”Ta. . . Ta cũng không phải cố ý. . . Ta không có làm hại ai, thật không có. . .”
Đậu Yên Nhi lúc này rất sợ, nàng so với ai khác đều hối hận mà?
Bởi vì quan hệ với Tề Sơ , sự kiện kia truyền trở lại, nàng không có khả năng trở lại Tề gia.
Thật ra ở Tề gia cũng rất tốt, tuy rằng chỉ là một tiểu thiếp, nhưng bởi vì nàng tuổi còn trẻ, khuôn mặt đẹp, hơn nữa. . .
Thủ đoạn vô địch, nàng là rất được cưng chìu, nhưng không đủ thấu tình đạt lý, nàng nghĩ ra được, muốn báo thù, cho nên theo Tề Sơ, lại để cho bản thân hoàn toàn không có cách nào khác trở lại.
Long vương cường đại, nàng cũng động lòng, cho rằng theo Long vương liền không sao, nhưng. . .
Nếu như, biết Long vương có kết cục này, lúc đó nàng chắc chắn sẽ không lựa chọn Long vương.
Nhưng. . . Bây giờ sự tình đã xảy ra, nàng một lần nữa rơi xuống trong tay của Đông Phương Ngữ Hinh .
Người nữ nhân này sẽ không bỏ qua mình.
May là biết như vậy, nàng vẫn muốn thử xem như cũ , ai không muốn tiếp tục sống.
“Theo Long vương nha. . .”
Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, đi tới bên người Đậu Yên Nhi , ngồi xổm xuống, nhìn nàng, hỏi:
“Long vương rất lợi hại ư?”
Nữ nhân này, thực sự là đủ sa ngã.
Vậy mà vẫn chọn Long vương. . .
Chỉ có điều, không cần nghĩ cũng biết ý đồ của nàng ta.
Nàng ta tất nhiên rất hận mình.
“Không, không có. . .”
Vậy nếu như Long vương vẫn ở như cũ , vẫn cường đại như cũ , hoặc là Long vương hỏi chính nàng ta cái câu hỏi này, nàng ta nhất định sẽ trả lời đúng vậy.
Nhưng đổi thành Đông Phương Ngữ Hinh, Long vương cũng đã chết, nàng ta làm sao dám nói đúng?
“Đậu Yên Nhi, trong lòng ngươi nhất định rất hận ta đi!”
Đông Phương Ngữ Hinh nói ngay rất khẳng định , Đậu Yên Nhi vội vàng lắc đầu:
“Không có, không có. . .”
“Thật không có?”
Đông Phương Ngữ Hinh không thể tin được, không hận mình mới là lạ ——
“Lúc đó là chúng ta có lỗi với ngươi trước , Đông Phương Ngữ Hinh, ta thật không hận ngươi. . .”
Vì nói rõ lời nói của mình có thể tin được, nàng ta dùng sức gật đầu.
“Ồ, ngươi cũng biết là của lỗi của các ngươi . .” Đông Phương Ngữ Hinh cười cười:
“Người nhà của ngươi đâu?”
Đậu Yên Nhi không có việc gì, vậy bọn họ. . .
Đông Phương Ngữ Hinh biết không giữ bọn họ được , cho nên. . .
“Bọn họ đều chết hết, chỉ một mình ta, may mắn được gia chủ Tề gia thuận tiện tiếp đến. . .”
Đậu Yên Nhi có chút thương tâm nói, tuy rằng bọn họ đối với mình cũng rất quá đáng, nhưng. . .
Bọn họ dù sao là thân nhân của mình.
“Bị gia chủ Tề gia thuận tiện tiếp đến. . . Đậu Yên Nhi, ngươi quả nhiên tốt a, người ta cứu ngươi, ngươi lại cùng nhi tử người ta làm được cùng nhau. . .”
Tuy rằng, đây là sự thực, nhưng bị Đông Phương Ngữ Hinh nói ra như thế , Đậu Yên Nhi vẫn cảm thấy có chút xấu hổ như cũ , nhưng. . .
Nàng có biện pháp nào, nàng chỉ là một cô gái yếu đuối, ngay lúc Tề Sơ muốn làm việc ấy với nàng , nàng cũng không có lựa chọn.
“Cuối cùng còn chọn Long vương. . . Haizz, nữ nhân như ngươi vậy, ai gặp thật đúng là có phúc a. . .”
Nàng ghét nhất nữ nhân như vậy.
Tình cảm của nữ nhân , không phải là lợi thế đổi lấy cái gì .
Đó là không tôn trọng đối với tình cảm .
“Hinh nhi, người nữ nhân này không giữ được, không bằng giết đi. . .”
Uất Trì Tà Dịch đã đi tới, hắn nhìn cũng không nhìn Đậu Yên Nhi một cái, nữ nhân như vậy, hắn cảm thấy rất ghê tởm.