải hôn thê của tôi, tôi đưa cô ấy đến đây là để gạt đồng nghiệp của anh,” Lão Trần nói, “Hơn nữa ngay từ đầu anh không biết tôi sẽ đưa cô ấy đến đây đúng không? Vậy mấy ngày trước anh giả làm đồng nghiệp gạt tôi thì giải thích thế nào?”
  Lần này đến lượt lão Dịch ngu người, há mồm rồi ngậm lại, đóng lại mở ra, lặp đi lặp lại hành động này hai lần, nhưng cuối cùng không nói được lời nào.

  ”Dịch Lãng,” Lão Trần gọi tên hắn, “Có phải anh có ý khác với tôi không? Nếu không thì hành động một tuần này của anh là sao đây?”.